Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

“Cậu nghĩ đi, trước kia đều là cậu ấy thích cậu, cũng không biết chắc rằng cậu thích cậu ấy bao nhiêu, tất nhiên cậu ấy phải giả vờ ngoan một chút, không thể làm cho cậu hối hận đó. Bây giờ cậu ấy nhận ra cậu tin tưởng cậu ấy , thích cậu ấy như thế, tất nhiên không có gì phải sợ nữa.”
Bảo Bảo ngước mắt nhìn phía trước, hình như rất hợp lý.
 
Trong lòng cô thầm kêu hỏng bét, bĩu môi không vui.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau, đột nhiên cô lại hỏi: “San San, ngày mai cậu có rảnh không?”
 
“Ừm rảnh, muốn dạo phố hả?”
 
“Không phải, tớ muốn thảo luận chút chuyện.”
 
Hồ San San ngẩng đầu nhìn cô: “Chuyện gì thế?”
 
“Ngày mai nói, tớ còn gọi cả Hồng Thế và Trương Chí Thần bọn họ nữa.”
 
Hồ San San nhướn mày, có liên quan đến Ninh Khải Triết hay sao nhỉ?
 
Nghĩ thế, Hồ San San mỉm cười.
 
Trong lòng cô nghĩ, lần này quả thật Ninh Khải Triết không cần sợ gì nữa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong tim Bảo Bảo đã có chỗ dành cho cậu ấy.
 
Ninh Khải Triết về nhà, ăn cơm xong liền về thẳng phòng.
 
8 giờ hơn, Từ Đường Duy bê một đĩa hoa quả lên.
 
Bà gõ cửa, nghe con trai nói vào đi.
 
Bà mới đẩy cửa đi vào.
 
Vừa vào bà đã thấy con trai bà đang cúi đầu chăm chỉ làm bài.
 
Từ Đường Duy cũng cảm nhận được chút sự thay đổi của con trai.
 
Trước kia, Khải Triết học cứ như đang theo đuổi một thứ gì đó, trên người nó luôn có cảm giác nôn nóng.
 
Bây giờ lại rất an nhiên, giống như đã có mục tiêu vững vàng, ung dung tiếp cận mục tiêu.
 
Bà đặt đĩa trái cây bên cạnh ta Ninh Khải Triết.
 
“Đừng chăm chăm học như vậy, nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút trái cây.”
 
“Vâng.” Cậu dừng bút, ăn một quả dâu, xoay người, “Mẹ có chuyện gì ư?”
 
“Ừ…” Từ Đường Duy do dự một lát, hơn nữa còn cười gượng.
 
“Không có gì, con ăn đi, mẹ ra ngoài trước.”
 
“Vâng ạ.”
 
Ninh Khải Triết vừa ăn vừa nhìn tiễn mẹ ra ngoài.
 
Cậu nhìn cửa một lát, nghiêng đầu cảm thấy lạ, cứ thấy mẹ muốn nói gì đó.
 
Khi tò mò xong, cậu cũng không để ý nữa mà quay người tiếp tục làm bài tập.
 
Từ Đường Duy ra khỏi phòng con trai, xuống lầu đến phòng khách, nhào vào lòng của chồng.
 
“Sao thế?” Ninh Dũng Tiên xoa tóc mai của vợ.
 
“Dũng Tiên, em thấy con trai mình thay đổi rồi.”
 
“Hử?”
 
“Hồi trước em cảm thấy con trai chăm chỉ học hành là vì gặp chuyện gì đó, nhưng bây giờ không thấy thế nữa.”
 
Ninh Dũng Tiên mỉm cười: “Sao lại nói thế?”
 
“Em cảm thấy bây giờ con trai mình thật sự cam tâm tình nguyện học hành.”
 
Ninh Dũng Tiên nghe thế, cảm thấy vợ mình rất đáng yêu nên ôm chặt thêm một chút.
 
10 giờ tối.
 
Ninh Khải Triết vẫn luôn học đến giờ này lấy cuốn nhật ký ra.
 
Cậu viết kế hoạch tám năm trong tương lai lên đó.
 
Năm đầu tiên, lớp 11, chăm chỉ học hành.
 
Năm thứ hai, lớp 12, thi vào cùng một trường đại học với Bảo Bảo.
 
Năm thứ ba, đại học năm nhất, làm thêm kiếm tiền và chăm chỉ học tập.
 
Năm thứ tư, đại học năm hai, có sự tích lũy nhất định, có thể giúp Bảo Bảo mua mua mua.
 
Năm thứ năm, đại học năm ba, tìm một chỗ thực tập gần chỗ của Bảo Bảo.
 
Năm thứ sáu, đại học năm bốn, sau khi tốt nghiệp là 22 tuổi, kết hôn!
 
Năm thứ bảy, sinh một bé gái, lớn lên giống Bảo Bảo là tốt nhất, không giống thì cậu cũng yêu thương.
 
Năm thứ tám, có lẽ sẽ sinh một bé trai, nhưng mà có cũng được không có cũng chẳng sao.
 

 
Ninh Khải Triết đã viết là nghiện, vui vẻ đến mức không dừng được.
 

Thế nên viết tận đến năm thứ 15.
 
Cậu dừng bút xem, sững người một giây sau đó không nhịn được bật cười.
 
Đúng thật là cồng kềnh thật.
 
Thứ bảy ngày hôm sau.
 
Đám Bảo Bảo ngồi ở StarBucks.
 
Hồ San San vẫn chưa đến.
 
Hồng Thế, Trương Chí Thần và Cao Dục nhìn nhau.
 
Cả bọn không hiểu Bảo Bảo hẹn bọn họ ra và còn đặc biệt dặn dò không được nói cho Ninh Khải Triết biết là chuyện gì.
 
Cửa StarBucks bị đẩy ra, Hồ San San vào cửa, thấy Bảo Bảo liền vẫy tay.
 
Hồ San San đi đến, sau lưng là Hứa Văn Thành.
Hồ San San đi đến góc sô pha rồi ngồi xuống, bảo Hứa Văn Thành ngồi bên cạnh.
 
“Sáng sớm hôm nay bé yêu đến tìm tớ làm bài tập nên tớ dẫn cậu ấy đến luôn.”
 
Cô cầm ly cà phê đá mà Bảo Bảo đã giúp cô chọn trước trước mặt lên uống một ngụm.
 
Bảo Bảo gật đầu không có ý kiến gì.
 
Thấy người đã đến đủ, Cao Dục vừa định hỏi.
 
Bảo Bảo đã mở lời trước, cô nhìn Hồng Thế.
 
“Hồng Thế, cậu có để bụng nếu lên tin thời sự không?”
 
“…Là ý gì?” Cậu khựng lại một lát.
 
“Tớ muốn giúp Ninh Khải Triết xóa bỏ hình phạt, cũng muốn giúp cậu ngăn chặn sự quấy rối của đám người đó lần nữa.”
 
Cho dù Hồng Thế có điềm tĩnh như thế nào cũng phải kinh ngạc.
 
Cậu hỏi: “Làm như thế nào?”
 
“Đầu tiên, chúng ta phải phơi bày chuyện này ra hết. Sau đó chúng ta lại tìm viên cảnh sát xử lý chuyện tối hôm đó làm rõ với nhà trường.”
 
“Tại sao không tìm luôn viên cảnh sát đó đến trường làm rõ?” Cao Dục khó hiểu.
 
“Như thế chỉ giúp Ninh Khải Triết loại bị hình phạt, chứ không thể giúp Hồng Thế tránh khỏi sự quấy nhiễu.” Bảo Bảo nhìn qua.
 
Hồng Thế im lặng một lát nói: “Tớ không sao, chỉ cần có thể xóa hình phạt giúp Khải Triết là được.”
 
Bảo Bảo mím môi: “Thật ra tớ còn có chút ý đồ riêng.”
 
Tất cả mọi người nhìn Bảo Bảo.
 
Bảo Bảo khó xử chống hai tay lên đầu gối, cúi đầu.
 
“Tớ đoán việc chủ nhiệm môn chính trị không tra xét gì mà đã hiểu lầm Khải Triết tham gia đánh nhau là vì chủ nhiệm đã có ấn tượng không tốt đối với Khải Triết trước đó, cho rằng cậu ấy là học sinh hư, đánh nhau gần như là chắc chắn, vì thế sẽ không tin lời của cậu ấy.”
 
Mọi người nghe thế đều khẽ nhíu mày.
 
Bảo Bảo tiếp tục nói: “Tớ muốn mượn chuyện này để tạo áp lực cho chủ nhiệm chính trị, sau này không dám tùy tiện vu oan người khác nữa.”
 
Mọi người đều im lặng, Bảo Bảo có hơi thấp thỏm.
 
Đột nhiên Hồ San San nhéo vai Bảo Bảo.
 
Cô thì thầm, mang theo chút trêu đùa, cô nói chỉ có hai người họ là có thể nghe thấy.
 
“Cục cưng à, cậu thương Ninh Khải Triết như vậy, khó trách cậu ấy không kiềm chế được thú tính.”
 
“Cậu im mồm đi.” Cô vỗ lên đùi của Hồ San San, để cô không nói thêm nữa.
 
Lúc này Trương Chí Thần hỏi: “Thế thầy có biết là do chúng ta giở trò không?”
 
“Đứa trẻ ngốc à, có một thứ gọi là báo cáo nặc danh.”
 
Ánh mắt đồng tình của Hồ San San phóng qua.
 
“Không, trọng tâm của chuyện này vẫn nằm trên người Hồng Thế, còn về việc chủ nhiệm chính trị vu oan Khải Triết tốt nhất là nhắc qua mà thôi.” Bảo Bảo lại nhìn Hồng Thế.
 
Hồng Thế không hề do dự: “Được, làm theo cậu đi.”
 
“Còn một vấn đề nữa.” Cao Dục mặt ủ mày chau, “Nếu tiết lộ hết mọi chuyện, ngộ nhỡ đám người đó chó cùng đứt dậu, làm ra chuyện còn quá đáng hơn nữa với Hồng Thế thì làm sao?”
 
Bảo Bảo lắc đầu: “Mọi sự bắt nạt đều phát triển trong sự im lặng của nạn nhân. Chỉ có đứng dưới ánh mặt trời, những tên gây chuyện đó mới bị chiếu sáng, không còn nơi nào để lẩn trốn.”
 
Cao Dục sững người một lúc, sau đó bật cười.
 
Tiểu thục nữ này nhìn thì nhỏ nhắn, nhưng không hề yếu đuối dù một chút.
 
Giống như đúc Khải Triết, đều là người lớn mật.
 
Không còn ai có ý kiến nữa, Bảo Bảo bắt đầu nói kế hoạch của cô. 
 
Đầu tiên, cô và San San sẽ đến Gamecity.
 
Xem có thể tìm được video quay đám người đó mắng Hồng Thế tàn tật vào kì nghỉ năm ngoái không.
 
Sau đó Bảo Bảo sẽ về biết đơn tố cáo.
 
Nặc danh rồi đăng lên tài khoản Weibo công chúng ở địa phương, cô sẽ dùng bút danh để tường thuật sự việc.


 
Nhưng có lẽ người của hai trường rất dễ đoán ra là ai.
 
Cuối cùng đợi mọi việc trở nên ồn ào rồi.
 
Hồng Thế sẽ đến đồn cảnh sát nhờ viên cảnh sát xử lý tối hôm đó giải thích với nhà trường.
 
Trương Chí Thần và Cao Dục nhìn nhau.
 
Đồng thời hỏi: “Thế bọn tớ làm gì?”
 
Bảo Bảo chớp mắt: “Phụ trách...tuyên truyền trong bóng tối!”
 
“…” Trương Chí Thần và Cao Dục.
 
Bọn họ cảm thấy nhiệm vụ của mình có cũng được không có cũng chẳng sao.
 
Vừa bàn bạc kế hoạch xong.
 
Bảo Bảo và Hồ San San liền đi đến Gamecity.
 
Bọn họ dành cả buổi chiều để tìm ra đoạn video giám sát hôm đó.
 
Nhưng điều khiến họ vui mừng hơn là lúc đó đúng lúc bọn họ đứng dưới camera giám sát.
 
Hơn nữa camera giám sát trong thành phố trò chơi của bố San San còn thu được cả âm thanh.
 
Câu “đồ tàn tật” tên kia mắng đã bị thu lại một cách rõ ràng.
 
Hồ San San chiết xuất đoạn video đó ra, gửi vào trong hòm thư của Bảo Bảo.
 
Sau khi làm xong, Bảo Bảo không ở lại mà vội vã trở về nhà.
 
Hồ San San đứng ở cửa nhìn Bảo Bảo chạy đi chờ xe bus, cô ôm vai thở dài.
 
Hồ San San vươn tay ra kéo Hứa Văn Thành qua ôm.
 
Đầu kê sát đầu, cô nói: “Xem cục cưng của tớ thật sự rơi vào lưới tình rồi.”
 
“…Cậu lo lắng cho cô ấy à?”
 
Hứa Văn Thành bị Hồ San San ôm cứng như vậy có chút xấu hổ, nhưng lại không dám phản kháng.
 
“Ừm…” Hồ San San trầm tư một hồi, “Cũng không đến nỗi lo lắng, chỉ là không quen mà thôi.”
 
Bảo Bảo của trước kia thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.
 
Bảo Bảo của hiện tại lại làm lớn chuyện vì Ninh Khải Triết.
 
Hồ San San sờ cằm, tự dưng cảm thấy chuyện tình yêu đúng thật là vi diệu.
 
Cô cảm thán xong bèn dẫn Hứa Văn Thành vào trong.
 
“Dù sao cũng rảnh, đi nào, bé yêu chúng ta đua vài ván đi.”
 
Kể từ hôm phát hiện ra bé yêu nhà cô cực kì có tài năng đua xe.
 
Cô đã muốn thi thố với cậu từ lâu rồi.
 
Sau đó, bọn họ đã đua tổng cộng mười ván.
 
Mười ván có đến chín ván thua.
 
Đó là Hồ San San.
 
Hứa Văn Thành nhìn kí hiệu thắng lợi đó, sợ sệt nghiêng đầu nhìn San San.
 
Cậu thấy môi San San giật giật, sự đố kị hung hãn ngập tràn trong đôi mắt đó.
 
Cậu cảm thấy không ổn ngay lập tức bèn mềm giọng gọi: “San San…”
 
“Cho tớ năm phút bình tĩnh!” Nghiến răng nghiến lợi.
 
Hứa Văn Thành ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám lên tiếng.
 
Năm phút sau, cậu đắn đo có cần nhắc San San đã hết thời gian rồi không.
 
Đột nhiên cậu nhìn thấy Hồ San San phát điên lên.
 
Cô ấy hét lớn một tiếng “A!”, sau đó đập lên vô lăng điên cuồng.
 
Trông cứ như cô nhóc đang làm mình làm mẩy với người lớn, chỉ thiếu mỗi lăn lê bò toài.
 
Hứa Văn Thành cảm thấy rất đáng yêu, muốn cười nhưng không thể đành phải nhịn.
 
Rốt cuộc Hồ San San đã phát tiết xong, nghiêm mặt đứng dậy.
 
Hứa Văn Thành cũng đứng dậy theo, ngoan ngoãn đi theo sau cô.
 
“Đi ăn!”
 
“Ừ.”
 
“Cậu mời!”
 

“Ừ.”
 
Hồ San San lại lầm bầm một câu: “Hôm nay bà ăn cho cậu mạt xác!”
 
Khốn kiếp, dám thắng cô chín ván!
 
Sau này cô phải báo thù.
 
Nhất định thế!
 
Hứa Văn Thành theo sau cười, ánh mắt vẫn cứ rơi trên bóng lưng Hồ San San.
 
Nói toạc ra là hoạt bát, không sợ trời không sợ đất, thật tốt.
 
***
 
Ăn cơm tối xong, Bảo Bảo bắt đầu cào bàn phím.
 
Cô vừa viết vừa sửa, cảm thấy chỗ nào dùng từ không ổn thỏa lại xóa viết lại.
 
Viết còn nghiêm túc hơn bài làm văn thi vào cấp ba, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn vài trăm chữ.
 
Khi cô viết xong, rồi đọc lại vài lần và đã hài lòng thì thời gian cũng đã trôi đến một giờ sáng.
 
Cô gửi bài tố cáo cùng với video đến một tài khoản Weibo rất được yêu thích ở địa phương.
 
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi lại gửi một bản cho tài khoản Weibo cửa đồn cảnh sát địa phương.
 
Bảo Bảo xem thời gian, suy nghĩ có nên đi tắm không vì cô đã rất mệt rồi.
 
Do dự một hồi, cô vẫn không chịu được cái đầu bết nên đi vào phòng tắm.
 
Bảo Bảo tắm xong đi ra ngoài, quả thực không trụ được nữa.
 
Vừa nằm xuống giường là ngủ thiếp đi.
 
Ngày hôm sau mở mắt ra.
 
Bảo Bảo hắt hơi một cái, cảm lạnh một cách vẻ vang.
 
Cô bò dậy uống thuốc, đầu óc mụ mị mở tài khoản Weibo vừa tạo mới tối hôm qua trên điện thoại.
 
Hai tài khoản Weibo mà cô gửi bài đều đả trả lời cô.
 
Bảo Bảo trả lời qua loa, sau đó vội cảm ơn.
 
Đến chiều, bài báo đã ra lò.
 
Sau mười mấy phút, không ngờ lại lên top1 hot search.
 
Bảo Bảo cố gắng trợn mắt không dám tin.
 
Cô nghi ngờ gõ Wechat của Hồ San San.
 
[Cậu mua hot search à?]
 
[…] Một giây sau tin nhắn khác lại tới, [Bé yêu mua đó.]
 
[…] Lần này đến lượt Bảo Bảo không biết nên nói gì.
 
[Cậu ấy tốn bao nhiêu tiền?] Bảo Bảo thấp thỏm hỏi.
 
[Cậu ấy nói khoảng hai tháng tiền tiêu vặt, không sao cậu ấy vẫn còn tiền.]
 
Hồ San San trả lời xong tự dưng không bình tĩnh được nữa.
 
Gửi bảy tám tin nhắn liên tiếp đến.
 
[Định mệnh, tớ vừa tra một chút, cậu biết không, lên hot search cũng phải hai mươi mấy vạn (~ 800 triệuVNĐ)! Thế mà nói vẫn còn tiền, phải gọi là rất nhiều tiền mới đúng!]
 
[Dù tớ biết bé yêu là phú nhị đại, nhưng lúc này mới thấy chân thực như vậy!]
 
[Cậu nói xem bình thường tớ đối xử với cậu ấy tốt không? Sau này có thể nhờ chút quan hệ này xin cậu ấy bao nuôi được không?]
 
[Được, bà cũng muốn có nhiều tiền như thế, sau đó bao nuôi thật nhiều em gái xinh xẻo!]
 
[Bảo Bảo, tớ nói thật, tớ chưa bao giờ cảm thấy nghèo, nhưng trước mặt cậu ấy tớ đã cảm nhận được rồi ::cười mỉm::]
 

 
Bảo Bảo xem rồi bật cười.
 
Đợi Hồ San San gửi tin nhắn xong, cô lại cảm thấy không ổn.
 
[Như thế hình như không tốt lắm, dù sao cũng nhiều tiền vậy mà. Cậu với cậu ấy xem có thể hồi lại không, không cần phải lên hot search đâu.]
 
[Được rồi, cậu đừng quan tâm cậu ấy, loại cậu ấm như vậy, cậu cứ xem như cậu ấy gửi món quà quyên góp cho dân nghèo chúng ta đi.]
 
“…” Bảo Bảo.
 
Vốn dĩ không thấy gì, nhưng khi San San nói câu này.
 
Cô cũng cảm thấy bọn cô nghèo rớt mùng tơi.
 
Cửa phòng bị gõ ngay lập tức.
 
“Cục cưng, có phải khó chịu lắm không? Không thì bố đưa con đi bệnh viện nhé.”
 
Bảo Bảo trèo xuống giường, quệt nước mũi.
 
Giọng nghèn nghẹt: “Không cần đâu, con ngủ một lát là được.”
 
“Được rồi, thế con mau nghỉ ngơi lát đi.”
 
Bảo Đông Lương chần chừ một lúc, sau cùng đi vào phòng sách.
 
Bảo Bảo cảm thấy đầu choáng váng, quyết định ngủ một giấc.
 
Cô ngủ một mạch đến trưa.
Cô dậy ăn cơm xong, uống thuốc rồi lại tiếp tục nằm nghỉ ngơi.
 
Giấc ngủ này kéo dài đến tiết tự học buổi tối.
 
Cô tỉnh lại xem điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
 
[Cục cưng, sao gọi cho cậu cậu không bắt máy? Hôm nay là thứ hai, có tiết tự học tối, cậu không ngủ quên đó chứ!?] Hồ San San.

 
“…” Trên trán Bảo Bảo hiện lên hai vạch đen, cô quên thật.
[Bảo Bảo, cậu sao thế? Thấy tin nhắn nhớ gọi cho tớ.] Ninh Khải Triết.
 
Bên trên còn có một tin: [Bảo Bảo, vào tiết tự học rồi! Cậu còn không đến thì sẽ bị trừ điểm chuyên cần đó!]
 
Lướt lên trên nữa, không ngờ còn có một tin gửi đến từ trưa.
 
Lúc đó cô cũng đang ngủ, không nhìn thấy.
 
[Bọn Hồng Thế đã nói với tớ rồi…tại sao cậu lại không nói với tớ một tiếng.]
 
Câu này sao nghe có vẻ có chút thẹn thùng trong đó vậy?
 
Bảo Bảo sờ trán, có hơi nóng.
 
Cô trả lời từng tin nhắn một, thừa nhận chuyện ngu ngốc là mình đã ngủ quên.
 
Sau đó cô lại gửi một tin nhắn cho lớp trưởng Bác Tân Bạch xin nghỉ ốm.
 
Ngày mai sẻ bổ sung đơn nghỉ xin phép.
 
Bảo Bảo làm xong hết tất cả không kìm được ho vài tiếng.
 
Bảo Đông Lương và Tần Tư đang xem ti vi ngoài phòng khách.
 
Nghe thấy tiếng ho, hai người bật dậy gõ cửa phòng Bảo Bảo.
 
“Cục cưng dậy rồi à?” Tần Tư.
 
“Vâng.” Bảo Bảo đáp một tiếng, không nhịn được ho.
 
Tần Tư đẩy cửa, đi đến bên giường Bảo Bảo.
 
Bảo Đông Lương đi vào theo, ngồi phía sau bà xã.
 
“Khó chịu lắm sao?” Tần Tư nhíu mày sờ trán Bảo Bảo.
 
Nóng hổi, bà nhíu mày: “Không được, phải đến bệnh viện thôi.”
 
“Anh đi thay quần áo.”
 
Bảo Đông Lương nghe bà xã nói lập tức hành động.
 
Bảo Bảo nói không nên lời, ho không ngừng nên chỉ có thể gật đầu.
 
Bảo Bảo mơ mơ hồ hồ cả buổi tối.
 
Sau khi đến bệnh viện tiêm xong.
 
Cô đã quên mình làm sao về đến nhà khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau.
 
Bác sĩ tiêm tổng cộng ba ngày cho Bảo Bảo.
 
Bảo Bảo không muốn bỏ lỡ tiết học.
 
Sau nghỉ nghỉ ngơi ở nhà cả buổi sáng thứ hai, cô quyết định đi học tiết tự học tối.
 
Học tiết ban ngày vào thứ ba rồi xin nghỉ học buổi tối để đi tiêm.
 
Hơn 7 rưỡi tối, Bảo Bảo vào lớp học.
 
Người có chút suy nhược, toàn thân mềm nhũn.
 
Cô thấy Ninh Khải Triết đang cúi đầu làm bài tập, trong lòng nghĩ cậu thật ngoan, bèn cảm thấy vui vẻ trong lòng.
 
Ai ngờ cô vừa vào, sau khi nhìn rõ cậu đang viết cái gì trên vở bài tập.
 
Cô bỗng không nói nên lời.
 
“Cậu đang làm gì đấy?” Bảo Bảo hỏi.
 
Giọng nói vẫn còn rất yếu.
 
“Bảo Bảo!” Ninh Khải Triết nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu.
 
Không hề che dấu sự niềm nở trong ánh mắt mà kéo cô ngồi xuống, vồn vã hỏi cô thế nào rồi.
 
“Tốt hơn nhiều rồi.” 
 
Bảo Bảo liếc nhìn cậu quái lạ, rồi lại nhìn vở bài tập của cậu.
 
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Ninh Khải Triết quay đầu nhìn.
 
Khi nhìn thấy kiệt tác trên vở bài tập của cậu, mặt đã đỏ bừng lên.
 
Cậu lấy cục tẩy xóa đi ngay lập tức, vừa chà vừa nói: “Khụ khụ…luyện chữ thôi…”
 
“…” Bảo Bảo.
 
Luyện chữ bằng tên của cô ư?
 
Thoạt nhìn cô còn thắc mắc tại sao câu hỏi mới lạ như vậy.
 
Không ngờ đáp án đều là: Bảo Bảo.
 
Vẫn may cậu ấy dùng bút chì, không thì vở bài tập còn nộp được cho giáo viên không chứ?!
 
Bỗng nhiên Ninh Khải Triết dừng lại, bắt đầu ngây ngốc.
 
Bảo Bảo tò mò nhìn qua, thấy cho dù đã xóa sạch rồi nhưng vết hằn vẫn rõ ràng trên tờ giấy.
 
Khóe môi cô giật giật.
 
Tiêu rồi, cậu ấy phải nợ bài tập rồi…
 
Một lúc sau, Bảo Bảo nhịn không được nữa cười.
 
“Không được cười!” Ninh Khải Triết nghe thấy tiếng cười bèn quay lại.
 
Bảo Bảo mặc kệ cậu, vùi đầu vào cánh tay tiếp tục cười.
 
Ninh Khải Triết ghé sát người, thì thầm nói: “Còn cười nữa! Tớ lại cưỡng hôn cậu!”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui