Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Tâm tình vô cùng chán nản, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn hỏi, ngay cả ngủ cũng trở thành một nỗi thống khổ.

Mặc kệ công tác phụ trách hiện tại đang khẩn cấp đến mức nào, mặc kệ giai đoạn chạy nước rút sau cùng đã gấp rút ra sao, vẫn bất chấp tất cả đột nhiên biến mất khỏi công ty.

Không nhận điện thoại, không xem bưu kiện, hai ngày đầu công ty còn gọi điện tới, đến ngày thứ ba, thế giới bỗng chốc trở nên phi thường yên tĩnh, mà ngay cả cảm giác tội lỗi khi vứt bỏ trách nhiệm cũng gần như biến mất hoàn toàn.

Nằm dài trong nhà một tuần liên tiếp, mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, ăn xong thì ngủ, tỉnh ngủ lại ngẩn người trong phòng, không xem tv, không mở máy tính, không tắm rửa, không đánh răng, không mặc quần áo, cũng không ra khỏi cửa. Cho đến tận khi trong nhà hết sạch đồ ăn.

Hắn biết hắn đã mất đi công việc với mức tiền lương khá cao, khiến người khác cực kỳ hâm mộ này.

Ngồi ở trước cửa sổ, hắn ôm lấy chăn, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

Hắn đã ba mươi tuổi. Hai tuần rưỡi trước, hắn trải qua sinh nhật lần thứ ba mươi, cùng với bằng hữu tốt nhất của hắn.

Bằng hữu tốt nhất.


Tri kỷ.

Anh em.

Từ ngữ thật là hay ho!

Cứ như vậy che dấu hết thảy.

Tiêu Hòa ôm lấy chăn nở nụ cười.

Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn dệt một giấc mộng vĩnh viễn không thể thực hiện.

Mộng thấy bọn họ lần đầu tiên phát sinh quan hệ, mộng thấy bọn họ sinh sống hạnh phúc khoái hoạt như thế nào.

Cho tới một ngày, khi người kia nói cho hắn biết quyết định kết hôn, hắn cho là mình sẽ nói ra hết thảy, không quan tâm.

Thế nhưng, cuối cùng lời nói ra khỏi miệng cũng chỉ có bốn chữ “Chúc cậu hạnh phúc”.

Người kia thật cao hứng, bởi vì lời chúc phúc này là từ người bạn tốt nhất của y.

Mà từ đó về sau, giấc mộng của hắn ngày càng trở nên thống khổ, bởi sự xuất hiện của vợ người kia.

Hắn đã từng ảo tưởng rằng vợ y sẽ phản bội y, sau đó hắn lại một lần nữa hoàn toàn có được người ấy, một cách trọn vẹn.


Thực đáng tiếc, hai người kết hôn đã bốn năm vẫn hạnh phúc mỹ mãn, người kia mỗi ngày đều vui vẻ khoái nhạc y như một tên ngốc.

Tất cả mọi thứ giữa hắn và người ấy, đều là do hắn hoang tưởng mà thôi.

Hắn là một thằng đàn ông chỉ biết sống trong mộng.

Hắn phải nhờ vào ảo tưởng mới khiến cho mình đạt được cao trào, mà không phải thực hiện điều đó trong thực tế.

Thật đáng buồn, yếu đuối tới cực điểm!

Vậy mà trong hiện thực hắn là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông được đánh giá là tương đối thành công. Có nhà, có xe, có công việc khiến người người hâm mộ, đồng thời hắn cũng có một gương mặt cùng dáng người không tệ.

Hắn mệt mỏi, mệt mỏi vì sẽ mất đi hết thảy ảo tưởng, mệt mỏi vì hắn vẫn luôn sống trong mộng, mệt mỏi cái thế giới tinh thần của hắn chung quy vẫn dựa vào ảo tưởng để mà duy trì.

Nhất là hắn…

Chỉ là kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm cho toàn thể nhân viên trong công ty. Nhận được thông báo tới kiểm tra lại, hắn đến bệnh viện.


Một tuần sau, hắn đi lấy kết quả.

Ngày đó vừa vặn là sinh nhật tròn ba mươi tuổi của hắn.

Tựa như một điềm báo.

Ở lỳ trong nhà một tháng như thế, hắn quyết định buông xuôi hết thảy những gì có được trong hiện tại, vứt bỏ hoàn toàn để làm một kẻ suy sụp.

Hiện tại, hắn muốn phóng túng tánh mạng của mình, trở thành một người khác, ít nhất cũng làm được những việc mà con người trước kia của hắn không thể làm.

Đem tất cả tài sản chia đều làm ba phần. Một trăm vạn gởi ngân hàng lưu cho cha mẹ hắn dưỡng lão, cổ phiếu hiện thời có giá trị hơn chín mươi vạn lưu cho em trai hắn, phòng ở cùng xe mới vừa mua không lâu cũng đưa nốt cho bằng hữu tốt nhất của hắn.

Thời điểm bọn họ nhận được thông tri của luật sư, một người đàn ông tên Tiêu Hòa đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui