"A, A Chước......"
Sở Nguyệt lắp bắp kêu một tiếng. Nàng nhìn thứ đang được đặt trên bàn, lại nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Sở Chước, quả thực không dám tin vào đôi mắt của mình.
Sở Chước vẫn đang tiếp tục lôi ra một số bảo vật.
Đến cuối cùng, Sở Nguyệt thật sự cạn lời, trong lòng không ngừng tự hỏi: Bọn họ rốt cuộc đã đi tới tận đâu? Tại sao lại tìm được nhiều bảo vật như vậy? Với cả A Chước bày hết những thứ này ra cũng không sao chứ?
"Đây là linh thảo từ cấp 1 đến cấp 7, chỗ này là linh quả, kia là nước linh tuyền, còn đây là...... Trong đó có: Lũ bà đinh cấp 1, ngàn ti tình liễu cấp hai,......"
Nghe nàng tự thuật, Sở Nguyệt không khỏi đờ đẫn, chỉ có con khỉ nhỏ trong lòng bàn tay là vui vẻ kêu chít chít.
Cảm giác được tâm tình vui sướng của Linh Mục Hầu, Sở Nguyệt rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, mở miệng ngắt lời Sở Chước.
"A Chước, ta không cần nước linh tuyền và Hóa Hình Thảo đâu!" Sở Nguyệt kiên định nói.
"Vì sao?" Sở Chước ngây ngốc nhìn thiếu nữ trước mặt.
Sở Nguyệt gãi đầu, có chút thẹn thùng: "A Chước, nước linh tuyền và Hóa Hình Thảo quá trân quý. Thật ra ta cũng rất muốn, nhưng với thực lực hiện giờ của ta, thực sự là không đủ để bảo hộ chúng nó. Nếu bị người khác phát hiện ra ta có mấy thứ này, không nói có bảo hộ chúng nó được hay không, có khi còn nguy hại đến tính mạng......"
Ở đại lục Tấn Thiên, chỉ cần là người tu luyện đã trải qua lịch luyện, tất nhiên sẽ biết nước linh tuyền và Hóa Hình Thảo quý báu thế nào.
Nước linh tuyền có thể nhanh chóng bổ sung linh lực và có tác dụng trị liệu, giúp vết thương mau lành, còn có vô vàn công dụng trong các lĩnh vực luyện đan, luyện khí, gieo trồng linh thảo, quả thực chính là một thứ vạn năng. Đáng tiếc nó khan hiếm vô cùng, ngay cả đại tông môn như Tẩy Kiếm Tông cũng chưa chắc xa xỉ được như các nàng – lấy đơn vị đo là bình, uống một ngụm phun một ngụm cũng không thành vấn đề.
Mà Hóa Hình Thảo thì càng khỏi phải nói, trong nội bộ Sở gia thôi cũng đã không có người nào thoát khỏi dụ hoặc của nó.
Nhưng Sở Nguyệt biết, thực lực của bản thân không đủ, nếu bị người phát hiện nàng có mấy thứ này, hậu quả thật không dám tưởng tượng, cho dù đó chỉ là thù lao mà Sở Chước đồng ý với Linh Mục Hầu.
Sở Nguyệt cũng vô cùng cảm động. Dù biết rõ hai thứ này cực kì trân quý nhưng Sở Chước vẫn lấy ra cho nàng xem, có thể thấy được Sở Chước là một người giữ chữ tín, đồng thời cũng rất tín nhiệm nàng. Để không cô phụ sự tín nhiệm này, Sở Nguyệt quyết định không lấy chúng nó.
Sở Chước nhìn nàng thật lâu rồi mới lên tiếng: "Ngươi không lấy? Đây chính là thù lao của Linh Mục Hầu, nó rất thích thứ này đó."
Sở Nguyệt cúi đầu nhìn con khỉ nhỏ. Thấy đôi mắt đen láy ngập nước của nó đang ngóng trông nhìn mình, nàng nhịn không được cười một tiếng, sau đó khẽ hôn nhẹ lên trán nó, sang sảng nói: "Tiểu Mục, vô cùng xin lỗi ngươi. Đợi ta có thực lực đủ để bảo hộ những thứ quý báu này, ta sẽ đi tìm càng nhiều thứ tốt hơn được không? Chỉ cần có Tiểu Mục ở đây, chẳng lẽ lại lo lắng không tìm được bảo vật sao?"
Đây cũng là lý do khiến Sở Nguyệt tuy rằng cảm thấy đáng tiếc nhưng vẫn kiên trì không nhận nước linh tuyền và Hóa Hình Thảo.
Chỉ cần có Linh Mục Hầu, về sau muốn trân bảo gì cũng có!
Con khỉ nhỏ của nàng còn nhạy bén hơn cả Chuột Tầm Bảo, tương lai chắc chắn sẽ có không ít người đến tìm nàng hợp tác vì nó, đến lúc đó chỉ sợ thứ không thiếu nhất chính là bảo vật.
Cũng nhờ việc Sở Chước mượn Linh Mục Hầu rồi trả thù lao mới khiến Sở Nguyệt phát hiện ra một điều: Tuy rằng yêu thú của nàng chỉ là một yêu thú phụ trợ nhưng lại là đồng bọn không thể thiếu của các "nhà thám hiểm" - nhất là khi đi thăm dò bí cảnh!
Sở Chước thấy nàng vẫn tiếp tục kiên trì, suy nghĩ một hồi mới chậm rãi nói: "Ta hiểu rồi. Nhưng cũng không thể để Linh Mục Hầu đi một chuyến tay không được, hay là như vậy đi, ta đưa ngươi nước linh tuyền trước, còn những thứ khác ta vẫn sẽ cầm, khi nào ngươi cần thì nói với ta một tiếng."
Lại nhớ tới đời trước... cho đến tận lúc chết, nàng vẫn chưa từng gặp lại Sở Nguyệt, thế nên Sở Chước lại bổ sung thêm một câu: "Nếu về sau chúng ta còn có thể gặp lại nhau."
Sở Nguyệt không nghe ra ý tứ của nàng, vỗ tay nói: "Vậy thì quá tốt rồi."
"Còn Hóa Hình Thảo......"
"Ngươi cứ giữ đi, hoặc là dùng thứ khác đổi Hóa Hình Thảo cũng được." Sở Nguyệt sảng khoái nói.
Linh Mục Hầu là một loại yêu thú không thể hóa hình nên nàng cũng không cảm thấy hứng thú cho lắm, còn chuyện về sau có khế ước được thêm yêu thú khác hay không, vậy chờ về sau rồi nói.
Sở Chước nhịn không được khẽ cười một tiếng: "A Nguyệt, ngươi cứ đưa cho ta giữ như vậy, chẳng may về sau chúng ta không gặp lại nhau nữa thì làm sao bây giờ?"
Lời này khiến cho Sở Nguyệt cảm thấy có chút nghi hoặc: "Sao thế? A Chước phải rời khỏi đây sao? Ngươi đi đâu vậy?"
Sở Chước liền kể cho nàng việc mình trùng hợp cứu mạng một vị phong chủ ở Tẩy Kiếm Tông, được người nọ cho một danh ngạch đến Tẩy Kiếm Tông tu luyện: "Chờ tộc trưởng báo cáo chuyện này với các vị trưởng lão xong, ta sẽ xuất phát tới Tẩy Kiếm Tông để tu hành."
Sở Nguyệt giật mình nhìn Sở Chước, sau đó cảm thấy vui sướng thay cho nàng: "Thật tốt quá, đây rõ ràng là cơ hội trời ban. A Chước nếu được tu hành ở Tẩy Kiếm Tông, tu vi chắc chắn sẽ tăng nhanh hơn bây giờ nhiều." Sau đó lại có chút mất mát nói: "Thật sự thì ta cũng nhận ra từ lâu rồi, ngươi không giống mấy người chúng ta. Sớm hay muộn cũng có ngày ngươi rời khỏi Sở gia để đi đến những chân trời mới..."
Sở Chước chớp chớp mắt.
Sở Nguyệt thần thần bí bí sán lại gần: "Nghe nói ngũ phòng do tốc độ tu luyện quá nhanh nên mới rời khỏi Sở gia. Chẳng qua là vì năm đó tằng gia gia và phụ thân ngươi làm quá nhiều chuyện khôi hài, bởi vậy mọi người mới không thường xuyên nhắc tới bọn họ."
Sở Chước cười khẽ, nhàn nhạt nói: "Phải không? Ta rất ít khi được nghe chuyện về họ, cũng không biết họ là người như thế nào."
Nghe được lời này, Sở Nguyệt lại cảm thấy đồng tình với nàng. Có lẽ Sở Chước tu luyện nhanh như vậy cũng là do bị hoàn cảnh ép buộc. Từ nhỏ đã sinh hoạt một mình, cái gì cũng phải dựa vào bản thân, không có cha mẹ thân nhân giúp đỡ, nghĩ thôi đã thấy vất vả khổ cực rồi.
Cuối cùng về phần nước linh tuyền và Hóa Hình Thảo, Sở Nguyệt chỉ lấy một bình nước nhỏ, còn Hóa Hình Thảo thì lấy những thứ khác để thay thế. Linh Mục Hầu sẽ tự chọn những thứ mà nó cần.
Sở Chước cũng vô cùng hào phóng, con khỉ nhỏ nhìn trúng thứ gì nàng ngay lập tức sẽ đưa cho nó.
Sau khi nhận xong thù lao, Sở Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói: "A Chước ngươi yên tâm đi, việc này ta sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai, trừ khi ta chết!" Dù là Hóa Hình Thảo hay nước linh tuyền thì đều là những thứ khiến người khác đỏ mắt, Sở Nguyệt cũng không phải ngu ngốc, nàng rất biết nghĩ trước nghĩ sau.
Sở Chước khẽ cười nói: "Ta tin ngươi."
Thật ra tính cách của Sở Nguyệt tốt vô cùng. Tuy rằng Sở Chước không biết tương lai nàng ta có thay đổi hay không, nhưng hiện tại sự chân thành của tiểu cô nương này là thật.
Lý do nàng đưa mấy thứ này cho Sở Nguyệt, ngoại trừ chúng là thù lao của Linh Mục Hầu ra —— Sở Chước chưa bao giờ muốn dùng mưu hèn kế bẩn với các yêu thú, cũng bởi vì về sau có lẽ nàng sẽ không gặp lại những người này, nếu có tái kiến thì lấy thực lực của nàng đối phó với bọn họ cũng dư dả, vậy nên vừa rồi mới thẳng thắn thành khẩn như thế.
Sở Chước đã quen với việc trước khi đưa ra quyết định gì, đều sẽ xem xét kĩ hậu quả của nó.
Thứ gọi là xúc động, sau khi nàng thích ứng với thế giới này, nó đã dần dần bị hủy diệt.
***
Ngày thứ hai trở lại Sở gia, Sở Chước gặp mặt mấy bạn nhỏ ở Thanh Tâm Trúc Lâm, cũng nói cho bọn họ biết chuyện nàng chuẩn bị đến Tẩy Kiếm Tông để tu hành.
Phản ứng của mấy người ở đây không đồng nhất.
Sở Nguyên Hi và Sở Thanh Loan đều vô cùng kinh ngạc, Sở Thượng vẻ mặt hâm mộ, Sở Thanh Từ thì không có biểu tình gì, còn Sở Nguyệt lại cực kì không muốn.
Chẳng qua bọn họ đều biết đây là cơ hội có một không hai, thế là cả đám sôi nổi chúc mừng Sở Chước.
Chỉ có Sở Thanh Từ yên lặng ngồi một chỗ, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Sở Chước: "Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng sớm hay muộn cũng có một ngày ta đuổi kịp ngươi."
Sở Chước nhìn nàng mỉm cười: "Ừ, ta tin ngươi sẽ làm được."
Ai ngờ nhìn thấy phản ứng này của nàng, khuôn mặt Sở Thanh Từ lập tức trở nên cứng đờ, có chút phẫn nộ đứng dậy rời đi.
Sở Chước bị hành động của nàng làm cho ngây ngốc, quay đầu nhìn về phía đám người Sở Nguyên Hi, cảm thấy có phải mình quá già dặn nên mới không hiểu được tâm tư của các tiểu cô nương mới lớn?
Sở Thanh Từ là một người vô cùng kiêu ngạo, cũng là một kẻ cuồng tu luyện. Sở Chước biết nàng ta coi mình là đối thủ cạnh tranh, là mục tiêu để nàng ta phấn đấu. Thế nên mỗi lần Sở Thanh Từ đưa ra yêu cầu khiêu chiến, nàng đều vui vẻ đáp ứng, diễn rất tròn vai đối thủ "một mất một còn" của con gái tộc trưởng.
Sở Nguyên Hi cười hì hì nói: "Ai biết nàng ta suy nghĩ gì? Cả ngày đều lạnh như băng, ngoại trừ con sâu trong bụng ra chắc chẳng ai biết nàng ta đang nghĩ gì."
Sở Thanh Loan lại có chút trầm tư: "Ta cảm thấy, Thanh Từ tức giận là vì phản ứng của A Chước."
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.
Sở Thanh Loan yên lặng nhìn về phía Sở Chước, giọng nói của thiếu niên nhu lượng sạch sẽ, từng câu từng chữ lại như đánh vào lòng nàng.
"A Chước xác thật là có tư chất tốt nhất trong số mấy người chúng ta, kể cả người được xưng là thiên tài như Thanh Từ mấy năm nay liều mạng đuổi theo, hiện giờ cũng chỉ là Ngưng Mạch Cảnh tầng 1. Chắc chính ngươi cũng biết, thực lực của ngươi đã vượt xa chúng ta quá nhiều. Dù chúng ta có ra sức đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp, kể cả Thanh Từ cũng vậy. Tuy rằng Thanh Từ coi ngươi là đối thủ cạnh tranh, nhưng nàng cũng là người hiểu rõ nhất sự khác biệt giữa hai người. Chẳng qua mỗi lần Thanh Từ muốn khiêu chiến với ngươi, thái độ của ngươi lại......"
Sở Thanh Loan nghĩ một lát, dùng một câu vô cùng thỏa đáng để hình dung: "Hoàn toàn không thèm để ý! Đúng vậy, ngươi căn bản không thèm để ý, đây mới là lý do khiến nàng tức giận như vậy. Ví dụ như vừa rồi, nàng nói ra câu kia, bên ngoài ngươi tỏ vẻ đồng ý nhưng thái độ lại cực kì dửng dưng."
Cuối cùng, hắn nhẹ giọng nói: "Có đôi khi, không thèm để ý càng khiến người ta tổn thương hơn là những thứ khác."
Sở Chước kinh ngạc nhìn Sở Thanh Loan, giống như đây là lần đầu tiên biết đến hắn.
Sở Thanh Loan một hơi nói nhiều như vậy nên có chút thở không kịp. Hắn dùng tay che môi ho khan vài tiếng, sau đó tiếp tục dùng đôi mắt thâm trầm nhìn nàng.
Sở Chước một lúc lâu sau cũng chưa nói được một câu.
Những người khác cảm thấy không khí không đúng, cũng đều ngậm miệng không nói gì thêm.
***
Sau khi trở lại trúc ốc, Sở Chước sờ sờ mặt, nhịn không được bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Chẳng qua còn chưa suy nghĩ được một phút đồng hồ, nàng đã bị một con yêu thú nhào vào trong lòng, còn có Uyên Đồ Huyền Quy khẽ cọ cọ vào chân, nó dùng đôi mắt đen láy nhìn chủ nhân cực kì chăm chú.
Sở Chước biết đây là muốn ăn linh đan, nàng lấy ra một lọ đan dược từ trong nhẫn trữ vật, đút cho mỗi đứa một viên, rất nhanh liền vứt bỏ cảm xúc phức tạp trong lòng.
So với chuyện quan tâm cảm xúc của tiểu cô nương kia, Sở Chước cảm thấy chuyện nàng chuẩn bị đến Tẩy Kiếm Tông tu luyện càng quan trọng hơn.
Đúng vậy, tính cách của Sở cô nương chính là như vậy đấy, đôi khi vô cùng nhạy bén cẩn thận, đôi khi lại hay suy nghĩ viển vông.
Sau khi ăn xong đan dược, tiểu rùa đen đi tắm linh thủy, còn A Chiếu thì lặng lẽ rời khỏi trúc ốc, cũng không biết muốn đi đâu giương oai. Dù sao toàn bộ Sở gia, ngoại trừ bí cảnh có yêu thú cấp cao trông coi ra, gần như không có nơi nào mà nó không đi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...