Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Hồ San San rầu rĩ nhìn bóng lưng của Bảo Bảo và Ninh Khải Triết.
 
Hứa Văn Thành gọi cô: “San San, đừng lo lắng.”
 
Hồ San San không thu lại ánh mắt: “Cậu nói xem, tại sao chúng ta không thể yêu đương, tại sao sẽ bị gọi là yêu sớm?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Văn Thành ngẫm nghĩ, “Có lẽ người lớn sợ chúng ta không đủ trưởng thành, sẽ gây ra hậu quạ không thể nào cứu vãn được.”
 
“Vì sợ nên cấm sao? Đây có phải là hút ma túy đâu, không thể nào dạy dỗ đàng hoàng cho chúng ta ư? Hướng dẫn đầy đủ còn hơn là ngăn cấm chứ.”
 
Hứa Văn Thành cúi đầu, cậu không thể trả lời được câu hỏi này.
 
Bởi vì cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề yêu sớm hay là không.
 
Tương lai của cậu là một con đường đã được sắp đặt rõ ràng.
 
Trước kia cậu không bao giờ lo lắng về tình huống xảy ra bất ngờ, cũng sẽ không mong đợi xuất hiện một cuộc sống khác.
 
Nhưng tình huống bất ngờ đã xảy ra, người con gái bên cạnh cậu như một ngôi sao băng cắt ngang bầu trời đêm vĩnh cửu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ngẩng đầu lên, vui mừng cảm thán, đồng thời không kìm được lo lắng có một ngày sao băng sẽ vụt mất.
 
Hứa Văn Thành lặng lẽ nắm chặt tay Hồ San San, Hồ San San quay lại nhìn cậu đầy thắc mắc.
 
“San San, đừng lo lắng, Bảo Bảo sẽ có cách thôi.” Cậu cười an ủi cô.
 
Hồ San San mím môi: “Không phải tớ lo Bảo Bảo không có cách, mà là lo cách của cậu ấy quá bình tĩnh. Chuyện tình cảm ấy mà, bình tĩnh mãi thành ra lạnh nhạt.”
 
“Hả?” Hứa Văn Thành không hiểu.
 
“Nhưng mà, có lẽ Ninh Khải Triết là ngoại lệ, dù sao thì cậu ấy đã có thể phá vỡ nguyên tắc không yêu sớm của Bảo Bảo.”
 
Hồ San San lại thở phào, thả lỏng trái tim.
 
Dù sao thì giờ bọn họ cũng chẳng thể làm gì được, chỉ đành đợi thôi.

 
Tiếng chuông vào học vang lên, Hồ San San rút tay ra đẩy cậu: “Được rồi, vào học thôi.”
 
Hứa Văn Thành thấy cô nhàn nhã trở về ban xã hội, không nhịn được hỏi: “Cậu thì sao?”
 
Hồ San San chớp mắt một cách tinh nghịch: “Tớ đi dạo một lát.”
 
“Tớ đi cùng cậu.”
 
“…Cậu muốn trốn học với tớ?”
 
Hứa Văn Thành gật đầu.
 
“…Không được đâu?”
 
“Được, đi thôi, chúng ta đi đâu?”
 
Cậu lại nắm tay cô, dáng vẻ rất vui mừng hỏi cô.
 
Hồ San San khó xử một hồi, bĩu miệng nói: “Nhảy tường rào ra ăn đồ nướng.”
 
“…Nhảy tường rào?” Trán Hứa Văn Thành giật giật.
 
Hồ San San cười lớn với cậu: “Không sai! Nhảy tường, đi không?”
 
“Đi!” Hứa Văn Thành lập tức đồng ý.
 
Tuy rằng nhảy tường có chút khó khăn đối với cậu, nhưng…chắc có thể khắc phục.
 

Sau khi Ninh Khải Triết và Bảo Bảo đến văn phòng cô Vu nói rõ hết mọi chuyện thì được cô Vu đưa đến phòng phó hiệu trưởng.
 
Ngoại trừ những bức tường trắng và gạch lát trắng, cả phòng làm việc rộng rãi toàn bộ đều là thiết bị văn phòng màu nâu.
 
Ngồi sau chiếc bàn hình chữ nhật là phó hiệu trưởng Lưu với tấm lưng thẳng tắp và mái tóc được chải tỉ mỉ.
 
Phía sau bà ta là một dãy giá sách cạnh cửa sổ thủy tinh, bên trong đầy ắp đủ loại sách và tài liệu khác nhau.
 
Đứng giữa văn phòng, đối mặt với một vị phó hiệu trưởng như vậy khiến người ta có ảo giác như bị xét xử trên tòa án.
 
Ánh mắt sắc bén nhìn xuyên qua cặp kính gọng mỏng, khiến người ta ớn lạnh, vô thức thẳng người ngẩng đầu lên.
 
Bỗng nhiên Bảo Bảo rất ngưỡng mộ Ninh Khải Triết vẫn có thể đứng một cách uể oải như thế dưới sự khiến trách của phó hiệu trưởng Lưu khi huấn luyện quân sự lúc trước.
 
Cô Vu nói rõ chuyện của bọn họ cho phó hiệu trưởng Lưu, văn phòng bỗng trở nên yên ắng.
 
Phó hiệu trưởng Lưu nhìn bọn họ một hồi, nhấc tay gõ điện thoại bàn bên cạnh.
 
“Gọi điện thoại bảo phụ huynh các em đến đây.” Giọng nói lạnh lùng, vô cùng uy nghiêm.
 
Ninh Khải Triết nhíu mày: “Phó hiệu…”
 
“Gọi!” Cắt ngang lời của Ninh Khải Triết một cách dứt khoát lạnh lẽo.
 
Thậm chí không cần phải nâng cao tông giọng, chỉ với giọng điệu đáng sợ này thôi cũng đủ uy hiếp tất cả mọi người.
 
Bảo Bảo kéo góc áo của Ninh Khải Triết, sau đó đi lến gọi điện thoại trước.
 
Có lẽ bây giờ mẹ đang dạy trong câu lạc bộ khiêu vũ.
 
Bảo Bảo ngẫm nghĩ, rồi lại nhìn phó hiệu trưởng đang dán mắt vào cô, gọi điện cho bố.
 
Đồng chí Bảo Đông Lương đang đánh chữ, gõ bàn phím vô cùng vui vẻ, tự dưng có điện thoại gọi đến, cắt đứt cảm giác liền mạch của ông.
 
Trên điện thoại còn là dãy số không quen biết, ông nhận máy, giọng điệu không mấy tốt.
 
“Ai thế?!”
 
“Bố, là con...”
 
“...” Bảo Đông Lương ngây người, lại nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại, giọng điệu quay ngoắt 180 độ, “Cục cưng sao thế? Sao con lại gọi bằng điện thoại bàn? Có phải mất điện thoại rồi không? Hay là xảy ra chuyện gì?”
 
Đợi đã, giọng của Bao Bảo không đúng lắm.
 
Hình như rất hoang mang.
 
Trí tưởng tượng của Bảo Đông Lương đột nhiên bộc phát, không đợi Bảo Bảo nói hết.
 
Ông liền tự biên tự diễn suy đoán loạn cào cào: “Có phải con gặp chuyện gì không cục cưng? Con bị bắt cóc ư? Tên bắt cóc muốn bao nhiêu tiền? Con nói với bọn bắt cóc bố mẹ đi lấy tiền ngay, nói bọn chúng…”
 
“Bố!” Bảo Bảo kịp thời gọi.
 
Nếu không phải ở trước mặt phó hiệu trưởng Lưu, cô suýt không nhìn được lườm nguýt với cái điện thoại.
 
“Bố à, bố nghe con nói…” Hàng mi rũ xuống, có chút khó xử, “Cô giáo của con…bảo bố đến trường một chuyến.” 
 
“…Hả?” Bảo Đông Lương đơ người.
 
“À…ờm…con đã yêu sớm.”
 
Gò má Bảo Bảo ửng đỏ, mắt cũng cay theo. Cô cũng không biết vì sao, bỗng dưng cảm thấy áy náy.
 
Giống như có lỗi với bố mẹ, trong lòng chua xót rất khó chịu. Nó còn khó chịu hơn cả khi nói huỵch toẹt với giáo viên.
 
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
 

Bảo Đông lương khó nhọc cất tiếng: “Con đừng sợ cục cưng, đừng sợ biết chưa, bố qua ngay đây.”
 
“Vâng.” Bảo Bảo gật đầu, khịt mũi, ngắt điện thoại.
 
Thấy Bảo Bảo như vậy, trong lòng Ninh Khải Triết rất khó chịu, thậm chí còn nghĩ nếu họ ở bên nhau lại khiến Bảo Bảo khó xử như thế, chi bằng…
 
Cuối cùng, Ninh Khải Triết vẫn nhấc điện thoại lên, cậu không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
 
Cậu không dám gọi cho mẹ, sợ mẹ sẽ buồn, vì thế cậu điện cho bố.
 
Sau khi Ninh Dũng Tiên nghe xong, chỉ mắng một câu “thằng nhóc chết bầm”, sau đó mạnh bạo ngắt điện thoại.
 
Ninh Khải Triết bỏ điện thoại xuống, lùi về sau đứng cùng Bảo Bảo, không lên tiếng.
 
Phó hiệu trường Lưu quay qua nói với cô Vu: “Cô Vu về trước đi.”
 
“Thế…hai em ấy…”
 
Cô Vu xót lòng khi thấy dáng vẻ của dáng vẻ của họ.
 
“Chúng ở lại, tôi xử lý.” Phó hiệu trưởng Lưu.
 
Cô Vu không tiện nói gì nữa, gật đầu ra ngoài, tiện tay kéo cửa văn phòng phó hiệu trưởng lại.
 
Phó hiệu trưởng Lưu nhìn bọn họ: “Ngồi đi”
 
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết nhìn nhau, lặng lẽ xoay người đến ngồi trên chiếc ghế sô pha dài màu nâu đậm.
 
Sau đó bà ta xem hai người họ như thể không khí, bắt đầu xử lý tài liệu như bên cạnh như chẳng có ai.
 
Tiếng lật trang, tiếng kí chữ lần lượt trôi qua.
 
Phó hiệu trưởng đứng dậy, Bảo Bảo và Ninh Khải Triết lập tức ngồi thẳng thớm, eo thẳng tắp.
 
Bọn họ len lén nhìn về phía bàn làm việc, thấy phó hiệu trưởng Lưu chẳng hề nhìn họ, chỉ là đứng dậy lấy cuốn sách trong tủ ra lật xem.
 
Vừa lật vừa uống trà, trong không khí  yên tĩnh vẫn luôn mang theo sự nghiêm túc, vẫn coi họ như không tồn tại.
 
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết thở phào một hơi, tấm lưng thẳng tắp lại từ từ chùng xuống.
 
Bỗng nhiên, bọn họ cảm thấy vô cùng bất an, vừa quay đầu đã nhìn thấy phó hiệu trưởng đang lạnh lùng chăm chú nhìn họ.
 
Cảm giác đó như bị bọ cạp độc giám sát, kinh hãi khác thường, tấm lưng chưa gập xuống bao nhiêu lại dựng đứng lên lập tức.
 
Qua một lúc, bọn họ cảm thấy cơn nóng thiêu đốt đã giảm bớt, lén lút nhìn, phát hiện phó hiệu trưởng lại bắt đầu xem sách.
 
Mặt Bảo Bảo giật giật, quay đầu nhìn Ninh Khải Triết, như thể đang nói: Phó hiệu trưởng đáng sợ quá đi.
 
Ninh Khải Triết cong môi với cô: Đừng sợ, bà ta không ra tay đâu.
 
“…” Bảo Bảo.
 
Cô thu lại ánh mắt.
 
Đúng thế, phó hiệu trưởng không ra tay, bởi vì bà ta hoàn toàn không cần ra tay, riêng mỗi ánh mắt thôi đã có thể khiến quần hùng choáng váng.
 
Ngồi nghiêm túc lâu thật sự rất mệt, Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nhận ra đã nửa tiếng trôi qua rồi.
 
Còn eo của cô đã hơi tê mỏi, lại vì căng thẳng, điều hòa trong văn phòng không lớn, cô cũng bắt đầu rịn mồ hôi trên trán.
 
Nghiêng đầu nhìn Ninh Khải Triết lần nữa, ánh mắt cậu hướng xuống, nhìn bàn trà thấp hình chữ nhật trước mặt, sắc mặt điềm tĩnh như đang suy nghĩ.
 
Bảo Bảo khẽ nhíu mày, rất muốn nói chuyện cùng cậu, nhưng lại không dám.
 

Cô Vu đẩy cửa ra, sau lưng còn có thêm một người.
 
“Cục cưng đâu? Cục cưng nhà tôi đâu rồi?” Người chưa thấy đã nghe giọng.
 
“Bố!” Bảo Bảo lập tức đứng dậy.
 
Bảo Đông Lương nghe thấy tiếng con gái, bèn vụt đến ôm con gái vào lòng.
 
Ông đau xót nhìn mồ hôi rịn ra đầy trán của con gái: “Cục cưng đừng sợ, bố đến rồi.”
 
Ninh Khải Triết thấy bố Bảo Bảo đã đến cũng liền đứng dậy.
 
Chẳng bao lâu, bên ngoài cửa văn phòng lại có thêm một người.
 
 Mặc vest mang giày da, dáng vẻ vội vội vàng vàng, đó là bố của Ninh Khải Triết, Ninh Dũng Tiên.
 
Hai bậc phụ huynh đã đến, phó hiệu trưởng đặt sách trong tay xuống và đứng dậy.
 
Bà ta trò chuyện đơn giản với hai vị phụ huynh, bảo cô Vu ra ngoài trước.
 
Cô Vu do dự một lát, xoay người ra ngoài rồi đóng cửa lại.
 
Phó hiệu trưởng mời hai phụ huynh đến ngồi trước bàn làm việc.
 
Bảo Đông Lương và Ninh Dũng Tiên đi qua đó nhìn trước rồi chia ra ngồi xuống.
 
Bảo Bảo và Ninh Khải Triết đứng bên cạnh phụ huynh của mỗi người.
 
Phó hiệu trưởng nhìn Bảo Bảo và Ninh Khải Triết trước khi ngồi xuống: “Hai em ra ngoài trước đi.”
 
Bảo Bảo đang muốn xoay người lại bị Bảo Đông Lương kéo cánh tay nhỏ lại.
 
“Đợi một lát.” Bảo Đông Lương nói.
 
Phó hiệu trưởng nhìn Bảo Đông Lương.
 
“Cho hỏi, có phải cuộc trò chuyện sắp tới có liên quan đến vấn đề yêu...khụ...yêu sớm của chúng không?”
 
Nói đến hai từ “yêu sớm” này, Bảo Đông Lương có chút không thoải mái, cứ nghĩ đến cục cưng nhà ông đã có người mình thích là giận!
 
Điều này khiến ông liên tưởng đến sau này gả cục cưng, ông phải tự mình đưa tay của Bảo Bảo vào tay của một người đàn ông khác.
 
Thằng quái thai nào phát minh ra lễ kết hôn vậy chú, đúng thật là đục khoét trái tim người làm bố!
 
Phó hiệu trưởng gật đầu: “Đúng, không sai.”
 
“Chúng không cần phải ra ngoài, đây là chuyện của chúng, chúng nên được tham gia.”
 
Hôm nay ra khỏi nhà, Bảo Đông Lương đã đặc biệt cạo hết râu ria quanh miệng, mang một bộ quần áo thoải mái, tóc cũng được vuốt keo.
 
Vẻ ngoại cũng ổn, tút tát lại, nhìn cũng có vẻ đẹp trai, rất có cảm giác người đàn ông anh tuấn uy vũ.
 
Khi nói chuyện cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
 
Ít nhất không để cho người khác tưởng ông không hiểu rõ tình hình mà ăn nói loạn xạ.
 
“Nhưng...”
 
“Phó hiệu trưởng, tôi cũng cho rằng nên để hai đứa nhỏ ở lại, chuyện mình làm thì nên có  ý thức trách nhiệm của chính bản thân chúng.”
 
Ninh Dũng Tiên cắt đứt sự do dự của phó hiệu trưởng Lưu, đồng thời ông còn nghiêng đầu hung dữ trợn mắt với thằng nhóc thối nhà mình sau khi nói xong.
 
Nếu hai vị phụ huynh đều đã nói như vậy, phó hiệu trưởng Lưu cũng không ngoan cố nữa. Bà ta ngồi xuống, hai tay bỏ tùy ý trên bàn.
 
Bà vào thẳng vấn đề: “Hành vi yêu sớm bị nhà trường nghiêm cấm. Tôi nghĩ hai vị phụ huynh cũng như tôi, hy vọng có thể giúp chúng đối diện với vấn đề yêu sớm một cách đúng đắn. Kịp thời sửa chữa hành vi sai trái, không để ảnh hưởng đến việc học tập, làm lỡ dở tương lai.
 
“Trong nhà trường, giáo viên chúng tôi vẫn có thể giám sát việc dạy học, nhưng ở bên ngoài trường, thời gian ở nhà, tôi nghĩ cần sự nhẫn nại dạy bảo của hai vị.”
 
Bảo Đông Lương đặt hai tay lên bàn, mười ngón tay dựng lại với nhau, tạo thành hình tháp.
 
Ông hỏi: “Ý của phó hiệu trưởng là yêu cầu buộc chúng phải chia tay?”
 
Phó hiệu trưởng Lưu dường như không ngờ vị phụ huynh này sẽ nói như vậy.
 
Bà ta ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo trước, sau đó lại nhìn Bảo Đông Lương.
 

Gật đầu nói: “Đúng.”
 
Bảo Đông Lương nhíu chặt mày, đầu lưỡi ma sát với hàm trên một hồi.
 
“Vì Bảo Bảo nói trong điện thoại là phó hiệu trưởng gọi tôi đến vì chuyện nó yêu sớm. Tôi đã nghe từ này rất nhiều, nhưng thật sự chưa hiểu lắm, vì thế mới đặc biệt tra Baidu một chút trên đường đến đây.”
 
Bảo Đông Lương móc điện thoại ra, nhìn màn hình bắt đầu nói: “Theo như giải thích của Bách khoa toàn thư Baidu, yêu sớm là chỉ quan hệ yêu đương được tạo dựng giữa hai người chưa thành niên. Không đủ suy nghĩ về tư tưởng tình cảm, thiếu sự đánh giá toàn diện về đối phương, thiếu cảm giác trách nhiệm và sự ràng buộc của luân lý đạo đức, dễ dàng nảy sinh hành vi tình dục.”
 
Bảo Đông Lương đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Bảo Bảo, ông hỏi: “Con phát sinh hành vi tình dục chưa?”
 
Bảo Bảo đỏ mặt, vội vã giơ tay lên lắc lắc: “Không có!”
 
Nghe được đáp án, Bảo Đông Lương thở phào nhẹ nhõm, ông lại chuyển sang phó hiệu trưởng.
 
“Tôi hiểu Bảo Bảo nhà tôi, nó là một đứa trẻ thông minh và bình tĩnh, sẽ không làm ra hành động lỗ mãng. Vì thế tôi không cảm thấy nó thiếu suy nghĩ về phương diện tư tưởng tình cảm, cũng không thể nào tùy tiện qua lại với đối phương trong khi chưa hiểu rõ về họ. Thế nên cho dù là điểm nào, chúng nó đều không phù hợp với biểu hiện của yêu sớm.”
 
Lần đầu tiên phó hiệu trưởng Lưu nghe được lý lẽ củ chuối như vậy, đến nỗi mà lông mày biến cả dạng.
 
Bà ta gượm lại một lát, dở khóc dở cười nói: “Anh Bảo...anh không cảm thấy mình đang già mồm át lẽ phải sao?”
 
“Đúng, chuẩn đấy, tôi đúng là đang già mồm đoạt lý.” Bảo Đông Lương gật đầu, không ngờ lại thừa nhận một cách khỏe khoắn như vậy.
 
Lần này phó hiệu trưởng Lưu chẳng thốt lên được lời nào nữa.
 
Đụng phải phụ huynh không làm theo cách bình thường kiểu này không đơn giản chỉ là cảm thấy đau đầu nữa.
 
Quả thật bà cảm thấy mình đang nói chuyện với người ngoài hành tinh.
 
“Nhưng chuyện tình cảm của trẻ vị thành niên đều bị phê phán, đều bị ngăn cấm, một cái sào tre đánh chết cả thuyền người*, lẽ nào đây không phải cãi chày cãi cối?”
 
*一竿子打死一船人, chỉ những người không phân rõ đúng sai, làm việc võ đoán.
 
Sắc mặt của Bảo Đông Lương nghiêm túc, mặc dù ông đang ngồi, nhưng lại giống như bức tường thành vững chãi bảo vệ con gái sau lưng ông.
 
“Đây không chỉ là cãi chày cãi cối, mà còn là ngang ngược trắng trợn!” Ông tiếp tục với vẻ mặt nghiêm nghị, “Mấy người có biết mấy người đang cướp đi cái gì không? Mấy người cướp đi ý thức tự chủ của một đứa trẻ, cướp đi khả năng lựa chọn của chúng!”
 
“Bảo Bảo nhà tôi sáng nào cũng phải học năm tiết, chiều bốn tiết, tối còn hai đến ba tiết tự học. Nghe nói bây giờ lên lớp 11, nhà trường còn yêu cầu chúng học bù nửa ngày vào thứ bảy vì thành tích học tập của chúng nữa.”
 
“Tại sao chúng lại khổ như vậy? Vì thi chuyển cấp có thành tích tốt. Tại sao thi đại học nhất định phải có thành tích tốt? Vì đậu một trường đại học tốt. Tại sao phải đậu vào một trường đại học như thế? Vì có thể tìm được một công việc tốt trong tương tai. Nhưng là ai nói cho chúng? Nhà trường…còn có phụ huynh chúng ta.”
 
Dường như Bảo Đông Lương có chút buồn: “Nhưng khi hỏi những đứa trẻ này, hỏi chúng tương lai chúng thật sự muốn làm gì. Bây giờ có mấy người có thể trả lời chính xác được? Chúng có kiến thức, nhưng lại thiếu mất sự suy ngẫm.”
 
“Chúng đã quen với việc bị lựa chọn, dần dà quên đi làm sao để chủ động tham dự vào thế giới. Có rất nhiều đứa trẻ lớn lên không có mục tiêu, không biết lựa chọn, không phải chúng không đủ thông minh, hay là quá nhát gan sợ sệt, mà là chúng đã từng dũng cảm đưa ra sự lựa chọn nhưng bị phủ nhận.”
 
“Cùng với sự tăng lên không ngừng của kiểu phủ nhận này, thậm chí chúng sẽ dần dần mất đi khả năng phán đoán. Chúng sẽ không ngừng nghi ngờ lựa chọn của mình có phải là sai không, không dám bước tới, không dám chọn lựa.”
 
Bảo Đông Lương tựa ra sau ghế, có cảm giác “Ý tôi đã quyết, có mười con ngựa cũng không kéo tôi về được đâu”.
 
“Tôi rất vui vì Bảo Bảo vẫn là đứa trẻ dám lựa chọn, đồng thời tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của nó. Thế nên tôi phản đối quyết định ép buộc chúng phải chia tay.”
 
Bảo Bảo trợn mắt há mồm nhìn bố, cô bỗng nghi ngờ đây có phải là bố cô không trong khoảnh khắc.
 
Một ông bố mà khi không vui sẽ vào phòng sách bán hành cho nam phụ, và còn nổi giận với độc giả đến trời đất mù mịt.
 
Một ông bố thích mang quần hoa vào mùa hè, quấn chăn bông vào mùa đông.
 
Một ông bố bắt buộc phải đeo tạp dề mèo máy Doraemon khi nấu ăn.
 
Một ông bố không có chút khí chất đàn ông, nói chuyện không hợp y như rằng ôm mẹ khóc.
 
Làm gì giống ông bố đang ngồi bên cạnh cô và bảo vệ cô trước phó hiệu trưởng chứ.
 
Bảo Bảo mỉm cười, sống mũi cay cay, cảm thấy bố bây giờ cứ như anh hùng siêu cấp của cô vậy.
 
Chợt Bảo Bảo cảm thấy có người nhìn cô.
 
Cô vừa ngẩng đầu, thấy ngay Ninh Khải Triết đang lén lút bật ngón tay cái cho cô, sau đó liếc nhìn bố của cô.
 
Cứ như đang nói: Bố chúng mình thật nhức nách!
 
Miệng Bảo Bảo cong cớn, trong lòng nghĩ đó là lẽ đương nhiên.
 
Ninh Dũng Tiên nhận ra được hành động nhỏ của con trai, ngẩng đầu trừng cậu một cái: “Nghiêm túc đi!”
 
Ninh Khải Triết bỏ tay xuống, lại sờ sờ mũi, ngoan ngoãn nghiêm túc lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui