Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Phó hiệu trưởng Lưu cúi đầu cười, cũng không biết là bị chọc tức cười hay thế nào.
 
Lúc bà ta ngẩng đầu lên lại, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ: “Vậy ý của anh Bảo đây là muốn dung túng chuyện con gái anh yêu sớm?”
 
Bà đã nhìn thấy không ít phụ huynh có thái độ phẫn nộ đối với vấn đề yêu sớm của con cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng chưa bao giờ bắt gặp phụ huynh nào đi quở trách giáo viên vì chuyện yêu sớm như Bảo Đông Lương.
 
Lúc phó hiệu trưởng Lưu nói từ “dung túng”, trong lòng Bảo Bảo chợt nhói.
 
Cô không hy vọng người khác nhìn bố như vậy, đây là lựa chọn của cô và trách nhiệm của cô, cô phải tự mình gánh vác.
 
“Thưa cô.” Bảo Bảo bỗng lên tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía cô.
 
Bao gồm cả đồng chí Bảo Đông Lương chưa kịp trả lời phó hiệu trưởng Lưu.
 
“Em biết nhà trường phản đối yêu sớm không nằm ngoài ba lý do. Một là sợ chúng em “ăn nhầm trái cấm”, hai là sợ chúng em bỏ bê học hành, ba là suy nghĩ đến sự ảnh hưởng với những học sinh khác. Mà gốc rễ vẫn là sợ chúng em không có khả năng tự chủ, lún sâu trong chuyện tình cảm, bỏ dở học hành.”
 
“Cho dù chúng em có hứa hẹn, giáo viên cũng sẽ không yên tâm, cho rằng lời hứa của con nít nhẹ tựa lông hồng, không đủ tin cậy. Để thầy cô tin tưởng, chúng em sẽ viết giấy đảm bảo, chứng minh chúng em có khả năng tự chủ, có thể gánh vác được chuyện tình cảm này.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giấy đảm bảo?”
 
Phó hiệu trưởng Lưu khẽ hừ một tiếng, cứ như Bảo Bảo đang kể chuyện cười cho bà ta.
 
“Đúng, giấy đảm bảo. Chúng em bảo đảm điểm thi cuối kì của kỳ này đạt…”
 
Bảo Bảo khựng lại một giây, cô đang do dự nên chọn thứ hạng nào mới có thể khiến thầy cô giáo bị thuyết phục, hơn nữa để bọn họ dễ dàng vượt qua cửa ải này.
 
Tuy nhiên, một giây sau, Ninh Khải Triết đã tiếp lời của Bảo Bảo: “Top 10 toàn khối.”
 
Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn Ninh Khải Triết, đến cả hai vị phụ huynh và phó hiệu trưởng Lưu đều nhìn qua đó.
 
Phó hiệu trưởng Lưu cười có chút thích thú: “Ồ?”
 
Ninh Khải Triết liếc nhìn Bảo Bảo, rồi xoay sang phó hiệu trưởng kiên định nói: “Chúng em đảm bảo điểm thi cuối kì lần này có thể lọt vào top 10, nếu không chúng em lập tức chia tay.”
 
Ninh Dũng Tiên ngẩng đầu nhìn con trai, ánh mắt như thể không quen biết.
 
Nhìn mãi một hồi lâu, ông đã mỉm cười, cảm giác thoáng chốc con trai đã trưởng thành hơn một chút.
 
Ông lại quay đầu nhìn Bảo Bảo, cô bé này rất được, thật ấm ức cho cô bé khi phải sánh đôi với thằng nhóc thối nhà ông.
 
Từ lúc Bảo Đông Lương vào cửa đến giờ chưa hề nhìn chính diện Ninh Khải Triết lần nào.
 
Bây giờ thấy thế, cảm giác cũng không phải quá chướng mắt như trong tưởng tượng.

 
Nhưng vẫn không thể nhìn lâu, nhìn lâu lại muốn táng cho mấy cái, ông bèn thu lại ánh nhìn ngay lập tức.
 
Bảo Bảo không ngờ cậu ấy lớn mật như vậy, phải biết rằng cậu ấy đã không thực hiện được ước định tiến bộ mười bậc của họ vào học kỳ trước.
 
Nhưng sự táo bạo của cậu khiến cô cảm thấy rất vui mừng và an tâm, khiến cô cảm thấy mình không chọn sai người.
 
Mặc dù top 10 toàn khối có hơi khó, thứ hạng càng cao, muốn tiến bộ sẽ càng khó nhằn.
 
Nhưng bọn họ vẫn còn một học kỳ, sẽ luôn có cách thôi, cho dù có liều mạng cũng phải làm được.
 
Sự nhiệt huyết của Bảo Bảo bỗng nhiên sục sôi: “Đúng, nếu không lọt vào top 10 toàn khối, chúng em sẽ chia tay ngay lập tức.”
Phó hiệu trưởng Lưu cúi đầu cười, mọi người đều đang chờ bà lên tiếng, thế mà bà ta lại nhàn nhã uống trà như vậy.
 
Uống xong, bà lại chậm rãi đặt tách trà sang một bên, qua một lúc mới mở miệng một cách nhẹ nhàng và bình tĩnh.
 
Bà ta nói: “Được.”
 
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết mừng thầm trong lòng, Bảo Đông Lương và Ninh Dũng Tiên thì thở phào nhẹ nhõm.
 
Tuy nhiên chưa đầy một giây sau, phó hiệu trưởng Lưu lại nói: “Nhưng…”
 
Thoáng chốc cả bốn người lại trở nên căng thẳng.
 
Phó hiệu trưởng Lưu cười dựa lưng ra sau ghế, hai tay đan chéo đặt trên bàn.
 
“Đổi lại cách khác, thay giấy đảm bảo thành một bản thỏa thuận giữa hai bên. Bắt đầu từ kỳ thi kiểm tra giữa kì lần này, trong suốt thời gian học cấp ba, mỗi lần kiểm tra giữa kì và cuối kì, thành tích của hai em đều phải ổn định trong top 10, nếu không thì chia tay.”
 
“…” Bảo Bảo.
 
Phó hiệu trưởng quà đúng là đáng sợ.
 

“…” Ninh Khải Triết.
 
Tại sao cảm giác như tự đào hố chôn mình vậy nhỉ?
 
“…” Bảo Đông Lương.
 
Cô giáo này còn độc địa hơn ông nữa!
 
“…” Ninh Dũng Tiên.
 
May thay không gặp phải người phụ nữ như vậy khi làm ăn.
 
Phó hiệu trưởng Lưu lấy ra bốn tờ giấy bên cạnh trước bốn ánh mắt ngây dại, sau đó lấy hai cây bút mực trong hộp bút ra.
 
Phân thành hai bản, mỗi tay mỗi bản đẩy về phía Bảo Bảo và Ninh Khải Triết.
 
Hai tay rút về lại tiếp tục bắt chéo vào nhau, bà ta ngẩng đầu cười sáng ngời, hỏi: “Thế nào? Có dám không?”
 
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết nhìn nhau, đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.
 
Thi cuối kì biến thành thi giữa kì, thời gian chuẩn bị từ một học kì giảm xuống còn chưa đến ba tháng.
 
Một lần kiểm tra biến thành mỗi lần kiểm tra giữa kì và cuối kì, áp lực một lần biến thành áp lực vô số lần.
 
Thật đúng là…khiến người ra sợ hãi…
 
Nhưng…
 
“Dám!”
 
“Dám!”
 
Hai âm thanh sáng rõ đồng thời thốt lên, còn xuất sắc hơn cả giáo viên huấn luyện khi học quân sự.
 
Dù yếu kém cũng phải dốc hết toàn lực, tuy nó thật sự rất khó, nhưng đó là sự lựa chọn của riêng họ thì phải dám!
 
Phó hiệu trưởng Lưu nhếch môi, hất cằm với họ, ra hiệu bọn họ viết giấy đảm bảo: “Một người viết hai trang, viết làm hai bản.”
 
Hoàn toàn không bị hai đứa trẻ chưa mọc đủ lông đủ cánh này hù dọa.
 
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết nhịn sự thống khổ tràn đầy trong lòng, gập người bắt đầu biết giấy đảm bảo.
 
Viết xong rồi ký tên, phó hiệu trưởng lại đặt một hộp mực in dấu tay ở giữa và mở nắp nhựa ra.
 
Bà ta nói: “Ấn dấu tay.”
 
“…” Bảo Bảo.
 
“…” Ninh Khải Triết.
 
“…” Bảo Đông Lương.
 
“…” Ninh Dũng Tiên.
 
Trong lòng cả bốn người đã còn còn tính từ nào để hình dung nữa, chỉ đành cảm thán một câu: Đáo để.
 
Tên đã ký, dấu tay cũng đã đóng xong, phó hiệu trưởng Lưu lấy hai tờ giấy qua.
 
Sau khi xem xong, bà ta lại gửi về một tờ cho mỗi người: “Đem về dán chỗ nào bắt mắt, nhắc nhở bản thân bất cứ lúc nào.”
 
Lúc nói xong câu này, phó hiệu trưởng Lưu vẫn đang cười, trông cứ như hai người so với dáng vẻ không cười nói tùy tiện lúc thường ngày.
 
Nhưng lúc này Bảo Bảo và Ninh Khải Triết chẳng có sức lực đâu để suy nghĩ về sự thay đổi của phó hiệu trưởng Lưu.
 
Bọn họ chỉ có một suy nghĩ: Mau chóng trở về học bài!
 
Sau khi thương lượng xong, phó hiệu trưởng đứng dậy tiễn hai vị phụ huynh đến cửa.
 
Khi trở lại văn phòng, dường như tâm trạng của phó hiệu trưởng Lưu rất tốt.
 
Bà bước đến tưới nước cho chậu cây bên cạnh cửa sổ một cách thoải mái nhàn nhã, ánh mắt hiền dịu.
 
Chẳng bao lâu, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, phó hiệu trưởng Lưu mời vào.
 
Cô Vu bước vào trong, dường như cô ấy có lời muốn hỏi nhưng không dám nói ra.
 
Phó hiệu trưởng Lưu xoay người: “Chuyện gì thế?”
 
“Nghe nói phó hiệu trưởng Lưu đã đồng ý chuyện của hai em ấy.”
 

“Còn quá sớm để nói, có đồng ý hay không còn phải xem bản thân chúng.”
 
Đặt bình phun xuống, phó hiệu trưởng đi về bàn làm việc.
 
“Phụ huynh của hai em ấy cũng không phản đối ư?”
 
Phó hiệu trưởng Lưu khựng lại, nhếch môi lên: “Đúng, không phản đối.”
 
Cô Vu tựa hồ như thở phào một hơi, nói thêm vài câu: “Thật ra hai em ấy rất nỗ lực, sau khi vào lớp 10A2 cũng đều tiến bộ vượt bậc. Trong học kỳ trước, Ninh Khải Triết thậm chí còn vào top 9. Từ một học sinh xếp chót toàn khối đã cần mẫn phấn đấu cho tới hôm nay...”
 
“Cô Vu.” Phó hiệu trưởng Lưu ngắt lời cô, “Cô Vu không cần tự trách mình vì sự việc năm đó, nguyên nhân không phải do cô. Sự lựa chọn của đám trẻ, thái độ của phụ huynh đều là thứ mà chúng ta không thể kiểm soát. Theo tôi thấy, cô đã làm tròn trách nhiệm của một giáo viên.”
 
Hình như đôi mắt của cô Vu đã ửng đỏ, thở ra một hơi.
 
“Về lên lớp đi.” Phó hiệu trưởng Lưu nói.
 
Cô Vu gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng của phó hiệu trưởng.
 
Văn phòng của phó hiệu trưởng trở nên yên tĩnh, bà ta dựa người ra sau ghế, ánh mắt chợt đờ đẫn.
 
Năm đó, bọn họ cũng gặp một đôi trẻ yêu sớm.
 
Cô Vu phát hiện ra trước, nhưng không thể làm công tác tư tưởng, bọn trẻ không nghe.
 
Gọi phụ huynh đến, họ khiển trách chúng, cấm không cho chúng gặp mặt.
 
Thậm chí còn định đổi lớp cho chúng để giảm thiểu cơ hội gặp mặt của chúng.
 
Sau cùng chúng đã lén “ăn trái cấm”, gây ra họa nhưng không chịu phá thai, rủ nhau bỏ trốn.
 
Nhưng đã bị tìm được vì không có bất cứ khả năng sinh tồn nào, bị cha mẹ đưa về nhà.
 
Không lâu sau, cô bé đó sốt cao dẫn đến sẩy thai, cha mẹ cô bé ép dẫn cô bé đến một thành phố khác.
 
Còn bố mẹ của em nam kia không muốn ảnh hưởng đến chuyện học hành của con, nên đã trực tiếp làm thủ tục chuyển trường.
 
Năm đó, chuyện này rất rầm rộ, lên cả báo, tất cả các trường trong thành phố đều biết.
 
Phó hiệu trưởng Lưu nhắm mắt, thở dài một hơi.
 
Bà lại nghĩ đến hai đứa trẻ hôm nay.
 
Giấy đảm bảo.
 
Quả thật nó khá dễ thương.
 
Bà lấy hai tờ giấy đó ra, nét chữ trên một tờ tròn trịa đáng yêu, còn nét chữ trên tờ kia gọn gàng ngay ngắn, và còn có chút hơi hướng thư pháp.
 
Hai nét chữ hoàn toàn khác biệt nhưng lại cho người ta cùng một cảm giác giống nhau.
 
Khiến người ta cảm thấy tâm tư của người viết đơn thuần, tràn đầy năng lượng và lạc quan tích cực.
 
Phó hiệu trưởng Lưu mỉm cười nghĩ, hy vọng chữ cũng như con người của chúng, cũng mong rằng chúng sẽ không để bản thân mình phải thất vọng.
 
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết tiễn hai người bố ra khỏi cổng trường.
 
Ninh Khải Triết và Ninh Dũng Tiên đi ở phía trước, hai bố con đều lạnh lùng y như nhau, chẳng nói điều gì.
 
Bảo Bảo và Bảo Đông Lương đi phía sau, Bảo Đông Lương dán hẳn mắt vào bóng lưng của Ninh Khải Triết.
 
Bây giờ ông lại cảm thấy nhìn thằng nhóc thối phía trước thế nào cũng không thấy thuận mắt.
 
Cứ luôn cảm thấy cậu ta rất giống với nam phụ ông viết trong truyện, đẹp trai ga lăng, chắc chắn rất có duyên với phái nữ, có nghĩa khí có trách nhiệm.
 
Ừm, thật muốn kết liễu thằng nhóc đó.
 
Hừ, dám bắt con gái đáng yêu như vậy của ông đi.
 
Ông quyết định rồi, tối nay về sẽ lấy thằng nhóc thúi mày làm hình mẫu, viết một nhân vật.
 
Sau đó hành hạ đến chết, nhưng nhất định không được để cậu ta chết, phải khiến cho cậu ta sống không bằng chết!
 
Ninh Khải Triết mải đi phía trước chợt cảm thấy luồng gió u ám thổi từng cơn sau lưng.
 
Nhưng cậu không dám quay lại nhìn.
 

Cậu cảm thấy hình như bố vợ tương lai không thích cậu cho lắm.
 
Haizz, thế này thì toang thật.
 
Bảo Bảo sớm đã nhận ra ánh mắt Bảo Đông Lương dán chặt bóng lưng Ninh Khải Triết.
 
Nhưng vừa rồi bố bảo vệ cô như thế, bây giờ cô không tiện bảo vệ bạn trai trước mặt bố.
 
Cô sợ sau này bố sẽ càng ghét Ninh Khải Triết…
 
Cô rụt cổ, chỉ có thể cầu nguyện dây thần kinh của Khải Triết không nhạy bén, không cảm nhận được ánh mắt của bố.
 
Bốn người vừa đi đến dưới tòa nhà dạy học, tiếng chuông tan học cũng vang lên.
 
Một đám học sinh ùn ùn kéo ra ngoài.
 
Tranh thủ từng phút từng giây chạy trối chết cứ như chạy trốn.
 
Cảnh tượng tráng lệ này khiến cho hai người bố phải dừng bước, bình tĩnh lại đồng thời có chút nghi ngờ.
 
Ánh mắt hèn hạ của Bảo Đông Lương đã tản mát đi vì sự cảm động và nhớ nhung ban đầu, cả người ông cũng trở nên hiền hòa hơn.
 
Bọn họ đang định đi tiếp, bỗng một tiếng thét vang lên: “Khải Triết! Bảo Bảo!”
 
Chu An Chí vừa xuống tầng đã thấy bóng dáng Khải Triết và Bảo Bảo đã biến mất cả buổi sáng.
 
Cậu và Tân Bạch lo lắng vì họ cả buổi sáng, bây giờ nhìn thấy người rồi, rõ ràng trở nên có chút kích động, chạy thẳng đến chỗ họ.
 
Chu An Chí chạy đầu, Bác Tân Bạch đi nhanh theo phía sau.
 
Khi đã đến trước mặt họ, Chu An Chí chào hỏi chú Ninh Dũng Tiên trước.
 
Sau đó cậu lại chuyển sang ông chú trung niên bên cạnh Bảo Bảo: “Chú…”
 
Giọng nói khựng lại, vẻ mặt Chu An Chí chợt ngây ngốc.
 
Bác Tân Bạch đi đến nơi, gập nửa nửa người với Ninh Dũng Tiên và Bảo Đông Lương vô cùng lễ phép, chào hai chú.
 
Tiếp đó cậu nhỏ tiếng hỏi Ninh Khải Triết: “Không sao chứ?”
 
“Không sao.” Ninh Khải Triết vỗ vai cậu ấy, theo cách nhìn của Bác Tân Bạch thì cứ y như tên não tàn.
 
Nhưng chính vì cậu ấy còn có thể cười ngốc nghếch như vậy, Bác Tân Bạch mới thực sự tin không có chuyện gì.
 
Bảo Đông Lương thấy cả người không được thoải mái vì bị thanh niên trẻ tuổi là Chu An Chí có body như huấn luyện viên thể hình nhìn chằm chằm.
 
Cộng thêm cậu trai này nói lấp lửng, vẻ mặt cũng y như tên IQ thấp vậy khiến người ta phải lo lắng vậy.
 
Bảo Đông Lương lặng lẽ nghiêng đầu, sắc mặt quan tâm đến đứa trẻ chậm phát triển, hỏi con gái: “Cục cưng, bạn học của con không sao chứ?”
 
Bảo Bảo ôm mặt, không muốn nói chuyện lắm.
 
Chu An Chí nghe người trước mặt đã lên tiếng, xác định là người thật.
 
Đồng tử của cậu dần dần phóng đại, ngón tay chầm chậm giơ lên: “Ôi…Ôi…”
Bác Tân Bạch ngăn Chu An Chí vô lễ với người lớn, nâng một tay lên trước ấn 
lên vai Chu An Chí.
 
Cậu nói thầm: “Ngẩng lên trời...”
 
“Thực sự là Ôi Tỏa Tiếu!”
 
Tuy nhiên, vô dụng.
 
Giờ khắc này, đầu óc Chu An Chí đã bị chạm, trực tiếp rống lên.
 
Dọa cho Bảo Đông Lương lùi liên tiếp về sau, cổ căng cứng, vẻ mặt chợt trở nên vô cùng khó coi.
 
Toang rồi, một phút bất cẩn gặp ngay địch rồi.
 
Chỉ có cái đám yêu tinh ngày nào cũng luôn mồm muốn phi dao cho ông mới gọi Ôi Tỏa Tiếu “thân mật” như thế.
 
Xem ra bạn học của con gái cưng là một trong số đó.
 
Làm sao đây? Chạy hay là không chạy?
 
Bảo Đông Lương đảo mắt nhìn xung quanh một lát, phát hiện có không ít học sinh nhìn qua đây, đặc biệt là học sinh nam.
 
Lúc này càng không ổn rồi!
 
Nhóm độc giả của ông chính là những thanh thiếu niên này, ai mà biết trong đó có bao nhiêu đứa muốn gửi dao cho ông.
 
Cộng thêm đây là trường của Bảo Bảo, ông cứ thế mà chạy dường như mất mặt quá.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Bảo Đông Lương cảm thấy chạy không phải là kế hay.
 
Thế nên ông ho vài tiếng, kéo áo, nghiêm túc phê bình Chu An Chí.
 
“Cháu này! Sao cháu có thể chỉ phụ huynh của người khác và nói là khốn nạn chứ! Bố mẹ dạy dỗ cháu thế sao? Mẹ cháu không dạy cháu...”
 
“Ôi Tỏa Tiếu!” Dường như Chu An Chí không nghe thấy lời ông nói, cười trông cứ như đóa hoa hướng dương.


 
Bảo Đông Lương cảm thấy áp lực có hơi lớn, đối mặt với fans yêu ông nồng nhiệt như vậy, nhưng ông không thể nhận vì ưu tiên an toàn.
 
Ngẫm nghĩ, ông cũng khá là vô lương tâm.
 
“Cháu à, cháu như thế rất mất lịch...”
 
“Chú là Ôi Tỏa Tiếu!”
 
Đối diện với đóa hoa hướng dương bằng xương bằng thịt này, Bảo Đông Lương cảm thấy không thể nào giao tiếp được.
 
Ông phất tay áo đi về trước: “Chú không phải! Cháu nhận nhầm người rồi!”
 
“Chính là chú!” Chú An Chí đuổi theo, bền bỉ không tha.
 
“Ông đây nói rồi, không phải!” Bảo Đông Lương gầm lên.
 
“Ôi Tỏa Tiếu, cái chú viết tối hôm qua...” 
 
“Cháu thần kinh à, đã nói không phải mà!”
 
“Cháu nói thật với chú nếu còn dìm chết nam phụ này nữa, thật sự! Thật sự sẽ mất fans đó!”
 
“Aaaaaa, cháu đi đi!”
 
“Không phải, cháu nói với chú, thực ra…”
 

 
Bảo Bảo bị bỏ rơi tại chỗ giương mắt nhìn theo bố ở phía xa và bóng lưng của Chu An Chí, cười một cách rất không nể tình.
 
Bảo Bảo nhìn Bác Tân Bạch đang đứng tại chỗ mà không đuổi theo bố “đòi nợ” như Chu An Chí.
 
Cô tò mò hỏi: “Cậu không đi theo ư?”
 
“Không đi.” Bác Tân Bạch bình tĩnh trả lời.
 
“Tại sao? Không phải cậu và Chu An chí rất thích sách của bố tớ sao?”
 
“Vì tớ không ngốc như cậu ta.”
 
“Hả?” Bảo Bảo nghe không hiểu.
 
Bác Tân Bạch quay đầu nhìn Bảo Bảo, nhếch môi: “Con gái ở đây, bố còn chạy đi đâu được?”
 
“…” Bảo Bảo.
 
Ôi đệch, Bác Tân Bạch đáng sợ quá!
 
Bảo Bảo chợt vọt tới bên cạnh Ninh Khải Triết, túm lấy góc áo cậu, mồ hôi toát ra toàn thân.
 
“Sao thế?” Ninh Khải Triết dịu dàng hỏi cô.
 
Bảo Bảo cảnh giác nhìn Bác Tân Bạch, vẻ mặt như sắp khóc, như thể cậu ta là hổ ăn thịt người vậy.
 
Bác Tân Bạch ôn hòa đẩy cặp kính, gật đầu lịch sự về phía bọn họ, sau đó xoay người rời đi.
 
Hành động lịch sự đó ở trong mắt Bảo Bảo như đang nói: Chạy khỏi hòa thượng cũng chẳng chạy khỏi chùa, cùng một lớp, cơ hội đòi nợ còn rất nhiều.
 
Bảo Bảo vẫn còn một chút lý trí trong sự sợ hãi, rụt rè nói lời tạm biệt với chú Ninh Dũng Tiên.
 
Sau đó cô rụt cổ, vai co rúm lại, kéo góc áo Ninh Khải Triết không khỏi rùng mình một cái.
 
Ninh Khải Triết thấy Bảo Bảo đang run, không nhịn được lo lắng, hỏi thêm lần nữa: “Sao thế cục cưng?”
 
Cuối cùng Bảo Bảo đã hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn cậu, nước mắt chực trào.
 
Cô ra vẻ đáng thương nói: “Ninh Khải Triết, cậu phải bảo vệ tớ!”
 
Ninh Khải Triết nghe thế, vành tai bèn đỏ ửng, nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Bảo Bảo, cậu lập tức cảm thấy máu huyết cả người sôi trào.
 
Cậu nắm tay Bảo Bảo, kiên định nói: “Ừ, tớ sẽ bảo vệ cậu!”
 
Một cơn gió mùa hè thổi đến, thổi tùng đầu tóc rối bù của cậu, hàng lông mày anh tuấn tinh tế hiện ra rõ ràng.
 
Ánh sáng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên hàng mi cong vút của chàng trai, nó rung động theo nụ cười, khoảnh khắc đó đẹp như viên pha lê vỡ toang.
 
Cứ như mỹ thiếu nam bước ra từ truyện tranh, khiến bao cô gái đi qua phải lén nhìn trộm, màu hồng lãng mạn trút xuống ngập trời đất.
 
Thế nhưng Bảo Bảo lại như không nghe không cảm nhận được gì, đến cả vẻ ngoài điển trai như này của Ninh Khải Triết cũng xem như mù, không nhìn thấy.
 
Cô chỉ chậm rãi nghiêng đầu ủ rũ, nhìn về phía cổng trường, trong lòng buồn thương vô hạn.
 
Cha nợ con trả, cô đã biết sẽ có ngày như thế!
 
Bố à, bố nhanh “hồi sinh” lại những nam phụ đã chết đó đi!
 
Nếu không, con gái của bố sắp phải làm bạn với họ rồi!
 
Hức hức….ông trời ơi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui