Cuối tháng bảy đầu tháng tám khí trời mùa hè gay gắt.
Đã hơn mười ngày trôi qua kể từ kì thi cuối kì.
Lần này Ninh Khải Triết thi rất tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô Vu còn nhấn mạnh tuyên dương cậu trong cuộc họp phụ huynh.
Tiến bộ đến chín bậc so với thi giữa kì.
Đối với một học sinh có điểm số đếm dưới lên trước kia.
Thành tích này khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Nhưng đối với đương sự là Ninh Khải Triết, cậu lại không thể nào vui lên được.
Tổng điểm của cậu chỉ kém hạng trước một điểm!
Thiếu một điểm này khiến cậu không thể tiến bộ lên 10 hạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo ước định, cậu không được ôm hôn Bảo Bảo cả mùa hè, ngay cả nắm tay cũng không thể!
Đau khổ quá, cậu không muốn trải qua mùa hè này nữa đâu.
Nhanh chóng nhập học đi, đây là nguyện vọng duy nhất của cậu.
Từ khi nghỉ cho đến nay, hoạt động thường ngày của Ninh Khải Triết rất đơn giản.
Ra ngoài đánh bóng, ở nhà đọc sách hoặc chơi game, chấm hết.
Cao Dục gọi điện thoại đến hỏi cậu tổ chức sinh nhật như thế nào
Cậu rất quyết đoán: “Không tổ chức.”
“Đừng thế chứ, bọn tớ còn nghĩ tổ chức cho cậu một tiệc sinh nhật hoành tá tràng cơ?”
“Không tổ chức.” Vô cùng ngang ngược.
“Dù sao cũng tròn 16 mà!”
“Hừ…”
Ninh Khải Triết cười lạnh, 16 là cái rắm gì, đợi cậu tròn 22 tuổi rồi tổ chức.
Còn phải làm thật lớn, làm luôn cùng với lễ cưới!
Trong lòng Ninh Khải Triết đã tốt hơn rất nhiều khi liên tưởng như vậy.
Tuy rằng không thể ôm hôn Bảo Bảo, nhưng Bảo Bảo vẫn là bạn gái của cậu.
Chỉ cần qua kì nghỉ hè này là được.
“Này, hay là vậy đi! Chúng ta cùng đi đến nhà bà cậu, cũng lâu rồi chưa gặp Đại Hoàng, cũng hơi nhớ.”
“Cậu thấy nó mới một lần, hơn nữa tận mấy năm trước, nhớ cái gì chứ? Đại Hoàng nhà tớ không nhớ cậu đâu.”
“Ơ cái con người này…muốn ăn đấm đúng không?”
“Nhào vô, bố sợ lắm cơ!”
“...” Tại sao cậu phải so đo với tên thần kinh này chứ.
Nhưng mà...tại sao Khải Triết lại nổi điên nữa rồi?
Cao Dục hỏi dò: “Gần đây...không thuận hòa với Bảo Bảo của cậu à?”
Ninh Khải Triết trầm mặc hồi lâu, Cao Dục thấy thế chắc mẩm trong lòng.
Cậu đang định lên tiếng tự dưng Ninh Khải Triết hét lên: “Ai cho cậu gọi cục cưng* hả!”
* Bảo Bảo và cục cưng có âm đọc giống nhau trong tiếng Trung.
“...” Cao Dục, ba giây sau, cậu gầm lên, “Tên của cô ấy Bảo Bảo!”
“Như thế cũng không được gọi!”
“Cái tên nhóc thúi nhà cậu muốn bới lông tìm vết đúng không? Không cho gọi tiểu thục nữ, Bảo Bảo cũng không cho gọi, cậu nói đi, tớ gọi gì giờ!”
“Cậu ngu à, mình gọi gì còn hỏi tớ.”
“...” Cao Dục.
Không được tranh cãi với thần kinh...
Không được tranh cãi với thần kinh...
Không được...tranh cãi...
Không được, cậu nhịn không nổi nữa rồi!
Một bầu tức giận của Cao Dục đã ủ men xong, chuẩn bị công kích ra ngoài.
Hồng Thế một bên cười cướp điện thoại của cậu.
“Hồng Thế, cậu làm gì vậy?” Cao Dục.
Hồng Thế mặc kệ cậu, nói chuyện với Ninh Khải Triết qua điện thoại: “Không muốn dẫn Bảo Bảo nhà cậu về nhà thăm bà và Đại Hoàng ư?”
“...” Ninh Khải Triết chớp mắt.
“Chúng ta gọi thêm ít người, dù gì cũng tổ chức sinh nhật cho cậu. Ví dụ như Trương Chí Thần này, Hồ San San và Hứa Văn Thành lần trước đi chơi này, gọi cả hết đến, càng đông càng vui.”
“...” Ninh Khải Triết đặt tay cầm chơi game xuống, thu hai chân gập lại.
“Suy nghĩ một lát đi?” Hồng Thế tiếp tục nói.
Ninh Khải Triết nhíu mày, vô cùng lung lay.
“Được! Làm thế đi, vẫn là Hồng Thế thông minh.” Tâm trạng của cậu đột nhiên rất vui.
Tiếng gào thét truyền đến từ đầu dây bên kia: “Đi thăm bà và Đại Hoàng là do tớ nghĩ ra đấy!”
Tất nhiên Ninh Khải Triết không nghe thấy, bắt đầu bàn bạc đến đó chơi cái gì với Hồng Thế.
Ba ngày sau, bọn họ ngồi xe khách về.
Tổng cộng có chín người.
Trừ năm người bọn họ, lần này Chu An Chí và Bác Tân Bạch cũng đến.
Bọn họ ngồi thành cặp với nhau, người duy nhất ngồi một mình là Trương Chí Thần.
Mập mạp ôm túi khoai tây chiên vừa ăn vừa đọc truyện trên điện thoại.
Cả chặng đường đều cười hi hi ha ha.
Bà cô ngồi bên cạnh không chịu nổi nữa nghiêng đầu nhìn cậu.
Tình cờ Trương Chí Thần cũng ngẩng đầu lên, nhận thấy ánh mắt của bà ấy.
Cậu cắn môi dưới rất khó xử.
Chìa túi khoai tây chiên một cách lưu luyến.
“Cô có muốn ăn không?”
“Không không, không cần, cảm ơn.” Bà cô đó gượng cười.
Bà ấy vừa thốt ra chữ không đầu tiên.
Trương Chí Thần đã thu lại khoai tây chiên ngay lập tức, và còn nở nụ cười rạng ngời với bà ấy.
Khóe miệng bà giật một cái, trong lòng nghĩ cái thây nó mập như vậy rồi còn ăn ăn ăn.
Nhưng khi cười cũng có chút đáng yêu, khá là giống với gấu trúc trong vườn thú, rất ngây ngô.
Hồ San San ngồi với Hứa Văn Thành, mỗi người đeo một cái tai nghe.
Hứa Văn Thành đang mở bài “Kiss the rain”.
Hồ San San nghe một hồi sắp ngủ gật đến nơi.
Cô từ từ khép mắt lại, đầu tựa vào ghế, lắc lư theo sự chòng chành của xe khách.
Hứa Văn Thành thu tầm mắt ngoài cửa sổ lại.
Cậu buồn cười khi thấy dáng vẻ hơi há mồm ngủ cực kì ngon của người bên cạnh.
Cậu nhích qua một chút, duỗi tay để đầu Hồ San San tựa qua.
Vì sợ xe xóc nảy làm cho cô tỉnh giấc, thế nên tay cậu chưa từng bỏ ra.
Cậu luôn để hờ tay ở giữa hàm và cổ để có thể đỡ đầu cô bất cứ lúc nào.
Hàng phía trước là Bảo Bảo và Ninh Khải Triết.
Bảo Bảo mải xem điện thoại, còn Ninh Khải Triết thì nhắm mắt đeo tai nghe có míc.
Hai tay cậu đặt trên tay vịn, lưng dựa vào ghế.
Mở hờ một mắt, thấy Bảo Bảo đang say mê.
Thế nên ngón tay động đậy, bò qua hướng nào đó.
Nhưng cậu còn chưa kịp động vào ngón tay út của Bảo Bảo thì đã đánh một cái lùi về.
Ninh Khải Triết lập tức nhắm mắt lại.
Bảo Bảo nghiêng đầu nhìn người đang giả vờ ngủ.
“Nghiêm túc đi!” Trầm giọng cảnh cáo.
Ninh Khải Triết nhắm tịt mắt, giả vờ ngủ không nghe thấy.
Bảo Bảo mím môi cười, thu lại ánh nhìn, tiếp tục xem điện thoại.
Lúc xe đến nơi, người lao xuống đầu tiên là Chu An Chí.
Cậu hơi say xe, ngồi cả mấy tiếng đồng hồ khiến đầu cậu choáng váng.
Vừa xuống xe đã nôn mửa.
Một con chó vàng lớn ngồi xổm trước bến xe, thấy có người nôn ói, nó nhìn một cách thương cảm.
Ninh Khải Triết đi theo sau Bảo Bảo, cậu vừa xuống, Đại Hoàng giữ vững vị trí bắt đầu sủa.
“Đại Hoàng.” Ninh Khải Triết, “Bà bảo em đến đón bọn anh hả?”
“Gâu gâu gâu!” Đồng Chí Đại Hoàng trả lời.
Cao Dục bước đến sờ đầu nó: “Lâu quá không gặp, mày còn nhận ra tao không Đại Hoàng?”
“Nó chính là Đai Hoàng ư?” Bảo Bảo tò mò.
Cô nhớ kì nghỉ đông trước.
Ninh Khải Triết chiếu trực tiếp bắn pháo hoa cho cô, điện thoại chính là đặt trên móng của Đại Hoàng.
Đại Hoàng nghe có con gái gọi nó bèn quay người, thoát ra khỏi tay Cao Dục.
Nó đi đến bên cạnh Bảo Bảo, dụi đầu vào ống quần Bảo Bảo nịnh nọt.
Bảo Bảo mang quần chín tấc ống rộng, lông ngắn của Đại Hoàng cọ vào da của cô.
Sự ngứa ngáy đó khiến cho Bảo Bảo không nhịn được cười.
Cô lùi về sau một bước, ngồi xuống sờ Đại Hoàng, gọi tên của nó.
Đại Hoàng kéo miệng y như cười, liên tục cọ vào lòng bàn tay Bảo Bảo.
Hồ San San thấy như vậy bèn tỉnh hẳn, cười ha ha.
“Ha ha ha, Ninh Khải Triết, Đại Hoàng còn được sủng hơn cả cậu nữa!”
Hồ San San cũng biết về ba điều quy ước giữa Ninh Khải Triết và Bảo Bảo.
Chính vì biết nên cô mới cười khoái chí như vậy, đúng chất cười trên nỗi đau của người khác.
Ninh Khải Triết tức hận trừng mắt Hồ San San, sau đó quay lại đẩy cái đầu của Đại Hoàng.
“Đi thôi, dẫn đường đi.” Giọng điệu xấu xa.
Đại Hoàng ngước cằm nhìn cậu, ánh mắt vô cùng khinh miệt.
Chín người đi theo sau Đại Hoàng, đi giữa con đường ruộng nhỏ.
Phía trước là đồng ruộng bát ngát, cỏ cây đung đưa, thỉnh thoảng có một chú chim đậu bên chân.
Mọi người cứ như đi du xuân, cười nói rôm rả.
Đi được khoảng nửa tiếng là thấy một ngôi nhà tường đỏ ngói xám.
Vừa kéo cổng ra, Đại Hoàng liền xông thẳng vào nhà.
Ninh Khải Triết vừa gọi các bạn bỏ đồ xuống.
Vừa gọi vào trong: “Bà ơi, cháu về rồi.”
“Đến rồi à? Các bạn cháu đâu?”
“Các cậu ấy cũng đến rồi ạ.”
Sau đó mọi người đều đồng thanh vào trong nhà “cháu chào bà”.
Bà cụ vui vẻ đáp lời từ trong nhà.
Ninh Khải Triết bỏ đồ xong đi vào trong.
“Bà đang làm gì đó?”
“Nấu cơm đây. Các cháu đợi một lát, gà sắp nấu xong rồi.”
Gà bốc khói nghi ngút trong chiếc nồi, một nửa đã chín, còn một nửa vẫn còn đỏ hồng.
Cũng không bỏ gừng.
“...” Ninh Khải Triết.
Cậu đứng trước cửa phòng bếp, ngẫm nghĩ khả năng chịu đựng của dạ dày của những người bên ngoài.
“Bà à, hay để cháu đi.”
“Này, cháu ngồi với các bạn đi.”
“Không không không, để cháu thì hơn.”
Cậu sợ bây giờ ở cùng rồi buổi tối còn phải cùng đi bệnh viện rửa ruột với họ.
Thức ăn bà làm cậu ăn sao cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để cho Bảo Bảo ăn.
Lần đầu tiên thái độ của Ninh Khải Triết cứng rắn như vậy.
Bà cụ tưởng rằng cháu trai thương bà, nhíu mày nói vài câu rồi thả tay ra.
Vì cơm tối là do Ninh Khải Triết làm, nên mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Sau giờ cơm, mọi người ngồi trước cửa hóng mát, vận động tiêu hóa thức ăn.
Mặt trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, xung quanh muôn vàn vì sao lấp lánh, tiếng ếch nhái kêu khắp đồng ruộng.
Bà cụ ngồi trên chiếc ghế bập bênh, kể về câu chuyện thời của bà cho bọn họ.
Trương Chí Thần nghe say mê, đặc biệt ngồi dựa vào bà cụ.
Bảo Bảo cũng nghe đến nhập tâm, cảm thấy những câu chuyện thời đó thật bí ẩn hấp dẫn.
Ninh Khải Triết ngồi bên cạnh Bảo Bảo.
Cậu nghe chuyện của bà sắp thuộc rồi, căn bản không hứng thú.
Điều khiến cậu thích thú chính là biểu cảm của Bảo Bảo khi nghe câu chuyện.
Ao ước, ngọt ngào, khiến cậu thật muốn ôm, muốn hôn.
Đột nhiên một cái quạt giáng trên đầu cậu.”
“Bất lịch sự! Lúc bà đang kể chuyện, nhìn đông nhìn tây thì thôi đi, đằng này còn chăm chăm con bé là chuyện gì hả?”
Bà cụ chỉ ngón tay vào chỗ góc chếch đối diện Bảo Bảo.
“Qua đó ngồi đi.”
“Bà...”
“Qua đó ngồi!”
Dưới quyền lực mạnh mẽ không có chỗ cho quyền con người.
Ninh Khải Triết chuyển ghế qua đó trong tiếng cười trộm của đám bạn.
Trong lòng vô cùng ấm ức, bạn gái của mình, hôn chẳng được ôm cũng không xong.
Bây giờ đến nhìn cũng không được nốt.
Bà cụ hình như rất thích Bảo Bảo.
Thấy thằng cháu phá đám đi qua bên kia, bà bèn nắm tay Bảo Bảo.
Vỗ lên mu bàn tay cô, hiền từ nói: “Bà nói cho cháu, thời của bà...”
Ninh Khải Triết đỏ mắt, dán mắt vào bàn tay của bà và Bảo Bảo không dời.
Bực bội hừ một tiếng trong lòng, bàn tay nhỏ đó là của cậu mà.
Buổi tối, mọi người chen chúc ngủ trong phòng Ninh Khải Triết.
Bảo Bảo và Hồ San San nằm trên giường.
Bảy đứa con trai nằm dưới đất.
Trương Chí Thần ngủ trước tiên, vừa ngủ là bắt đầu ngáy.
Tiếng ngáy to, ồn ào đến nỗi khiến mọi người phải bịt tai, nằm nghiêng người.
Quả thật Hồ San San và Bảo Bảo không thể nào ngủ được, bèn dứt khoát thì thầm vào tai nhau.
“Bảo bối, nói thật cậu vớ phải Ninh Khải Triết này không thiệt đâu.”
“Hả?”
“Giỏi việc nước, đảm việc nhà!”
“Còn đánh lại được côn đồ nữa.” Bảo Bảo cười, “Mới bữa cơm mà mua chuộc được cậu rồi.”
“Hihi, ngon mà, đồ ăn cậu ấy nấu ngon thật đó! Cậu không thấy thế sao?”
“…Ừm, cũng khá ngon.” Cô phải khách quan.
“Đúng chứ.”
“Tớ hỏi cậu này.” Mắt Bảo Bảo lóe lên.
“Ừ, cậu nói đi.”
“Cậu và Hứa…”
Đột nhiên một tiếng vật lộn tay không nặng nề vang lên cắt ngang lời của cô.
Bọn họ quay lại, nhìn xuống dưới giường.
Chỉ thấy cái chân to như cột đình của Trương Chí Thần đang đè lên eo của một người.
Làm cho người ta lật cả người, mặt úp xuống, không bò dậy nổi.
Điều đáng sợ hơn là, Trương Chí Thần còn ôm đầu người kia trong cơn mộng mị.
Hít hà khuôn mặt trắng bóc, lầm bầm một câu: “Ưm ưm…thơm…ngon…”
Tự dưng đầu người đó bị ôm cứng, muốn lên tiếng nhưng lại có chút khó khăn.
Ngay sau đó Trương Chí Thần lại cắn một miếng.
TRƯƠNG! CHÍ! THẦN.
Ninh Khải Triết đấm một cú lên bụng của Trương Chí Thần.
Trương Chí Thần rên đau tỉnh dậy, vẻ mặt ngơ ngác.
Ninh Khải Triết nhảy dựng lên, một tay ôm mặt, hung tợn đến gần Trương Chí Thần.
Toàn thân phát ra hơi thở bạo lực, dọa cho mập mạp đổ mồ hôi lạnh: “Khải…a…”
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài không dứt, làm cho mọi người đều tỉnh dậy.
Lúc mọi người đang mơ màng, Hồ San San bèn giải đáp kịp thời.
Mọi người nhìn hai dấu răng trên má Ninh Khải Triết.
Nhất thời ồ lên cười lớn.
Trong căn phòng bên cạnh, Đại Hoàng nằm bên bà cụ dựng tai lên, đứng dậy.
Vẫy đuôi, lười thè ra ngoài.
Muốn đi xem náo nhiệt, nhưng lại do dự nhìn bà cụ trên giường.
Bà cụ mỉm cười nhưng không mở mắt, nói nó đi đi.
Đại Hoàng chạy vài bước, cạy cửa chạy đến phòng bên cạnh.
Nó ngồi xuống, vẫy đuôi, mắt sáng ngời xem trò vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...