Sau khi mọi người dùng xong bữa tối bèn tản đi.
Vì bảy giờ rưỡi tối sẽ tổ chức tiệc liên hoan.
Tất cả học sinh năm nhất sẽ theo đơn vị lớp học lạp ca* ở sân tập.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*拉歌 là một hình thức giải trí mà hai đơn vị chiến đấu khác nhau trong nội bộ quân giải phóng nhân dân Trung Quốc thì tài ca hát với nhau, thông thường được tiến hành bằng cách hát tập thể.
Sau đó mới bắt đầu so tài lạp ca giữa các lớp với nhau.
Sau khi Bảo Bảo về kí túc tắm rửa, giặt giũ phơi quần áo xong xuôi…
Cô đi đến ban công lau tóc ướt, liếc mắt đã nhìn thấy Ninh Khải Triết trên sân tập.
Bây giờ cô đã không còn sợ sệt Ninh Khải Triết nữa, mỗi lần nói chuyện với cậu ấy đều cảm thấy rất đỗi thoải mái tự nhiên.
Khoảng cách có hơi xa, ngay cả thị lực 5.2 của Bảo Bảo cũng chỉ có thể nhận ra dáng người thẳng tắp đó là Ninh Khải Triết.
Dường như là đang tập bước chân ngỗng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt của cậu ấy, cũng không nhìn rõ được có phải cậu ấy đổ nhiều mồ hôi không.
Chỉ là Bảo Bảo nghĩ không ra tại sao cậu ấy lại cố gắng như vậy.
Chẳng giống hình tượng đầu gấu học đường chút nào.
Bảo Bảo chống quai hàm, ngóng nhìn hình bóng của người đang nỗ lực ở đằng xa đến si ngốc.
“Xem gì đấy? Chăm chú như vậy?”
Hồ San San vỗ vai Bảo Bảo, nhìn theo hướng cô nhìn.
Mắt nhướn lên, xem một lúc mới nhận ra: “Đó không phải Ninh Khải Triết sao? Cậu ấy đang làm gì thế?”
“Hình như đang tập bước chân ngỗng.”
“Unbelievable.”
Bảo Bảo gật gật đầu: “Có lẽ cậu ấy cũng không phải là người không có chí cầu tiến.”
Hồ San San nghe thế, quay lại cười hớn hở: “Động lòng rồi?”
“Làm gì có, cậu cũng biết là tớ sẽ không yêu sớm mà.”
“Thế giới không gì là tuyệt đối mà, ngộ nhỡ mà rung động rồi thì cũng đừng dùng mấy cái quy củ đó ràng buộc bản thân nhé.”
Hồ San San đặt cánh tay trắng nõn lên vai của Bảo Bảo như chị lớn
“Nếu tớ rung động thật, cậu nỡ sao?” Bảo Bảo quay đầu, hết cái cằm nhỏ nhắn lên.
Cười cũng thật xảo trá.
Mắt Hồ San San rũ xuống, tựa đầu lên đỉnh đầu của Bảo Bảo một cách đáng thương.
“Đúng thật là không nỡ, sau này trường thành rồi, cậu kết hôn trở thành vợ của người khác, tớ nhất định sẽ khóc một ngày.”
Lời vẫn chưa dứt, bàn tay của cô đã véo lên eo của Bảo Bảo, thật xấu xa.
Bảo Bảo bị đánh lén không kịp đề phòng, xoay eo trốn tránh, cười mắng: “Á! Cái tên biến thái nhà cậu!”
“Ô, lớn mật nhỉ, cục cưng à, hôm nay chị San sẽ cho cưng biết thế nào mới là biến thái chính hiệu, cấm chạy!”
Mặt trời đã ngả về tây, ánh đèn màu cam chiếu xuống.
Những bạn lớp 10A2 đều đã đến khá đông đủ.
Thầy giáo ngồi trên bãi cỏ, để cho mọi người ngồi tùy ý.
Bảo Bảo đang xịt nước hoa, liếc trái liếc phải một hồi phát hiện Ninh Khải Triết vẫn chưa đến.
Cô quay đầu vừa muốn hỏi Trương Chí Thần, trong nhóm đã vang lên những tiếng xì xào trầm thấp.
Cùng lúc đó, Bảo Bảo bị Hồ San San ngồi bên cạnh kéo kéo cánh tay.
“Bộ rằn ri ban ngày mang đã đẹp trai rồi, bây giờ mang trang phục tự do vậy đúng là nam nữ gì cũng chết hết!”
Bảo Bảo quay đầu, thấy đầu tóc của Ninh Khải Triết đang đi đến vẫn còn ướt.
Cả người cậu tươi mát, cứ như vừa tắm xong đã xuống đây ngay.
Cậu ấy mang một chiếc áo thun sát nách, hai cánh tay trắng trẻo lại khỏe khoắn, những đường cơ bắp lúc ẩn lúc hiện.
Phía dưới là chiếc quần bò rộng rãi cộng với giày thể thao.
Cậu vừa đi vừa lấy tay lau tóc, lúc đến phía sau Bảo Bảo bèn ngồi xuống một cách tự nhiên.
Dưới ánh hoàng hôn, vô số cặp mắt dõi theo cậu, cho đến khi cậu ngồi xuống mới lưu luyến thu lại.
Một số bạn nữ trong lớp che miệng thì thào, Bảo Bảo cũng rất muốn làm như thế với San San.
Nhưng biết làm sao được khi nhân vật chính của câu chuyện lại ở phía sau, cô không dám trắng trợn như vậy.
Thầy giáo thấy người đã đến đủ bèn phát cho mọi người lời bài hát và khẩu hiệu lạp ca đã được in ra.
Sau đó dạy họ từng câu một, sau khi đã dạy xong hết một lượt.
Thầy giáo bảo họ tự luyện tập 20 phút.
Bảo Bảo cầm tờ giấy cố gắng banh mắt nhìn trên cái sân tập tối mờ này.
Lúc này bỗng dưng có một luồng ánh sáng mạnh chiếu rọi đến, chiếu sáng cả tờ giấy trong tay cô.
“Không mang điện thoại theo à?” Giọng nói thoải mái, nhẹ nhàng.
Bảo Bảo sững người, quay đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai đang cười nhẹ của Ninh Khải Triết.
Môi đỏ răng trắng, đúng là vẻ ngoài hấp dẫn.
Nuốt ngụm nước bọt, Bảo Bảo thật thà gật đầu: “Không mang theo.”
“Không sao, tôi giúp cậu chiếu sáng.”
Bảo Bảo ngờ nghệch nói cảm ơn.
Cúi đầu xem một hồi, cô như nhớ tới gì đó, đột nhiên ngẩng hỏi: “Thế cậu thì sao?”
Ninh Khải Triết yên lặng nhìn cô một lúc, nụ cười dần nở rộ như pha lê.
“Vậy chúng ta cùng xem đi?”
Khi cậu hỏi như thế, vành tai trắng trẻo gần như trong suốt đã thu hút sự chú ý của Bảo Bảo.
Trên vành tai có đó những sợi lông tơ màu trắng siêu mảnh.
Hai người xích lại gần, Bảo Bảo thậm chí còn có thể gửi được mùi hương sảng khoái sau khi vừa tắm xong.
Lúc cô đang muốn trả lời, một bàn tay ngoắc qua thắt lưng cô.
Vai nặng xuống, giọng nói của San San vang lên bên tai: “Cho tớ cùng xem với nào.”
Hồ San San chống cằm lên vai của Bảo Bảo, cười đến híp cả mắt, nhìn thẳng Ninh Khải Triết.
Nụ cười của Ninh Khải Triết cứng đờ trong nửa giây, lông mày bên trái hơi nhướn lên.
Sau nửa giây không dễ bị nhận ra, cậu cong môi cười nói: “Được thôi.”
Nụ cười không chút hòa nhã, cười như không cười.
Bảo Bảo cảm giác toàn thân không được tự nhiên, cứ thấy hai luồng khí không rõ làm sao quanh mình đang ngấm ngầm cạnh tranh.
Hai mươi phút sau, thời gian tự học kết thúc.
Ninh Khải Triết ngẩng đầu, cách Bảo Bảo xa một chút.
Điều này khiến cho Bảo Bảo lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thoải mái hơn nhiều.
Có hai người cùng lúc nhìn thấy cảnh này.
Hồ San San cười khiêu khích, Ninh Khải Triết lạnh lùng dời mắt đi.
Thầy giáo dẫn tập thể bọn họ luyện tập thêm vài lần nữa, lại mất thêm khoảng vài phút.
Giữa các lớp cũng bắt đầu đâu ra đấy.
Đầu tiên là lớp 10B1 kế bên dưới sự dẫn dắt “bất lương” của thầy giáo đồng thanh hét về phía lớp Bảo Bảo.
“Lớp 10B2, đến đi nào, lớp 10B2, đến đi nào…123, nhanh nhanh nhanh, 12345, chúng tôi đợi thật vất vả.”
Tiết tấu tươi sáng, ý cười không thuần khiết.
Lớp Bảo Bảo có chút không biết làm thế nào, các bạn nữ đều nhìn nhau, sắc mặt ửng đỏ, xấu hổ.
“Đừng sợ bọn họ, phản dame đi!” Thầy giáo lớp Bảo Bảo nói với những người trong lớp.
Chẳng thể nhìn thấy được gì trên khuôn mặt đen sạm của thầy, chỉ có thể nhìn ra hàm răng trắng muốt đó đang cười mà thôi.
Bảo Bảo cúi đầu cười, mặt có hơi nóng, vừa cảm thấy ngại, lại vừa cảm thấy thú vị.
Vào lúc này, một giọng nói sáng rõ phía sau hô lên dẫn đầu: “Bắt tôi hát, tôi phải hát, thế mặt mũi tôi sẽ để ở đâu!”
Âm thanh này vang lên quá đột ngột, sau đó mọi người trong lớp cũng tự tin hơn một chút, đồng thanh hô lên.
“Muốn tôi hát, nhưng không hát, bạn làm gì được tôi? Làm gì được!”
Trong tiếng khẩu hiệu to rõ đó, có người nhỏ giọng thì thào bên tai của Bảo Bảo.
Giọng nói rất rõ ràng và nam tính: “Đừng sợ, vui lắm đó.”
Bảo Bảo quay đầu, nhìn thấy Ninh Khải Triết đang khoanh chân ngồi phía sau mình.
Khuỷu tay đặt trên đầu gối, thân người nghiêng về trước, cách cô khá gần.
Cậu cười rất hiền hòa, ánh sáng chói lòa, làn da trắng ngần.
Bảo Bảo không nhịn được đáp lại bằng cái mặt cười lớn.
Cùng lúc đó cô nghe San San bên cạnh đã gia nhập vào trong tiếng khẩu hiệu rồi.
Bảo Bảo quay đầu lại, đầu tiên cất tiếng nho nhỏ.
Sau vài tiếng thì đã quen, đồng thời đã mạnh dạn hơn, volume cũng mở to hơn.
“Nói không hát, thì không hát, bạn làm gì được tôi? Hehe, làm gì được nào?”
“Mọi người hát bài hát quần chúng, cậu không hát thì tôi hát. Muốn hát chúng ta cùng nhau hát, hát không hay xin đừng trách phạt.”
Sau cùng lớp kế bên kiếm chuyện trước, và cũng dành tặng một bài “Cô gái đối diện nhìn qua đây”
Thành công khiến cho lớp của Bảo Bảo phải xấu hổ, phải cười nắc nẻ.
Thầy giáo lớp Bảo Bảo nhìn thấy đầu tàu đã bị lớp kế bên cướp mất thì có chút không vui.
Thế nên đã kêu gọi các bạn nam trong lớp hát bài “Từng đóa bọt sóng.”
Giọng hát đằng sau rất rõ ràng và ngọt ngào, Bảo Bảo không ngờ Ninh Khải Triết hát dễ nghe như vậy.
Bài hát đã xưa cũ, thế mà cậu ấy hát một cách phóng khoáng nhưng không mất đi sự êm ái như vậy.
“…
La la la la la la
Anh muốn em cùng anh
Ngắm những chú rùa biển bơi trong nước
…
Ngày tháng dần trôi qua
Chúng ta sẽ dần trưởng thành
…
Anh biết sẽ có một ngày
Em nhất định sẽ yêu anh
…”
Buổi tiệc kết thúc với màn hợp xướng vui vẻ của mọi người.
Bảo Bảo và Hồ San San dắt tay nhau về kí túc với nụ cười treo trên môi.
Khi đi đến cổng kí túc…
Bảo Bảo tình cờ quay đầu, ánh mắt xuyên qua ban công hướng đến chỗ sân tập.
Lúc cô nhìn thấy một bóng người vẫn đang bước chân ngỗng trên sân tập vắng hoe thì…
Bảo Bảo khựng lại.
Hồ San San thấy người bên cạnh không động đậy, quay đầu tò mò hỏi: “Sao thế?”
Bảo Bảo im lặng một hồi, sau đó lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”
Hai người cùng nhau bước vào kí túc xá, nhưng Hồ San San vẫn còn chút tò mò bèn vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.
Nhưng thị lực của cô không tốt bằng Bảo Bảo, xem một lúc cũng chỉ thấy vài bóng người mờ mờ trên sân tập.
Còn chi tiết hơn thì không nhìn rõ cái gì.
---
Trên sân tập.
Đèn pha vẫn còn sáng, chia sân tập rộng lớn thành hai khu sáng tối rõ ràng.
Ninh Khải Triết tự đọc thầm khẩu hiệu, tập bước chân ngỗng.
Đôi chân dài sải bước vô cùng đẹp mắt.
Có một tên mập đang ngồi trên đất ở rìa vòng sáng cách cậu không xa, tay chống quai hàm, vẻ mặt khó hiểu.
Đôi mắt dõi theo chuyển động của Ninh Khải Triết, đảo đi đảo lại vài lần.
Cuối cùng Trương Chí Thần không nhịn được mở miệng: “Khải Triết à…”
“Nói!” Dứt khoát gọn gàng, giống như tư thế bước chân ngỗng của cậu vậy.
“Tớ muốn hỏi một chút, tại sao cậu lại cố chấp muốn ở lại lớp quốc kì cơ chứ?”
Thầy giáo đẹp trai kia nói chỉ cho Khải Triết thời gian một ngày.
Còn Khải Triết thực sự luyện tập từng phút từng giây.
Tinh thần này xuất hiện trên người của Khải Triết, đúng là khiến cậu không dám tin.
Ninh Khải Triết vẫn đang đi, trong quá trình đi thì liếc nhìn Trương Chí Thần một cái.
Lúc nhìn còn nhếch môi cười, nụ cười đẹp đến mức có chút quá đáng.
Trương Chí Thần nuốt nước bọt, chịu đựng sự công kích của vẻ đẹp đồng giới.
Sau đó đợi rồi đợi, nhưng lại nghe được câu hỏi vặn lại của Ninh Khải Triết: “Cậu nói xem?”
“…” Trương Chí Thần sứng người, gãi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định thổ lộ tâm tư: “Tớ nghĩ cậu đang nhắm vào tiểu thục nữ đúng không?”
“Đúng thế.” Tiếng cười thánh thót, cả bầu trời đêm như bay cao lên.
“…” Trương Chí Thần cũng không ngờ cậu ấy trả lời quyết đoán như thế.
Khuôn mặt thịt như bị liệt nửa giây.
“Không, tớ nói thật đấy, con người tiểu thục nữ rất tốt.”
“Tớ biết.” Ninh Khải Triết quả quyết.
“…” Trương Chí Thần.
Lần này thời gian rã đông của mặt thịt rất ngắn, cậu ta nhanh chóng hỏi: “Khải Triết, cậu nói thật đi, có phải cậu thích tiểu thục nữ rồi không?”
Tiếng bước chân dừng lại, Ninh Khải Triết thở dài, hai tay chống eo, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thắp sáng những vì sao.
Từ góc nhìn lên, Trương Chí Thần nhìn thấy đôi tai dưới mái tóc đen của Ninh Khải Triết động đậy, cậu ấy đang cười.
Nghe cậu trả lời không đúng câu hỏi: “Đúng là rất đáng yêu.”
Vành tai có hơi nóng, giọng nói mang theo sự ngọt ngào bay bổng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...