Du Thế

【 chim nhỏ hậu cung 】 

【CP là mười hai Long vệ X Thanh Loan, tuy rằng không đến mức đàn NP, nhưng có thể nghĩ như vậy, cho nên không thích thì đừng click vào, đừng có bảo tôi không cảnh báo a! 

Phủ đệ nhà Tham Lang Tinh quân.

Tựa hồ không biết đã trải qua bao nhiêu ngàn năm, nơi này vẫn sẽ không bao giờ xảy ra tình trạng đông như trẩy hội. Chúng tiên trên Thiên Đình đi qua nơi đây phần lớn đều kiếm đường vòng mà đi, tuyệt đối không ai tiến đến thăm hỏi. 

Huống chi, hiện giờ Tinh quân không ở trong phủ, lại càng không có người ghé đến. Nhưng mà gần đây phủ đệ không chủ này tựa hồ tụ tập rất đông long khí, thỉnh thoảng thấy bóng rồng tuần tra. 

Chẳng qua rồng trên Thiên cung Long có rất nhiều, cũng sẽ không khiến cho chúng tiên chú ý.

Tinh điện, ở hậu viện có một gian phòng nhỏ, mộc mạc đơn giản, rộng rãi tuy không lớn lắm, nhưng xem ra rất thoải mái. 

Ở trong phòng này tự nhiên chính là vật để cưỡi của Tham Lang Tinh quân -- Thanh Loan Thương Lộ.

Đừng nhìn nó như thế mà lầm, nó cũng ước chừng là hai ba ngàn tuổi rồi, nhưng vật để cưỡi của chúng tiên gia trên Thiên Đình đối với nó lại có chút bội phục. 

Dù sao không phải ai cũng can đảm có gan hầu hạ vị Tham Lang sát tinh cả người đầy sát khí kia, hạ phàm hàng yêu bôn ba khắp nơi không nói, gặp gỡ những con yêu quái khó chơi nếu không may cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này. 

Cho nên lúc trước vật để cưỡi của chúng tiên đều nghĩ đến Thanh Loan nhỏ kia nhất định sẽ khóc lóc chạy về. Bất quá sự thật chứng minh, Thương Lộ chẳng những nhu thuận tri kỷ, luôn luôn lưu lại bên người Tham Lang Tinh quân.

Chủ nhân đi vắng, Thương Lộ tự nhiên là giữ nhà.

Nó tính nết nhu thuận, ngày thường cũng không giống những vật để cưỡi khác chạy nhảy khắp nơi, hoặc là sau lưng chủ nhân hạ phàm cáo mượn oai hùm làm hại nhân gian, mà vật để cưỡi của chúng tiên khác bình thường cũng không dám mang theo nó cùng đi chơi. 

Một nửa đương nhiên là bởi vì nó có một chủ nhân nghiêm khắc cẩn thận chính trực, một nửa khác nguyên nhân thì là bởi vì Thương Lộ với Tiểu Kim Ô trước đế tọa của Thiên đế rất thân nhau, cũng không muốn ngày nào đó khi bọn nó chuồn êm xuống phàm để nói ra cho Thiên đế biết rồi cả bọn bị túm!

Cho nên cũng không có bất cứ tiên kỵ nào biết phía sau cánh cửa luôn luôn đóng kín rốt cuộc xảy ra chuyện gì...

"Ư -- a... Từ bỏ... Thật sự... Hình Kha... Từ bỏ..." 

Trong tiếng hừ hừ mang theo chút vị khàn khàn ngọt lịm, trên đệm giường mềm mại thanh niên tán loạn lên giống như vàng nhưng không phải vàng, tóc dài quấn rít vào nhau nằm sấp ở trên giường, vô lực quay đầu. Đôi mắt long lánh ướt sũng hơi nước, nhìn về phía nam nhân cường tráng đằng sau.

Đem dục vọng chôn sâu ở trong cơ thể thanh niên, nam nhân đỡ lấy hông của hắn, thân thể người tập võ ngàn năm cao lớn lại cường tráng làn da ngăm đen giờ phút này đang hăng hái cày ruộng và làm cỏ mồ hôi đầm đìa. Chu kì luật động cũng không thấy chút ngừng nghỉ.

Nghe được tiếng người kêu dừng, lúc này ngẩng đầu nhìn thanh niên liếc mắt một cái, nhưng mà khi nhìn thấy che lưng trần kín vết tích, cùng với khuôn mặt tuấn tú kia ủy khuất lại mệt mỏi, càng làm cho người kia như bị kích thích thật lớn. 

Cả người buộc chặt: "Chết tiệt, ngươi có thể đừng chọc người như vậy hay không?!" 


Thắt lưng dùng sức hung hăng đỉnh đầu đi phía trước, thanh niên thật vất vả gắng sức nâng cánh tay nhất thời mất trọng tâm, cả người ngã về phía trước. 

Nếu không kịp thời bị bàn tay to chặt chẽ cầm lấy, nhất định bị đụng vào đầu. Lúc sau càng giống như là không thể nào khống chế được, gió quất mưa rào đập vào làm cho thanh niên ngay cả thanh âm cầu xin tha thứ cũng không thoát ra được, chỉ có thể một mặt chôn ở đệm giường, sợ rằng mặt sau bị nam nhân cường tráng hoàn toàn xé nát.

Cửa phòng đóng chặt cũng không thể nào hoàn toàn che lại tiếng luật động thân thể va chạm bên trong, cùng với tiếng thở gấp trầm thấp của nam nhân, tiếng rên rỉ khàn khàn của thanh niên. 

Mưa rơi bên dưới mái hiên tinh điện, hé ra khuôn mặt nam tử đông lạnh bình tĩnh nhìn tới phương hướng phòng nhỏ. 

Hắn thính lực cao quá mức, lại thêm vướng bận trong lòng, động tĩnh vốn không nhỏ kia quả thực tựa như vang lên ngay bên tai. 

Bả vai đột nhiên bị vỗ một cái, hắn lại không thể né tránh, ngạc nhiên quay đầu lại, chống lại khuôn mặt tươi cười hé ra nét hài hước: "Quan tâm quá nhất định sẽ bị loạn a, lão Đại!" 

Sư Linh sắc mặt không có thể nào tốt lên, ngược lại trừng mắt liếc đồng bạn: "Câm miệng." 

Hào Lăng vòng qua bên cạnh hắn, nghiêng đầu lắng nghe. 

Sau một lúc lâu cười nói: "Không phải đâu? Hình Kha này, thực không biết thương hương tiếc ngọc, Tiểu Lộ có thể chịu đủ!" Hắn nhìn liếc mắt một cái thấy sắc mặt Sư Linh càng ngày càng đen, giống như tỉnh ngộ quyền đầu vung xuống, "Đúng rồi, lúc trước ký tên, sau Hình Kha chính là lão đại ngươi đi?" 

Dứt lời vỗ vỗ ngực, một bộ nhẹ nhàng thở ra bộ dáng: "May là ta xếp trước hắn..." 

Không đợi Sư Linh cùng hắn nói cái gì đó, trên đỉnh đầu hai người đột nhiên vang lên một thanh âm: "Ít giả bộ làm người tốt!! Ngươi lại sống dễ chịu hơn Hình Kha sao?!" 

Một thanh âm khác lập tức phụ hoạ: "Sau khi đi một vòng tới lượt chúng ta, Tiểu Lộ đều bị ngươi gây sức ép chỉ còn lại nửa cái mạng, hại chúng ta thật cẩn thận giống như đối đãi với đậu hủ đâu, sợ dùng lực lớn một chút đều có thể làm cho xương cốt vỡ tan, cũng chẳng khác gì!" 

Hào Lăng tất nhiên là không cam lòng yếu thế, ngẫng đầu, nhìn hai cái đuôi rồng cuốn ở trên hai cây trụ trong điện: "Ly Càng! Mạch Canh! Các người còn có mặt mũi nói ta?! Các ngươi nghỉ ngơi một đêm, còn không phải cả đêm là một khối đi vào! Không ngờ đè ép Tiểu Lộ một đêm như thế! Ta tốt xấu còn có thể để cho hắn rời giường, các ngươi nhưng lại biến hắn thành bộ dạng ngay cả giường cũng xuống không nổi!!" 

Kim Long vứt về: "Cũng không quá đáng như người! Ngươi còn nói cái gì nghe tiếng hót như tiếng chuông phải ra sức động để bắt hắn hiện ra nguyên hình! Cũng không biết có hóa thành mình rồng phía sau còn dùng món đồ kia..." "Câm miệng hết cho ta!!" Tiếng gầm như sấm nổ vô cùng phẫn nộ, Sư Linh ngâm một tiếng lúc này cả đền rung mạnh không ngớt, suýt nữa đem hai cái đẩu con rồng trên hai trụ đá rơi rụng xuống đất.

Lúc này ngay cả miệng mồng lanh lợi như Hào Lăng cũng không dám nói thêm lời thô tục, liếc mắt cửa phòng đóng chặt một cái, nhìn như chẳng hề để ý, nhưng vẫn là nhịn không được nói với Sư Linh: "Khụ khụ, cũng nên không sai biệt lắm. Này, lão Đại, đợi ngươi đi vào mang theo hoa quả đi? Giọng của chim nhỏ kêu đã nửa ngày, không để cho hắn uống miếng nước rất không có nhân đạo." 

Sư Linh biết trong lòng hắn vướng bận, nhưng cũng không biểu lộ trên mặt, liền liền gật đầu đáp ứng.

Hào Lăng thấy hắn gật đầu, cuối cùng là yên lòng, vô cùng tiêu sái xoay người một cái hóa thành hình rồng: "Ta đi Bồng Lai một chuyến, nghe nói mộng đàm nơi đó nở hoa rồi, ra tay trước ắt được lợi."

Chờ hình rồng bơi xa, con rồng nhỏ ở trên trụ đá cất giọng khinh bỉ: "Phun, không phải là lần trước từ Doanh Châu mang về bó hoa cỏ để làm cho Tiểu Lộ cao hứng, còn không bằng ta từ Lôi Trạch mang về tảng đá lóa sáng cho Tiểu Lộ..." 

"Hắt xì --" Cửa cuối cùng cũng mở, Hình Kha vẻ mặt thoả ước mong lại càng thỏa mãn đi tới, nhưng vừa ra tới liền chống lại khuôn mặt lạnh cứng thậm chí dẫn theo tia trách cứ của Sư Linh, lúc này mới có chút thanh tỉnh lại gãi gãi đầu xốc mái tóc ngắn bù xu: "Ta… ta không phải cố ý làm hắn... Chính… chính là... Lão Đại, ngươi cũng biết, chim nhỏ thật sự chọc người, ta nhất thời nhịn không được..." 

Sư Linh nhịn xuống xúc động một chưởng đem cái tên không biết lượng sức lực độ này đánh bay, hừ lạnh nói: "Lời này ngươi đã nói qua năm lần rồi, lần sau đổi lại cho ta cái cớ khác." 


"Ách..." Không đợi đối phương tiếp tục giải thích thêm, lắc mình đi vào, ván cửa trực tiếp xẹt ngang ở trước chóp mũi Hình Kha.

Hình Kha bất đắc dĩ nhăn mặt, mười hai người bọn hắn sớm có ước định, bất kể là ai ở bên trong cùng một chỗ với Thương Lộ, chỉ cần cửa này chưa mở, ai cũng không thể tự tiện xông vào.

Căn phòng của Thương Lộ kỳ thật cũng không lớn, nhưng cách bố trí lại rất tinh tế tỉ mỉ, một ít lỗ thông ánh sáng, tỷ như bên cửa sổ dùng ống trúc làm thành bình hoa cắm hoa cỏ liễu trúc mang về từ nhân gian, hoặc là nệm êm thoải mái ghế trên, hết thảy nhìn qua vừa ấm áp lại vô cùng sạch sẽ.

Còn hơn chính điện bên kia, nơi này có hơi người hơn.

Một cái bình phong nhỏ bằng Bạch Ngọc tách phòng ngoài với nội thất, Sư Linh vòng qua bình phong, liền thấy thanh niên ghé người trên giường trúc. 

Vốn cũng không chờ mong cái tên thô lỗ kia hiểu được cái gì là nhẹ nhàng, nhưng chứng kiến tình trạng trước mắt loạn thành mộtt đoàn thế này đây hắn thật sự rất muốn lao ra túm lấy Hình Kha quất một trận.

Bất quá tên kia ít nhất còn biết giúp cho thanh niên chịu đủ dày vò đắp kín chăn mềm. Cho dù hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng thân thể dưới chăn cũng là một loại tình trạng vô cùng thê thảm khác.

"Tiểu Lộ, Tiểu Lộ..." Sư Linh đem rổ hàng đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh bên giường, vỗ nhẹ nhẹ bả vai trắng nõn lộ ở ngoài. 

Thanh niên đại khái là thật sự mệt thảm, đang bị vây trong trạng thái buồn ngủ, nghe được giọng nói hơi quay đầu, ánh mắt nửa mở nửa khép, cũng chưa nhìn rõ người nào, liền nỉ non lên cầu xin tha thứ: "Từ bỏ... Không cần..." 

Sư Linh trong lòng lại thương tiếc, hắn biết những Tường Long giáp vệ khác cũng đều thiệt tình thích thanh loan điểu nhu thuận này, chính là phương pháp biểu đạt của mỗi người không giống nhau. 

Giống Hào Lăng ưa thích khi dễ nó, thích xem nó khóc lại rất thích chọc nó cười, giống Hình Kha lại càng trực tiếp, thích nó chính là muốn ở trên giường hung hăng làm nó. Hắn cũng không thể nói cái gì, dù sao Tiểu Lộ là của mười hai người bọn hắn, không phải của một người duy nhất.

Mà hắn thích, đó là tận lực che chở, tận lực bao dung, cho nên đến phiên hắn ngược lại là Thương Lộ có thể có thời gian nghỉ ngơi. 

Sư Linh cũng không nghĩ gì hơn, hắn càng hy vọng được nhìn thấy Tiểu Lộ khi thấy hắn là khuôn mặt vui vẻ tươi cười.

"Tiểu Lộ, đứng lên ăn chút hoa quả được không?" 

Trong giỏ xách là Long đảm quả Thương Lộ thích nhất, nghe nói mùi vị tựa như Long đảm, nên mới có tên này. Mỗi lần nhìn thấy nó đều làm cho Sư Linh có dũng có khí lại không hiểu ra sao lại có vẻ sợ hãi, Thương Lộ tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng cũng là một thành viên trong Phượng tộc, hơn nữa chim nhỏ cũng đã nói với bọn hắn, ngoài cha thì mọi người không phải đều là chim loan, mà là Kim Sí Đại Bằng... Đại Bằng lấy thức ăn là rồng...

Lúc này nghe thấy được hương khí Long đảm quả, thanh niên đang mơ mơ màng màng cuối cùng là bò người lên, xoe tay ra nhận lấy trái đảm mà Sư Linh đặt tới trên tay hắn, nâng...lên cúi đầu giống điểu tinh tế mổ cắn.

Chăn mỏng vốn đang đắp ở trên người bị tụt lại xuống giường, lộ ra dấu ngân hết sức rõ ràng khắc ấn trên thân, dừng ở trong mắt Sư Linh, đồng tử mắt thú không khỏi chợt lóe rồi nhanh chóng co rút lại. 

Làn da trắng nõn ở trên che kín dấu vết hồng tím sau khi hoan ái, đặc biệt chỗ vùng cổ yếu ớt có một mảng ứ hồng vô cùng lớn.

Vốn cảnh tượng vô cùng tràn ngập sắc dục, lại bởi vì thanh niên đang nghiêm túc cầm trái cây một chút một chút cắn lên mà trông rất hồn nhiên ngây thơ.


Chính là... lớp thịt quả no đủ bị gặm cắn, nước trái cây màu trắng ngà theo cánh tay thon dài chảy xuống, khiến cho nam nhân vốn đã tính toán lần này cái gì cũng không làm lúc này dưới bụng một trận buộc chặt. 

Sư Linh cười khổ lắc lắc đầu, không phải hắn không mong muốn, chỉ vì bọn hắn dù cho một người một ngày phân nhau cùng chim nhỏ hoan hảo, ít nhất cũng phải chờ gần nửa tháng dài. 

Long tính vốn dâm, cứ đè nén như vậy, kỳ thật cũng khó trách những Long vệ còn lại mỗi lần đóng cửa lại đều không quan tâm đè ép Thương Lộ làm cho đủ vốn.

Lúc xử lý xong một quả long đảm, thanh niên cuối cùng là vực lại thần trí, nhìn thấy Sư Linh ngồi ở bên giường, trên mặt lộ ra ý cười thư thái: "Sư Linh là ngươi a, đã lâu không gặp!" 

Sư Linh suýt nữa ngã lăn ra, thật sự là, mặc dù biết Thanh Loan này ở trong Phượng tộc chính là đứa nhỏ chưa thành thục, nhưng ít ra cũng có linh tính ngàn năm. Ngày thường chỉ bằng cái tính khôn vặt đó, kỳ thật gan của nó hơi nhỏ, may mà không biểu hiện ra ngoài bằng không khi chúng vật cưỡi kia không cẩn thận nhìn nó chằm chằm, không chừng lại bị chúng khi dễ mất thôi.

"Nhớ sao?" 

Thương Lộ nhìn chằm chằm bên cây trong giỏ, nhu thuận địa gật đầu: "Ừm!" 

Cũng không phải là đặc biệt ghi nhớ bản thân mình, nó chính là càng quả Long đảm mà mỗi lần hắn đến đều mang tới, Sư Linh cũng không có tức giận, đem cả rổ đặt vào trong lòng nó: "Nhanh ăn đi!" 

"Sư Linh ngươi đối với ta tốt nhất!" Thanh niên dùng khuôn mặt tuấn tú kết hợp với động tác tay trái trái cắn một ngụm phải cắn một ngụm miệng nói cà lăm thực sự nhìn không tương xứng này,.

Thấy hắn ăn vui vẻ như thế, Sư Linh giúp cho hắn lau khóe miệng ứa đầy mọng nước.

"Từ từ mà ăn, không ai tranh với ngươi." Đặc biệt loại hương vị trái cây này quỷ dị có long đảm...

Một rổ trái cây rất nhanh liền bị tiêu diệt sạch sẽ.

"Ăn ngon!" Thanh niên thoả ước mong liếm lấy đầu ngón tay dính đầy nước, Sư Linh bị hắn loại mị thái không tự giác toát ra mê người này của hắn biến thành tâm động khó nhịn, rồi lại không muốn hắn tiếp tục mệt mỏi, không đành lòng cố ý dời đi tầm mắt, bụng nhỏ mà ăn nhiều như vậy lại cũng không thấy nổi lên, vẫn là xẹp như ngày thường, không khỏi buồn cười.

Bỗng nhiên tầm mắt bị một mạt màu vàng loang loáng đâm đến, theo đó nhìn lại, lúc này sắc mặt chìm sâu, một phát bắt được cánh tay Thương Lộ: "Đây là cái gì?!" 

Một tên thanh niên bị hoảng sợ, nhìn theo phương hướng của hắn chỉ, chỉ thấy ở giữa háng tinh mịn trong bụi lông, một thân rễ mềm im lặng ngủ say, một ít điểm sáng màu vàng từ đó phát ra, sau đó lại là một cái vòng vàng tinh xảo đâm xuyên qua mảng da, mà trên vòng còn đính lên một cái chuông nhỏ keng tròn trơn khéo léo màu tím!! 

"Này. Phải. trở. về. long. cung họp bàn."

==================== 

Cua đồng đi qua, tiễn điệu... Cộng lại 12349 tự H, muốn xem đi tiên đi, bên kia có hoàn toàn hãy... Bất quá là có điểm rất kịch liệt, không thích loại điều này thân không nên đi.

Phong: Hí hú, thật tình ta ứ có muốn làm đâu nhưng vì mấy tên long vệ một lòng vì Long ca của ta quá nên ta vực dậy thần kinh mà gắng sức. May sao bị cua bò J

Vui nên nỗi đau khổ của người khác nè. Hê hê ^^"

==================== 

Nam nhân khom người đem thanh niên ôm lấy, Thương Lộ nửa khép ánh mắt lại chìm vào trong cơn mê mang.

Sư Linh cẩn thận ôm âu yếm chim nhỏ, trên mặt lạnh cứng toát ra vô hạn nhu tình, nhưng mà bên trong thú đồng chợt lóe lên, là dáng vẻ hung lệ của thú loại không để cho người khác đụng chạm vào người hay bất cứ vật gì thuộc sở hữu của mình.


Mỏi mệt tới cực điểm Thương Lộ không có nghe được lời hắn thỏ thẻ nói bên tai.

"Thực xin lỗi... Nhưng là bất kể như thế nào, ngươi đều chỉ có thể thuộc về chúng ta." 

【 lúc sau... 】 

Hội nghị bí mật lần thứ mười của hiệp hội bảo vệ chim nhỏ mời dự họp.

Tầng hầm ở chỗ Long cung Nam Cực, vốn là một trận đất rung núi chuyển, sau đó là sấm sét vang dội, ngay sau đó là biển nước sục sôi tuôn trào...

Chờ một lúc sau an tĩnh trở lại, ngồi ở hai bên bàn dài mười hai nam nhân, trừ bỏ Sư Linh chủ trì ở ngoài, hoặc là một đầu cháy đen, hoặc là một mặt bụi tro, hoặc là một thân vấy nước, mỗi người người nào người nấy chật vật không chịu nổi gắt gao trừng mắt một loại đồng bạn.

Sư Linh vỗ bàn: "Tất cả hãy nghe cẩn thận cho ta!!" 

Hiệp hội xử lý công việc dài, khụ khụ, không, Tường Long vệ thủ lĩnh uy nghiêm bảo chúng vệ chớ có lên tiếng.

"Tiếp đó không được chơi song long!!" Trừng mắt liếc mỗ huynh đệ Tường Long, hai đầu rồng cúi xuống lộ vẻ ủ rũ, "Không được lừa dối Tiểu Lộ!" Trừng mắt liếc cái tên đang ngẩng đầu nhìn lên trời, "Không được ở trên người Tiểu Lộ bày ra cái cổ quái gì đó!!" Trừng mắt sang đồng bạn mặt người dạ thú, bất quá đối phương chẳng hề để ý, ngược lại là tráng hán ở bên cạnh hắn nhịn không được gào to một tiếng, bóp cổ tay tiếc nuối.

Sư Linh ót gân xanh nảy lên mắt thấy lại sắp sửa xôi máu.

Lúc này có một Long vệ nhấc tay phát biểu: "Lão Đại, việc này của chúng ta chỉ sợ không thể gạt được chúa thượng!" 

"Ta biết." Sư Linh ngón tay đè cái trán, vốn cũng không có tính giấu diếm.

Long vệ kia thử hỏi: "Kia nếu Tham Lang Tinh quân mà biết..." Bên người có một vị bị lời của hắn làm cho phát hoảng, nhìn hắn một cái: "Vậy thì chờ làm thịt rồng nướng đi." 

Hình Kha vỗ mặt bàn, nhảy dựng lên: "Sợ cái gì?! Chúng ta lại không phạm Thiên Quy!! Thiên Quy chính là không cho phép tiên nhân mến nhau, Tiểu Lộ là tiên kỵ, tự nhiên không nằm trong giới hạn này! Huống chi là hai bên chúng ta... Không, mười ba bên cùng vui vẻ!!" 

Nam tử tuấn tú bên người có chút giật mình nâng cằm lên, đánh giá hắn: "Ôi chao, ta nói đôi khi cái đầu của ngươi kia cũng rất thông minh a!" 

Tiếng hét to: "Chỉ cần là chuyện liên quan tới Tiểu Lộ, Lão Tử luôn luôn thông minh!!" 

"Tốt lắm! Không cần nháo!" Sư Linh ngăn cấm những thảo luận không có ý nghĩa, "Việc này ta thấy không vấn đề gì, Tham Lang Tinh quân tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng ra tay ngoan ác, nhưng Tiểu Lộ từ trước đến nay vẫn luôn nhu thuận, hắn nhất định cũng sẽ nương tay.

Một khi có biến, chỉ cần chúng ta ra mặt, thay Tiểu Lộ nhận phạt, mười hai người lại thêm Quân thượng, phỏng chừng cũng có thể giải quyết êm đẹp." 

Những Long vệ còn lại thật ra không chút do dự đồng thời gật đầu, xem ra quyết định thương nghị lần này toàn bộ phiếu đều được thông qua.

Hình Kha há há cái miệng, bỗng nhiên cười: "Kỳ thật hình phạt rất nặng, khẳng định làm cho Tiểu Lộ đau lòng, đến lúc đó..." Không cần nhiều lời, chúng Long vệ nhìn nhau, cười đến vô cùng đáng khinh, thậm chí có xúc động hiện tại bỏ chạy đi tới trước mặt Tham Lang Tinh quân tự thú, cũng tốt tránh cho Thương Lộ mỗi lần nhìn thấy Tinh quân đều nơm nớp lo sợ.

"Hết thảy thuận theo tự nhiên, tan họp!" 

"Hô --" đèn đuốc bên trong mật thất phụt tắt, bóng rồng bơi xa.           

Hoàn       


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui