Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười


Hoài Ân:
Hôm nay là ngày đầu tiên của kì nghỉ hè. Tâm trạng của tôi khá ổn định mặc dù vẫn còn cảm thấy trống trãi trong lòng. Tôi thức dậy từ nãy giờ và đang ngắm nhìn thằng Huy còn ngủ say sưa. Tôi thầm nghĩ cuộc sống này cũng còn chút công bằng đối với tôi khi vẫn còn người quan tâm đến mình. Tôi khẽ trao một chiếc hôn lên đôi má trắng mịn ấy. Cảm giác lúc này thật sự rất khó mà diễn tả được, nó như một món ăn ngon mà lần đầu tiên được thưởng thức. Lúc đó tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi có thể nghe được.Tôi nhìn đồng hồ và đánh thức Huy dậy
_Huy ơi, dậy, dậy 8h rồi nè.
_Cho anh thêm chút xíu nữa đi.
_Không là không, biết hôm nay là ngày gì không mà con ngủ nướng hả.
_Không, anh không biết. -Nó trả lời một cách ngây ngô.
_Chời ơi, hứa là hôm nay dẫn tui đi Đầm Sen chơi mà giờ tráo trở nói không biết hả.
Nó mở một con mắt ra và nhìn tôi, nhìn nét mặt tinh nghịch thật đáng yêu ấy tôi lại thấy ấm lòng.Tôi kéo nó dậy, nó nhìn tôi với cái mặt ngái ngủ và làm nũng.
_Buồn ngủ quá à, cho anh hun một cái để tỉnh ngủ coi.
_Biến, nghĩ sao kiu tui cho hun vậy?
_Khó tính quá nha, đợi anh xíu nha nhóc. -Nó nói và lao vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.

Tôi mặc chiếc áo thun đơn giản màu đen với chiếc quần short kaki vì tôi nghĩ mặc vậy để thoải mái. Thằng Huy bước ra và chọc ghẹo.
_Wow, ai zị ta, anh nhìn hổng ra luôn nè, nhóc hôm nay nhìn đẹp trai thế, ra đường khối cô nhìn mà thích mắt đây.
_Ai mà tin lời nói của Huy, tui chỉ mặc cho nó thoải mái thôi.
Nó cũng bắt chước tôi mặc chiếc áo thun đơn giản màu trắng và cũng quần short, nhìn năng động và trẻ trung. Hai đứa chúng tôi chào ba mẹ Huy và bắt đầu xuất phát. Tới nơi thì cũng tầm 9h. Hai đứa lấy bản đồ và bắt đầu dạo một vòng Đầm Sen. Nó quay sang và nói với tôi.
_Nhóc nhắm mắt lại anh có một món quà tặng nhóc nè.
Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi món quà ấy.
_Xòe tay ra!
Huy tặng cho tôi một sợi dây chuyền và cái mặt hình cây xương rồng.
_Hãy sống thật mạnh mẽ nha, như xương rồng í, anh sẽ luôn là người dõi theo và bảo vệ cho nhóc.
_Cảm ơn Huy, Ân thích món quà này lắm
Thằng Huy đeo vào cổ và hôn nhẹ lên má tôi. Bất giác tôi đỏ mặt và trách nó.
_Huy làm cái gì vậy, muốn người ta chú ý hả.
_Mặc kệ, ai muốn nhìn thì nhìn, anh hun người anh yêu hổng được hả.
_Đừng có giỡn à, tui hông có thích vậy đâu nha.
Miệng thì nói thế nhưng tôi lại thấy thật vui và hạnh phúc. Tôi sẽ nhớ mãi ngày hôm nay, cuộc đời tôi như bước sang một trang mới. Huy là động lực giúp tôi tiếp tục bước đi trên con đường đầy chông gai của cuộc sống. Tôi cảm thấy vui vì tôi vẫn còn người thân...
Chúng tôi lượn quanh những khu trò chơi, trò nào thằng Huy cũng bắt tôi phải chơi với nó. Tàu lượn, đạp vịt, đua xe,... Khi tôi đã thắm mệt, tôi nói với Huy:
_Tui mệt quá à, nghỉ chút xíu hen.
_Đang chơi vui mà, nhóc làm mất hứng ghê.
_Chời ơi, bộ muốn giết chết người ta sao mà bắt chơi từ sáng đến giờ mà hông cho nghỉ nữa.
_15 phút thôi nhá. -Nó nói xong và chạy ù đi.

_Huy đi đâu vậy?
_Ngồi đó nghỉ đi, đợi anh xíu hen, cục kưng. -Nó nói và cười thật tươi.
_Cục cưng cái đầu ông á.
15 phút trôi qua, nó quay về và trên tay cầm hai cây kem. Nó ngồi xuống và ăn.Tôi tròn mắt nhìn nó.
_Ăn một mình 2 cây kem luôn hả trời.
_Uh -Nó vừa ăn vừa nói.
_Người đâu mà xấu xa vậy, ăn cho ngập họng luôn đi.
_Anh giỡn tý thôi mà, nè, nhóc ăn đi.
_Hổng thèm, tui mà thèm ăn cái này à.
Nó cười sằng sặc.
_Trời ơi, sao nhóc dễ thương quá vậy, giận mà cũng dễ thương vầy sao anh chịu nổi.
_Công nhận mặt em giận nhìn đáng yêu lắm đó.
_Đi ra chỗ khác chơi, tui có quen biết gì đâu mà nói chuyện.
_Thôi mà, cho anh xin lỗi hen, anh đút cho em ăn nha.
_Ăn một mình đi.

Nó không nói nữa mà tiếp tục ăn kem. Bất ngờ nó kề mặt nó sát vào mặt tôi và môi nó chạm vào môi tôi. Một cảm giác khiến tôi không thể nào tả được, nó ngọt đến độ tôi không muốn dừng lại. Vị ngọt của kem và tình yêu.
_Cuối cùng thì nhóc cũng chịu ăn kem gùi há.
_Huy điên rồi hả, sao lại hôn tui chứ. -Mặt tôi đỏ ké nhưng thật sự tôi rất thích.
_Tại nhóc hông chịu ăn kem mà.
_Ông mà hun tui một lần nữa thì tui không nói chuyện với ông nữa à.
Tôi nhìn thấy nó có vẻ buồn buồn và không khí thật nặng nề. Một không gian yên lặng, yên lặng đến đáng sợ.
_Về thôi, 4h rồi, tui còn phải đi công chuyện nữa. -Nó nói với tôi 1 cách lạnh lùng.
_Bộ giận tui hả.
_Không có, tại Huy thấy mệt rồi, chơi từ sáng giờ mà. -Nó cười gượng gạo.
Suốt trên đường về tôi và Huy chẳng ai nói tiếng nào. Sao tôi lại thấy ngột ngạt quá. Tôi chắc rằng nó đang giận tôi. Vừa đến cổng nhà thì nó lao đi thật nhanh để lại tôi trơ trọi với đôi mắt dõi theo nó...
(Cái đoạn này chắc nhiều người cảm thấy khá vô lí đúng không. Hee, giải thích chút xíu là Ân vẫn chưa xác nhận được tình cảm của mình nên cái suy nghĩ cũng hơi bị tào lao đó mà, khửa khửa. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhá.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui