nước không quá xoáy thuyền con phiếm, chín ngày trích tinh phi Long Đằng.
thuyền yên bình xuôi theo dòng, khắp tầng trời rồng bay lượn hái vì sao
Sông xoáy Hoàng Hà, sông Hoài chảy nhánh, sông đào tương thông.
*sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán - Sở ở Trung Quốc, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng
-----------------
Đường nước chảy rộng sâu ngần ấy thước, nhưng không bị nước lũ Hoàng Hà ảnh hưởng, thế nên mới có câu "Nước không quá xoáy".
Mênh mông xoáy nước tẩm bổ mặt đất, bờ sông hai bên cây cỏ lay động, Ngụy Văn Đế Tào Phi từng có lần khen mà ngâm thơ《 Lâm Qua phú 》 khen tặng: cây cao bóng rợp trước cuộn gió, khi gió thổi ắt nước gợn chim bay cá lặn khúc quanh co, trống mái hòa cầm ngân thánh thót; rong rêu đưa mình uốn lượn dòng, phồn hoa Xuân Thủy nhường này đây.
*bỏ qua cho yêm, thơ này của Tào Phi xác thật không sai nhưng mình nghĩ dịch nghĩa ứ chuẩn tẹo nào. Không có bản dịch, baidu
------------
Chỉ bất quá là một chiếc thuyền con xuôi theo dòng, đuôi thuyền cũng không có người chèo lái nhưng thuyền con này không hề lệch khỏi quỹ đạo, luôn luôn ở giữa dòng chậm rãi đi về phía trước.
Bên ngoài nhìn vào bất quá chỉ thấy là một con thuyền nhỏ hẹp, ngay cả cột buồm cũng đơn sơ, nhưng nếu nhìn vào bên trong chỉ sợ khiến người trợn mắt há hốc mồm. Bên trong khoang thuyền dưới đáy lót đệm là một bộ lông trắng như tuyết rất rộng, nhìn chất liệu thì như da hổ nhưng lại không có vằn, hơn nữa hiển nhiên khối da thú lớn như thế, dưới gầm trời này còn chưa có con hổ bự như thế đâu?!
Nhưng cái này bất quá cũng chỉ là đệm lót bên dưới. Càng đừng nói tới vật dụng trên bàn ngọn đèn bạc, bộ đũa đĩa bằng ngọc, ngay cả ánh nến chiếu sáng cũng là Dạ Minh Châu, dù người có quyền thế lớn nhường nào, cho dù là trong hoàng cung nội viện cũng không có xa hoa như vậy.
Thân hình đen tuyền cao lớn đang nghiêng người đầu dựa vào cái gối dệt từ tằm tơ, tóc đen xưa nay chưa từng buộc lại tùy ý rối tung, rơi xuống trên bộ lông da tuyết trắng mềm mại, ung dung tự tại, ngón tay thon dài hơi cong để ở bên trán, đôi mắt vàng lấp lánh khép hờ, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt mà cao ngạo, bởi vì ngỗ nghịch thiên mệnh mà cuồng vọng, bởi vì pháp lực vô biên mà tự phụ, hay là ngẫu nhiên nằm yên tại đó cũng đã làm cho người ta nhìn không dám thở khẽ một tiếng nhỏ.
Trên bàn có rượu, vốn là uống không được, nhưng hắn rất thích ý rót vào trong chén, nắm ở ngón giữa, thỉnh thoảng uống thử một ngụm, mà ánh mắt lại không nhìn tới non nước tươi đẹp bên ngoài, chỉ nương theo ánh sáng mỏng manh của Dạ Minh Châu, không chút kiêng kị nhìn sang khoang thuyền bên kia.
Nam nhân đang khoanh chân mà ngồi vững như Thái Sơn.
Ngày ấy sau khi từ hoàng cung trở về, Thiên Xu cũng chưa từng hỏi hắn đi đâu và làm cái gì, tựa hồ hết thảy đều rõ ràng, rồi lại tựa hồ cũng không biết chuyện gì, nhưng nhiều hơn là một phần ăn ý giữa hai cường giả không cần phải nhất nhất nói từng chuyện.
Hai người rời đi kinh thành, dọc theo dòng chảy, không vì lý do gì khác chỉ là bởi vì người xưa tương truyền Hậu Nghệ bắn rụng Phong Hi rồi giam ở Tang Lâm. 《 Hào Châu Chí 》 có viết, "Đồi Thang phía Tây có Tang Lâm, là nơi Thành Thang Vương cầu mưa." Xoáy nước sông Hoàng Hà là lăng tẩm của Thương Thành Thang.
* Thành Thang (chữ Hán:成湯; trị vì: 1766 TCN-1761 TCN[1] hoặc 1765 TCN-1646) hay Thương Thang, họ Tử (子), tên thật là Lữ (履), là vị vua sáng lập nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đã lật đổ vua Kiệt tàn bạo, người cai trị cuối cùng của của nhà Hạ. Wiki
-----------
Nhưng mà thế sự xoay vần biến ảo, chỉ sợ nơi Tang Lâm kia giờ đã không biết đã thành dạng gì.
Dòng xoáy sông mở rộng, thông với nước Hứa, sinh sôi các kênh rãnh, ấp Lộc mênh mông, luồng nước chạy dài, Ứng Long đề nghị dùng thuyền xuôi dòng để có thể ngắm cảnh sắc trước mắt.
Chén rượu trước mặt Thiên Xu chưa từng động, thuyền nhỏ trôi theo dòng nước ngoài ý muốn vững vàng, cũng chưa từng rung chuyển tí nào.
Ứng Long nhìn thoáng qua, nói: "Đây là cửu uấn xuân, vốn là "ba món ủ một lần, cho đến đủ chín lần" muốn ủ rượu ngon, không phải một đêm ngay tức khắc rượu đã chín, tinh quân không ngại thử một lần."
"Những thứ này, bổn quân xưa nay chưa bao giờ uống."
Đây cũng không phải là mượn cớ từ chối, mỗi lời Thiên Xu nói ra chính là sự thật.
Tham Lang tinh quân một trong ba đại sát tinh, cho dù là Vương mẫu nương nương có mở thịnh yến ở Dao Trì cũng không có tiên gia nguyện bước tới cùng hắn bắt chuyện.
Trước không nói đến khuôn mặt ngàn năm lạnh băng cứng nhắc nghiêm khắc không có một chút xíu biểu tình, cho dù có thật sự cùng trò chuyện thì xoay qua xoay lại nội dung câu chuyện nhất định cũng phải chọn nhặt tránh cho việc không cẩn thận giẫm phải điều luật thiên quy nha. Bằng không chưa ra khỏi yến hội đã xúi quẩy bị vị này thẳng tay xử luôn.
Khi xưa yến tiệc trên Dao Trì tiên tửu mặc dù lấy không hết, Thiên Xu không có ý mời rượu, cũng không có tiên nhân nào muốn tự mình làm mất mặt tới mời rượu hắn. Vì vậy cứ thế mấy ngàn năm qua, Thiên Xu đối với vật trong chén này, thật đúng là tiếp xúc được ít lại càng thêm ít, quả thực chính là tới nông nổi một giọt rượu cũng không uống.
Nhưng Ứng Long không phải là những vị tiên nhân cẩn thận từng li từng tí ka, hắn ước gì có thể chứng kiến khuôn mặt lạnh cứng này bởi vì rượu mà nhuộm sắc.
"Tuy nói rượu có thể loạn tính, vốn là điều cấm trong giới Phật gia. Nhưng những tiên gia dưỡng tính, cũng có thể thứ một chút." Giơ cánh tay lên, đầu ngón tay để móng sắc bén lướt dọc theo cái chén, nhẹ nhàng đem chén rượu kia đẩy gần tới trước mặt Thiên Xu, "Chính là lướt qua liền dừng, không làm hỏng chính sự."
Ứng Long cười híp mắt nhìn hắn, ngồi đó nói như vậy thái độ cũng không tính là cường ngạnh, nhưng ý muốn khuyên người uống không thể cho khước từ cũng làm cho người không thể cự tuyệt. Chớ có mà nhìn tính tình lãnh khốc của Tham Lang tinh quân, ngày thường làm việc kiên cường, nhìn như vô tình nhưng không chừa đường lui, nhưng trên thực tế hắn làm người không thể cự tuyệt trước lời nói dịu dàng ý tốt của người khác.
Chỉ thấy Thiên Xu thật sự đưa tay nhận lấy, chỉ xem như nước trong bình thường cũng không kéo dài uống một hơi cạn sạch.
Rượu rót vào cổ họng, hương thơm vị ngọt.
Khó trách Khai Dương trộm hạ phàm lúc trở lại đều vác theo mấy vò rượu lớn sau lưng, rượu chưng cất dưới thế gian mặc dù không thể so được tiên tửu, nhưng cũng đặc sắc.
"Nhớ tới ai sao?"
Hắn ngưng thần nghĩ suy bất quá chỉ trong một lát, diễn cảm cũng chưa từng lộ ra, thật không hiểu ánh mắt kia của Ứng Long sao lại sắc bén như thế, có thể nhìn ra hắn tinh thần phân tâm.
"Khai Dương." Vũ Khúc tinh quân Khai Dương.
Thiên Xu không có giấu diếm.
Ứng Long nghe vậy, nghĩ nghĩ, giống như chợt nhớ lại cái chuyện gì thú vị lắm nở nụ cười: "Pháp thuật cùng vũ kỹ cũng không tệ, đáng tiếc quá mức xúc động. Bất quá chỉ là gãy cây thương, lúc ấy giống như hận không thể liều mạng muốn sống muốn chết quyết chiến một phen."
Thiên Xu nhìn hắn một cái, lành lạnh nói: "Cái chuôi hỏa vân thương kia, vốn là tinh hồn thủy tổ vạn cây đào hóa thành."
Cây đào đánh bại yêu Phục Ma cũng là chuyện thật không sai, lúc mới đầu vạn cây đào khí thế rất mạnh mẽ, bất quá... Ứng Long còn nhớ rõ ngày ấy trận ác chiến trong tỏa yêu tháp, so với Văn Khúc, Thiên Ki những vị tinh quân kia pháp thuật tuy không sáng bằng nhưng ít thương tổn, ngược lại giống như Vũ Khúc thiện về võ xưng hùng bằng võ thuật thế nhưng ngược lại bị thương quá nặng, ngoài chuyện xương sườn bị gãy đứt thì không nói, trên người miệng vết thương khi bị Huyền Hoàng Càn Khôn việt gây ra nhếch nhác chật vật không chịu nổi, nhưng những điều...này không đủ để cho hắn động dung. Lại ở lúc mà thanh hỏa vân thương bị chặn ngang cắt đứt, Ứng Long vẫn nhớ rõ vị tinh quân kia đôi mắt trợn trừng mắt như muốn nứt toác, cõi lòng tan nát trông rất đau đớn.
Con nhà võ coi trọng binh khí, con người cũng không thiếu người có cách nói ‘ kiếm còn người còn’, nhưng người tình tự khắc sâu đặc biệt giống như vậy, tuyệt đối không chỉ đơn giản là bởi vì một binh khí bị gãy như vậy.
Vậy đơn giản như vậy ở trước mặt hắn, giống như việc đem trái tim người hắn yêu moi ra.
Lúc này nghe thấy Thiên Xu nói: "Trăm năm trước, Khai Dương từng phạm phải thiên quy, giết Kim Ô đốt thành tro để cứu một gốc đào tinh bị sâu độc làm hại, vì thế bị nhốt trên đỉnh Thiên Phong ba ngàn năm."
Thiên Xu trong lời nói mặc dù chưa từng nói rõ ra, nhưng Ứng Long là người thế nào chứ. Lập là biết ý mà cười: "Đào tinh, từ xưa đã hiếm có, chẳng lẽ là là vị thần tướng Thiên Lý Nhãn bên cạnh Đế Thuấn?"
"Trước khi vào tỏa yêu tháp, bổn quân từng đi qua Thiên Phong, trên đỉnh núi hoa đào nở rộ, đào tinh hơn trăm năm cuối cùng cũng hóa hình người."
"Nói như vậy, một kích kia của bổn tọa, sợ là lại phải tiếp tục tu trăm năm đi?"
"Bản thể bị thương, cho dù có linh vật hỗ trợ, cũng cần mất ba trăm năm."
Xưa có cây tử đằng, linh tính không bì kịp cầm điểu thú, nếu muốn tu tiên thành hình, lại càng khó hơn gấp trăm lần không dứt, huống chi bản thể trên chăn cổ thần binh sở đoạn, lại càng khó có thể khôi phục.
* Nếu như ở các nước Phương Tây, hoa hồng là biểu tượng của tình yêu thì ở xứ xở Phù tang này Hoa Tử Đằng lại tượng trưng cho tình yêu bất diệt.
Tặng hoa Tử Đằng theo người Trung hoa là ngụ ý tôn vinh và quý mến tình bạn của đôi bên.
Theo người phương Tây cũng thế, nó còn bày tỏ lòng yêu thích, tương đồng ngưỡng mộ giữa người tặng và người nhận.
Riêng cho việc bày tỏ tình yêu và mong chờ sự đáp nhận thì bạn nên dùng Tử Đằng màu tím nha vì ý nghĩa của hoa lúc ấy là ” Tôi chờ đợi sự đáp ứng của em!”!
Tử Đằng màu trắng gốc Nhật chỉ là biểu tượng cho tình bạn mà thôi!
Tuy là một loại hoa ngọt dịu, mềm mại nhưng bản thân chính yếu, đó là một tình yêu khá đòi hỏi và rất kiên trì ( bạn thử quan sát sự bám rễ vững chắc của Tử Đằng sẽ hiểu rõ sức mạnh của nó!).
-----------------
Ứng Long nghe vậy nhẹ gật đầu, cũng khó trách hắn thờ ơ, ở trong mắt Long thần thượng cổ, ba trăm năm bất quá chỉ là trong cái nháy mắt, chính là nổi khổ phải chia xa với tình nhân trong lòng Vũ Khúc tinh quân, sợ là sống một ngày bằng một năm.
"Sao không thấy hắn tìm đến bổn tọa để trả thù?"
Nếu đổi lại là chúng tiên trên thiên đình, nhất định Vũ Khúc tinh quân sẽ tìm tới để giải mối thù, Đại La thần tiên tất cả đều sẽ né tránh. Đừng có mà nói giỡn! Vũ Khúc tinh quân tính tình nóng nảy trên trời dưới đất danh tiếng có thừa, từ trước đến nay là không cần nhiều lời vô ích đập là đập, nói đánh là đánh, tuyệt không dễ chọc! Ai có thể làm người như Ứng Long hăng hái giống như mở cửa chào đón khách, đáng tiếc lâu rồi không gặp người, trong lòng rất háo hức mong chờ.
Thiên Xu rất không khách khí thủ tiêu cái ý nghĩ "rốt cục lại tìm được một kẻ cứng cáp khỏe mạnh" của vị Long đế phương Nam.
"Khai Dương bị phạt trấn thủ ở Thiên Phong, tuy lập công có thể giảm bớt một ngàn năm trăm năm, nhưng chưa hết thời hạn thi hành, làm sao có thể rời đi?" Ý nghĩa lời nói công chính vô tư, cũng không bởi vì tinh quân đồng tông mà có chút thiên vị.
Chính là với bản tính của Vũ Khúc tinh quân, năm đó lúc ở Thiên Đình cũng thường xuyên trốn xuống phàm, hiện giờ mặc dù đang ở Thiên Phong, chỉ cần muốn xuống thế gian còn không phải rất dễ dàng hay sao? Nhưng mà hắn cả gan làm loạn ra sao cũng không dám công khai hành động ngay ở trước mặt Thiên Xu, mà lúc này Ứng Long lại cùng một chỗ với Thiên Xu.
Muốn tìm người? Muốn báo thù?
Chuyện này trước đó vẫn phải nghĩ cho kĩ...
Ứng Long cũng không nói tiếp, ánh mắt thâm thúy thẳng tắp nhìn về phía Thiên Xu, bỗng nhiên chậm rãi ngồi dậy, khoang thuyền không lớn, hắn đứng lên như vậy giữa hai người có thể nghe mấy tiếng hô hấp của nhau.
"Thiên Xu ngươi lo lắng đến tột cùng là Vũ Khúc hay là... Bổn tọa?"
Lo lắng Vũ Khúc gặp rắc rối, hay là lo lắng cho mình bởi vì mất Như Ý Châu mà không địch lại Vũ Khúc?
Thuyền con xuôi theo dòng nước chảy, sóng biển nhấp nhô, bên trong khoang thuyền chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở bên ngoài, mang theo chút khí ẩm thổi vào trong khoang.
"Con người có câu nói "Tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền"." Đôi mắt vàng phút chốc bừng sáng, hút hồn phách người, "Lời ấy không sai, bổn tọa cũng nguyện dùng trăm năm chỉ để đổi được ngồi cùng tinh quân trên một con thuyền..."
" Duyên phận cùng Long quân, sao lại chỉ có trăm năm."
"Phải nha, nếu thật sự tính toán một cách cẩn thận..." Lúc này thấy hắn bỗng nhiên vung một tay, mấy bảo vật hoàng kim cùng với những cái chén ly đèn bên trên mặt bàn đều bị quét ra khoang thuyền, "Oành đông!" một tiếng rơi xuống nước, nhưng tức thì một cánh tay vươn tới, dùng lực tóm lấy bả vai của Thiên Xu, lực độ vừa đủ đem người đồng thời thân mình đổ xuống đệm êm gối mềm ở một bên.
"Duyên phận giữa chúng ta cũng đủ để chung gối ngàn năm."
"..."
Trong khoang thuyền chung gối cùng hắn, Thiên Xu lại ngoài ý muốn rất bình tĩnh. Búi tóc buộc đính gọn gàng chỉnh tề lúc này có chút rải rác, rơi ở trên gối, cùng Ứng Long toàn bộ không thèm để ý tiến sát lại tóc mai tóc dài quấn bện lấy nhau, hơi thở lượn lờ khiêu khích lòng ai.
Ứng Long không khỏi đắc ý cười chăm chú nhìn nam nhân cùng hắn chung gối.
Cho dù ngay sau đó, đối phương vô cùng bình tĩnh chỉ ra chỗ lầm lẫn trong lời hắn nói.
"Thái Thượng Lão Quân cũng quen biết với Long quân ngàn năm."
Ứng Long lặng người đi một chút, trong đầu trồi lên hình dáng tóc bạc mặt hồng hào của Thái Thượng Lão Quân tuy vậy nhưng cũng chính là lão nhân mặt nhăn nhăn nhúm nhúm, lập tức bả vai run run nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp tràn đầy vui vẻ, quanh quẩn như lốc xoáy trên sông.
Cười đến hết hơi, nhưng ý cười bên môi vẫn chan chứa: "Nếu nói đến kẻ không hiểu phong tình, sợ là tìm khắp tam giới lục đạo, cũng không có ai làm tốt hơn ngươi."
Thiên Xu thản nhiên nhìn thấy bên trong cặp mắt vàng ý cười vừa thu lại, bỗng nhiên dịch người tới.
Ứng Long cho là hắn phải đi mở, cũng không có ý định ngăn cản, ai ngờ bỗng nhiên tóc mai bên sườn trán bị kéo chặt, bóng người phủ xuống, môi cùng môi giao thoa nhưng chẳng phải nguyên nhân do hắn a!
Không giống như Ứng Long ngày ấy bá đạo điên cuồng cướp thành đoạt đất, nụ hôn này mềm nhẹ như gió thoáng qua vừa đơn giản, lại thuần túy.
Trên môi mang theo mùi rượu thản nhiên, xen lẫn với hơi thở nam tử thành thục, còn hơn trực tiếp rượu nồng vào yết hầu, không say người, người lại tự say.
Trên lưng luôn luôn đeo rất nhiều rất nhiều gánh nặng, người nam nhân này chưa bao giờ bị cho phép mình phóng thích tình cảm, chúng ẩn sâu vô cùng, nhưng cũng không phải không có mà chỉ im lặng trải qua trăm năm ngàn năm từ từ lắng đọng lại. Mãi mãi cho đến khi người này xuất hiện ở ngảy trước mặt coi thường hết thảy thiên quy giới luật, không sợ tinh mang mang theo chết chóc, rồng bay lượn khắp tầng trời, lên trời hái sao.
Đợi đến khi Thiên Xu hơi hơi ngẩng đầu, hơi thở vững vàng như trước, giống như vừa rồi chưa từng có hành động kinh người, ánh mắt chăm chú từ trên xuống dưới nhìn nam nhân nọ bất chợt đang lộ ra vài phần kinh ngạc bình tĩnh cất giọng "Xin hỏi Long quân, bổn quân không hiểu phong tình như thế nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...