Bảo Bảo thoát ra khỏi đau thương gọi điện thoại cho Hồ San San, hỏi cô ấy ở đâu.
“Chuyện của hai người xử lý xong rồi sao?” Hồ San San hỏi ở phía đầu dây bên kia.
Bảo Bảo nghĩ đến bản thỏa thuận giữa hai bên đó, trong lòng lại chợt chùng xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ủ rũ ừ một tiếng.
Hồ San San nghe thế là biết sợ rằng chuyện không thuần lợi cho lắm.
Cô vội vàng nói: “Thế các cậu nhanh đến quán đồ nướng đi.”
Lúc Bảo Bảo và Ninh Khải Triết đến, thấy một đống lộn xộn trên bàn.
Bảo Bảo tò mò hỏi: “Sao không gọi người dọn dẹp đi?”
Cô tưởng rằng vị khách trước đó ăn xong chưa dọn, hoàn toàn không ngờ là do Hồ San San và Hứa Văn Thành giải quyết đống đó.
“Bọn tớ vừa ăn xong hết cả đấy, tớ đã chọn đồ ăn giúp các cậu rồi, đợi đồ lên rồi bảo họ dọn luôn thể.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Bảo kinh ngạc: “Các cậu ăn hết sao?”
Mới tan học chẳng bao lâu, sao bọn họ lại ăn nhanh vậy được.
Hồ San San gãi đầu: “Chuồn mấy tiết.”
Bảo Bảo càng ngạc nhiên hơn, nhìn về phía Hứa Văn Thành bên cạnh, sau đó lại nhìn về Hồ San San.
“…Hai người chuồn học với nhau ư?”
Hứa Văn Thành? Học sinh top 1,2 toàn khối trốn học?
Hồ San San liếc nhìn Hứa Văn Thành đang chột dạ cúi đầu, rồi lại đối mắt với Bảo Bảo, gật đầu thành thật.
Bảo Bảo khép miệng đang hé mở lại, cô bỗng cảm thấy sức hấp dẫn của San San lớn thật, đến mức có thể xúi giục Hứa Văn Thành trốn tiết.
Khi phục vụ đưa đồ ăn lên, Bảo Bảo không nhịn được nhìn Hứa Văn Thành lâu hơn một chút.
Tối hôm đó, cô hỏi cậu có thích San San hay không, cậu ấy trả lời không biết.
Bảo Bảo không khỏi suy nghĩ, cậu ấy thật sự không biết hay là không dám nói?
Dám trốn tiết vì San San, dám vờ nhận yêu sớm lừa dối thầy cô, cậu ấy hoàn toàn khác biệt với búp bê sứ xinh đẹp dễ vỡ trước kia.
Sự thay đổi to lớn như thế bày ngay trước mắt, cậu ấy thật sự không biết ư?
“Cơ mà các cậu nói với thầy cô như thế nào vậy?” Hồ San San đột nhiên hỏi.
Bảo Bảo sửng sốt một lát, sau đó hoàn hồn lại từ trong suy tư, ngây ngốc vài giây bèn nhớ đến thỏa thuận giữa hai bên đau buồn đó.
Cô quay lại nhìn thẳng Ninh Khải Triết, sau đó quay lại kể lại một cách tường tận cho Hồ San San.
Khi đã kể xong, Hồ San San và Hứa Văn Thành đều vô cùng ngạc nhiên.
Bảo Bảo u sầu, cúi gằm ăn đồ ăn, Ninh Khải Triết cũng trầm lặng.
Một lúc lâu, Hồ San San mới tìm lại được tiếng nói: “Ba tháng?”
“Chưa đến.” Bảo Bảo.
“Hai cậu chơi liều thế?” Lông mày Hồ San San giật giật.
Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu.
Qua thêm một lúc lâu, Hồ San San mới khó khăn hỏi: “Có nắm chắc không?”
Bảo Bảo rũ mắt, lát sau mới nâng mắt nhìn Ninh Khải Triết.
Cô trả lời Hồ San San, giọng nói kiên định: “Không nắm chắc cũng phải nắm cho chắc!”
Hồ San San nghe thế, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, cảm thấy buồn thay cho Bảo Bảo.
Cô ấy im lặng một hồi lâu, rồi vỗ cánh tay của Bảo Bảo: “Mau ăn đi, ăn xong còn về học bài.”
Bảo Bảo mỉm cười ngọt ngào: “Ừ.”
Sau đó cô và Ninh Khải Khiết vùi đầu ăn, ăn rất nhanh.
Bữa trưa đã giải quyết xong, bọn họ bèn trở về trường ngay.
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết đề quyết định hy sinh khoảng thời gian nghỉ trưa để hoàn thành bài tập mỗi ngày.
Vì thế bọn họ trở về phòng học trước và làm bài tập hôm nay.
Hồ San San ôm vai đứng cạnh cửa phòng học lớp 11A2 đợi Bảo Bảo, Hứa Văn Thành đứng bên cạnh cô.
“Tớ chưa bao giờ thấy một Bảo Bảo nhiệt huyết như vậy.” Hồ San San cảm thán.
“Nhiệt huyết?” Hứa Văn Thành không hiểu.
Sắc mặt Hồ San San điềm đạm: “Bảo Bảo rất lười, nếu có thể không cần cố gắng tuyệt đối sẽ không cố, nếu có thể dùng nửa sức nhất định sẽ dùng nửa sức. Có rất nhiều chuyện trong quá khứ cậu ấy tính toán xong mới làm. Chắc cậu không biết, lần Bảo Bảo thi kiểm tra giữa kì, xếp hạng tổng điểm hơn 100, nhưng lại xếp hạng ba mươi mấy về các môn khoa học. Vì cậu ấy biết sau này cậu ấy học ban tự nhiên, thế nên về các môn ban xã hội, cậu ấy chỉ cần không quá kém là được.”
Cô quay lại mỉm cười với Hứa Văn Thành: “Cậu xem, cậu ấy mới vào lớp 10 đã suy tính rõ ràng như vậy. Vì thế tớ mới nói chưa bao giờ thấy Bảo Bảo nhiệt huyết như hiện tại.”
Hứa Văn Thành chăm chú nhìn cô, ánh mắt tươi mát dịu dàng: “San San...”
“Ừm?” Hồ San San không quay lại, cô vẫn nhìn về phía Bảo Bảo như cũ.
“Hình như cậu không vui.” Giọng của Hứa Văn Thành nhỏ xíu.
Hồ San San quay đầu lại, cô nhìn Hứa Văn Thành, dần dần mỉm cười.
Sau khi suy nghĩ, cô cử động thân trên, nghiêng đầu: “Có lẽ...là có chút thất vọng.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người thân nhất với Bảo Bảo...không còn là tớ nữa...” Hồ San San thở dài.
“Cậu vẫn mãi là bạn tốt của Bảo Bảo, tớ tin rằng Bảo Bảo cũng nghĩ như vậy.” Cậu khuyên nhủ, an ủi cô.
Hồ San San dành ánh mắt chiều chuộng nhìn Hứa Văn Thành, nhéo má của cậu.
“Sao cậu ngốc đến mức đáng yêu như thế, tất nhiên tớ biết chắc chắn tớ sẽ bạn tốt nhất của Bảo Bảo cả đời này. Chỉ có điều trước kia, lúc Bảo Bảo gặp khó khăn, người ôm cậu ấy là tớ, lúc Bảo Bảo bị bắt nạt, người bảo vệ cô ấy là tớ. Từ hôm nay trở về sau, những cái này đều sẽ biến thành Ninh Khải Triết, hơn nữa nhất định phải là cậu ấy!”
Hồ San San nói xong bèn thả tay, tiếp tục đợi Bảo Bảo.
Hứa Văn Thành cúi đầu, con ngươi đen nhánh tĩnh mịch.
San San không biết, lúc cô vừa nói xong những tâm sự đó.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là: Hãy để tớ thay thế Bảo Bảo nhé.
Để cậu thay thế Bảo Bảo, có được cái ôm của San San, thay thế Bảo Bảo, tận hưởng sự bảo vệ của San San.
Suy nghĩ này vừa nổi lên, bản thân cậu giật nảy, không dám lên tiếng, sợ lời nói ra sẽ khiến San San sợ.
Suy nghĩ này khiến cậu cảm thấy rất đáng thẹn, làm cậu thấy mình như tên trộm, muốn đánh cắp tình bạn Hồ San San dành cho Bảo Bảo.
Nhưng không biết từ lúc nào, sự đố kị với Bảo Bảo của cậu ngày càng lớn, đố kị cậu ấy có thể có một người bạn như San San.
Đối tốt với cậu ấy không cần điều kiện, không ngần ngại giúp đỡ cậu ấy.
Hứa Văn Thành ngẩng đầu nhìn về phía Bảo Bảo và Ninh Khải Triết.
San San nói người thân nhất với Bảo Bảo từ nay về sau không phải là San San nữa.
Vậy từ bây giờ trở đi, có phải người thân nhất với San San cũng có thể thay đổi?
Cậu ấp ủ trái tim thăm dò một cách thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: “Vậy...sau này tớ sẽ làm người thân nhất với San San được không?”
Giọng nói của Hứa Văn Thành đã lọt vào tai của Hồ San San, cô thẫn thờ vài giây.
Hồ San San khựng lại một lúc mới quay đầu lại, chớp mắt, như là không hiểu.
“Sau này tớ là người thân nhất của San San.” Hứa Văn Thành dịu dàng nhìn cô, “Có được không?”
“…” Hồ San San nhất thời quên mất cả nói chuyện.
Lời nói của Hứa Văn Thành bỗng khiến trái tim cô đập loạn nhịp, nhưng lại không thể tìm được lý do đập loạn nhịp là gì.
Cô cảm thấy câu nói của cậu ấy chẳng có vấn đề gì, chắc là muốn trở thành bạn thân nhất của mình.
Cô biết chàng trai nhỏ đáng yêu không có bạn bè từ nhỏ, vì thế rất ngưỡng mộ tình bạn giữa cô và Bảo Bảo.
Nhưng lời nói không chút vấn đề này lại khiến cô có chút luống cuống không hiểu vì sao.
Hồ San San còn chưa kịp bình tĩnh lại từ trong đống cảm xúc hỗn độn chợt xuất hiện thì Bảo Bảo đã dọn đồ xong đi đến trước mặt cô.
“San San, tớ làm xong rồi.”
“Hả?” Hồ San San bỗng định thần lại, “À, khụ…thế đi thôi.”
Bảo Bảo gật đầu, khoác tay cô: “Cổ họng cậu khó chịu sao? Có phải ăn đồ nướng nhiều quá không?”
“Không có, chỉ là ngứa chút thôi.” Ánh mắt Hồ San San chợt lóe lên.
Lúc cô quay người định đi với Bảo Bảo bỗng nhận được một lực cản.
Hồ San San quay đầu, thấy Hứa Văn Thành kéo góc áo cô.
Cậu ấy nhìn cô, ánh mắt cố chấp, vẫn còn đợi câu trả lời của cô.
“Sao thế?” Ninh Khải Triết tò mò nhìn hai người này.
Bảo Bảo cũng phát hiện ra sự bất thường.
Ánh mắt cô do dự trên người San San và Hứa Văn Thành một lúc.
Ngẫm nghĩ, cô buông Hồ San San ra, chuyển qua khoác Ninh Khải Triết.
Cô mỉm cười nói: “Chúng ta đi trước đi.”
Đương nhiên Ninh Khải Triết rất vui vì Bảo Bảo đến bên cậu, thế là gật đầu đi ngay.
Nhưng chưa đi được mấy bước, Hồ San San đã tóm cánh tay của Bảo Bảo.
Tình hình lúc này trở nên có chút vi diệu, Hứa Văn Thành nắm tay Hồ San San, Hồ San San nắm tay Bảo Bảo, Bảo Bảo lại khoác Ninh Khải Triết.
“Các cậu…” Ninh Khải Triết vừa mở miệng bỗng thấy cánh tay đau nhói.
Cậu cúi đầu, bắt gặp Bảo Bảo đang lắc đầu với cậu.
Bất đắc dĩ, cậu chỉ đành nhíu mày im lặng.
Đợi một hồi, người có hành động đầu tiên là Hứa Văn Thành.
Cậu thả góc áo của Hồ San San, cúi đầu.
Một giây sau, cậu lại ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ: “Các cậu về đi.”
Dường như chẳng có chuyện gì xảy ra, bầu không khí bối rối vừa rồi chỉ là tưởng tượng.
Hứa Văn Thành lại nhìn Bảo Bảo và Ninh Khải Triết: “Hai cậu cố lên!”
Cậu cười như một thiên sứ nhân hậu, vừa đẹp lại vừa dịu dàng.
Hồ San San nhíu mày nói với cậu: “Trưa nghỉ ngơi cho tốt, bọn tớ đi trước đây.”
Hứa Văn Thành gật đầu thật mạnh với cô, vẫn là dáng vẻ rất ngoan ngoãn đó.
Hồ San San xoay người, ba người bọn họ nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Hứa Văn Thành vẫn đứng ở cửa phòng học, ngơ ngác nhìn về phía đó.
Lúc định thần lại, cậu tiếp tục cúi đầu, mỉm cười, nhưng là nụ cười tràn ngập cay đắng.
Khi đi lên cầu thang kí túc, Hồ San San hỏi Bảo Bảo: “Có kế hoạch học tập mới rồi à?”
Bảo Bảo gật đầu: “Ừ, vì thời gian ngắn quá nên sau này tớ sẽ mang bài tập về kí túc vào buổi trưa, tranh thủ ban ngày làm xong hết bài tập. Thời gian tự học tối dùng để kiểm tra bù đắp những thiếu sót, kiểm tra chéo những câu hỏi sai của đối phương với Ninh Khải Triết.”
“Đây có phải là một kiểu nam nữ phối hợp, làm việc mà không mệt không?” Hồ San San sáp đến gần cười cô.
Bảo Bảo nghe ra được sự trêu học của cô bèn đẩy cô một cái, trực tiếp hỏi: “Cậu và Hứa Văn Thành xảy ra chuyện gì vậy?”
Hồ San San há miệng, đang định nói, lời đã đến bên miệng lại lội ngược trở về: “Không có gì, đang giận dỗi cậu ấy, chiều là ổn thôi.”
“Thế sao?” Bảo Bảo vẫn giữ thái độ nghi ngờ như trước.
Hồ San San đẩy cô: “Mau làm bài tập đi, tớ và bé yêu đâu phải lần đầu giận dỗi nhau, cậu lo cái gì.”
Bảo Bảo nhớ đến lần San San gọi đến như đòi mạng lần trước, và nói với cô rằng sẽ tuyệt giao với Hứa Văn Thành, sau đó chỉ vài ba câu lại làm hòa.
Cô suy nghĩ, lúc hai người này giở thói ra cũng khá giống mấy đứa con nít, có lẽ là do cô nghĩ nhiều thôi.
Bảo Bảo gật đầu, vừa vào phòng là đi đến ngay bàn học, mở cặp sách ra, lấy vở bài tập ra bắt đầu làm.
Hồ San San nhìn bóng lưng cần mẫn của Bảo Bảo chợt mỉm cười, rồi đi trên hành lang, chống cằm bắt đầu ngây ngốc.
Cô không muốn Bảo Bảo lo lắng cho những cảm xúc nhỏ bé có chút vặt vãnh của mình vào lúc này.
Huống hồ, đây là vấn đề của riêng cô ấy.
Bé yêu không phải chưa từng nói những câu như vậy trước đây.
“Tớ ở cùng cậu”, “Nghe San San hết” … đều đang thể hiện ý nghĩa người gần gũi với cô.
Nhưng duy chỉ mỗi lần này, lúc cậu thẳng thừng đề nghị muốn làm người thân cận nhất của cô.
Không ngờ cô lại cảm thấy có chút nguy hiểm, tim sẽ đập nhanh và hoảng sợ, không biết phải phản ứng lại như thế nào mà chỉ muốn chạy trốn.
Cô không cho rằng đây là vấn đề của bé yêu, mà nhất định là vấn đề ở chỗ cô.
Tại sao lại thành như vậy, cô nghĩ không thông.
Thực ra cô vẫn còn chút lo lắng, cô trốn tránh không trả lời có phải khiến bé yêu tổn thương không.
Cô muốn giải thích một chút, nhưng lại cảm thấy bây giờ tốt nhất không nên liên lạc với cậu ấy, tốt nhất nên để vấn đề đó biến mất lúc nào không hay.
Hồ San San nhíu mày, thở một cái thật dài.
Cô cảm thấy dáng vẻ lo trước nghĩ sau, cân nhắc đắn đo nhiều lần này như là bị Bảo Bảo nhập vào vậy.
Một Hồ San San như cô từ khi nào do dự nhiều vậy, chẳng phải nói là làm như trước giờ vẫn thế sao?!
Nhưng…cô không thể nào ra đưa ra quyết định.
Dường như đồng ý để chàng trai đáng yêu trở thành người gần gũi nhất với cô sẽ khiến thứ gì đó thay đổi.
Không đồng ý…cô lại sợ phải thấy bé yêu đau lòng và thất vọng.
Nhưng chẳng phải cô có trả lời hay không thì vẫn khiến cho cậu ấy thất vọng hay sao?!
Trong lòng Hồ San San loạn cào cào, bỗng cô không thể kiềm chế được đá mạnh lên ban công.
Cô siết chặt hai tay, dáng vẻ cắn răng hung tợn, muốn hét lên thật to nhưng sợ kinh động đến Bảo Bảo đang ở trong phòng.
Dậm chân vài cái để trút hết sự buồn bực trong lòng, sau đó cô đi vào phòng, bò lên giường lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Bảo Bảo quay đầu nhìn Hồ San San đang tấm chăn mỏng quá mặt nằm ngay đơ, cô vừa tò mò lại vừa do dự, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại tiếp tục làm bài tập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...