Tiêu Hòa cầm lấy ngọc bội, tinh tế cảm nhận cảm giác kỳ diệu ngọc bội truyền đến.
A Phúc cũng tò mò vươn đầu nhìn. Tảng đá vỡ như vậy thì có gì đẹp chứ? Ăn không được mà chơi cũng chẳng xong. A Phúc nhanh chóng mất đi hứng thú với khối ngọc bội này.
Trong khối ngọc này chắc chắn có gì đó. Tiêu Hòa có thể khẳng định. Sau hai phút bàn tay của hắn tiếp xúc với ngọc bội, hắn đã có thể thấy rõ hình dáng của vật thể vẩn đục trong khối ngọc kia, hình tròn, màu đỏ thẫm.
Viêm Chuyên từ phía sau đi tới cầm ngọc bội lên tùy tiện nhìn nhìn, lại ném trở về cho Tiêu Hòa.
Tốc độ nhanh đến mức làm cho nhân viên cửa hàng muốn ngăn cũng không kịp.
“Vị tiên sinh này, xin ngài đừng…”
Muốn mua? Chẳng phải hết tiền sao?
Tiêu Hòa không trả lời Viêm Chuyên mà thở dài, vẻ mặt tiếc hận nói: “Thật là đáng tiếc.”
Lông mày gã nhân viên không thể ức chế mà giật giật.
“Chàng trai này cũng có nghiên cứu về ngọc thạch?” Lão giả đột nhiên bắt chuyện với Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa mỉm cười đáp lễ, “Không quá am hiểu, chỉ là nghịch chơi mà thôi.”
“Cậu vừa mới nói đáng tiếc, là chỉ?” Lão tiên sinh nhìn về phía ngọc bội trong tay Tiêu Hòa. Ông không có hảo cảm cũng không có ác cảm đối với Tiêu Hòa, chỉ là làm người trong nghề mà nói, ông cũng không muốn thấy có người lấy giá cao đi mua một khối ngọc nát vụn ngay trước mặt mình.
“Hừ, một tên lái taxi thì biết cái quái gì về ngọc với nghiếc.” Quý phu nhân ở bên cạnh thấp giọng châm chọc.
Tiêu Hòa làm bộ không nghe thấy, giải thích với lão giả: “Tôi nói đáng tiếc, là chỉ khối ngọc này ngoại trừ kỹ thuật chạm trổ có thể miễn cưỡng vừa mắt ra, cho dù nó thật sự là cổ ngọc Tống Triều cũng chỉ đáng giá công điêu khắc, chỉ tiếc nó lại có vết nứt. Cái này bất luận là sưu tầm hay đeo cũng đều không thích hợp.”
Lão giả nghe được gật đầu liên tục. Đừng nhìn người ta lái taxi, kiến thức cũng chẳng phải là hạng tay mơ, kết quả phân tích gần như giống hệt ông.
“Có điều nếu giá cả phù hợp, tôi vẫn là tính toán mua về.”
Nhân viên cửa hàng vốn đã vô cùng thất vọng, ánh mắt chợt sáng lên, có cửa rồi.
“A? Nhưng mà vừa rồi cậu nói khối ngọc bội này không thích hợp để sưu tầm.” Lão giả khó hiểu.
Tiêu Hòa chớp đúng thời cơ, có chút ngượng ngùng cười cười, “Cha tôi không hiểu về mấy thứ này, nhưng cũng rất thích đồ cổ. Tôi lại không có nhiều tiền cho lắm, nếu giá cả khối ngọc bội này thích hợp, tôi tính toán mua về để cho ông cụ có cái đề tài tán gẫu với mấy người bạn già mà thôi.”
Vẻ mặt Viêm Chuyên bất động, chỉ là cảm thấy lợi có chút ngứa.
Lão giả hiểu ra, ngoài miệng chưa nói cái gì, trong lòng lại nổi lên hảo cảm với người thanh niên tướng mạo thông minh lanh lợi này. Người khi về già ai lại không hy vọng con cái hiếu thuận?
“Được được, vậy cậu hỏi thử xem khối ngọc này bán thế nào, nếu vượt quá năm nghìn thì đừng có mua.”
Một câu khiến nhân viên cửa hàng thiếu chút nữa muốn giết người. Nói là vượt quá năm nghìn đừng có mua, vậy ông còn bảo anh ta hỏi giá làm cái gì?
Tiêu Hòa mỉm cười, thuận nước đẩy thuyền hỏi nhân viên: “Xin hỏi, khối ngọc bội này bán như thế nào?”
Nhân viên cửa hàng không tự chủ được nhìn về phía chưởng quầy cách đó không xa.
Chưởng quầy từ lúc đi ra tới giờ thấy nhân viên trông tiệm vẫn phát huy rất khá nên không cần lại đây, nhưng hắn luôn luôn phân tâm lưu ý bên này, thấy nhân viên cửa hàng dùng ánh mắt hỏi hắn nên lo liệu thế nào, nghĩ nghĩ, giơ một bàn tay lên.
“Giá cả chúng tôi mua vào cũng không chỉ năm nghìn.” Nhân viên cửa hàng cười khổ với Tiêu Hòa, “Đây chính là cổ ngọc thời Tống hàng thật giá thật, chỉ riêng niên đại cũng đã vượt qua cái giá này rồi.”
Tiêu Hòa nhún nhún vai, “Tôi không học khảo cổ, cũng chẳng am hiểu cổ vật cho lắm. Cậu nói là cổ ngọc thời Tống, nhưng ai mà biết là thật hay giả. Nếu là thật, tôi không tin cửa hàng các cậu dám lấy ra bán như vậy. Chúng ta là người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, năm nghìn tệ, cậu xem nếu bán được thì tôi mua, nếu không bán được thì thôi.”
Nhân viên cửa hàng không cam lòng, hắn phát huy nửa ngày, kết quả chỉ bán được chút tiền như vậy, còn muốn tiếp tục cò kè thêm tí chút.
Nào ngờ giọng điệu Tiêu Hòa thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Không phải tôi lắm miệng, nhưng mà với phẩm chất của khối ngọc bội này, đừng nói người trong nghề, ngay cả người không chuyên nhìn qua cũng sẽ chả chịu móc một đống tiền ra mà mua. Năm nghìn đã là giá trên trời rồi. Nếu không phải thấy danh tiếng cửa hàng này cũng không tệ lắm, hơn nữa tôi cũng không muốn gạt cha tôi thì tôi thà lấy năm nghìn tới cửa hàng mua một viên ngọc hạng trung có giấy chứng nhận giả làm cổ ngọc đem tặng cha tôi rồi. Nói không chừng nó còn tăng giá trị cũng nên.”
Nhân viên cửa hàng thấy Tiêu Hòa đã có ý định đi, cũng hiểu được Tiêu Hòa nói không sai. Mặc dù cũng có người coi tiền như rác, nhưng không phải ngày nào cũng gặp được. Khối ngọc bội này đặt ở trong tiệm đã hơn ba năm vẫn chưa bán nổi. Nếu không phải hắn nghĩ ra cách dùng cố sự về đình canh gác để tiến hành tô điểm cho mấy khối ngọc vụn thu mua giá thấp này, còn không biết phải chờ tới bao giờ mới có người hỏi thăm. Hơn nữa vừa rồi chưởng quầy cũng ra chỉ thị cho hắn, thấy được là làm, năm nghìn thì năm nghìn.
“Vị tiên sinh này, nhìn tướng mạo của ngài liền biết tương lai ngài chắc chắn là người đại phú đại quý, sau này phát tài cũng đừng quên thỉnh thoảng ghé qua cửa hàng nhỏ này của chúng tôi. Khối ngọc bội này hôm nay chúng tôi nửa bán nửa tặng, coi như kết thêm một bằng hữu là ngài đây. Năm nghìn tệ, lại tặng thêm cho ngài một chiếc hộp gỗ.”
“Đa tạ. Có thể quét thẻ chứ?”
“Thật có lỗi, chúng tôi chỉ thu tiền mặt.”
Tiêu Hòa xoay người giao thẻ ngân hàng cho Viêm Chuyên, bảo y tới cây ATM gần nhất nhanh chóng rút năm nghìn tệ tiền mặt mang về đây.
Lúc Tiêu Hòa đưa thẻ cho Viêm Chuyên thì ghé vào tai y hưng phấn nói: “Tiểu Viêm, hình như tôi mở Thiên Nhãn. Không xong, lần này chúng ta phải phát tài rồi.”
Thiên Nhãn? Viêm Chuyên sững sờ. Thính lực của tên tiểu nhân này còn chưa thể khống chế hoàn toàn, thị lực cư nhiên đã xuất hiện, sẽ không để lại di chứng gì chứ?
Nói thật, Viêm Chuyên sợ.
“Sững sờ cái gì? Thấy ông đây có dị năng nên đố kỵ phải không?” Tiêu Hòa đắc ý thấp giọng cười: “Tôi sớm đã nghe nói một số người đặc biệt trước khi chết đột nhiên sẽ xuất hiện năng lực kỳ lạ, không ngờ là ứng nghiệm ngay trên người tôi, ha ha ha! Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau đi lấy tiền đi.”
Viêm Chuyên tiếp nhận thẻ xoay người rời đi. Lại một lần nữa y hoài nghi một cách nghiêm trọng liệu mình có trúng phải pháp thuật cổ quái của tên tiểu nhân âm hiểm nào đó không, nếu không tại sao y lại chọn người này làm bạn lữ cơ chứ? Cho dù người này là một nửa kia mà y đã nhận định, y vẫn nhịn không được muốn ra tay đập cho hắn một trận.
Được cái vừa rồi nhìn thoáng qua y cũng phát hiện trong ngọc bội có chút cổ quái, không cần lo lắng tên tiểu nhân âm hiểm này nhầm coi ảo giác thành mở Thiên Nhãn.
Lão giả mượn cơ hội này tới gần A Phúc, ho khan một tiếng, cười với hắn: “Cậu bé năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
A Phúc trưng ánh mắt như kiểu đang nhìn một tên lừa đảo mà trừng lão giả. Ngươi muốn làm gì?
Tiêu Hòa thấy lão giả bắt chuyện với A Phúc, vội vàng chen vào cười nói: “Ngại quá, đây là A Phúc, cháu của tôi, năm nay mới mười sáu tuổi, bẩm sinh đã bị câm nên không nói được.”
“A!” Lão giả sợ hãi than, “Xin lỗi, tôi không biết. Ai nha, thật sự là đáng tiếc cho một cậu bé ngoan thế này.”
“Ha ha, không có việc gì. Chính nó cũng không thèm để ý, bình thường ở nhà nó vẫn học tập được mà.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi. A Phúc phải không? Bác Lý tặng thứ gì đó cho cháu chơi nhé.” Lão giả thấy bộ dạng cảnh giác của A Phúc rất thú vị, lại càng muốn trêu chọc hắn, lấy một chiếc hộp bằng gỗ nho nhỏ từ trong túi áo ra nhét vào trong tay hắn. Đây là chuỗi Phật châu ông vừa mua trong cửa hàng ngọc thạch, chỉ là một vật nhỏ chẳng đáng tiền, vốn định đưa cho lái xe Tiểu Uông Uông.
A Phúc lập tức trốn ra phía sau Tiêu Hòa, tức giận mắng: “Tiêu Tiêu, đừng để ý tới ông ta, chắc chắn ông ta là kẻ lừa đảo buôn bán người đó! Mân Côi nói đám buôn người đều dụ dỗ kẻ khác như vậy!”
Tiêu Hòa mỉm cười, may mắn là nhân loại bình thường nghe không hiểu A Phúc nói gì. Hắn vỗ vỗ mu bàn tay A Phúc an ủi: “Không có việc gì, bác Lý này không phải là người xấu đâu.”
Lập tức lại nói với lão giả: “Thằng bé không hiểu chuyện cho lắm, trước giờ chưa gặp người lạ mà. Tôi thay nó cám ơn ngài, có điều ngài vẫn là nên thu lại thứ này đi. Thằng bé nhận không nổi đâu.”
Lão tiên sinh không miễn cưỡng, nhìn A Phúc híp mắt cười.
Cười đến mức A Phúc rất muốn làm thịt ông ta luôn.
“Tiêu Tiêu, tôi không được ăn ông ta sao?”
“Khụ khụ, trẻ ngoan không được ăn uống bậy bạ, sẽ bị tiêu chảy đấy.” Tiêu Hòa trấn định trả lời.
“Nha.” A Phúc hung hăng trừng mắt liếc lão giả một cái, nghĩ thầm nếu ông ta còn dám có ý định lừa gạt hắn, hắn sẽ hạ độc luôn.
Quý phu nhân kỳ quái tại sao chồng bà lại cảm thấy hứng thú với một gã thiếu niên như vậy, ghé vào lỗ tai chồng nói gì đó.
Lão giả tùy ý trả lời một câu, đại ý nói thằng bé đơn thuần đáng yêu gì gì đó.
Quý phu nhân liếc A Phúc hai cái, không nói thêm gì nữa. Con cái là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bà và chồng, may mắn chồng bà là một người thấu tình đạt lý, cho dù về sau bà không sinh con được nữa thì vẫn đối xử với bà như trước. Nhưng mà trong lòng bà vẫn có cảm giác có lỗi với chồng, cảm giác đám chị em dâu với hàng xóm ở sau lưng nói bà là con gà mái không biết đẻ trứng còn chiếm lấy ổ. Mà chuyện này cũng làm cho tính cách của bà càng ngày càng đa nghi, quái gở.
“Trên đầu cậu ta có thứ gì vậy?” Quý phu nhân đột nhiên hỏi, cái cục tròn vo trắng muốt kia rất khiến cho người ta chú ý, vừa rồi bà đã muốn hỏi, lại không bỏ xuống được thể diện.
Tiêu Hòa sờ sờ đỉnh đầu, đang kỳ quái tại sao cái tên chuyên gây sự nhà bọn họ lại ngoan ngoãn như vậy, vừa nắm xuống nhìn, vật nhỏ đang ngủ đến ngon lành.
“Đây là giống gì thế?” Lão giả nhìn chằm chằm Tiểu Hổ trong lòng bàn tay Tiêu Hòa tò mò hỏi. Phu nhân cũng sáp lại nhìn, thứ đáng yêu gì gì đó đối với phụ nữ mà nói vĩnh viễn là vô địch, cho dù tính cách người phụ nữ kia có ác liệt thế nào.
“Ách, giống tạp giao.”
“A? Là giống mèo nào lai với giống mèo nào? Nhìn màu lông nó chắc hẳn là có huyết thống mèo Ba Tư đúng không?”
Tiêu Hòa nói thầm trong lòng: Tiểu Viêm, không phải chỉ một người nói con của cậu giống mèo đâu đấy nhé.
“Ha ha, tôi cũng không biết rốt cuộc cha nó là giống gì, chắc là một loài dã sinh nào đó chăng.” Tiêu Hòa cười, tiện tay nhét Tiểu Hổ vào trong túi.
Quý phu nhân nhìn thấy, vội vàng âm thầm kéo kéo tay áo của chồng.
“Chàng trai trẻ quý danh là gì?” Lão giả hiểu ý, vỗ vỗ tay vợ.
“Tôi họ Tiêu.”
“Cậu Tiêu, tôi thấy rất có hứng thú với con mèo nhỏ này, không biết cậu có thể từ bỏ thứ mình yêu thích được không?”
Những lời này vừa nói ra, Tiêu Hòa làm cha còn chưa phản ứng gì, A Phúc đã nhảy dựng lên tại chỗ.
“Hổ Hổ là của ta! Ngươi dám đụng vào nó, ta độc chết!”
Tiêu Hòa hiểu được A Phúc, biết câu “Hổ Hổ là của ta” kia không có ý tứ nào khác, nếu lão giả muốn Tiêm Đầu hoặc Mân Côi, hắn cũng sẽ nhảy dựng lên như vậy thôi.
“Thật có lỗi, Tiểu Hổ là con tôi, thuộc về hàng không bán.”
Lão tiên sinh hiểu ý cười cười, không cưỡng cầu. Dạo này có khá nhiều người coi chó mèo như con cái, luyến tiếc cũng là chuyện bình thường. Nếu ông có một vật nhỏ đáng yêu như vậy bầu bạn bên người, chắc chắn cũng không nỡ đem nhường cho kẻ khác.
Cũng may là ông ta không cưỡng cầu, A Phúc ở bên cạnh đã sắp bạo tạc, nếu lão giả tiếp tục nói thêm một câu nữa, rất có thể thằng bé sẽ trực tiếp nhào tới luôn.
Trong nháy mắt, Viêm Chuyên đã đem tiền trở lại.
Tiêu Hòa nhìn thấy Tiểu Viêm lập tức tiến ra đón, lúc tiếp nhận tiền đồng thời ghé vào tai y cúi đầu nói một câu.
Tiền trao cháo múc, Tiêu Hòa xác nhận không có lấy nhầm hàng, lúc thu hồi ngọc bội lại không cẩn thận lỡ tay làm rớt nó.
“A!” Mọi người kêu lên sợ hãi.
Tay Tiêu Hòa nhanh, tay Viêm Chuyên còn nhanh hơn, đáng tiếc là vẫn trượt tay, còn làm cho ngọc bội đập vào góc quầy thủy tinh.
Một tiếng gãy thanh thúy vang lên, ngọc bội vỡ thành hai khối.
Làm tốt lắm. Tiêu Hòa ở trong lòng khen ngợi Tiểu Viêm nhà hắn. Trước khi ngọc bội đụng tới tủ thủy tinh đã bị Tiểu Viêm dùng lực ngầm vạch một đường nhỏ ở giữa, đập vào cái là vỡ.
Viêm Chuyên đưa ngọc bội vừa mới vỡ thành hai mảnh rơi xuống tay y tới trước mặt Tiêu Hòa.
Đây là điều ngươi cần?
Trong chớp mắt Tiêu Hòa đã thấy rõ thứ trong lòng bàn tay Viêm Chuyên, cố nén cao hứng và kích động, thật sự trưng ra bộ mặt như cha chết mẹ chết.
“A! Năm nghìn tệ của tôi!”
Tận mắt nhìn thấy ngọc bội rơi xuống, chính tai nghe thấy tiếng ngọc bội vỡ vụn, nhân viên cửa hàng cùng các du khách đồng thời dùng ánh mắt phức tạp “Tiếc hận và thương hại là chính, vui sướng khi người gặp họa là phụ” nhìn về phía Tiêu Hòa.
Trong lòng mỗi người đều không hẹn mà cùng nghĩ: Người này đúng thật là xui xẻo!
“Ai nha!” Lão giả cũng phát ra tiếng cảm thán thương tiếc, đi tới vỗ vỗ bả vai Tiêu Hòa, an ủi:
“Thôi quên đi, chớ để ở trong lòng, năm nghìn tệ mà thôi. Cậu cho tôi xem khối ngọc bội kia, nếu không nát quá tôi mua lại với giá gốc cho.”
“Trí Vân!” Quý phu nhân phát giận, bà không rõ tại sao chồng mình lại đối tốt với một gã tài xế taxi nho nhỏ như vậy, hơn nữa tên tài xế này vừa rồi chẳng những cự tuyệt chở bọn họ, còn không chịu bán con mèo kia cho bà. Nếu với tính tình của bà lúc trẻ, đừng nói là giúp người này, bà nhất định sẽ cho cái tên lái xe nghèo mạt rệp không biết điều kia chịu không nổi mà phải cuốn gói ra đi.
Lão giả không để ý đến bà. Năm nghìn tệ với ông ta mà nói căn bản chẳng đáng gì, một món quà ông tùy tiện mua để tặng người ta cũng có giá cao hơn thế này.
“Đây là cái gì vậy?” Tiêu Hòa hợp thời phát ra tiếng kêu sợ hãi, vươn tay tóm lấy ngọc bội trong tay Viêm Chuyên.
Chỉ thấy xuất phát từ vết nứt ban đầu, khối ngọc bội chạm cá bị vỡ thành hai mảnh, lộ ra một vật kẹp ở giữa ngọc thạch.
“A!”
Trong tiệm lại không ngừng xuất hiện tiếng kêu sợ hãi. Có điều lần này ý nghĩa trong đó đã hoàn toàn bất đồng.
Lão giả ở ngay bên cạnh Tiêu Hòa, đương nhiên nhìn thấy vật trong tay Tiêu Hòa trước tiên.
Ở giữa khối ngọc bội bị vỡ đôi là một vật thể màu đỏ thẫm, ngọc bội tựa như một cái bao, bọc vật thể kia vào chính giữa, hiện tại ngọc bội chia thành hai mảnh, vật thể đỏ thẫm này vẫn cắm một nửa trong ngọc bội, một nửa còn lại lộ ra bên ngoài.
“Đây là?” Lão tiên sinh có chút kích động.
Ánh mắt của nhân viên cửa hàng, du khách, thậm chí cả chưởng quầy đều bị thu hút về phía này. Ai mà ngờ được một khối cổ ngọc bình thường lại còn bao hàm đồ vật khác cơ chứ.
Tiêu Hòa cẩn thận rút vật thể đỏ thẫm này ra khỏi khối ngọc, đặt nó trong lòng bàn tay.
“Huyết ngọc?” Ánh mắt của gã nhân viên cửa hàng trợn trừng, không khống chế nổi mà kích động kêu.
Một tiếng kêu này hoàn toàn thu hút sự hứng thú của tất cả mọi người trong tiệm. Gần như cả đám người đồng loạt chen về phía Tiêu Hòa.
Lão tiên sinh ỷ vào việc mình đứng gần Tiêu Hòa nhất, vội vàng nghiêng đầu sang nhìn cho kỹ.
Chỉ thấy kích cỡ của vật thể này ước chừng chỉ bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ, hình tròn, màu đỏ, hơi hơi thẫm lại, nhưng trong sắc thẫm ấy lại có ánh sáng, chỉ là màu sắc nhìn qua thì cho người ta cảm giác trơn nhuận tinh tế. Chẳng trách nhân viên cửa hàng lại buột miệng thốt lên hai chứ “Huyết ngọc”, vật này bất luận là về tính chất hay là về màu sắc, quả thật đều giống y hệt huyết ngọc trong truyền thuyết.
Có điều miếng ngọc hình tròn này tuy rằng có màu đỏ thẫm, nhưng cũng không phải toàn bộ miếng ngọc đều vậy, mà là do hai màu đỏ đậm nhạt hình thành nên. Màu đỏ nhạt làm lớp lót, màu đỏ đậm tạo ra những đường vân trải rộng khắp toàn bộ bên trong miếng ngọc. Ngoại trừ màu sắc hiếm có ra, hoa văn điêu khắc bên rìa cũng cực kỳ tinh xảo. Mặt trước là một đồ án nhỏ xíu được khắc bằng phương pháp chạm nổi, mang phong cách cổ xưa.
Hình dạng của đồ án khá kỳ lạ, không phải hình vẽ động vật hoặc văn tự thông thường mà là một hình chạm nổi na ná như biểu tượng, phía trên cùng là một cái sừng sơn dương hoặc sừng trâu phân nhánh, ở giữa phân nhánh có một đồ hình giống như là bông lúa, bên dưới cái sừng là một khuôn mặt vô cùng trừu tượng.
Lão tiên sinh nhíu mày, ông cảm giác đã thấy qua đồ án chạm nổi này ở nơi nào đó.
Chủ cửa hàng chen chúc về phía này.
“Người anh em, có thể cho tôi xem sao?” Vừa nói ông ta vừa lôi cặp kính từ trong túi ra.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng lấy tất cả công cụ quan sát từ dưới mặt quầy, chỉ chờ Tiêu Hòa mang miếng ngọc lại đây.
Khuôn mặt Tiêu Hòa hợp thời lộ ra một tia do dự, Viêm Chuyên im lặng đi đến bên cạnh hắn. Dáng người cao lớn cùng sự lãnh khốc và dã tính bao trùm khắp toàn thân y mang đến áp lực tương đối lớn cho người xung quanh. A Phúc cũng cảm giác được có chuyện bất thường, khẩn trương dán lấy Tiêu Hòa không rời.
“Tôi thấy cứ để anh bạn trẻ này cầm cho chúng ta xem đi.” Lão giả nhận thấy được sự lo lắng của khó xử của Tiêu Hòa, đưa ra một đề nghị tương đối an toàn.
Tiêu Hòa gật gật đầu, dựng thẳng viên ngọc màu đỏ thẫm lên.
“A!” Lần này người sợ hãi kêu thành tiếng lại là lão tiên sinh.
Vừa rồi lúc viên ngọc được đặt nằm trong lòng bàn tay thì còn chưa chú ý, đợi tới khi Tiêu Hòa dựng thẳng nó lên, những đường vân đỏ thẫm nằm rải rác khắp toàn bộ miếng ngọc lại trở nên vô cùng rõ ràng khi có ánh sáng rọi vào.
Lão tiên sinh đương nhiên không phải kêu lên sợ hãi bởi vì có thể thấy rõ đường vân, ông là nhìn thấy những đường vân vốn tưởng rằng hỗn độn kia không ngờ lại là một dãy núi hiểm trở khí thế hào hùng. Ngọn núi, thân núi, chân núi, ngay cả những đám mây trên sườn núi đều rành mạch, rõ ràng.
Đây, đây, đây là hình thành một cách tự nhiên hay là do con người tạo ra vậy?
Nếu là do con người tạo ra, vậy kỹ thuật chạm khắc này quả thực là khéo léo đến tột đỉnh. Nhưng nếu như là tác phẩm của con người, tại sao đường vân lại chìm trong miếng ngọc? Mà nếu trời sinh đã như thế, vậy giá trị của miếng ngọc này…
“Người anh em, xin mời đi ra đằng sau.” Chưởng quầy cũng đã nhìn ra những điều này, đè xuống cảm giác kích động, lên tiếng.
Tiêu Hòa bày ra dáng vẻ do dự.
Chưởng quầy là người sáng suốt, lập tức đưa mắt ra hiệu cho nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng hiểu ý, lúc này đi ra từ phía sau quầy thủy tinh, chắp tay thi lễ nói với các du khách trong tiệm: “Các vị, cửa hàng của chúng tôi có việc tạm thời đóng cửa. Hoan nghênh mọi người lần sau lại đến thăm. Các vị, xin mời.”
Các du khách không biết đã xảy ra chuyện gì thì ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên cửa hàng, những người đã biết đâu chịu rời đi ngay lúc này, người nọ nhìn người kia, chính là không chịu nhấc chân.
Còn có người trực tiếp kêu lên: “Kia rốt cuộc là thứ gì vậy? Chúng tôi ở lại xem chút không được sao?”
Nhân viên cửa hàng nhìn về phía Tiêu Hòa, ánh mắt ngoại trừ đố kỵ còn có chút vui sướng khi người gặp họa. Tài vật đã lộ rõ, nhìn coi anh lo liệu thế nào đây?
Tiêu Hòa có Viêm Chuyên làm chỗ dựa, chẳng sợ làm cho người ta biết hắn nhặt được bảo bối, tương phản còn ước gì càng nhiều người biết hắn nhặt được bảo bối càng tốt. Nếu không hắn cũng đã không để cho tài vật lộ ra tại chỗ một cách vô ích.
Tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc? Tâm tình Tiêu Hòa sảng khoái vô cùng.
Nhìn Tiêu Hòa không có phản ứng, chưởng quầy cũng không cưỡng cầu du khách rời đi nữa, dù sao bảo bối xuất hiện trong tiệm của ông ta thì cũng có lợi cho việc buôn bán. Chỉ là muốn xem thứ mới xuất hiện này có giá trị đến mức nào, nếu quá quý giá thì lại thành họa chứ chẳng phải phú nữa.
Đợi trong cửa hàng thoáng an tĩnh lại, lão tiên sinh đè nén tâm tình kích động nói với Tiêu Hòa: “Phiền cậu lật sang bên kia.”
Tiêu Hòa nghe lời lật miếng ngọc lại cho lão giả nhìn.
Đường vân màu đỏ sậm sau lưng vẫn là ngọn núi, dường như bất luận là nhìn từ mặt trước hay từ mặt sau thì đều giống nhau như đúc. Đồng thời lão tiên sinh cũng chú ý tới bên mép mặt ngọc thạch này cũng có một đồ án, mà đồ án này…
“Đây là tạng văn (tiếng Tây Tạng), không, không đúng, có chút bất đồng với tạng văn hiện đại. Không, có thể khẳng định đây là tạng văn, tạng văn cổ xưa.” Lão tiên sinh thì thào lẩm bẩm.
“Miếng ngọc màu đỏ kia rốt cuộc là cái gì vậy?” Có người nhịn không được lớn tiếng hỏi.
Chưởng quầy cùng nhân viên cửa hàng dán mắt vào ngọc thạch trong tay Tiêu Hòa, càng xem lại càng hối hận, với nhãn lực của bọn họ, đương nhiên nhìn ra là khối ngọc thạch này bất phàm. Chỉ trong chốc lát, vẻ hối hận và đố kỵ trên mặt kia đã không che giấu được, nhất là nhân viên cửa hàng, người đã bán ngọc bội đi.
Mẹ nó! Cái khối ngọc bội rách nát này đặt ở trong tiệm hơn ba năm mà sao chả có đứa nào phát hiện ra trong đó còn ẩn giấu một khối ngọc khác cơ chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...