Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười
Tôi thức dậy và bước vào phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân, thay lại bộ quần áo của mình. Tôi ngồi trên chiếc ghế đặt trong phòng của Quốc Huy, lòng tôi cảm thấy thật nặng nề, tôi cảm nhận được sự cô đơn bộc phát từ trong người ra. Tôi ngồi đó mắt hướng ra cửa sổ mà suy nghĩ miên man. Không biết hôm qua anh hai của tôi có lo lắng và đi kiếm tôi không, bất giác tôi cảm thấy hối hận và muốn chạy về bên anh hai. Tôi nghĩ rằng lời nói của anh hai cũng đúng vì như thế anh hai mới chăm sóc được cho tôi và định bụng một lát sẽ nói với anh hai. Tôi cảm thấy buồn khi mới vừa làm bạn với Huy mà bây giờ phải chuyển nhà. Cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi là tiếng của thằng Huy.
_Dậy rồi đó hả, nhóc tì?
_Uhm, Ông chở tui về nhà được không. -Tôi lại lịch sự hỏi nó.
_Bi giờ anh đây không thích chở nhóc về mà muốn nhóc ở đây với anh nè.
_Lãng nhách ghê, đây có phải nhà của tôi đâu.
_Thì đây là nhà anh, có sao đâu, bày đặt khách sáo hả?
_Tui đi từ tối qua tới giờ chắc anh hai lo lắm rồi, ông thay đồ lẹ rồi chở tôi về giùm hén. -Tôi cười và ra vẻ thật ngây thơ.
_Rồi, rồi, đợi chút xíu, sợ bị la chứ gì, đúng là tiểu thư cành vàng lá ngọc. -Nó cười sằng sặc ra chiều khoái chí.
_Nói cái gì vậy, muốn ăn đấm không? -Tôi bực mình
Tôi vừa leo lên xe thì nó rồ ga thật mạnh làm tôi giật mình. Tôi cốc một cái vào đầu nó.
_Làm cái trò gì vậy, chạy đàng hoàng coi, tui còn yêu đời lắm à nghen.
Nó quay lại nhìn tôi và mỉm cười, bất giác tôi thấy lòng thoải mái hơn lúc nãy rất nhiều. Vừa đến cổng nhà thì tôi thấy cô hai kế bên nhà đứng ở trước cửa, tôi cảm thấy thật lạ, đó giờ ít khi nào cô hai qua nhà anh em vì cô bận đi làm.
_Chào cô hai mới qua. -Tôi chào cô hai và thằng Huy cũng chào theo tôi.
_Con đi đâu từ tối qua tới giờ vậy. Đi thì cũng phải biết về nhà chứ. -Tôi thấy mặt cô hai rất nghiêm trọng.
_Thôi ông về đi Huy có gì mai gặp ở trường nha.
_Uhm, vậy anh về hén...Chào cô cháu về. -Nó lễ phép chào cô hai
_uhm, cháu về đi, cảm ơn cháu đã chở thằng Ân về.
_Không có gì đâu cô, cháu xin phép. -Nó nói xong và quay đầu xe chạy đi.
_Con nghe cô nói nè. -Cô nói mà sắc mặt rất kì lạ.
_Dạ, chuyện gì vậy cô hai.
_Anh con... anh con... nó bị tai nạn giao thông tối hôm qua.
Xung quanh tôi như sụp đổ, tôi nghe những lời đó mà lùng bùng lỗ tai.
_Dạ, cô nói gì cơ.
_Con đi theo cô lên bệnh viện nào.
Tôi ngơ ngác và cảm giác có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng. Tôi cứ đứng đó và không còn biết làm gì. Tôi không thể nào tin vào những lời nói mà tôi vừa mới nghe xong. Tôi ngồi lên xe cô hai mà có cảm giác như trời đất đang sụp đổ. Tôi tự an ủi chắc chỉ bị gãy chân hay trầy xước sơ sơ thôi, nhưng không hiểu sao mắt tôi lại nhòe đi. Tôi và cô hai đi qua dãy hành lang của bệnh viện dài như vô tận, do nó dài thật hay do tôi quá lo lắng nên cảm thấy như vậy. Tôi và cô dừng chân tại phòng cấp cứu, tôi cảm thấy ghét cái mùi đặc trưng của bệnh viện, tai sao vậy? Cô hai an ui tôi:
_Con đừng lo lắng, chắc không có chuyện gì đâu, bác sĩ đang cấp cứu.
Tôi làm thinh và ngồi đó, trong lòng như trăm mối tơ vò. Bác sĩ bước ra và nói chuyện với cô hai. Cái lắc đầu của bác sĩ khiến cho nước mắt tôi tuôn trào một cách không tự chủ. Tôi lao vào phòng nơi anh hai đang ở đó, tôi chỉ đứng yên một chỗ mà không biết nên làm gì bây giờ. Tôi hét lên những lời trách móc, đó là những gì tôi có thể làm lúc này.
_Anh ngồi...dậy...đi...ngồi dậy mà... nói chuyện với em nè,... anh làm....cái trò... gì thế?
_Anh... có... nghe em nói... gì không...anh là đồ hèn...anh nói sẽ.... lo cho em...mà...tại sao...tại...sao vậy?
_Tại sao... anh đối xử...với...em như vậy hả?
Tôi đấm thật mạnh vào người anh trong tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng, bất giác tôi cảm thấy quá chán nản đối với cuộc đời này. Anh ra đi để lại một mình tôi, một thằng nhóc chỉ mới 15 tuổi đã mất hết người thân. Cuộc sống làm tôi quá mệt mỏi khi mà tất cả những gì tôi yêu quí đều đã bị thượng đế, người mà được xem là đấng tối cao lấy đi mất. Lòng tôi lúc này trống trãi hơn bao giờ hết, tôi không còn biết cuộc đời mình sẽ ra sao và như thế nào nữa.
_Anh bỏ...lại em ...mà đành lòng...ra đi sao? Sao anh...tàn nhẫn...và độc ác...đến như vậy? Tại sao... tại sao ông... lại đối xử với tôi... như vậy? Tôi đã làm...sai điều gì...mà ông nhẫn tâm...cướp mất những...người tôi...yêu quí...vậy hả...thượng đế ơi? Ai cũng nói...ông rất công bằng...nhưng...nhưng thật sự ông...ông...có công bằng...với tôi đâu. ( xin phép bạn đọc những đoạn nhân vật khóc sẽ không có... nữa vì làm biếng quá ^_^)
Tôi cứ thế mà khóc đến lúc tôi thiếp đi vì mệt lúc nào không biết. Bác sĩ tiêm cho tôi một mũi thuốc an thần và cô hai hàng xóm đã đưa tôi về nhà....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...