[Mấy tên đó đã bắt được Hồng Thế, Ninh Khải Triết không thể ngồi nhìn, cậu ấy cũng không còn cách nào khác mà.]
Thời gian Bảo Bảo nhìn dòng chữ này có hơi dài, một lúc sau cô mới cầm bút viết: [Tớ biết.]
[Vẫn còn giận ư?] Hồ San San trả lời rất nhanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Bảo cầm bút do dự một lúc, rốt cuộc vẫn viết một hàng chữ: [Tớ không giận.]
[Thế thì tại sao? Tớ chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ.]
Không phải thờ ơ, mà là có chút khép kín
Giống như dáng vẻ loại bỏ hết tất cả tạp niệm để học hành vậy.
Nhưng lại không hoàn toàn như thế, cục cưng bây giờ cho cô cảm giác rất bối rối.
[Tớ chỉ đang nghĩ] Đầu bút dừng lại.
Bảo Bảo khựng lại, sau đó gạch đi chữ “tớ chỉ đang nghĩ” trước đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viết lại: [Không sao, làm bài tập thôi.]
“…” Hồ San San.
Làm bài tập gì chứ, cô có cầm bài tập đến đâu.
Hồ San San xé một tờ giấy nháp của Bảo Bảo, bắt đầu cặm cụi vẽ vời.
Mười phút sau lại đưa giấy nháp đến tay Bảo Bảo.
Hồ San San đẩy Bảo Bảo, rồi lại dùng bút chỉ vào tờ giấy.
Bảo Bao cúi đầu xem.
Trên bức vẽ đó làm một con Husky đang ngồi, ánh mắt đáng thương vô tội, bên cạnh là một cô bé đang cầm roi.
Trên đầu Husky có một mũi tên, đoạn cuối mũi tên viết ba chữ “Ninh Khải Triết”.
Trên đầu cô bé cũng có một mũi tên, cuối mũi tên viết hai chữ “Bảo Bảo”.
Sau đó có mỗi ô bong bóng bên cạnh Husky và cô bé.
“Ngồi xuống!” Cô bé.
“Gâu gâu!” Husky.
Bảo Bảo thấy thế không nhịn được cười, đặc biệt là ánh mắt đó quá đỗi truyền cảm.
Cô nhớ đến buổi tối hôm lễ giáng sinh, Ninh Khải Triết ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế dài, ánh mắt cậu ấy cũng y như vậy.
Vô tội, đáng thương, ngoan ngoãn, và còn ẩn chứa sự vui mừng nịnh nọt.
Hồ San San thấy Bảo Bảo cười rồi, lập tức viết lên giấy nháp: [Thế nào? Truyền thần lắm đúng không?]
Bảo Bảo mím môi, nhịn cười gật đầu.
[Thế…không giận nữa chứ?]
[…Cậu ấy trả tiền cho cậu à?]
[Tưởng tớ nói giúp cậu ấy à? Thôi xin, tớ chỉ không nỡ thấy cục cưng của mình buồn thôi mà!]
Bảo Bảo lại mỉm cười, lần này không viết nữa mà vẽ một trái tim.
Tiếng chuông tan học vừa vặn vang lên.
Hồ San San “thả rông” tính cách ngay tắc lự, ôm chặt Bảo Bảo hôn một cái rõ vang.
Khiến bạn nam ngồi hàng sau tròn cả mắt.
Tình bạn giữa con gái thần kì thật, cứ bất hòa là hôn.
Cậu ta lặng lẽ cầm ly đi lấy nước.
Hồ San San ôm Bảo Bảo muốn an ủi thêm vài câu, nhưng bỗng dưng điện thoại trong ngăn bàn lại rung lên.
Cô cầm điện thoại ra xem, xem xong liền đưa cho Bảo Bảo.
“Xem ra cục cưng của chúng ta được huấn luận rất tốt nha, đầu gấu ngày nào hoàn lương thật rồi.”
Bảo Bảo nhìn thấy tin nhắn do người tên Dương Nhị gửi cho San San.
Bên trên viết: [Tình hình mới nhất, không có đánh bậy, bọn họ báo cảnh sát.]
Bảo Bảo biết Ninh Khải Triết không đánh nhau bèn thả lỏng trong lòng.
Nhưng nghĩ đến có thể bây giờ cậu ấy đang ở đồn cảnh sát lại căng thẳng.
Hồ San San thấy sắc mặt cô là biết cô đang nghĩ gì.
Cô vỗ vai Bảo Bảo, nói: “Được rồi đừng lo, nếu đã không đánh nhau thì không việc gì đâu, cậu ấy lớn vậy rồi, hơn nữa là con trai, sau này cậu làm vợ cậu ấy chứ không phải mẹ cậu ấy đâu, lo lắng thế làm gì.”
Bảo Bảo giật khóe miệng, dúi điện thoại vào ngực San San.
“Vợ gì mà vợ, nói cẩn thận đi.”
“Úi...” Hồ San San ôm ngực gập người, nhìn Bảo Bảo trách móc, “Bảo bối nhẫn tâm quá đi.”
Bảo Bảo bị dáng vẻ của cô ấy chọc cười.
Hứa Văn Thành đã đến bên cạnh họ không biết từ lúc nào, thấy dáng vẻ của Hồ San San.
Cậu lo lắng hỏi: “San San cậu sao thế? Đau chỗ nào sao?”
Hồ San San quay lại: “Ngực, cậu muốn giúp tớ xoa xoa ư?”
Biểu cảm và giọng nói của cô vô cùng điềm tĩnh, thành công ép Hứa Văn Thành phải đỏ mặt chạy đi.
Hồ San San giở trò vô lại xong, sự thích thú còn chưa hết, quay lại nhìn Bảo Bảo…
“Đi đi.” Bảo Bảo đẩy cô, cười bất lực.
Hồ San San thân mật nhéo má của cục cưng, đứng dậy nhanh chóng đuổi theo Hứa Văn Thành.
***
9:30 tối.
Ba người ngồi ở một chỗ tối mờ gần bồn hoa cạnh bậc thang trước cửa đồn cảnh sát.
Mặt của Ninh Khải Triết bị thương, dưới cằm dán một miếng băng, trong lòng u uất.
Hồng Thế do dự rất lâu, sau đó vỗ chân cậu: “Khải Triết, xin lỗi.”
“Não cậu ngập nước hả?” Rảnh rỗi đi xin lỗi cậu làm gì.
Ninh Khải Triết sờ miếng băng trên cằm, nghĩ thầm trong lòng tại sao lại là vị trí này.
Không biết có để lại sẹo không, không biết Bảo Bảo có ghét cậu có sẹo không.
“Lần nào cũng vì tớ, lần trước hại cậu phải đền biết bao nhiêu tiền, lần này hại cậu bị thương.”
“Liên quan gì đến cậu, những tên đó chán sống. Hơn nữa có phải nghiêm trọng gì đâu, cùng lắm để lại cái sẹo thôi.”
Cao Dục chen miệng vào: “Thật ra cũng trách tớ, nếu tớ không gọi cậu qua thì tốt rồi, nhưng thật sự lúc đó tớ không dám đi một mình.”
Cậu vò mặt, cảm thấy thật hổ thẹn về bản thân.
Ninh Khải Triết đẩy mạnh cậu một cái: “Hôm nay hai cậu uống lộn thuốc hả? Tên nào tên nấy như thần kinh!”
“Thực ra thì sau khi cậu vào Húc Thị, tớ và Hồng Thế đã thống nhất sau này có chuyện gì cũng sẽ không tìm cậu. Húc Thị là trường danh tiếng, bọn tớ sợ liên lụy cậu.” Cao Dục dừng lại, ân hận sờ gáy, “Là do tớ nhu nhược, lại liên lụy cậu thêm lần nữa.”
“Có phải anh em không thế? Nói những lời như vậy? Chi bằng dứt khoát nghỉ chơi đi cho khỏe?”
Ninh Khải Triết nổi giận, đẩy mạnh Cao Dục.
Thân trên Cao Dục không vững, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Một lúc sau, bàn tay lớn của Ninh Khải Triết nắm lấy cằm của Cao Dục, ép cậu ngẩng đầu lên.
“Mẹ kiếp, cậu khóc gì chứ? Lạy bố, có phải con trọng thương không cứu được hay chết rồi đâu?”
“Xùy xùy xùy, rủa bản thân giả tạo lắm biết không?”
Cao Dục hất tay Ninh Khải Triết ra, giơ tay áo lên lau nước mắt một cách hung hăng.
Hồng Thế bên cạnh thấy thế không khỏi vui mừng, nhưng vui xong rồi lại lo lắng.
“Thật ra thì bọn tớ sợ bạn gái mà cậu khó khăn lắm mới cưa đổ được sẽ chia tay vì chuyện cậu đánh nhau. Cô gái đó trông có vẻ là người không thích gây chuyện ẩu đả nhau.” Hồng Thế.
Lần này Ninh Khải Triết cúi đầu, lẩm bẩm: “ Tớ có đánh nhau gây chuyện đâu.”
Nếu cậu đánh thật thì còn dán băng y tế không, nực cười.
“Tiểu thục nữ của cậu được đấy, lần trước chơi chung với nhau, cô ấy đều chú ý đưa tay trái ra bắt tay Hồng Thế.” Cao Dục.
Cho dù cậu và Hồng Thế quen biết nhau lâu như vậy rồi, nhưng vẫn có lúc quen đưa tay phải ra.
Chứng tỏ cô gái tên Bảo Bảo kia rất tinh tế, rất biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ.
Ninh Khải Triết nghe thế khá vui vẻ, nghĩ trong lòng Bảo Bảo của cậu vốn dĩ đã rất tốt.
Đột nhiên cậu lại quay đầu: “Ai cho cậu gọi tiểu thục nữ.”
“...” Cao Dục.
Cái tên này thật sự...keo kiệt quá đi!
Thế mà cậu áy náy với tên này cái rắm à!
“Mới đầu bọn tớ cũng khó hiểu tại sao cậu lại khăng khăng một mực thích một người đến vậy, sau này gặp mới biết, đó đúng là một cô gái tốt.”
Hồng Thế vỗ vai Ninh Khải Triết.
“Tớ biết.” Ninh Khải Triết lại cúi đầu.
Sau một hồi, cậu ôm đầu gối, hàm hồ nói một câu: “Thật ra tớ cũng sợ.”
Sợ Bảo Bảo giận cậu, đòi chia tay cậu.
Cả Hồng Thế và Cao Dục đều ngẩn người, lát sau mới phản ứng lại Ninh Khải Triết nói gì.
Hai người đều đặt tay lên lưng cậu, động tác vô cùng an ủi.
Trong lòng Ninh Khải Triết chua chát.
U uất một hồi, đột nhiên cậu lại thấy có gì đó không đúng.
Cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Tại sao các cậu cứ nhắc đến Bảo Bảo với tớ vậy?”
Hồng Thế và Cao Dục đều sững sờ, ho khan vài tiếng rồi dời mắt nhìn lên trời.
Ninh Khải Triết ngoái nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn lên trời.
Bầu trời tối đen như mực, không có ánh trăng, cũng không có các vì sao. Không biết trong đầu họ đang nghĩ cái gì.
Hồng Thế và Cao Dục người thì sờ mũi, người thì sờ cằm, không ngại nói với Ninh Khải Triết.
Bọn họ cứ nhắc đến Bảo Bảo như vậy, thật ra là sợ Ninh Khải Triết quá đau khổ khi trở về trường và đối mặt với lời chia tay.
Vì vậy để cậu làm quen trước với cảm giác có thể mất đi, đến lúc đó sẽ không quá đau buồn nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau Ninh Khải Triết đến lớp.
Cậu e dè nhìn Bảo Bảo cầm ly nước đậu nành vừa uống vừa đi vào phòng học.
Sau đó bỏ cặp ngồi xuống, lật sách giáo khoa, cả quá trình đều xem cậu như người vô hình.
“Bảo Bảo...” Cậu cẩn thận đẩy một hộp sô cô la qua.
Bảo Bảo liếc nhìn, nhưng ánh mắt lại dừng ở miếng băng trên cằm cậu.
Sóng mắt cô dao động, nhưng chỉ dừng trong chốc lát, sau đó liền thu lại tầm mắt không thèm quan tâm cậu.
Ninh Khải Triết có hơi hoảng hốt, kéo vạt áo của cô.
“Giận hả?” Giọng nói mềm oặt, “Hôm qua tớ...”
Tiếng chuông vào học vang lên, cắt ngang lời của cậu.
“Vào học.”
Bảo Bảo nghiêm mặt đẩy tay cậu ra, ngồi ngay ngắn chuẩn bị lên lớp.
Ninh Khải Triết mím môi, trong lòng bí bách, cảm giác như nghẹt thở.
Một tiết học trôi qua một cách mông lung.
Ninh Khải lại kéo vạt áo Bảo Bảo ngay lập tức.
“Bảo Bảo, cậu nghe tớ nói, hôm qua tớ...”
“Ninh Khải Triết, em ra ngoài một lát.”
Sắc mặt của cô Vu trước cửa không được tốt, giọng nói cũng cứng ngắc.
Ninh Khải Triết bất lực, lúc sắp đi, Bảo Bảo đột nhiên tóm lấy tay cậu.
Cậu quay lại, nghe thấy Bảo Bảo nói với cậu: “Tớ không giận, vừa rồi đùa cậu thôi.”
Nghe Bảo Bảo nói cười với cậu như thế, Ninh Khải Triết lại tự dưng thoải mái trong lòng.
Bảo Bảo thả cổ tay cậu ra: “Đi đi.”
Cô nhìn bóng lưng Ninh Khải Triết đi ra ngoài, trong lòng có chút bất an.
Sắc mặt của cô Vu không tốt, tìm Khải Triết chắc chẳng phải chuyện gì hay ho.
Cô không mong rằng cậu bốc đồng, vì thế nên mới nói với cậu cô không giận khi cậu sắp rời đi.
Nhưng cho đến lúc kết thúc tiết buổi sáng, Bảo Bảo vẫn không thấy Ninh Khải Triết trở lại.
Cô xuống tầng đợi San San đi ăn cơm.
Trong lúc chờ, những học sinh đi trên hành lang xì xào với nhau.
“Nghe nói có người bị kỷ luật...”
“Sao người đó có thể vào Húc Thị nhỉ?”
“Nhưng mà khá đẹp trai đó...”
“Gây chuyện chứ sao, cậu muốn làm bạn gái của loại người như thế hả?”
“Không muốn, chỉ tán thưởng chút thôi mà...”
...
Hồ San San bước ra thấy Bảo Bảo đang ngây ngốc.
Cô vẫy tay trước mặt Bảo Bảo, hét một tiếng: “Hoàn hồn!”
Bảo Bảo nhìn chằm chằm Hồ San San.
Ánh mắt đó khiến cô sởn gai ốc.
“Cậu sao thế?”
Bảo Bảo khựng lại một lát mới nói: “Không sao.”
“Ăn cơm không?” Hồ San San cẩn thận hỏi.
Bảo Bảo gật đầu ừ một tiếng.
Lúc bọn họ đi ra đến cổng trường, ngang qua bảng thông báo, ở đó có rất nhiều người xúm lại.
Bảo Bảo và Hồ San San chen vào, vừa định muốn xem xem bên trong thông báo cái gì.
Thì một thân hình to lớn trồi ra ngoài.
“Trương Chí Thần?”
Hồ San San ngạc nhiên, thấy tên mập mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt hoảng hốt, thở không ra hơi trước mặt.
“Chị, chị San!”
Trương Chí Thần lao qua như thể thấy cứu tinh.
Hồ San San ôm Bảo Bảo lùi về sau một bước, sợ tên mạp đụng phải.
“Làm gì thế?” Hồ San San hỏi.
“Tớ, tớ...Khải, Khải...”
“Thở đi rồi nói.”
Trương Chí Thần bị đám đông vây kín suýt tắc thở.
Hiện tại không thể bình tĩnh ngay được.
Cậu kéo Hồ San San và Bảo Bảo vào lại trong đám người.
Đồng thời lấy thân hình đầy thịt của mình làm màn chắn, ngăn cách sự chèn ép của người khác với họ.
Hồ San San và Bảo Bảo thoải mái đứng trước bảng thông báo dưới sự bảo vệ của mập mạp.
Trên đó viết một thông báo kỷ luật.
Có ba nguyên nhân.
1, Bỏ tiết tự học tối không lý do, tối không về kí túc xá.
2, Đánh nhau với người ngoài trường, từ chối không thừa nhận.
3, Cãi lại giáo viên, không tôn trọng giáo viên.
Đối tượng kỷ luật, Ninh Khải Triết lớp 10A2.
Bảo Bảo xem xong đứng hình ngay lập tức, Hồ San San kéo cô ra khỏi đám đông.
Sau khi ra khỏi đó, đầu óc cô mới tỉnh táo một chút sau khi hít thở không khí
mát lành.
“Bảo Bảo?” Hồ San San lo lắng gọi cô.
Bảo Bảo không đáp, phản ứng đầu tiên sau khi hoàn hồn là lấy điện thoại ra.
Cô nhanh chóng gõ một dòng tin nhắn gửi đi.
Gấp gáp tựa như gửi muộn thêm một lát sẽ xảy ra chuyện vậy.
Hồ San San lo lắng nhíu mày, thấy tin nhắn đó là gửi cho Ninh Khải Triết.
[Tớ tin cậu, cậu không đánh bậy. Cậu đã tuân thủ lời hứa của chúng ta, tớ tin là vậy.]
Bây giờ cô chẳng sợ gì, chỉ sợ Ninh Khải Triết sẽ mất bình tĩnh khi bị vu oan, rồi lầm đường lạc lối.
Lúc điện thoại của Ninh Khải Triết nhận được tin nhắn này.
Cậu đang chơi bóng không nhìn thấy.
Sân bóng ở khu nhà cậu chứ không phải ở trường.
Cho đến lúc giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, tiết buổi chiều sắp bắt đầu rồi.
Cậu mới ngồi xuống đất, tay chân mềm nhũn, người nhễ nhại mồ hôi.
Hai chân co lên, hai cánh tay đặt lên trên đầu gối.
Cậu cúi đầu, mồ hôi trượt xuống lông mày theo trán cậu, rồi đọng lại trên hàng mi.
Nó như nước mắt chảy theo gò má xuống cằm, kích ứng vết thương, làm nó hơi đau.
Cậu nhắm mắt, gục đầu xuống, mồ hôi lại nhỏ xuống theo mũi cậu.
Rơi trên mặt đất tạo thành dấu ấn đậm màu.
Cậu biết là ai đã nói chuyện ngày hôm qua đến ban lãnh đạo nhà trường của cậu.
Giờ cậu chỉ muốn đánh đám cặn bã đó nhập viện, nằm hẳn mấy tháng.
Nhưng bây giờ cậu không thể đánh nhau, cậu đã hứa với Bảo Bảo không bao giờ đánh nhau nữa.
Ninh Khải Triết lau mồ hôi, cắn răng thở dài.
Cậu nằm ra đất, nhắm mắt bình ổn lại nhịp thở.
Trong túi áo đồng phục bên cạnh rung kịch liệt, cậu không động đậy.
Khi nó không rung nữa, vài giây nữa lại trôi qua, cậu lấy điện thoại ra khỏi túi.
Liếm đôi môi khô khốc, cậu mở tin nhắn mới ra xem.
Có rất nhiều người.
Trương Chí Thần, Bác Tân Bạch, Chu An Chí, Hồ San San...còn có Bảo Bảo.
Do dự rồi lại do dự, cậu vẫn mở tin nhắn của Bảo Bảo ra trước.
Tin nhắn mới nhất là: [Ngoan, về lên lớp được không? Mời cậu ăn sô cô la.]
Tin nhắn trên nữa là : [Tớ tin cậu, cậu không có đánh nhau. Cậu đã giữ đúng lời hứa của chúng ta, tớ tin cậu.]
Lướt lên trên nữa là tin nhắn cũ.
Hai tin nhắn, cậu nhìn rồi lại ngắm.
Sau cùng nhịn không được bật cười thành tiếng vì câu “mời cậu ăn sô cô la”.
Đặt mu bàn tay lên mắt, cậu hé miệng để lộ nụ cười trắng toát.
Một lúc sau, cậu thì thào: “Bảo Bảo...”
Thì thào xong, thêm vài giây nữa thì Ninh Khải Triết đột ngột đứng dậy.
Đến lớp muộn mất!
Tiết thư hai buổi chiều.
Cả người Ninh Khải Triết bẩn thỉu, cậu đi vào lớp bằng cửa sau, hét một tiếng báo cáo.
Giáo viên lịch sử nâng đôi mắt sau cặp kính lão lên nhìn cậu, sau đó vẫy tay để cậu vào.
Ninh Khải Triết ngồi vào chỗ, vừa ngồi xuống, một bàn tay nhỏ đã chìa ra.
Bàn tay nhỏ mở ra, trong lòng bàn tay bụ bẫm đó là vài viên sô cô la có lớp giấy gói màu bạc.
Cậu nhìn chăm chú quên cả cầm.
Bảo Bảo lại chìa một tay ra, kéo tay cậu qua, tách năm ngón tay của cậu.
Bỏ sô cô la vào lòng bàn tay cậu, rồi gập năm ngón tay lại.
Sô cô la nắm trong lòng bàn tay hơi mềm, sợ là đã tan chảy.
Trái tim Ninh Khải Triết dần trở nên ngọt ngào, không biết nên phô ra biểu cảm gì.
Đột nhiên có một tờ giấy đưa qua trên bàn, mảnh giấy trắng tinh và chỉ có một câu nói.
[Cậu còn không về, tớ sợ sẽ làm nó tan chảy mất.]
Ninh Khải Triết nắm viên sô cô la nhìn dòng chữ đó, trong lòng nghĩ thực ra nó đã tan chảy rồi.
Bảo Bảo thấy cậu không có phản ứng gì lại kéo tờ giấy nháp về lại.
Viết xong một hàng chữ rồi đẩy qua lại.
Trên đó viết: [Đây là viên cuối cùng rồi, đặc biệt để lại cho cậu đấy, thế nào? Tớ cưng cậu lắm đó!]
Bảo Bảo đợi hồi lâu, đợi đến muốn kéo giấy nháp qua lại.
Cuối cùng Ninh Khải Triết đã có phản ứng.
Cậu hít một cái thật sâu, ngồi thẳng lưng, mạnh bạo lấy cây bút Bảo Bảo đang cầm trong tay.
Cậu viết rất nhanh, sau đó đưa đến trước mặt Bảo Bảo.
Bảo Bảo nhìn dòng chữ trên đó: [Tạm thời đừng để ý tớ, tớ sợ không kiểm soát được cưỡng hôn cậu.]
“...” Bảo Bảo.
Một giây sau, máu huyết dồn hết lên trên, gò má đỏ ửng ngay lập tức.
Bảo Bảo dựng sách trên bàn lên, trốn phía sau đó rồi dùng tay quạt.
Cậu ấy sao vậy? Đang yên đang lành lại nói kì cục gì vậy chứ!!!
Ôi...má nóng quá đi...
Bên cạnh lại có chút động tĩnh, Bảo Bảo hạ sách xuống một chút.
Cô thấy hai tay Ninh Khải Triết đặt trên bàn, vùi mặt vào cánh tay.
Không biết mệt muốn ngủ hay là thế nào.
Ngón trỏ của Bảo Bảo động đậy, muốn chọt chọt vai cậu hỏi cậu ấy.
Ánh mắt cô khẽ lướt, lại nhìn câu nói trên giấy nháp kia.
Gò má nóng sắp chín rồi, đầu óc cô mông muội, vò tờ giấy đó rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Đến khi ném ra ngoài rồi mới phản ứng lại.
Không được! Lỡ bị người ta nhặt được thì làm sao!?
Aaaaaaaaaaa xấu hổ quá!
Bảo Bảo bắt đầu đứng ngồi không yên, thật muốn xông xuống tầng dưới nhặt nó về.
Chợt bên cạnh lại vang lên tiếng cười.
Bảo Bảo quay đầu, thấy Ninh Khải Triết ló đôi mắt sáng ra khỏi vòng tay.
Trong ánh mắt ánh lên ý cười, nụ cười bí bách đó cũng là phát ra từ mũi cậu ấy.
Vậy là hành động xuẩn ngốc của cô đã bị tên này nhìn thấy rồi ư!?
Còn dám cười, đều do cậu ấy hại hết!
Bảo Bảo giận trừng mắt với cậu, vẻ ửng đỏ trên má không hề thuyên giảm. Cô lại dựng sách lên che khuất mặt.
Thi thoảng cô lại nghiêng đầu liếc nhìn qua, vẫn lo lắng tờ giấy đó bị người ta nhặt lên rồi mở ra.
Xấu hổ quá!!
Ninh Khải Triết lại vùi đầu vào hõm tay, lần này vùi càng sâu hơn, cố sức kiềm chế.
Cậu không nói dối, câu đó là thật lòng cậu.
Cậu thật sự sẽ không kiểm soát được muốn đẩy Bảo Bảo vào tường cưỡng hôn ngay trước mặt mọi người.
Ngay cả ánh mắt cô trừng cậu vừa rồi cũng khiến cảm nhận được rõ ràng…
Cậu là một thiếu niên sức lực dồi dào, rất dễ bị kích thích khi đối mặt với người mình thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...