Bảo Bảo chờ mãi cho đến khi nổi giận.
Cô dứt khoát im bặt, vùi đầu tiếp tục làm bài tập.
Sau một lúc, một tờ giấy nhỏ được đưa qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tờ giấy bị vò cho nhăn nhúm, khó coi muốn chết.
Bên trên viết: [Bảo Bảo, cậu để bụng chuyện tớ bị xử phạt ư?]
Bảo Bảo hồi hộp trong lòng, lẽ nào không được thu hồi hình phạt?
Cô vội vã quay qua nhìn Ninh Khải Triết.
Thấy cậu vùi nửa khuôn mặt vào hõm tay.
Chỉ lộ ra đôi mắt nghiêm túc nhìn cô.
Bảo Bảo mủi lòng, lập tức nở nụ cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô viết trên tờ giấy rách rưới đó.
[Không sao, 18 năm sau lại làm một hảo hán!]
Ninh Khải Triết nhướn mày, cậu nhìn câu này nhất thời khóc không thành tiếng.
Cậu còn chưa kịp ngẩng đầu lên, tiếng chuông tan học đã vang lên.
Cô Vu bước vào, vẫy tay với cả lớp, tỏ ý ngồi xuống trước.
Những bạn học đã dọn dẹp đồ xong xuôi ngồi xuống một cách không cam tâm tình nguyện.
Cô Vu bắt đầu nói: “Về chuyện Ninh Khải Triết bị xử phạt trước đó cô nghĩ chắc các em đã biết rồi. Bây giờ, cô xin thay mặt phía nhà trường xin lỗi em Ninh Khải Triết. Hôm đó em ấy không hề tham gia đánh nhau, ngược lại hành động lý trí báo cảnh sát kịp thời nên được biểu dương. Nhà trường đã gỡ bỏ hình phạt đối với em Ninh Khải Triết, đồng thời em Ninh Khải Triết sẽ lên bục phát biểu dưới cờ vào ngày thứ hai tuần sau.”
“Mọi người khích lệ một chút.” Cô Vu đưa tay lên vỗ trước.
Sau đó tiếng vỗ tay của cả lớp vang lên.
Bảo Bảo vừa mừng vừa giận nhìn Ninh Khải Triết.
Không ngờ cậu lại dám chọc cô!
Nhưng mặt Ninh Khải Triết vặn vẹo nhìn cô Vu trên bục giảng.
Phát biểu dưới cờ gì chứ?
Cậu nói muốn phát biểu dưới cờ khi nào?
Cái này không đúng với những gì họ vừa nói nha!
Các thầy cô giáo thật khiến người ta khó hiểu!
Bảo Bảo đẩy cậu, gọi một tiếng: “Ninh Khải Triết?”
Ninh Khải Triết định thần ngay lập tức, gượng cười gật đầu với các bạn học đang vỗ tay.
Nhưng miệng cậu không cử động, toàn bộ âm thành đều phát ra từ mũi.
“Trước đó họ đâu nói phát biểu dưới cờ, đây cho cho tớ lọt hố hả!”
Bảo Bảo mỉm cười: “Tốt quá còn gì? Lần này cậu nổi tiếng thật rồi.”
Ninh Khải Triết nheo mắt thâm sâu khó lường.
Khi đang định nói chuyện.
Thầy giáo đã nói tan học, học sinh có thể đi ăn cơm.
Hồ San San đã đứng trước cửa từ sớm.
Thấy thầy giáo của họ đã thả người bèn thò đầu vào xem.
Liếc thấy hình như Ninh Khải Triết còn muốn nói gì đó với Bảo Bảo.
Hồ San San đã chuyển hướng sang Hứa Văn Thành, ngồi bên cạnh cậu ấy.
Cô chống cằm, nhìn chăm chăm về phía Bảo Bảo.
“San San?” Hứa Văn Thành lí nhí.
“Hả?” Hồ San San nghiêng đầu, nhưng ánh mắt vẫn không dời đi.
Hứa Văn Thành nhìn theo hướng cô đang nhìn.
Sau đó hỏi: “Cậu không qua đó à?”
Hồ San San nghe thế thì thở dài.
“Sao thế?” Hứa Văn Thành hỏi.
“Không có gì, chỉ là có chút cô đơn.”
Hồ San San mếu miệng.
Nhớ cô và Bảo Bảo như hình với bóng ngày xưa đó, không gì là không tám được.
Bây giờ vô duyên vô thêm cớ thêm một Ninh Khải Triết chen vào giữa.
Đã thế còn trơ mắt nhìn trái tim Bảo Bảo hoàn toàn bị chiếm lĩnh.
Quả thật là…nghĩ thôi cũng thấy não nề…
Có lẽ cô đã có thể thể nghiệm được cảm giác “rau nhà cực khổ trồng lại bị lợn hoang xào mất” rồi.
Hứa Văn Thành nhìn Hồ San San, rồi lại nhìn Ninh Khải Triết và Bảo Bảo bên đó.
“Tớ ở cùng với cậu.”
Hồ San San quay đầu, nhướn mày.
“Tớ ở bên cậu thì cậu sẽ không cô đơn nữa.” Cậu lặp lại lần nữa.
Hồ San San dần dần nở nụ cười, vươn tay véo má cậu.
“Bé yêu ngoan quá!” Giọng nói hoàn toàn là kiểu dỗ dành con nít.
Mặt Hứa Văn Thành bị cô kéo đến sắp biến dạng nhưng vẫn không phản kháng.
Đôi mắt đào hoa vừa tròn lại vừa sáng, trong vắt vô tội.
Hồ San San lơ là một chút đã bị cuốn vào trong đôi mắt đó.
Cô trong đôi mắt đó đang cười, mày mắt đều vô cùng rõ ràng.
Bỗng nhiên cô quên mất mình đang làm gì.
Trong lúc thất thần.
Cô cũng không biết tại sao tay của mình lại từ má của Hứa Văn Thành chạy đến lòng bàn tay cậu.
Đến khi cô định thần lại thì chính là do Bảo Bảo đến gọi cô.
“San San, cậu sao thế?”
“Hả?” Hồ San San mơ màng ngẩng đầu nhìn Bảo Bảo.
Nương theo ánh nhìn của Bảo Bảo, cô thấy Hứa Văn Thành đang nắm tay của mình.
Cô cũng cảm thấy chẳng có gì, ngẩng đầu là hỏi: “Được đi ăn cơm rồi à?”
“Ừ, Ninh Khải Triết đi tìm đám Hồng Thế rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
“Thứ trọng sắc khinh bạn, sẽ có một ngày tên Ninh Khải Triết đó thay thế tớ hoàn toàn.”
“Sao có thể chứ! San San của tớ không ai có thể thay thế được!”
“Chỉ biết nói ngọt với tớ.”
“Tớ…”
“Tớ có thể đi ăn cơm cùng các cậu không?”
Hiếm khi Hứa Văn Thành chủ động mở miệng, vả lại còn ngắt lời của Bảo Bảo.
Bảo Bảo nhìn Hồ San San, nghe theo quyết định của cô ấy.
“Tài xế của cậu không đến đón cậu đi ăn cơm à?” Hồ San San hỏi.
Hứa Văn Thành lắc đầu: “Hôm nay không gọi ông ấy đến.”
“Thế thì mau đi theo, tớ đợi yêu tinh nhỏ không tim không phổi kia đến da bụng sắp dính vào da lưng rồi này.”
Hồ San San vươn tay tóm lấy Hứa Văn Thành kéo đến bên cạnh một cách không hề khách khí.
Đến thứ bảy nghỉ cuối tuần.
Bọn họ đã hẹn nhau đi ăn cơm để chúc mừng Ninh Khải Triết được xóa bỏ hình phạt.
Cao Dục nghe được Ninh Khải Triết phải phát biểu dưới cờ thì chế giễu cậu.
“Đến lúc đó cậu đừng đọc nhầm chữ đấy.”
“Tưởng ai cũng mù chữ như cậu hả?”
Ninh Khải Triết nhai một hạt đậu phộng, sau đó lại bóc thêm một hạt bỏ vào miệng Bảo Bảo.
Cao Dục thoát khỏi đòn tấn công đậu phộng, vốn muốn phản bác vài câu.
Nhưng thấy đôi này đang phát cơm chó thì lại ngậm miệng, quay qua nói chuyện với Hồng Thế.
Cuộc họp lần này vui nhất phải kể đến mập mạp Trương Chí Thần.
Vừa kết thúc lớp học thêm toán, vừa đến đã có nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Cậu vốn không muốn nói chuyện.
Bây giờ cái mồm đối với cậu chỉ dùng để ăn mà thôi.
Để bọn họ nói chuyện đi, nói xong thì cậu cũng ăn gần hết rồi.
Tối hôm đó, trừ Bảo Bảo và Trương Chí Thần ra thì những người khác đều uống chút rượu.
Đến cả Hứa Văn Thành cũng bị Cao Dục có chút men khuyên uống một chút.
Bình thường thì sau khi Hứa Văn Thành trắng hơn cả Ngọc Trinh uống rượu vào thì sẽ đỏ mặt ngay lập tức.
Đôi mắt ngấn nước.
Hồ San San thấy đáng yêu, cứ muốn ôm xoa xoa vài cái.
Sau cùng mọi người giải tán, Hồ San San đưa Hứa Văn Thành lên xe.
Lúc cô định quay người, tay lại bị nắm chặt.
Hồ San San quay đầu, nhìn thấy Hứa Văn Thành đang nắm cổ tay của cô.
Giọng nói mềm nhũn: “San San, tớ có hơi choáng, cậu tiễn tớ về nhà có được không?”
Hồ San San nghiêng đầu, ợ một cái rồi quay đầu nhìn Bảo Bảo.
Bảo Bảo đi đến bên cô: “Đi đi, Tiểu Thành Thành nhà cậu đáng yêu như vậy, coi chừng bị người ta bắt nạt trên đường.”
“Đúng! Cậu nói đúng, thế…thế tớ tiễn bé yêu về, cậu…cậu…ợ…”
“Tớ đưa Bảo Bảo về.”
Lại thêm một người nồng nặc mùi rượu sáp lại, dang tay ôm cứng vai Bảo Bảo.
Bảo Bảo chán ghét quay đầu nhìn Ninh Khải Triết.
Nhìn xong rồi quay đầu, cô đẩy Hồ San San tửu lượng kém nhưng cứ muốn chơi tới bến với người ra vào trong xe.
Bảo Bảo nhẹ tiếng nói với Hứa Văn Thành đỏ ửng mặt, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời: “Phiền cậu rồi.”
Hứa Văn Thành lắc đầu, cậu vươn tay ra đón Hồ San San, để cô ngồi xuống dựa vào vai cậu cho dễ chịu hơn một chút.
Bảo Bảo đóng cửa xe lại, sau đó vẫy tay với kính chiếu hậu.
Tiễn Hồ San San đi rồi, cô quay đầu.
Hồng Thế và Trương Chí Thần mỗi người khác một tay Cao Dục.
Năm người thì gọi hai chiếc taxi nhỉ?
Bảo Bảo có chút khó xử, sớm biết thế để cho Hứa Văn Thành đưa thêm một người đi nữa.
Hồng Thế nói: “Hay là chúng ta chia làm hai xe đi, tớ và Trương Chí Thần đưa thằng oắt này về. Cậu và Ninh Khải Triết một xe đưa cậu về trước, thằng nhóc Khải Triết không say.”
Lúc nói Ninh Khải Triết không say, Hồng Thế bật cười.
Bảo Bảo cảm thấy Hồng Thế thật sự là một người ấm áp, nụ cười rạng rỡ và có thể hàn gắn.
Lúc này tự dưng Ninh Khải Triết ôm cô từ phía sau.
Cằm kê lên đầu cô, lầm bầm nói: “Đúng, tớ không say!”
Bảo Bảo lườm nguýt, đồng ý với cách của Hồng Thế.
Gọi hai chiếc taxi đến, năm người chia ra lên xe.
Xe của đám Hồng Thế và Trương Chí Thần ở phía trước, xe của Bảo Bảo và Ninh Khải Triết ở phía sau.
Qua một ngã tư, hai chiếc xe rẽ hai hướng khác nhau.
Trên xe, Bảo Bảo cũng không biết Ninh Khải Triết có say hay không.
Nhưng cũng khá ngoan, không ồn ào gì.
Cậu chỉ ôm cô, tựa má lên đỉnh đầu Bảo Bảo cười ngô nghê.
Thi thoảng Bảo Bảo nâng mắt nhìn kính chiếu hậu phía trong xe.
Thấy cậu nhắm mắt cười ngốc, cứ như đang mơ giấc mơ đẹp vậy.
Bảo Bảo ngẫm nghĩ, lên tiếng: “Bác tài, hay là đến…”
“Tớ không say.”
Giọng nói ngay bên tai Bảo Bảo, ngắt lời cô.
Cố ý hạ thấp, ý gì thì không rõ.
Nhưng vẫn rất tỉnh táo, ngoại trừ có mùi rượu ra thì không giống người say chút nào.
Bảo Bảo ngẩng đầu, thấy Ninh Khải Triết chớp mắt nhìn cô, cười y chang yêu tinh nam.
Bảo Bảo cảm thấy không thể chịu nổi sự mê hoặc này, bèn đưa tay nhéo lên đùi một cái.
Nhưng không phải là đùi cô, mà là đùi của Ninh Khải Triết.
Thế nên một tiếng kêu thảm chợt vang lên trong xe.
Bảo Bảo nghiêng người qua, ghé đến tai cậu.
Cười nhẹ: “Để cậu tỉnh táo hơn một chút.”
“Cục cưng à, cậu mưu sát…”
Câu ấm ức oán hận còn chưa kịp nói, miệng của cậu đã bị bàn tay nhỏ bịt lại.
Đồng thời nhận được ánh mắt cảnh cáo.
Ninh Khải Triết cười nhẹ, trực tiếp hôn lên lòng bàn tay của Bảo Bảo.
Bảo Bảo ngạc nhiên đến nỗi vội thả tay ra.
Rõ ràng cô không uống rượu, thế nhưng lại đỏ mặt tía tai nhìn bác tài xế phía trước.
Thấy bác tài không nhìn thấy, cô mới quay đầu trầm giọng mắng cậu: “Không biết xấu hổ*!”
* Nguyên văn 不要脸, dịch theo nghĩa mặt chữ là không cần mặt, vậy nên câu sau Khải Triết mới nói như vậy
Ninh Khải Triết lại ôm Bảo Bảo: “Ngày nào đó cậu không thích gương mặt này nữa thì tớ sẽ không cần nó nữa.”
Bảo Bảo hừ một tiếng, sau đó duy trì gương mặt không biểu cảm cho đến khi xe dừng ở cổng tiểu khu.
Khi chiếc xe dừng lại, Bảo Bảo dứt khoát xuống xe.
Đang chuẩn bị đóng cửa lại, một bàn tay to lớn duỗi ra chặn đứng.
Ninh Khải Triết nói với bác tài: “Bác đợi cháu một chút.”
“Được được, cậu tiễn người trước đi.” Bác tài cười hiền từ.
Bảo Bảo đi nhanh vài bước, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi chân dài phía sau.
Cô dừng lại, quay người: “Cậu đi theo làm gì?”
“Tiễn cục cưng của tớ về nhà.”
Hai tay Ninh Khải Triết kê lên vai cô, xoay người cô lại.
Cậu vừa cười, vừa đẩy cô về lại phương hướng ban đầu.
“Bác tài đang đợi cậu đấy.”
Cô hất vai, rũ tay cậu xuống.
Cô tự đi được.
“Giận à?”
Ninh Khải Triết vừa đi vừa khom người.
Nhưng Bảo Bảo còn chưa kịp trả lời.
Cậu đã nói một cách vô cùng gợi đòn: “Giận cũng vô dụng, cậu không thể tước đoạt quyền lợi của người làm bạn trai là tớ.”
“Tiễn bạn gái về nhà.”
Cậu nắm lấy cổ tay Bảo Bảo, đầu ngón tay trượt xuống thăm dò, bàn tay đan vào tay cô.
Cậu cúi đầu nhìn đôi mắt của cô: “Đây là quyền lợi làm bạn trai của tớ.”
Bảo Bảo sững sờ, sau đó không nhịn được cười.
“Cứ như tên ngốc trẻ trâu vậy.” Cô cười mắng yêu.
“Tớ rất vui lòng.” Cậu cười đáp.
Lúc gần đến dưới nhà Bảo Bảo.
Cô dừng lại, quay người đối mặt với Ninh Khải Triết.
“Được rồi, đưa tới đây thôi, nếu không sẽ bị bố mẹ nhìn thấy mất.”
Ninh Khải Triết quay đầu nhìn các tòa nhà cao tầng trước mặt.
Muốn đoán nhà của Bảo Bảo là tòa nào, nhưng đoán không ra được.
Cậu hỏi: “Bố không thích tớ sao?”
Bảo Bảo kiễng chân nghịch mũi cậu: “Bố không biết rằng mình có một cậu con trai free đó.”
“Thế chi bằng để thằng con trai free này gặp bố đi?” Đột nhiên cậu trở nên phấn khích.
“Đừng mơ!” Bảo Bảo thẳng thừng phủ quyết đề án.
Lông mày Ninh Khải Triết xị xuống trong nháy mắt, dường như cả tai cũng gập lại vậy.
Bảo Bảo thấy vui vui, thế là nhón chân vân vê dái tai của cậu.
“Sao có thể như loài mèo thế nhỉ, tai có thể cử động được hay thế, cựa quậy thêm một cái xem nào?”
Bảo Bảo đang đùa rất hăng, đột nhiên Ninh Khải Triết gập eo xuống.
Liên tưởng đến “sói tính” của Ninh Khải Triết bạo phát vài ngày trước.
Giờ đây Bảo Bảo có chút sợ bóng sợ gió, bước lùi lại một bước theo phản xạ điều kiện.
Ninh Khải Triết thấy phản ứng tự nhiên nhất thời này của cô.
Không biết nên khóc hay nên cười.
Cuối cùng cậu không khóc cũng chẳng cười mà chỉ kêu một tiếng ấm ức.
“Miaow~”
“…” Bảo Bảo.
Sững sờ ba giây.
“Phì hahahaha…” Chợt Bảo Bảo ôm bụng cười lớn.
Cô nhảy cững lên tại chỗ, hét to: “Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi!”
Rồi lại nhảy trước mặt Ninh Khải Triết, xoa xoa dái tai của cậu.
Cô cười đến nỗi mắt ngấn nước: “Kêu mấy tiếng nữa nghe nào.”
Khóe môi Ninh Khải Triết giật giật, nhưng một giây sau liền kêu.
“Gâu gâu!”
Kiểu rất hung dữ.
Bảo Bảo chớp đôi mắt lưng tròng, lúc cô đang mím môi sắp không nhịn được mà bật cười thành tiếng thì…
Tự dưng tiếng chó sủa lần lượt vang lên giữa các tòa nhà khác nhau.
Cứ như một cuộc thi, tiếng này còn cao hơn tiếng trước.
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
“Wu Gâu gâu gâu!”
…
Chưa đến một phút, các cô chú không chịu nổi mở cửa sổ.
“Ai thế? Khuya khoắt rồi không lo quản lý chó của mình thế?”
“Vừa rồi chó nhà ai kêu trước thế hả? Chó nhà tôi không thể dừng lại được!”
“Có thôi đi được không? Mùa xuân sắp qua rồi, còn động dục gì nữa?”
…
Bảo Bảo không dám cười nữa mà bịt chặt miệng.
Cô kéo Ninh Khải Triết trốn trong bụi cỏ bên cạnh.
Sợ sẽ có ai đó nhìn thấy và biết được là trò quỷ bọn họ làm.
“Bảo Bảo, chúng ta là đang vụng trộm ư?” Ninh Khải Triết trầm giọng hỏi.
“Cậu còn dám nói, không phải do cậu kêu tiếng chó à!” Cô quay đầu trừng mắt cậu.
Ninh Khải Triết ấm ức: “Rõ ràng là cậu bảo tớ kêu thêm vài tiếng.”
“Tớ bảo cậu học tiếng mèo đàng hoàng, kiểu ngoan ngoãn ấy!”
“Ờ, miaow~~”
Lại bị bịt miệng.
“Cậu cố ý đúng không!”
Bảo Bảo giận tím người.
Sao cô lại có cảm giác gặp phải thằng trẻ ranh thế này.
Ninh Khải Triết nheo đôi mắt lại, ý cười nồng đượm.
Cậu chu môi, tiếp tục hôn lên lòng bàn tay Bảo Bảo.
Bảo Bảo kinh ngạc rút tay về, Ninh Khải Triết lại tạo dáng kêu lên.
May mắn cô nhanh tay lẹ mắt, lập tức bịt mồm cậu ấy lại.
“Không được kêu!”
“Cậu bảo tớ kêu mà.”
Giọng nói ngọng nghịu, hơn nữa còn có hơi nóng phun vào lòng bàn tay.
Vừa lạnh vừa mát thiêu đốt trái tim cô.
“Bây, bây giờ tớ bảo cậu đừng kêu nữa, nghe lời nào!”
Cô sờ sờ đầu cậu, giống như là an ủi pet cưng.
Ninh Khải Triết lại híp mắt cười.
Lần này Bảo Bảo ngửi ra được mùi nguy hiểm.
Một ngón tay thon dài đưa đến.
Nhẹ nhàng chạm lên môi cô.
Mặt Bảo Bảo nóng lên, hiểu rõ cậu đang làm gì.
“...”
Rõ ràng cậu ấy đang giở trò lưu manh!
Bảo Bảo lại tức giận, giận đến nỗi muốn cắn người.
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Khải Triết để thể hiện sự phẫn nộ của mình.
Nhưng Ninh Khải Triết chẳng chịu chút uy hiếp nào, cậu vẫn nheo mắt nhìn cô cười.
Hai má Bảo Bảo phồng lên, tức giận một hồi.
Sau đó lại thỏa hiệp, nghiêng người hôn lên má cậu.
Cô hôn xong liền thu tay lại và đứng lên.
Nhưng vừa mới đứng được một nửa lại bị cậu kéo xuống.
Bảo Bảo đứng không vững, trực tiếp bổ thẳng vào lòng Ninh Khải Triết.
Còn cậu thì lại ngã ngồi trên thảm cỏ.
Một tay cậu ôm chặt eo Bảo Bảo, tay kia tóm lấy vai cô.
“Quỷ nhỏ nhen, chỉ hôn mỗi má.”
Ninh Khải Triết lầm bầm: “Tớ tự làm.”
Vừa dứt lời, Bảo Bảo còn chưa kịp hoàn hồn sau sang chấn.
Cậu đã cúi người chặn miệng nhỏ hé mở của Bảo Bảo.
Thừa dịp tấn công vào bên trong, nếm thử đinh hương.
Hai mắt Bảo Bảo đột nhiên mở lớn.
Hòa quyện với mùi rượu cậu đưa vào, đầu óc cô bùng một tiếng.
Một luồng điện trắng bổ xuống.
Tên khốn nạn này!
Ninh Khải Triết!
Hai tay co lại trước ngực, máu huyết đều dồn lên tới não.
Bảo Bảo gào thét trong lòng.
Cô nhắm mắt, mắng thầm: “Đồ háo sắc!”
Sau đêm đó.
Ninh Khải Triết đã ghi nhớ một câu nói sâu sắc.
Một bước sai, vạn dặm đau.
Vì chơi trội quá đáng quá, Bảo Bảo nhà cậu đã phát uy.
Bảo Bảo lập ra ba điều quy ước với cậu.
Thứ nhất, giới hạn nụ hôn cao nhất là chạm môi.
Thứ hai, cấm ôm ấp khi có nhiều người.
Thứ ba, thi cuối kì không tiến bộ lên 10 hạng, kì nghỉ cấm hôn ôm nắm tay.
Ninh Khải Triết nhìn ba quy tắc cục cưng của cậu gửi đến Wechat.
Xem một điều thì trái tim lại run lên một cái.
Cậu thử xoay chuyển cục diện.
Đầu tiên, hạ thấp mình, cười nịnh nọt: “Cục cưng à...”
“Không cần thương lượng.” Bốn chữ như chém đinh chặt sắt.
“...” Ninh Khải Triết.
Chưa thành công.
Sau đó, cậu quyết định đàm phán một cách có mục tiêu.
“Về ba điều...”
Bảo Bảo quay đầu nhìn cậu, ánh mắt mềm mại như nước lúc bình thường trở nên sắc bén như dao ngay lúc này.
Ninh Khải Triết ngậm miệng, gượng cười: “Hahaha không có gì...”
Thất bại nặng nề.
Cuối cùng, cậu muốn chơi bài tình cảm.
Hơn nữa cậu đã thông minh lên rồi, lần này không mở miệng nữa, mà viết một tờ giấy nhỏ.
[Cục cưng, tớ nhận sai, gần đây tớ quá đắc ý quên mình rồi. Cậu xem, trước đây tớ rất ngoan, lần này nể tình vi phạm lần đầu, xử lý nhẹ chút được không?]
Bảo Bảo liếc nhìn rồi nhanh chóng viết một câu.
Ninh Khải Triết vô cùng trông đợi.
[Có vẻ như cách nghĩ của chúng ta đều giống nhau, vì vậy tớ mới không nỡ xử nặng.]
Đây còn không phải xử nặng ư?
Ninh Khải Triết hơi hoang mang.
Sau đó cậu hỏi một câu rất ngốc nghếch: [Thế xử lý nặng là gì? ]
Lần này Bảo Bảo nhíu mày dừng lại và viết hai chữ: [Chia tay ...]
"..." Ninh Khải Triết.
Cậu từ từ ngẩng nhìn lên và thấy Bảo Bảo đang mỉm cười với mình.
Kiểu ngọt ngào.
Lưng cậu chợt dựng thẳng thẳng tắp.
Cậu vò nát những tờ giấy nhỏ rồi ném vào ngăn kéo.
Lấy sách giáo khoa ra, lông mày cậu nhíu lại.
Cậu tự ép mình bước vào trạng thái học tập.
Cải thiện xếp hạng lên 10 bậc toàn khối.
Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.
Không được rồi, phải liều mạng thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...