Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Tiêu An cũng tới, mang theo bạn gái của mình.

Nhìn thấy anh trai, Tiêu An xấu hổ gật đầu, vừa định mang bạn gái lại đây chào hỏi đã bị người mẹ chờ nửa ngày chặn đứng.

Tiêu Hòa phất phất tay, ý bảo cậu ta tùy tiện, cũng không cần qua.

“Tiểu Viêm, cậu có thấy A Phúc đâu không?” Tiêu Hòa kỳ quái, vợ chồng Lý Trí Vân đến trước tiên, lúc tới A Phúc còn đang tranh giành giá nướng thịt với Tiểu Viêm ở hoa viên. Vậy mà chỉ trong chớp mắt đã không thấy bọn họ đâu.

“Phòng khách.”

“A, chắc là đang tâm sự với cha mẹ rồi.” Biết A Phúc đang ở đâu, Tiêu Hòa cũng không tiếp tục lo lắng. Xem thời gian, mọi người đã tới đầy đủ hết, có điều vẫn còn một vị…

“Đến rồi.”

Tiêu Hòa lộ ra nụ cười cổ quái, nhét xiên thịt trong tay về cho Tiểu Viêm, chạy nhanh tới chỗ ông Tiêu, vươn tay đoạt Tiểu Hổ lại.

Ông Tiêu không biết là phát sinh chuyện gì, kinh ngạc nhìn hắn.

Tiêu Hòa hạ giọng nói với cha: “Có một cô gái vẫn chưa chết tâm với con. Con không thích cô ấy nên lấy Tiểu Hổ ra kích thích.”

Ông Tiêu tỉnh ngộ, mắt thấy con trai ôm cháu đi về phía một người phụ nữa thanh tú mặc áo đầm.

Cái tay nho nhỏ của Tiểu Hổ nắm lấy tờ tiền trị giá một trăm tệ hướng cha nó hiến vật quý.

“Ê a ê a” Ông nội cho, còn nói lần sau sẽ mang cho Hổ Hổ thứ tốt.

Tiêu Hòa đưa mắt nhìn, mỉm cười, “Nếu là ông nội cho con thì cứ nhận lấy là được rồi.”

Nhờ ba ba gấp tiền thành một khối vuông be bé, Tiểu Hổ nắm chặt lấy, vui vẻ giấu vào trong yếm nhỏ. Biết đây là tiền, nó muốn dùng số tiền này mua thịt thịt ăn.

“Chào bác sĩ.”

Erya nhìn người đàn ông nhân loại hết sức có tinh thần trước mặt, im lặng.

Thân thể người này lại càng ngày càng tốt, có phải Viêm đã làm gì với hắn hay không?

Chẳng lẽ Viêm còn coi trọng người này hơn so với tưởng tượng của mình sao?

“Tiểu Viêm ở bên kia. Cô uống cái gì? Trên bàn bên kia có đồ uống, cô tùy tiện lấy.”

“Cám ơn.”

“Ê a ê a” Em gái mọc cánh.

Tiêu Hòa thầm kỳ quái, liếc con trai một cái.

Tiểu Hổ vẫn còn đang “Ê ê a a” kêu cánh cánh.

Erya dường như cũng có chút kinh ngạc, thản nhiên nhìn thoáng qua Tiểu Hổ nói: “Nó có một đôi mắt đặc biệt, đứa trẻ này rất đáng yêu.”

“Cám ơn, con của tôi đấy.” Tiêu Hòa đã sớm đợi một câu như thế, cười tít hết cả mắt, chẳng phải cô muốn sinh con cho Tiểu Viêm nhà tôi sao? Xin lỗi, chúng tôi có rồi. Nếu cô thích thì tự mình sinh đi! Oa ha ha!

“Con của anh? Con ruột?” Erya vui vẻ trong lòng, chẳng lẽ người này đã phản bội Viêm? Nếu như là sự thật, Viêm tuyệt đối sẽ không khoan dung cho thư phục giả của mình có con với người khác, trừ khi bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ.

Erya khẽ cười, cuối cùng cô cũng có thể không cần phải chờ tới khi nhân loại này chết đi. Hiện tại cô có thể quang minh chính đại đi theo bên người Viêm rồi.

Không biết suy nghĩ trong lòng Erya, Tiêu Hòa cười âm hiểm ôm lấy con trai đi tới bên người Viêm Chuyên.

Viêm Chuyên nhìn thấy hắn, rất tự nhiên mà đưa cho hắn một xiên thịt nướng.

Tiểu Hổ nhìn xiên thịt kia, thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.

“Tiểu Viêm, bác sĩ của cậu tới rồi kìa.”

Viêm Chuyên đã sớm nhìn thấy người bạn từ bé này, không thèm để ý lên tiếng chào hỏi: “Tùy tiện ăn đi.”

Erya nghi hoặc trong lòng, nhìn bộ dạng Viêm dường như không giống đoạn tuyệt quan hệ với nhân loại họ Tiêu kia nha? Đây là chuyện gì vậy?

“Tiểu Viêm, con của cậu cần đi tiểu. Cậu dẫn nó đi đi, tôi ra chào hỏi khách khứa.” Vừa nói Tiêu Hòa vừa bế con trai trong tay ngang qua giá nướng đưa cho cha nó.

Tiểu Hổ một bên cảm giác than lửa cực nóng phả lên phía dưới mông của mình, một bên kỳ quái chính mình cũng không nói muốn đi tiểu a, tại sao ba ba lại bảo phụ thân dẫn đi hái hoa vậy nhỉ?

Viêm Chuyên ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn về phía Tiêu tiểu nhân.

Ngươi lại muốn làm gì?

Mặc kệ đi, đuổi ruồi mà thôi.

Viêm Chuyên dừng lại một chút, hiểu ra.

Người ta chọc giận ngươi sao?

Tôi biết cô ta từng chạy tới tìm cậu lúc cậu còn đang trong kỳ động dục, hừ hừ, cũng dám thừa dịp tôi đang ngủ câu dẫn cậu. Cho cô ta nghẹn chết luôn!

Ai nói với ngươi?

A Phúc, Mân Côi, Tiêm Đầu.

Trên mặt Viêm Chuyên lập tức treo vài đạo hắc tuyến.

Vẫn là Tiêm Đầu tốt nhất, nó cùng bạn bè của nó đi tìm quần áo, chăn mền, sách vở của bác sĩ mỹ nữ nhà bọn họ, thứ gì cắn được đều cắn thành động luôn. Thật sự là một đám trẻ ngoan mà.

“Ê a ê a ngao ngao ngao!” Mông Hổ Hổ sắp bị nướng cháy rồi.

Viêm Chuyên im lặng đón lấy con trai.

“Phù ──!” Tiểu Hổ lập tức thở phào một hơi.

Tiêu Hòa bị bộ dạng đáng thương của con hắn chọc cho phì cười.

Viêm Chuyên liếc Tiểu Hổ một cái. Giả bộ cái gì mà giả bộ? Lửa như vậy mà cũng đốt cháy nổi ngươi?


Tiểu Hổ giơ nắm tay nhỏ lên nhét vào miệng, chớp chớp đôi mắt to đen láy. Bộ dạng kia thật đúng là giảo hoạt nói không nên lời.

Ánh mắt Erya tràn đầy khó tin nhìn đứa trẻ trong ngực Viêm Chuyên.

“Đây là hậu đại của cậu?”

“Ừ.”

“Từ lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết…” Sắc mặt Erya trở nên tái nhợt.

Biết mới là lạ. Tiêu Hòa tiếp tục quẳng ánh mắt “dịu dàng” về phía con trai, nhìn tới mức Tiểu Hổ nhịn không được dùng hai cái tay nho nhỏ che yếm của mình. Mân Côi nói ba ba yêu tiền, không phải là ba ba muốn cướp tiền của Tiểu Hổ chứ?

Tiêu Hòa thấy rõ động tác của con trai, cơ mặt không khỏi giật giật.

Ánh mắt Erya dừng ở trên mặt Tiêu Hòa, Tiêu Hòa lập tức phục hồi tinh thần mỉm cười đáp lễ.

“Tôi.. tôi hiểu rồi. Chẳng trách thân thể anh khỏi hẳn, hơn nữa hiện tại ngay cả tôi cũng nhìn không thấu thân thể của anh, hóa ra… Hóa ra…” Viêm đã cho phép người này làm bạn lữ của y.

Những lời này vô luận như thế nào Erya đều nói không ra khỏi miệng, cuối cùng nhìn thoáng qua Viêm một cái, lại nhìn nhìn đứa trẻ trong ngực y, không nói một lời nào, xoay người bỏ đi.

“Ách? Đi luôn sao? Không ở lại ăn một bữa cơm?”

Đủ rồi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Viêm Chuyên lại ấn Tiểu Hổ vào trong lòng Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa ôm chặt con trai cọ lại đây, “Thế nào? Tức giận sao? Luyến tiếc sao? Để tôi gọi cô ta quay lại nhé? Cậu tiếp tục thảo luận với cô ta về chuyện sinh con thứ hai?”

Viêm Chuyên liếc về phía cái bụng của hắn, “Muốn sinh thêm đứa nữa? Được, ta sẽ cố gắng.”

Tiêu Hòa… nghiêng đầu qua hung hăng cắn lỗ tai Tiểu Viêm nhà hắn.

Bị cắn ra hỏa nhanh chóng tiến vào hình thức dã thú, Viêm Chuyên xách Tiêu Hòa trở về phòng thương lượng chuyện sinh con thứ hai, để lại Tiểu Hổ ngơ ngác nắm lấy hai xiên thịt nướng ngồi ở trong nôi.

Ngó đám người lớn trò chuyện trong hoa viên, nhìn nhìn lại dường như không ai chú ý tới nó.

Tiểu Hổ há to cái miệng mới chỉ có bốn chiếc răng nanh nho nhỏ, cười đến chảy nước miếng.

Thịt thịt, thiệt nhiều thịt thịt!

“A ô!”

“Ai nha! Tiểu tổ tông của tôi! Ai đưa cho cháu vậy? Thật đúng là quá ẩu tả mà.”

“Một bóng đen lao vụt tới.

Tiểu Hổ há to miệng, nhìn nhìn hai bàn tay nho nhỏ trống trơn.

Thịt thịt đâu? Thịt thịt của Hổ Hổ đâu rồi?

Tiêu An cầm lấy xiên thịt nướng ôm Tiểu Hổ nói với ông Tiêu: “May là ba tinh mắt, nếu không thì đúng là quá nguy hiểm! Anh hai đâu rồi? Tại sao lại không phát hiện thế này?”

Ông Tiêu cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, ôm chặt Tiểu Hổ không ngừng dỗ.

“Lúc nãy anh của con còn ở đây mà. Kỳ quái, mới chỉ chớp mắt đã biến đâu mất? Đúng rồi, Tiểu Lôi, đây là con của anh con, kêu Tiểu Hổ, con nhìn xem, đáng yêu lắm đúng không?”

Ánh mắt Tiểu Hổ chống lại chú Tiêu An của nó.

Tiểu An thấy đứa trẻ này mở to hai mắt nhìn? Cái gì? Anh mình có con từ lúc nào vậy?

Tiểu Hổ nắm chặt nắm tay nho nhỏ, trong mắt xuất hiện lửa giận. Chính là ngươi! Chính là ngươi cướp đi thịt thịt của Hổ Hổ! Ngao ô ──!

Từ đó trở đi, thù này cứ như vậy kết xuống.

Tiêu An đáng thương cả đời bị cháu hắn chỉnh cho lên bờ xuống ruộng vô số lần nhưng lại không hề biết nguyên nhân căn bản chỉ là vì vài xiên thịt nướng. A di đà Phật, thiện tai thiện tai!

Trong thư phòng của Mân Côi, Lý Vi Dân đang không ngừng lau mồ hôi.

Mân Côi thao thao bất tuyệt, thuyết minh bước thứ hai trong kế hoạch cứu vớt Địa Cầu của nó.

“Mỗi quốc gia đều quản lý cực kỳ nghiêm khắc đạn hạt nhân của nước mình, nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể cam đoan nó tuyệt đối an toàn. Sư phụ nói, chúng ta cần giữ gìn cân bằng sinh thái của Địa Cầu, cần tận lực kéo dài sinh mệnh của nó. Đất mẹ dùng sữa tươi cùng huyết nhục của bà nuôi nấng chúng ta, chúng ta cũng nhất định phải hồi báo, mà không phải hủy diệt bà.”

“Đúng vậy.” Lý Vi Dân vội vàng phụ hoạ.

“Cho nên tôi quyết định cho mọi người một bài học.”

Tim Lý Vi Dân ngừng đập.

“Tôi muốn phóng toàn bộ đạn hạt nhân có thể khống chế được trên Địa Cầu ra, mục tiêu là mặt trăng!”

Lý Vi Dân chỉ cảm giác mình đang ở vào thời khắc hấp hối.

“Hy vọng sau khi nhân loại không còn mặt trăng nữa thì sẽ biết hối cải, từ nay về sau đối xử với Địa Cầu cho tốt.”

“Cậu nói cậu đã khống chế đạn hạt nhân trên toàn thế giới?” Lý Vi Dân rên rỉ, hôm nay hắn không nên tới, còn lãng phí hai vé xe lửa. Vợ ơi, thật xin lỗi em!

“Gần như là thế, chỉ cần cái nào tôi phát hiện được đều bị tôi khống chế.” Mân Côi nghiêm túc gật đầu.

“Cậu, cậu làm sao làm được?”

“Tôi có thể điều khiển luồng điện, mạng lưới, còn có sóng vô tuyến điện. Không cần thông qua đám mật mã rườm rà kia để khống chế đạn hạt nhân trên toàn cầu, nói cách khác, nếu muốn khống chế đạn hạt nhân, tôi hoàn toàn có thể vượt qua tất cả trình tự mật mã con người tạo ra kia.”

“Rồi sao?”

“Tôi bỏ ra một thời gian rất dài, trước tiên tìm tất cả đạn đạo trên toàn thế giới, sau đó nhờ vào sóng điện một lần nữa đặt ra cho mỗi viên một mục tiêu công kích ẩn, còn có một mật mã khống chế ẩn. Mật mã này kỳ thật chính là một luồng điện.”

“Đơn giản vậy sao?”

“Đơn giản? Chuyện này trừ bỏ tôi ra còn có ai trên thế giới này có thể làm được?”

“…Cũng đúng. Hiện tại tôi càng tin tưởng cậu là người ngoài hành tinh…”


“Nhìn xem! Đây chính là bàn điều khiển, toàn bộ mệnh lệnh cũng chỉ có thể phát ra từ chỗ này. Cái nút màu đỏ kia chính là nhân tố then chốt để khống chế đạn hạt nhân, chỉ cần tôi ấn một cái, toàn bộ đạn hạt nhân đều thu được mệnh lệnh lập tức phóng ra. Tôi rất lợi hại đúng không?”

“Lợi hại… Tôi rất bội phục cậu.” Lý Vi Dân đáng thương mặt đã không còn chút máu, hồ hôi trên người không ngừng chảy.

“Có điều,” Mắt Mân Côi hiện lên một đạo hồng quang, “Mặt trăng rất đáng thương, tôi không muốn hủy diệt mặt trăng chỉ vì để cảnh cáo nhân loại.”

Lý Vi Dân thở mạnh, cảm giác mình lập tức lại sống lại.

“Vậy là tốt rồi, tôi cũng thấy không cần thiết phải làm như thế. Kỳ thật tuy rằng rất nhiều quốc gia đều có được đạn hạt nhân, nhưng tôi tin vì hòa bình thế giới, bọn họ sẽ không dùng loạn đâu.”

“Vậy sao? Tôi không quá tin tưởng năng lực khống chế của nhân loại.”

“Cho nên…” Lý Vi Dân thật cẩn thận hỏi.

“Cho nên bất cứ một viên đạn hạt nhân nào được phóng ra tôi đều sẽ biết, trừ khi tôi đồng ý, nếu không nó sẽ bắn không được.”

“…” Lý Vi Dân không biết Mân Côi nói thật hay giả, hắn chỉ cảm thấy không khí hôm nay quá nóng, có lẽ hắn hẳn là nên đi ra ăn thịt nướng với vợ mà không phải buồn bực ngồi trong phòng nhìn phát minh vĩ đại của Mân Côi, nghe kế hoạch cứu thế lớn lao của nó. Có lẽ hắn vẫn đang nằm mơ chăng? Có lẽ căn bản là không tới nhà Tiêu Hòa?

“Cậu không cảm thấy cái nút màu đỏ này rất nguy hiểm sao?”

“Muốn ấn nó?”

Lý Vi Dân liều mạng lắc đầu.

“Không sao, tôi chỉ đặt ra một lần như vậy thôi. Chờ tới khi sư phụ và Tiêu cùng tới đây xem hạng mục phát minh này, nhìn qua xong tôi sẽ hủy nút điều khiển này đi, chuyển thành trực tiếp dùng đầu của tôi khống chế.”

Vậy càng khó tin hơn, Lý Vi Dân không ngừng niệm Phật,”Không thể hủy bỏ ngay bây giờ sao?”

“Đương nhiên không thể. Mọi người đã nhìn thấy đâu? Nếu không nhìn thấy, không tin thì làm sao bây giờ? Tiêu chắc chắn sẽ không tin tưởng, thế nên đương nhiên tôi phải thử nghiệm một chút cho mọi người nhìn coi.”

“Thử nghiệm?” Lý Vi Dân cảm giác mình lại khó thở.

“Đúng vậy, vì lần thử nghiệm này, tôi tạo ra hai mệnh lệnh. Lần đầu tiên ấn cái nút màu đỏ này thì có mười viên đạn hạt nhân của mười quốc gia sẽ tiến vào trạng thái chuẩn bị phóng. Nếu bấm lần thứ hai thì mười viên đạn này mới thực sự bắn ra. Tôi nghĩ nếu làm cho mười viên đạn hạt nhân tiến vào trạng thái chuẩn bị phóng, nhất định trong thời sự sẽ có thông báo.”

“Làm sao mà thông báo được? Thông báo ra thì thế giới loạn mất.” Lý Vi Dân lẩm bẩm nói, hắn thật sự rất hi vọng có ai đến cầm gạch nện cho hắn mất trí nhớ. Mất luôn đoạn trí nhớ từ một năm bốn tháng trước lúc Tiêu Hòa trở về thì càng tốt.

“Không thông báo cũng không sao, tôi có thể khống chế thiết bị theo dõi, đến lúc đó  phát sóng trực tiếp cho sư phụ lẫn Tiêu nhìn xem.” Để coi sau này Tiêu Hòa còn có thể khinh thường ta được nữa không!

“Rầm rầm.” Có người đập cửa.

Lý Vi Dân lập tức nhảy dựng lên chạy vội đi mở cửa, hiện tại ai tới cũng tốt, hắn không muốn tiếp tục đứng ở nơi này thêm một giây nào nữa.

Người gõ cửa là vợ hắn, Tiểu Ngữ, ôm chặt con gái của bọn họ nói: “Cuối cùng cũng tìm được anh, anh đang làm gì thế? Không đói bụng sao? Đi xuống ăn thịt nướng đi, em muốn anh nướng thịt dê cho em ăn.”

“Được! Được! Chúng ta đi xuống. Đi xuống ngay lập tức!” Lý Vi Dân kéo vợ con chạy như bay xuống tầng dưới giống như phía sau có ma đuổi.

“A, anh bị sao thế?” Tiểu Ngữ ù ù cạc cạc.

“Tiêu Hòa đâu? Tiêu Hòa chạy đi đâu mất rồi?”

Trong phòng, Mân Côi muốn học Tiêu Hòa bĩu môi, bĩu mãi không được.

Nhân loại có một câu nói cấm có sai: Thiên tài luôn tịch mịch.

Mân Côi leo xuống khỏi cái ghế chuyên dụng của nó, tính toán đi tìm đám người Viêm Tiêu, còn có đám A Phúc đến để xem thành quả phát minh vĩ đại của nó.

A Phúc đang trốn lão nhân da vàng nghe nói là cha ruột của hắn, còn có người phụ nữ thích mân môi kia.

Ánh mắt hai người đó nhìn hắn rất kỳ quái, giống như là muốn ăn tươi hắn vậy. Còn không ngừng ôm hắn, sờ hắn.

Người phụ nữ kia lại còn cứ nhìn thấy hắn là khóc, khóc đến mức hắn hận không thể duỗi đuôi đập cho bà ta ngất luôn.

Nếu không phải Tiêu Tiêu nói nên thân với bọn họ hơn một chút, còn nói bọn họ có rất nhiều tiền, sẽ mua rất nhiều đồ ăn ngon cho hắn, hắn đã không thèm để ý tới bọn họ rồi.

Có điều nếu cứ như vậy hắn cũng không thể chịu đựng được. Hiện tại hắn đã hiểu tại sao Tiêu Tiêu thường xuyên nói muốn ở một mình cho yên tĩnh chút.

Hiện tại hắn cũng muốn tìm một chỗ an tĩnh, một mình yên lặng một chút. Đương nhiên nếu có thể có thịt nướng mà ăn thì càng tốt.

Tiểu Hổ rất tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Hậu quả đó chính là, ai tới chọc nó nó cũng không thèm cười.

Ông Tiêu tưởng rằng cháu trai bảo bối mệt mỏi, liền đi vào phòng khách đặt Tiểu Hổ lên ghế salon.

Lúc ông Tiêu tới hoa viên lấy chăn trong nôi đắp cho cháu trai thì Tiểu Hổ nhanh chóng bò xuống ghế.

Nó muốn đi tìm ba ba kháng nghị, nó muốn đi tìm cha nó để cha làm chủ, nó muốn ăn thịt thịt, nó không muốn uống sữa tươi!

Khi A Phúc nhìn thấy Tiểu Hổ thì Tiểu Hổ đang leo tới bậc cuối cùng của cầu thang tầng hai.

“Tê tê, Hổ Hổ.”

Tiểu Hổ ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.

A Phúc ló đầu ra, “Có người hay không?”

Tiểu Hổ quay đầu nhìn ra đằng sau, tiếp tục xoay trở về, lắc lắc.

A Phúc nhanh chóng chạy tới ôm Tiểu Hổ lên.

“Đi, chúng ta đi tìm Mân Côi chơi.”

“Ê a ê a” Không cần, Hổ Hổ muốn tìm ba ba với phụ thân.


A Phúc cong miệng, “Hiện tại đừng đi tìm bọn họ, vừa rồi ta đều thấy hết, hừ, cha Hổ Hổ khiêng Tiêu Tiêu lên lầu ba. Chắc chắn hiện tại hắn đang làm chuyện xấu với Tiêu Tiêu. Hừ hừ hừ, chờ ta trưởng thành mà xem…”

Tiểu Hổ trừng đôi mắt to tròn đen láy, không hiểu.

“Tóm lại nếu bây giờ Hổ Hổ đi vào nhất định sẽ bị cha đét đít cho mà coi.”

Tiểu Hổ sờ sờ cái mông nhỏ, cái hiểu cái không gật gật đầu.

A Phúc gõ gõ cửa thư phòng của Mân Côi, không ai trông cửa.

A Phúc cũng mặc kệ, thoải mái mở cửa đi vào.

Mân Côi không có ở đây, màn hình lớn treo trong phòng mở ra, hình ảnh xem ra giống như là căn cứ quân sự. A Phúc coi TV điện ảnh rất nhiều, nhãn giới cũng mở rộng hơn so với trước kia, không giống như hồi trước nhìn cái gì cũng không hiểu.

Đã sớm học được cách lên mạng, A Phúc đặt Tiểu Hổ xuống mặt đất, mặc cho chính nó tự bò đi chơi. Hắn tùy tay mở một trang web vào tìm phim xem.

Căn cứ quân sự trên màn hình bị hình ảnh của bộ phim che mất.

Tiểu Hổ không phải là lần đầu tiên tới phòng của Mân Côi, nhưng vẫn rất tò mò, bò qua bò lại giữa một đống dụng cụ.

“Ê a ê a” Tiểu Hổ kêu với A Phúc, Hổ Hổ cũng muốn xem hình hình.

A Phúc nghe thấy, ôm nó đặt lên trên bàn điều khiển.

Xoay xoay cái mông nhỏ, từ tư thế ngồi chuyển thành đi, thoáng chốc Tiểu Hổ đã bị các loại nút đủ loại màu sắc trên bàn điều khiển hấp dẫn.

Nhất là cái nút to đùng đỏ chót ở giữa kia, vừa nhìn đã khiến cho người ta cực kỳ có dục vọng ấn xuống.

“Xoạch.” Tiểu Hổ thành thực tuân theo dục vọng của mình, vươn tay nhấn cái nút màu đỏ.

A Phúc cả kinh, vội vàng kéo nó, “Hổ Hổ quên Mân Côi nói không được phéo bấm loạn mấy thứ trên bàn điều khiển rồi sao? Cẩn thận mân Côi tức giận bây giờ. Mân Côi mà giận thì cực kỳ khủng bố đó.”

“Ê a ê a” Tiểu Hổ cũng rất sợ vị giáo viên nho nhỏ này, vừa nghe Mân Côi sẽ tức giận, vội vàng rụt cái tay bé xíu lại, giả vờ như mình chưa hề làm bất cứ chuyện gì.

Lúc này, Viêm Chuyên ôm Tiêu Hòa đang hắc hưu hắc hưu, Tiêu Hòa bị làm cho vừa đau lại vừa thích, ôm chặt bả vai Tiểu Viêm liều mạng cắn.

Lý Vi Dân kéo vợ đi tìm Tiêu Hòa khắp nơi, hiện tại đại khái chỉ có người này mới có thể ngăn chặn kế hoạch cứu thế điên cuồng của Mân Côi.

Ông Tiêu cầm chăn về phát hiện Tiểu Hổ biến mất, gấp đến độ ra mồ hôi lạnh đầy đầu, sau khi tìm một vòng không có kết quả, lại vội vã chạy quanh tìm cha nó. Ông không dám phát động mọi người đi tìm, sợ bị bà Tiêu mắng chết.

Vợ chồng Lý Trí Vân tìm không thấy con trai, chuẩn bị đi tìm Tiêu Hòa bàn chuyện thỉnh thoảng qua đón A Phúc về ở chung để nuôi dưỡng tình cảm.

Đỗ Vệ suy nghĩ có nên nhắc nhở Tiêu Hòa hay không, người ngoại quốc kia có thể gây bất lợi cho bọn họ.

Tiêm Đầu thấy trong hoa viên quá nhiều người, sợ bị ngộ thương , kiếm chút gì ăn xong chạy trốn về lầu hai.

Uông Ái Quốc còn đang bận rộn cầm tay Liệt Uyên dạy hắn cách nướng ngô, Liệt Uyên một bên cằn nhà cằn nhằn kêu mất mặt, một bên sáng rực mắt chờ ngô chín.

Mân Côi rất buồn bực đứng bên ngoài phòng ngủ của hai vị phụ huynh ở tầng ba, phân vân không biết nên cắt đứt bọn họ hay là chờ bọn họ làm xong việc rồi mới cho bọn họ nhìn sáng kiến vĩ đại của nó.

Giờ khắc này, mười quốc gia bất hạnh bị dùng làm thí nghiệm đều vang lên thanh âm tương tự: “Lập tức liên hệ Chủ tịch/ Tổng thống/ Quốc vương/ Tướng quân! Mau!”

Gián điệp của mỗi quốc gia đồng thời điên cuồng hoạt động.

Quân đội của mỗi quốc gia bí mật nhận được quân lệnh, lập tức bắt đầu khẩn trương mà nhanh chóng tập hợp.

Chu Phóng đang đợi đèn đỏ, thời gian của đèn đỏ vùng ngoại thành rất dài.

Đây là một vụ án bình thường, nhưng mà tính chất lại tương đối nghiêm trọng.

Cô gái may mắn trúng tám trăm vạn, bị tài xế taxi đưa đến cục cảnh sát lần trước đã chết.

Chết cực kỳ thê thảm, bị người phanh thây thành mười hai mảnh.

Chồng của cô ta lại mất tích, cùng mất tích với anh ta là tám trăm vạn tệ tiền mặt bị rút ra.

Bởi vì nhân lực của cục cảnh sát phía đông thành phố không đủ, hơn nữa hắn từng tiếp xúc với người bị hại nên hắn bị mượn tạm tới điều tra vụ án này.

Lúc trước khi gặp lại người bị hại thì cô ta còn chưa chết, bị người chồng trước này cầm tù trong một căn nhà mái bằng thuê của một nhà nông ở vùng ngoại thành, nhận hết đủ loại tra tấn bắt cô giao ra toàn bộ tiền thưởng, về sau nhờ mấy hộ gia đình xung quanh trình báo nên mới được cảnh sát cứu ra.

Sau chuyện đó, tất cả mọi người đều nghĩ rằng sự tình đã xong xuôi. Người bị hại thông qua viện trợ của pháp luật, thuận lợi thoát ly quan hệ hôn nhân với người chồng trước đang lẩn trốn, mà tài sản cá nhân cô ta có, chính là tám trăm vạn tệ tiền thưởng lúc vẫn còn đang trong thời kỳ hôn nhân, người chồng kia không thể chấm mút được gì nữa.

Nhưng mà chuyện mới qua chưa được hai tháng, đã có người tố giác trong nhà người bị hại phát ra mùi tanh hôi nồng nặc, sau khi thành viên của sở công an tới điều tra, lại phát hiện người bị hại chết ở trên giường trong nhà, thân thể bị chặt thành mười hai đoạn một cách tàn nhẫn.

Chờ đến khi pháp y giải phẫu xong mới biết được, người thụ hại không phải bị sau khi chết mới bị phanh thây, mà là lúc còn sống đã bị chặt đứt tứ chi một cách không khoan nhượng, thẳng đến khi chết đi vì mất máu quá nhiều cộng với đau đớn kịch liệt dẫn tới trái tim bị suy nhược.

Sau khi thi thể của người bị hại được phát hiện, người chồng cũ của cô ta cũng biệt tăm biệt tích, mà tám trăm vạn tệ tiền thưởng người bị hại nhận được khi còn sống cũng không cánh mà bay, chẳng ai biết nó ở chỗ nào.

Vụ án điều tra đến đây, rất nhiều người đều cho rằng đây là một vụ án giết người cướp của điển hình, chỉ cần truy nã người chồng khắp cả nước, nhóm cảnh sát phụ trách vụ án này đã có thể viết báo cáo kết thúc vụ án được rồi.

Nhưng mà Chu Phóng lại không cho rằng như thế, căn cứ vào khảo sát hiện trường biết được, nếu người chồng cũ này chính là hung thủ, hẳn là còn có một đồng phạm ở đó. Người thụ hại đã bị tra tấn một thời gian dài trước khi chết đi, mà khoảng thời gian đó rất có thể không dưới bốn mươi tám giờ. Bởi vì mọi người trong khu phố đều biết ông chồng này nên nếu muốn sinh hoạt hai ngày trong khu phố nhất định phải có một người khác tiếp ứng, giúp anh ta mua thức ăn hoặc xử lý việc vặt vãnh.

Sau khi cẩn thận thăm dò, Chu Phóng đã phát hiện một tờ giấy ở tủ đầu giường trong phòng ngủ của người bị hại, trên tờ giấy viết một biển số xe.

Cũng không biết là cái gì kích thích thần kinh của hắn, hắn mang tờ giấy này về cảnh cục như một chứng cớ, tiến hành điều tra dãy số này, đồng thời điều tra băng ghi hình ngoài cổng hôm người bị hại được đưa tới cục cảnh sát.

Chiếc xe taxi màu vàng nhạt kia dừng vô cùng khéo léo, chỉ có thể nhìn được hai số cuối của biển số xe, mà trùng hợp là hai số này lại giống hệt như hai số cuối của biển số xe trên tờ giấy. Càng khéo là hai số trước của nó, dường như chính mình cũng có ấn tượng.

Trùng hợp? Hay là có ẩn tình khác?

Thông qua cục giao thông tra được tính danh và địa chỉ gia đình của chủ xe của biển số kia, vốn chỉ là có chút hoài nghi, điều tra đều chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất, nhưng mà sau khi thấy người tài xế taxi này sống tại Minh Hồ sơn trang giá trị xa xỉ, Chu Phóng lập tức quyết định tới cửa gặp qua vị lái xe kêu Viêm Khiếu này.

Viêm Khiếu, một cái tên rất đặc thù. Chu Phóng lại nghĩ tới người đàn ông họ Tiêu kia.

Không biết hiện tại cậu ta sống thế nào.

Nghe nói cậu ta đã trở lại, tiếc là không biết đang ở đâu. Hỏi người nhà của cậu ta thì bọn họ chỉ nói Tiêu Hòa đang ở trong nhà bạn. Hỏi người bạn kia đang ở đâu, người nhà lại đồng thời giữ im lặng một cách kỳ dị.

Càng tìm không thấy, hắn lại càng vướng bận, người a, quả nhiên rất ti tiện.

“Tiểu Chu, tới đèn xanh rồi.” Vị cảnh sát già đồng hành với hắn nhắc nhở.

Chu Phóng thu hồi tâm tư, ngượng ngùng cười cười, lập tức giẫm chân ga trực tiếp đi về phía Minh Hồ sơn trang.

Năm phút sau, Lý Vi Dân là người đầu tiên vọt đến cửa phòng ngủ tầng ba, thấy Mân Côi đã ở đó lại càng có thể kết luận Tiêu Hòa ở trong phòng, đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa.

Mân Côi nói: “Bọn họ còn chưa chấm dứt.”

Hả? Còn chưa chấm dứt cái gì? Ba giây sau, Lý Vi Dân đỏ mặt, cũng chẳng biết là nghĩ tới cái gì nữa.

“Vậy để nói sau cũng được. Ách, cậu có muốn xuống dưới nhà chờ hay không? Đứng ở đây hình như cũng không tốt lắm.” Lý Vi Dân gãi đầu, âm thầm may mắn là hiệu quả cách âm của phòng ngủ Tiêu gia rất tốt, không đến nỗi làm cho bọn họ nghe được một ít âm thanh đáng xấu hổ.

“Rầm rầm rầm” Lại có người chạy lên lầu. Nhìn nhìn, hóa ra là ông Tiêu.

Ông Tiêu thở hồng hộc: “Tiêu Hòa có ở bên trong hay không vậy?”


“Ách, có.”

Ông Tiêu nghe vậy lập tức tiến lên gõ cửa.

Vi Dân chậm một bước, cái tay đang muốn ngăn ông Tiêu gõ cửa dừng lại giữa không trung.

“Rầm rầm rầm!”

Cái trán Viêm Chuyên bạo ra một đống gân xanh, y vừa vặn tới lúc quan trọng.

“Tiêu Hòa? Con có ở trong đó không? Xảy ra chuyện rồi! Tiểu Hổ… Không thấy Tiểu Hổ đâu cả, mau ra đây đi!”

Viêm Chuyên, Tiêu Hòa liếc mắt nhìn nhau. Lại nữa rồi.

“Cha, đừng sốt suột, chắc Tiểu Hổ chạy loanh quanh đâu đó thôi. Con sắp xong rồi.” Tiêu Hòa hắng giọng hướng về phía cửa kêu.

“Con mau ra tìm xem, cha không quen thuộc nhà của con lắm, thằng bé còn nhỏ như vậy, nếu xảy xa chuyện gì thì sao? Ra mau lên!”

Tiêu Hòa liếc Viêm Chuyên, “Nghe thấy không? Cha bảo đi ra nhanh lên.”

Viêm Chuyên… mạnh mẽ đẩy.

Tiêu Hòa vội vàng che miệng lại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

Một phút nữa.

Chó má một phút! Tiêu Hòa bị đỉnh đến trợn trắng mắt, ôm chặt con dã thú đang không ngừng cày cấy trên thân thể hắn, gắt gao cắn môi.

“Tiêu Hòa, có nghe thấy không? Ra mau lên!” Ông Tiêu la lớn.

“Bác à, bụng A Tiêu có chút khó chịu, bác chờ một lát, cậu ấy ra liền bây giờ.” Lý Vi Dân mặt đỏ hồng nhỏ giọng khuyên can, đồng thời rơi lệ đồng tình với Tiêu Hòa và hoa cúc của tiểu tình nhân nhà hắn.

“Cháu cũng đang tìm nó?”

“Vâng ạ.” Lý Vi Dân nhìn về phía con robot nhỏ trên mặt đất.

Mân Côi giả trang thành món đồ chơi, bảo trì trạng thái bất động.

Ông Tiêu cũng không chú ý đến, chỉ lo lắng đi tới đi lui.

Mấy người khác muốn tìm Tiêu Hòa cũng ngại không dám đi lên, chỉ ngồi đợi ở trong hoa viên lẫn phòng khách.

Cùng lúc đó, trên toàn thế giới, toàn bộ các quốc gia, chỉ cần tin tức không quá bế tắc, đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh sơ bộ.

Cửa phòng ngủ mở ra, người đầu tiên xuất hiện chính và Viêm Chuyên mặt đen sì sì. Mặc quần jean, áo ba lỗ, vừa thấy đã biết là tùy tiện mặc vào, chỉ là tùy tùy tiện tiện như thế thoạt nhìn lại gợi cảm muốn chết.

Lý Vi Dân xấu hổ cúi đầu, ngại không dám nhìn y.

Viêm Chuyên đóng cửa phòng.

“Cái kia… Tiêu Hòa…” Ông Tiêu có chút sợ Viêm Chuyên.

“Không phải muốn tìm Tiểu Hổ sao?”

“Đúng vậy, ta thấy Tiểu Hổ mệt, đặt nó trên ghế salon, lại sợ nó lạnh nên chạy tới hoa viên lấy chăn tới, chỉ một lát như vậy trở về đã không thấy nó đâu rồi.” Ông Tiêu cũng không quản người khác có nghe hay không, một mạch giải thích.

Viêm Chuyên không dừng chân, trực tiếp xuống lầu hai đi tới trước cửa thư phòng của Mân Côi, mở cửa liền vào.

“Ê a ê a” thấy cha tới, Tiểu Hổ lập tức kêu gào đòi ăn thịt thịt.

A Phúc quay đầu lại nhìn, thấy không phải là vợ chồng Lý Trí Vân, lập tức yên tâm tiếp tục xem phim của hắn.

Ông Tiêu nghe tiếng trẻ con liền ngó vào, thấy Tiểu Hổ bình yên vô sự ngồi trên một cái bàn kỳ quái, lập tức cảm giác đôi chân của mình mềm nhũn. Ông quả thật là bị đứa nhỏ này dọa chết khiếp, chỉ sợ nó xảy xa chuyện gì.

Viêm Chuyên ôm lấy Tiểu Hổ từ trên bàn điều khiển, thầm nghĩ nên làm thế nào cho thằng nhóc bò loạn khắp nơi này một chút giáo huấn.

Tiểu Hổ không biết mình trong lúc vô tình lại một lần nữa cắt ngang chuyện tốt của cha nó, còn đang làm nũng đòi ăn thịt thịt.

Có rồi, phạt nó trong vòng một năm không được ăn thịt, trừ khi nó học được không quấy rầy bọn họ nữa. Trong nháy mắt Viêm Chuyên đã quyết định được hình phạt cho con trai.

Ngoài cửa, Tiêu Hòa xách theo Mân Côi chầm chậm rì rì đi tới.

“Tiêu Viêm, đồ đệ của cậu nói muốn mời chúng ta xem một sáng kiến vĩ đại của nó, nghe nó có liên quan tới cứu vớt hệ sinh thái của Địa Cầu, giữ gìn hòa bình thế giới.” Tiêu Hòa bất lực nói.

Viêm Chuyên nhíu mày nhìn về phía Mân Côi.

A Phúc thấy Tiêu Hòa tới, không thèm xem phim nữa, xoay người chạy đến bên cạnh Tiêu Hòa, phàn nàn vợ chồng Lý Trí Vân khủng bố ra sao.

Tiêu Hòa vỗ vỗ tay A Phúc, quay đầu nói: “Cha, cha ra phòng khách ngồi một lát đi, chỗ này ngay cả cái ghế cũng chẳng có.”

“Được, được.” Ông Tiêu đang tò mò gian phòng này dùng để làm gì, nghe con trai nhắc nhở như vậy, nhất thời liền nghĩ tới có lẽ đây chính là nơi bí mật của thanh niên họ Viêm kia, nhanh chóng lùi đầu về không dám nhìn nhiều thêm nữa.

“Vậy cha xuống dưới nhà đây. Tiểu Lý, cháu có theo bác xuống không?”

Lý Vi Dân nhanh chóng trả lời: “Chưa ạ, bác đi nghỉ ngơi trước đi, cháu còn có chút chuyện muốn bàn bạc với Tiêu Hòa.”

“A, vậy hai người nói chuyện đi.” Phất phất tay, ông Tiêu tinh bì lực tẫn cũng không dám đòi bế cháu thêm nữa, trong nháy mắt rời khỏi tầng hai.

Tiêm Đầu nghe được động tĩnh, từ trong phòng ngủ của mình chạy ra.

“Chi chi, chỗ này náo nhiệt ghê. Bí mật của Mân Côi bị phát hiện sao?”

Tiêu Hòa đang đánh giá gian phòng giống như thế giới máy móc trí năng trong tương lai này, không ngừng tấm tắc cảm thán.

Chỗ này không biết xài bao nhiêu tiền mới mua được đây!

Mân Côi lập tức vừa kiêu ngạo lại vừa sợ sệt nhìn về phía hai vị phụ huynh.”Tôi làm được rồi!”

“Cái gì?” Tiêu Hòa ngó quanh để tìm ghế ngồi, lại không tìm được.

A Phúc chỉa chỉa cái ghế chuyên dụng của Mân Côi, tỏ vẻ chỗ đó ngồi được.

Tiêu Hòa ngắm ngắm cái ghế dựa làm bằng thép thoạt nhìn cực kỳ cứng rắn kia, thở dài. Vẫn là đứng đi.

“Mân Côi, cho mày đúng hai phút để trình bày cái sáng kiến vĩ đại kia. Cha mày bề bộn nhiều việc lắm.”

Viêm Chuyên dùng ánh mắt hỏi Tiêu Hòa: Đây là đứa thứ hai của ngươi đó hả?

Cút! Tiêu Hòa dùng ánh mắt đáp trả.

Mân Côi nhanh chóng đi tới trước bàn điều khiển, nhảy lên cái ghế chuyên dụng của nó, xoay người nói với Tiêu Hòa: “Không cần hai phút, chỉ cần một giây thôi, các người sẽ biết ta lợi hại thế nào!”

“Tiêu Hòa! Tốt nhất là đừng để nó… ấn…”

Không còn kịp rồi, Mân Côi đã nhanh như chớp “Xoạch” một phát ấn cái nút màu đỏ kia xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui