Thứ ba.
Sau giờ học buổi ngày, Bảo Bảo được đón đi bệnh viện tiêm.
Bảo Đông Lương ôm laptop xem cập nhật ngày hôm nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn Bảo Bảo vừa truyền nước, vừa xem điện thoại.
Bỗng điện thoại rung lên kịch liệt.
Bảo Bảo thấy thông báo Weixin chợt chột dạ liếc nhìn bố bên cạnh.
Sau đó cô giả bộ uể oải dựa ra sau, nâng điện thoại lên.
[Truyền nước xong có đến học tiết tự học không?] Ninh Khải Triết.
Bảo Bảo thấy nhàm chán nên chọc cậu: [Không đến nữa, bố chở tớ về nhà, sáng mai về trường.]
Vài giây trôi qua nhưng vẫn không có tin nhắn trả lời của Ninh Khải Triết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Bảo nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện.
Sau vài giây nữa cậu mới trả lời : [Đến đi, còn nhiều bài tập phải làm lắm.]
[Tớ làm xong hết rồi.] Bảo Bảo cười.
Bên trên hiển thị đối phương đang soạn tin nhắn.
Bảo Bảo cắn môi nhịn cười.
[Thế...thế cậu đến độc thúc tớ làm bài tập đi.]
[Làm bài tập còn phải đốc thúc?]
Hình như giọng điệu có chút nguy hiểm, Ninh Khải Triết suy nghĩ một lát.
Cậu nhíu mày cắn răng trả lời: [Tớ nhớ cậu.]
Bảo Bảo bật cười, hoàn toàn quên mất bố đang ngồi cạnh.
Bảo Đông Lương đang viết đến nhân vật phụ nào đó trong truyện mắc phải bệnh nặng.
Nghe tiếng cười, ông quay đầu thấy con gái đang nhìn điện thoại cười ngô nghê.
“Cục cưng đang xem cái gì buồn cười vậy?”
“Vâng?” Bảo Bảo khựng lại một lát, định thần lại, “Không có gì ạ, chỉ là câu chọc cười thôi.”
Bảo Đông lương thấy hứng thú ngả người ra sau.
“Để bố xem xem, biết đâu lại có cảm hứng.”
Bảo Bảo thu điện thoại lại, không cho xem: “Bố còn cần cảm hứng làm gì? Ngày nào tốc độ tay cũng không theo kịp não của bố nữa là.”
Bảo Đông Lương khá tự hào khi được con gái khen.
Ông đưa laptop lại gần, bắt đầu nói cho con gái về nam phụ mà ông muốn ngược tiếp theo.
Khóe môi Bảo Bảo giật giật, cười gượng.
“Bố, đến hôm nay chúng ta vẫn chưa nhận được lưỡi dao quả thật thượng đế đã rủ lòng thương rồi, bố dừng lại đi.”
“Con à, con không biết thôi, những đứa nói muốn gửi lưỡi dao đó đều là lũ yêu tinh nói trái với lòng mình, miệng thì lúc nào cũng đừng đừng, nhưng lúc nhìn thấy nam phụ bị ngược thì cơ thể lại thành thật hơn bất cứ ai.”
Bảo Đông Lương vô cùng đắc ý, chết không hối cải.
Bảo Bảo rất muốn hỏi.
Đám yêu tinh bố nói nhìn nam phụ bị ngược thì còn có thể có phản ứng cơ thể thành thật gì?
Phản ứng cơ thể…
Quả thật không thể miêu tả.
Bảo Đông Lương nói đến nỗi mắt sáng rực, cảm hứng tự dưng dào dạt, ông lại cúi đầu đắm cuối với những con chữ.
Bảo Bảo thấy bố chòm râu của bố, đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào màn hình, ngón tay lướt như gió trên bàn phím.
Nhìn ông có vẻ hơi luộm thuộm nhưng nhiệt huyết dâng cao khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống.
Cô cười rồi lại nhìn điện thoại.
Vừa rồi Ninh Khải Triết lại gửi thêm một số tin nhắn đến.
[Đã đến chưa?]
[Đến đi…]
[Đến đi có được không?]
Còn một tin nhắn cậu vẫn chưa gửi đến.
Bảo Bảo vội vã trả lời: [Đùa cậu thôi, tớ sẽ đến, bố tớ ở bên cạnh, ngoan đừng quậy.]
Ngay sau đó: [Được.]
Kèm với một bức hình cười mỉm ngoan ngoãn.
Bảo Bảo nhìn thấy suýt chút nữa cười thành tiếng.
May thay kiểm soát được ngậm miệng lại kịp thời.
Cô lén nhìn bố đang tập trung cao độ.
Do dự một lát, Bảo Bảo giả vờ như vô tình hỏi: “Bố à, sách của bố dài như vậy rồi, chắc nhân vật chính cũng kết hôn sinh con rồi chứ?”
“Sao có thể, ngày nào cậu ta cũng đánh quái thăng cấp với một đám đực rựa, làm gì có thời gian kết hôn sinh con.”
Bảo Đông Lương bình tĩnh nói, “Số đã định ế suốt đời rồi!”
Bảo Bảo nhướn mày, tựa hồ như thấy được lưỡi dao găm đầy trên cửa nhà mình.
Cô lắc đầu, nói với bản thân mình, thượng đế thương xót.
Nhưng cô cứ cảm thấy lạ lạ, rốt cuộc bố đang viết cái gì vậy?
Bảo Bảo tò mò ló đầu qua.
Cô còn chưa kịp nhìn thấy chữ trên màn hình.
Bảo Đông Lương đã quay đầu: “Đợi một chút…”
Bảo Bảo chớp mắt.
“Cục cưng, đó giờ con có quan tâm sách của bố đâu, sao tự dưng lại quan tâm nhân vật chính kết hôn sinh con chưa vậy?”
“…” Bảo Bảo.
Bố nhạy bén quá, cô phải làm sao bây giờ?
Thành thật nhận tội ư?
Bảo Bảo vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Bảo Đông Lương sờ râu lún phún dưới cằm, nói tiếp: “Lẽ nào con có bạn là fans sách của bố?”
“…” Bảo Bảo.
Cô hé miệng, ánh mắt ngây ngốc.
Hình như cách nói này cũng đúng.
Chẳng phải Chu An Chí và Bác Tân Bạch là fans sách của bố sao?
Ngày nào cũng bô lo ba la về Ôi Tỏa Tiếu, nếu không phải fans ruột thì quả thật không thể gọi như thế được.
Tuy rằng hai fans ruột này có thành kiến rất sâu sắc với bố…
“À…đúng thế!”
Bảo Bảo khó khăn gật đầu trong ánh mắt chờ đợi của Bảo Đông Lương.
Ông rất vui vẻ, sảng khoái nói: “Hahaha, chúng nó có cần chữ ký của bố không? Trong nhà có rất nhiều…”
“Bố, con hơi mệt, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.”
Bảo Bảo thức thời cắt ngang ảo tưởng của Bảo Đông Lương.
“Được được được, con ngủ chút đi, như thế mới nhanh khỏi bệnh.”
Bảo Đông Lương lập tức khoác áo ngoài mà ông đặc biệt đem đến lên người con gái.
Bảo Bảo nhắm mắt lại, đầu dựa vào thành lưng ghế, cảm thấy vô cùng vui mừng vì sự cơ trí vừa rồi của mình.
Không kể Chu An Chí và Bác Tân Bạch vốn không hề biết Ôi Tỏa Tiếu là bố của cô.
Cho dù biết, cô cũng không dám mang chữ ký của bố đi tặng người khác.
Theo như lời của chú phụ trách biên tập của bố.
Sách không có ký tên của bố, bọn họ bán theo giá bình thường thì cung không đủ cầu.
Sách có ký tên của bố, bọn họ có cho không thì cũng không ai thèm.
Còn nói họ làm sách lậu, vô lương tâm, phải hợp lại tẩy chay.
Tại sao?
Tại vì chữ ký của bố Bảo Bảo thật sự rất xấu
Đã xấu thì chớ, đằng này viết nhỏ cũng chẳng ai chú ý.
Bảo Đông Lương cứ thích để chữ ký xấu mù của ông chiếm hết cả trang bìa trong.
Hơn nữa đánh chết cũng không chịu thừa nhận chữ ký ông xấu.
Lúc nào cũng ảo tưởng độc giả của ông khao khát ông mở buổi ký tặng, xem chữ ký của ông như trân bảo.
Bảo Bảo khẽ trợn một con mắt.
Nhìn bố lúc thì cười, lúc thì nghiêm túc gõ chữ.
Tâm trạng của Bảo Bảo thật phức tạp, cô vẫn nên ngủ đi thôi.
Lúc Bảo Bảo tỉnh lại, kim truyền nước đã được rút ra từ lâu.
Cô vươn vai, xem giờ trên điện thoại.
Sau đó “a” một tiếng ngồi thẳng dậy.
Sắp hết giờ tự học buổi tối rồi!
Weixin có vài thông báo chưa đọc, Bảo Bảo đều không dám mở ra xem.
Cô đeo cặp, vội vã hối thúc bố đưa cô đến trường.
“Tiết tự tối kết thúc rồi, chúng ta về thẳng nhà đi, ngày mai bố đưa con đến trường.”
Bảo Đông Lương cười vui phơi phới, ông muốn đưa con gái đi học đã từ lâu rồi.
Thế nhưng con gái cứ không để ông đưa đón, hội phụ huynh cũng không cho ông đi.
Trái tim ông tổn thương biết bao.
“Không được, con còn có bài tập chưa làm xong, tiết đầu ngày mai phải nộp rồi.”
Xin lỗi, cô đã làm đứa trẻ hư nói dối.
“Thế thì nói với giáo viên một tiếng, người ta đi làm bị bệnh đều có thể xin nghỉ phép mà.”
“Bố…” Bảo Bảo ôm cánh tay của Bảo Đông Lương lúc lắc.
Bảo Đông Lương bĩu môi không vui, sau một hồi mới không thể chống cự lại sự làm nũng của con gái.
Nên ông đã đồng ý.
Bảo Đông Lương lái xe trên đường.
Bảo Bảo một mực cúi đầu xem Wechat.
Ninh Khải Triết đã gửi cho cô năm tin nhắn.
Cứ cách mỗi hơn 10 phút một tin.
Nội dung cơ bản giống nhau, hỏi cô sao còn chưa đến một cách trực tiếp hoặc là uyển chuyển.
Đến tin nhắn cuối cùng, giọng nói đó trở nên cực kì ấm ức.
[Cục cưng à, chắc tớ ghen với bố rồi…]
Bảo Bảo vui vẻ.
Trả lời: [Ai là bố cậu, đừng nhận bừa bố nhé, đó là bố tớ.]
[Đến không? Đến không?] Một giây sau.
Bảo Bảo nín cười: [Đến!]
Cất điện thoại.
Khi trở lại trường, cổng trường chẳng còn ma nào.
Bảo Bảo nói với chú gác cổng một tiếng, xuất thẻ học sinh ra.
Chú gác cổng đã để cô vào.
Vừa đến nơi, tiếng chuông tan học liền vang lên.
Bảo Bảo vội vã liếm môi, cầm điện thoại ra trả lời tin nhắn Wechat.
[Tớ về đến rồi, ở cổng trường.]
[Đến sân bóng rổ đợi tớ, tớ đến ngay!] Trả lời nhanh chóng.
Bảo Bảo chu miệng cười.
Cô cảm thấy cái vẻ dính người của Ninh Khải Triết có lúc cũng phiền thật.
Nhưng có lúc lại ngốc nghếch khiến người ta vừa bất lực vừa buồn cười.
Bảo Bảo ngồi trên hàng ghế khán giả phía sau sân bóng rổ, người đung đưa.
Không rõ là đang nhịp theo tiết tấu của bài hát tưởng tượng nào đó.
Ninh Khải Triết chạy đến, đứng trước mặt Bảo Bảo.
Bảo Bảo ngẩng đầu, nhìn cậu ấy vừa cười ngốc vừa thở hổn hển.
Dáng vẻ đó còn ngốc hơn trong tưởng tượng.
Cô vẫy tay, Ninh Khải Triết ngồi xổm trước mặt cô.
Lông mày rõ ràng và dày rậm, đôi mắt như giấu ngọn đèn.
Ninh Khải Triết nắm lấy tay cô, vốn muốn hỏi cô cười cái gì.
Nhưng khi chạm đến bàn tay mát lạnh của cô, nụ cười của cậu đã tắt.
“Sao tay lạnh thế này?” Cậu hỏi.
Hôm nay nóng đến nỗi phải mang áo tay cộc.
Thế mà tại sao tay cô ấy lại lạnh như thế.
Bảo Bảo chỉ miếng dán cá nhân trên mu bàn tay.
“Truyền nước nhỏ nhọt mất tiếng đồng hồ, đương nhiên tay phải lạnh rồi.”
Ninh Khải Triết đau lòng xoa xoa.
Một lúc sau cậu ngẩng đầu: “Không sao, tớ sưởi ấm giúp cậu.”
Cậu dán tay cô vào cổ mình, đó là chỗ ấm áp nhất.
Tay Bảo Bảo mềm mại, ngón tay cũng không có vết chai nên có thể cảm nhận mạch đập của cậu.
Giống như nhịp tim vậy.
Bảo Bảo đặt tay còn lại lên chống cằm, hỏi: “Đố cậu vừa rồi tớ cười là đang nghĩ gì?”
“Vừa rồi ư?” Ninh Khải Triết mơ màng.
Bây giờ toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt lên làm sao có thể khiến tay Bảo Bảo ấm lên.
“Chính là lúc sờ lông mày của cậu.”
“Nghĩ gì thế?”
“Nghĩ…nếu như vẽ thành lông mày như cậu bé bút chì thì sẽ như thế nào nhỉ?”
“…” Ninh Khải Triết.
Cô bé này…
Ninh Khải Triết hung hãn véo má cô, đến khi cô kêu đâu mới dừng lại.
Bảo Bảo ứa nước mắt than thở: “Cậu bạo lực quá đi!”
Ninh Khai Triết nắm tay cô ngồi bên cạnh.
“Ai bảo cậu nghịch ngợm.”
Tuy nói như vậy, nhưng cậu rất tự giác duỗi tay ra xoa má cho cô.
Bảo Bảo bĩu môi mặc kệ cậu.
Ninh Khải Triết nhìn cặp má phúng phúng của cô, hàng mi run run.
Đôi mắt dưới hàng mi phảng phất tia sáng dịu dàng.
Mặt cậu tối lại, nhanh chóng phủ người qua hôn lên má của Bảo Bảo.
Vốn cậu chỉ muốn hôn rồi thôi, ai ngờ cảm giác chạm vào thích quá đỗi.
Cậu còn chưa hồi tưởng lại hoàn thì toàn thì miệng đã tự động hé mở rồi cắn một miếng.
Bảo Bảo bị dọa một vố, ôm mặt, nhanh chóng rút tay khỏi tay cậu.
Suýt nữa nhảy dựng lên thoát ra, nhưng lại bị Ninh Khải Triết tóm lấy kéo trở về.
“Cậu làm gì thế!?”
“Không nhịn được.” Ninh Khải Triết nhún vai, cúi đầu trả lời.
Bảo Bảo nhìn cậu không thể tin được.
Trách mắng: “Cậu cắn tớ!”
Giọng nói mềm yếu muốn khóc nhưng lại không rơi nước mắt.
Ninh Khải Triết ngẫm nghĩ, sáp mặt lại gần không biết xấu hổ.
“Cho cậu cắn lại?”
Bảo Bảo sắp giận điên, thế là tát cho cậu một cái.
Ninh Khải Triết cười rồi nhích lại gần thêm một chút, bàn tay lớn trượt xuống cánh tay mảnh mai của cô.
Năm ngón tay mở ra, chậm rãi đan lấy bàn tay nhỏ của cô.
Thời gian tĩnh lặng.
Ninh Khải Triết vẫn cứ cười ngô nghê như vậy.
Bảo Bảo dần dần cũng không thể nào tức giận được nữa.
Chính vào lúc bọn họ đang muốn nói chuyện.
Điện thoại của Bảo Bảo rung lên.
Cô lấy ra nghe điện thoại.
Giọng của Hồ San San truyền đến: “Này, cảm giác bản thân lại sắp tạo nghiệt rồi. Không thể không nhắc bạn học Bảo Bảo của tớ đang tình chàng ý thiếp với bạn trai là còn 10 phút nữa kí túc xá sẽ đóng cửa nhé.”
“Khụ khụ...được, biết rồi, tớ về ngay.”
“Còn có một chuyện, nói với cậu giờ luôn.”
“Gì thế?”
“Như chúng ta đã nói, hôm nay Hồng Thế đến đồn cảnh sát. Nhưng cậu ấy đã đăng Weibo tối hôm qua, trực tiếp thừa nhận cậu ấy chính là nhân vật chính trong bài tố của cậu.”
“…” Bảo Bảo quay lại nhịn Ninh Khải Triết.
“Được rồi, nhớ 10 phút nữa kí túc đóng cửa!”
Bảo Bảo ngắt cuộc gọi, cất điện thoại đi.
Cô nói: “Hồng Thế…”
“Thừa nhận mình là người bị hại. Tớ biết rồi, tớ đã nhìn thấy Weibo của cậu ấy tiết tự học tối qua.”
Giọng nói của Ninh Khải Triết điềm tĩnh.
“Nhưng cậu ấy như thế…”
“Không sao, đừng lo. Hồng Thế không phải người nhát gan đâu, chỉ là không muốn so đo một số chuyện mà thôi.”
Cậu siết cằm của Bảo Bảo, thấy cô vẫn nghi ngờ.
Ninh Khải Triết lại nói: “Lúc Hồng Thế còn nhỏ, bố mẹ cậu ấy đã bỏ cậu ấy vì khuyết tật bẩm sinh. Người nuôi lớn cậu ấy chính là ông bà không có con cái ở sát bên. Tính cách của cậu ấy rất điềm đạm, bị ức hiếp cũng không để bụng.”
“…Hoặc có thể là cậu ấy cảm thấy sẽ không ai để ý, cậu ấy để bụng hay không cũng vô ích.” Giọng của cậu thấp hơn một chút.
Bảo Bảo cúi đầu, tâm trạng có hơi phức tạp.
Đáng ra cô nên suy nghĩ nhiều hơn về tình cảnh gia đình của Hồng Thế.
Với tình hình như bây giờ, rất có thể thân thế của cậu ấy sẽ trở thành chủ đề bàn tán.
Bảo Bảo mím môi, tự dưng không biết nói nên thế nào.
“Đã nói cậu đừng lo lắng mà, Hồng Thế không yếu đuối vậy đâu, nếu cậu ấy sợ thì sẽ không đăng đàn thừa nhận một cách tự nguyện thế đâu.”
“Nhưng…” Bảo Bảo ngẩng đầu, giọng nói khó xử, “Nhưng tớ cảm thấy mình có chút ích kỷ…”
“Sao thế?” Ninh Khải Triết nghe không hiểu.
“Lúc quyết định làm như vậy, điều tớ nghĩ đều là vì cậu, và đã bỏ qua cảm nhận của Hồng Thế.”
Bảo Bảo nói xong, nhưng không ai đáp lời.
Bốn phía ngày càng tĩnh mịch, các bạn học hầu như đều đã về phòng.
Cô thấp thỏm ngẩng đầu, thấy Ninh Khải Triết đang nhìn cô.
Ánh mắt ấm áp dịu dàng đó khiến cô có chút không biết làm sao.
Ngay sau đó có chút lo lắng thú tính của tên này lại bộc phát.
Nhưng còn chưa kịp làm tư thế phòng ngự.
Trán của Bảo Bảo đã bị cậu gõ một cái.
Cô nghe thấy giọng có hơi trầm khàn của cậu: “Cậu đó…cứ thích làm cho tớ rung động.”
Bảo Bảo đỏ mặt, đứng dậy nói: “Kí túc sắp đóng cửa rồi, về thôi, tạm biệt.”
Cũng không đợi Ninh Khải Triết đáp lại, cô đã cong đít chạy.
Ninh Khải Triết ngồi lại thêm một lát, vò mặt.
“Không bình tĩnh!” Khiển trách bản thân.
Nhìn đi, lại dọa cục cưng của cậu rồi.
Ninh Khải Triết thở dài nặng nề, đứng dậy về kí túc xá.
Cậu vừa đi vừa nghĩ.
Có cách gì để rèn luyện khả năng tự chủ không nhỉ?
Cậu không thể lúc nào cũng dọa cục cưng của cậu y như con sói xám được.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc đến tiết thứ ba.
Ninh Khải Triết bị cô Vu gọi đi.
Giọng của cô Vu hiền hòa, vẻ mặt có chút lúng túng.
Bảo Bảo nhìn Ninh Khải Triết đứng dậy, trong lòng vô cùng lo lắng.
Trông cứ như không phải cậu ấy đi gặp giáo viên, mà là đi đánh trận vậy.
Ninh Khải Triết nhỏ tiếng nói đừng lo lắng rồi mới đi về phía cô Vu đang đợi ở cửa.
Cho đến tiết thứ tư Ninh Khải Triết vẫn chưa trở lại.
Bảo Bảo có hơi lơ đãng khi làm bài luyện tập trên lớp mà giáo viên giao.
Hết tiết thứ tư vẫn chưa thấy Ninh Khải Triết.
Bảo Bảo chống cằm ngây ngốc nhìn cửa sau phòng học.
Tiết thứ năm bắt đầu, Ninh Khải Triết vẫn chưa quay lại.
Bảo Bảo thờ dai, trong lòng có hơi nặng nề, chỉ đành vùi đầu vào làm bài.
Đợi đến khi bài tập của thầy đều đã bố trí xong, chỉ còn vài phút nữa thôi là tan học.
Bảo Bảo mím môi bắt đầu làm bài tập, đột nhiên bên cạnh có động tĩnh.
Cô quay đầu, thấy Ninh Khải Triết đã quay lại, cậu ngồi xuống tìm sách.
Sau khi tìm ra sách, cậu liền hỏi: “Bài tập gì thế? Cho tớ mượn chút.”
Bảo Bảo đưa vở chuyên dùng để làm bài tập qua.
Ninh Khải Triết lật ra, bắt đầu viết viết.
Chép xong, cậu lại trả cho Bảo Bảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...