Kể từ khi bắt đầu học kỳ mới cho đến nay, Ninh Khải Triết trở nên vô cùng chăm học.
Không những giao bài tập đúng hạn, lên lớp cũng không làm việc riêng, lần nào kiểm tra cũng có tiến bộ.
Trong cuộc họp lớp nhỏ, cô Vu cũng bắt đầu tuyên dương cậu, mặc dù câu từ vẫn thận trọng hết mức có thể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu tháng ba, trận thi đấu bóng rổ của nhà trường bắt đầu
Tiết cuối cùng của mỗi buổi chiều chính là thời gian thi đấu của các lớp.
Cuộc thi tổng cộng có bốn vòng, nghe nói sẽ kéo dài đến giữa cuối tháng năm.
Vòng loại thứ nhất, vòng tứ kết thứ hai, vòng chung kết thứ ba, và còn vòng đấu biểu diễn cuối cùng.
Vòng biểu diễn là đội quán quân lớp 10 và đội quán quân lớp 11.
Vòng rút thăm đầu tiên, Bác Tân Bạch đã rút trúng lớp 10A3.
Hai lớp học bá đối chọi nhau, quả là rất hề hước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên hầu như tất cả các lớp đều biết rằng.
Lớp 10A3 không mạnh về thể thao, hội thao lần trước gần như là xếp chót.
Thế nên lớp 10A2 chắc chắn thắng lớp 10A3.
Buổi chiều hôm nay, trong giờ học tiết cuối cùng.
Ninh Khải Triết đã thay đồ bóng rổ, xoay quả bóng rổ trong tay, vẻ mặt rất vui vẻ.
Bảo Bảo nhìn áo lông trên người mình, rồi lại nhìn áo tay cọc của Ninh Khải Triết.
Cô không nhịn được lấy chiếc áo khoác đồng phục trường từ trong ngăn kéo khoác lên trên vai cậu.
“Mới vào xuân, ngoan, đừng lộn xộn, che cánh tay trắng ngọc ngà này lại, lúc đánh bóng mới được lộ ra ngoài.”
“Cậu nói cứ như tớ là tiểu thư cổ đại ý, còn không được bày da lộ thịt.”
“Cậu muốn lộ thịt?” Bảo Bảo cười vô cùng uy hiếp.
“Muốn…” Ninh Khải Triết chọc cô, thấy nụ cười của cô lạnh đi mới nghiêng người qua đó nói nhỏ, “Chỉ muốn lộ cho cậu xem.”
Bảo Bảo đỏ mặt, Ninh Khải Triết bắt đầu mặt dày rồi.
Nhưng cũng không tệ, vô lại nhưng cũng rất đẹp trai.
“Thế cậu không mau mặc cho xong đi.”
Lần này Ninh Khải Triết rất nghe lời, bỏ bóng xuống, duỗi cánh tay dài khoác áo vào.
Sau khi mặc xong, cậu phát hiện Bảo Bảo vẫn đang nhìn cậu.
Nâng mắt cười: “Sao nào? Có phải mang cái áo thôi mà cũng đẹp trai không”
Bảo Bảo cười, mắng cậu một câu: “Không biết xấu hổ.”
“Ấy, tớ vẫn biết xấu hổ chứ, ai biểu người nào đó thích nhìn mặt, mê cái đẹp.”
“Thế cậu phải nhớ bảo vệ cái mặt cho tốt, lỡ hủy dung rồi, người mua sẽ phải trả hàng đấy.”
Vừa nghe hai chữ trả hàng, tự dưng Ninh Khải Triết không còn điềm tĩnh nữa.
Cậu đang muốn nói gì thì một bạn nam ở hàng sau lên tiếng vẻ khó hiểu.
“Hai cậu...có phải là...”
“Là gì?” Ninh Khải Triết cười hỏi lại.
“...Có phải quá thân thiết không?”
“Làm ơn đi, trước khi lên đây tớ học cùng lớp với cậu ấy.”
Bạn nam kia gật đầu, lầm bầm một câu: “Hình như cũng đúng.”
Bạn nam kia thì thào xong thì tiếng chuông vào học vang lên.
Ninh Khải Triết xoay người lại, chuẩn bị lên lớp.
Cả tiết học, cậu không còn nhìn về hướng của Bảo Bảo dù chỉ là liếc mắt.
Cậu không muốn người khác biết cậu và Bảo Bảo yêu sớm, nếu bọn họ biết, đồng nghĩa thầy cô giáo cũng sắp biết.
Mà nếu giáo viên biết rồi, có khả năng Bảo Bảo sẽ đề nghị chia tay tạm thời vì đại cục.
Cậu đã nghĩ ra được cách suy nghĩ giải quyết vấn đề của Bảo Bảo.
Chia tay trước, nếu như vẫn rất thích nhau thì sau khi tốt nghiệp sẽ ở bên nhau.
Với Bảo Bảo thì có ở cùng nhau hay không cũng chỉ là biện bạch.
Giống như tờ giấy chứng nhận kết hôn, không đại biểu cho bất cứ tình cảm nào.
Nhưng cậu không làm vậy được, cậu không thể bình tĩnh như thế
Cậu chỉ muốn cố gắng hết sức để được ở bên Bảo Bảo.
Vì thế cậu không thể để người mà cậu không tín nhiệm biết chuyện của hai người, như thế sẽ truyền đến tai của giáo viên.
Tiết học cuối cùng đã kết thúc, Ninh Khải Triết ôm bóng ra ngoài cùng Chu An Chí và Bác Tân Bạch.
Bảo Bảo nhìn bóng lưng của Ninh Khải Triết, trộm cười.
Bạn nam hàng sau nhỏ tiếng hỏi: “Ninh Khải Triết sao thế? Tiết trước cứ là lạ.”
“Có phải rất giống giấu đầu lòi đuôi không?” Bảo Bảo cười hỏi lại.
“Hả?” Bạn nam đơ người một lúc, sau đó đỏ mặt gật gù.
Mặc dù nghi ngờ người khác yêu sớm là không tốt, nhưng phản ứng của Ninh Khải Triết thật sự giống giấu đầu hở đuôi.
“Thế nên tớ và cậu ấy yêu sớm đó.” Giọng điệu hối tiếc cực kỳ buồn cười.
“…” Bạn nam kia lại đứng hình, một lúc sau , “Cậu đừng đùa nữa”
Làm gì có ai tự nhận yêu sớm, còn phóng khoáng như thế, lại còn là con gái.
“Không phải cậu nghi ngờ à?” Bảo Bảo.
Bạn nam sờ mũi, có chút đuối lý.
Cậu chột dạ nói: “Còn không phải biểu hiện của hai cậu quá mức thân thiết à?”
“Nhưng thế cũng không thể nói người ta yêu sớm lung tung được, nếu để phụ huynh cậu ấy biết, chắc đánh cho cậu ấy một trận quá.”
“...Không đến mức thế đâu.” Bạn nam cười gượng.
“Chắc cậu nghe qua sự tích trước kia của cậu ấy rồi nhỉ?”
“Nghe thì cũng có nghe một chút.”
“Thế cậu thấy cậu ấy có giống thành phần chăm chỉ học hành không?”
“...Không giống.”
Đây là nói thật, hơn nữa cậu dám bảo đảm trong lớp không chỉ mình cậu nghĩ như vậy.
“Thế cậu nghĩ tại sao tự dưng cậu ấy lại phấn đấu? Chẳng phải nhà quản nghiêm quá sao?”
Bảo Bảo tỉnh bơ, nói nhăng nói cuội, lừa bạn nam đó đến ngớ người.
Sau cùng bạn nam đó sờ cằm, suy nghĩ: “Thế cái dáng cẩn thận của cậu ấy...”
“Không phải sợ cậu ăn nói hàm hồ, truyền đến tai giáo viên rồi bị mời phụ huynh đến ư, về nhà lại thêm trận đòn.”
“...Tớ, tớ không cố ý.” Bạn nam khổ sở, “Cậu ấy cũng không dễ dàng gì, khó khăn lắm mới nâng thành tích lên.”
“Đúng thế đúng thế.” Bảo Bảo gật đầu phụ họa.
“Ài, thế lát nữa tớ xin lỗi cậu ấy vậy.”
“Không cần đâu, cậu không nghi ngờ nữa là tốt rồi, Ninh Khải Triết cũng không phải người hẹp hòi như vậy.”
“Thôi được, thế chúng ta đến sân tập đi, cổ vũ cho Ninh Khải Triết.”
“Cậu đi trước đi, tớ còn phải xuống lớp 10B2 đợi bạn đi cùng.”
“Cục cưng à, người cậu đợi đã tự mình đến rồi.”
Hồ San San đã lên từ sớm, vừa rồi còn chứng kiến toàn bộ quá trình Bảo Bảo lừa lọc người ta.
Nói thật cô vẫn rất tự hào.
Bạn nam kia vẫn nhớ Hồ San San, cô gái này thường đến tìm Bảo Bảo.
Hơn nữa có quan hệ cực kì tốt với cậu ấy, có lúc còn ôm rồi hôn.
Nghĩ vậy, sự thân thiết giữa Bảo Bảo và Ninh Khải Triết cũng chẳng có gì to tát nữa.
Bạn nam thức thời thu dọn đồ rồi rời khỏi phòng học, đi cổ vũ cho cuộc thi bóng rổ lớp mình.
Hồ San San thấy trong phòng học không còn ai ngoài Hứa Văn Thành mới ôm chặt Bảo Bảo.
“Chậc chậc, Bảo Bảo của tớ không làm đa cấp thì quả là lãng phí nhân tài.”
Bàn tay khác của Hồ San San véo má Bảo Bảo vô cùng thuần thục.
“Tớ không thể làm việc vi phạm pháp luật.”
“Thế lừa gạt bạn nam ngây thơ thì làm được đúng không?”
Bảo Bảo cười gượng gỡ tay của Hồ San San xuống: “Đây gọi là lời nói dối thiện ý.”
“Thiện ý với ai á?”
“Tớ và Ninh Khải Triết chứ ai.”
“...” Hồ San San.
Thấy Bảo Bảo nhà cô nói hùng hồn như vậy, cô cũng không tiện phản bác.
Hồ San San kéo cô lên: “Đi, không đùa với cậu nữa, đi xem thi đấu thôi.”
“Đợi tớ dọn đồ.”
“Tan học lâu vậy mà cậu bận làm cái gì thế hả?”
Hồ San San vừa giúp cô dọn đồ vừa tiện miệng hỏi.
Sau đó Bảo Bảo cũng tiện miệng trả lời: “Bận lừa người.”
“...” Hồ San San.
Dừng tay lại, thôi vậy, để cậu ấy tự dọn đồ đi.
Hồ San San đi tới chỗ Hứa Văn Thành: “Bé yêu đi thôi, đừng quan tâm cậu ấy nữa.”
“Hồ San San, cậu thấy sắc quên bạn!” Bảo Bảo vội vàng nhanh tay nhanh chân lên.
Hứa Văn Thành đỏ mặt, đứng dậy đi đến bên Hồ San San.
Lúc ba người họ đến, ghế khán giả đã kín người.
Trương Chí Thần đang cố gắng đọc sách địa lý thấy chỉ San đến rồi, lập tức vấy cánh tay béo mập.
“Chị San, ở đây!”
Hồ San San đã thấy, kéo Bảo Bảo và Hứa Văn Thành đi qua đó.
Trương Chí Thần lấy những quyển sách làm vật cọc chỗ cất vào trong cặp.
“Chăm chỉ thế à?”
Hồ San San cách Hứa Văn Thành với lấy quyển sách địa lý đầy chữ qua lật xem.
“Kết thúc kỳ này là phải phân ban rồi, mẹ nói nếu tớ không thi được vào ban khoa học xã hội trọng điểm thì không cho tớ học ban xã hội nữa.”
“Cậu cũng muốn học ban xã hội?”
Trương Chí Thần sững người: “Chị San cũng muốn ban xã hội ư?”
“Chứ cậu thấy chị học ban tự nhiên được không?”
“...Không giống thật.” Trương Chí Thần cười trừ.
Hồ San San nghe câu trả lời của cậu, nhìn nụ cười của cậu, tay bỗng ngứa ngáy, cầm quyển sách địa lý lên vỗ một cái.
Trương Chí Thần “aiyo” một tiếng, xoa xoa lồng ngực, ấm ức trong lòng, rõ ràng là chị San tự hỏi mà.
Cuộc thi sắp bắt đầu, Bảo Bảo nhìn tay áo của Ninh Khải Triết lại vén lên tận vai trên sân, không nói năng gì.
Sau tiếng báo hiệu, Chu An Chí cướp được bóng đầu tiên, phát động tấn công.
Chẳng mấy chốc, Ninh Khải Triết đã ném bóng vào rổ dưới sự giúp đỡ chuyền bóng của Bác Tân Bạch.
Hồ San San xem một hồi cảm thấy chẳng thú vị gì sất.
Sự chênh lệch thực lực quá lớn, nhìn là biết lớp 10A3 không phải đối thủ của lớp 10A2.
Cô đang lơ đãng thì đột nhiên có người bên cạnh hỏi.
“Cậu học ban xã hội thật à?”
Hồ San San quay về hướng phát ra giọng nói, thấy Hứa Văn Thành đang cúi đầu, tầm mắt hướng về sân bóng rổ phía trước.
“Hỏi tớ ư?” Cô hỏi.
Hứa Văn Thành gật đầu, ngừng một lúc lại nói tiếp: “Thật ra thì học ban tự nhiên cũng tốt.”
“Tốt chỗ nào? Không nhìn ra.” Cô bĩu môi, dựa ra sau.
“Vào ban tự nhiên có thể học được rất nhiều cách tư duy, bồi dưỡng tính logic. Hơn nữa sự lựa chọn sau khi học ban tự nhiên cũng sẽ càng rộng, suy cho cùng từ tự nhiên chuyển sang xã hội vẫn dễ hơn nhiều so với xã hội chuyển qua tự nhiên.”
“Còn gì nữa không?” Hồ San San lười biếng hỏi.
Hứa Văn Thành len lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Hồ San San, sau đó mới nói tiếp: “Hơn nữa học khoa học tự nhiên có thể giúp cậu tập trung suy nghĩ, học được cách bình tĩnh, không dễ xúc động.”
“…” Hồ San San khựng lại nửa giây thì đột nhiên trở mặt, “Được lắm, cậu đang ám chỉ tớ làm việc manh động đúng không?”
“Không, không có…”
“Hừ, tuyệt giao một phút, trong một phút đừng cố bắt chuyện với tớ.”
Hồ San San giận dỗi lấy hai tay ôm mặt, cóc thèm quan tâm Hứa Văn Thành, trừng mắt nhìn trận đấu nhàm chán trên sân.
Mắc dù Bảo Bảo vẫn luôn chú ý tình hình trên sân, nhưng tình cờ đã nhìn sự tương tác của cặp đôi hài hước bên cạnh.
Cô mím môi áp chế tiếng cười, sợ sẽ chọc phải Hồ San San đã và đang tức giận.
Trương Chí Thần lặng lẽ chọc Hứa Văn Thành bằng cùi chỏ, thấy cậu quay đầu.
Trương Chí Thần nhỏ tiếng nói: “Cậu ngốc à, chị San đã nói muốn học ban xã hội rồi, cậu còn nghi ngờ lựa chọn của bả, rõ ràng nói gì cũng sai.”
Hứa Văn Thành lại sợ sệt nhìn Hồ San San đang tức giận, cậu cúi đầu.
Không phải cậu muốn chọc San San giận, mà cậu chỉ là thấy học khoa học tự nhiên cũng tốt.”
Nếu San San cũng theo con đường này, cố gắng một chút còn có thể thi vào lớp 10A2 như Bảo Bảo.
Như thế họ có thể chung một lớp rồi, sau này có bất cứ vấn đề gì về học tập, cậu đều có thể giúp cô ấy.
Thời gian một phút vừa đủ, Hứa Văn Thành như có đồng hồ trong lòng.
Một phút sau, cậu dè dặt kéo kéo ống tay áo của Hồ San San.
“San San…”
“Sao thế?” Giọng nói mềm oặt, giống như có chút buồn ngủ.
“Hết một phút rồi, chúng ta không tuyệt giao nữa chứ?”
“…” Quay đầu kiểu slow motion.
Hồ San San nhìn Hứa Văn Thành với ánh mắt không thể tin được.
Nửa giây sau, cô bật cười thành tiếng, tiếng cười hơi lớn, thu hút ánh mắt của mọi người từ 7749 hướng.
Bảo Bảo ở bên cạnh vỗ cô: “Chú ý chút đi, ai không biết còn tưởng lớp tớ có đứa thần kinh.”
Hồ San San chẳng quan tâm, cô vẫn cứ cười ngặt nghẽo, cười một lúc mới dừng lại.
Xoa đôi mắt cười đến chảy nước mắt, bỗng hai tay cô ôm lấy mặt của Hứa Văn Thành mà xoa.
“Sao cậu đáng yêu thế chứ!”
“San, San San…”
“Không tuyệt giao nữa! Đùa cậu thôi, làm sao tớ giao với người đáng yêu như cậu được chứ.”
“San, San San, dừng, dừng lại…”
Hồ San San luôn mồm nhận lời, nhưng cái tay vẫn không thấy thu lại.
Hứa Văn Thành không chịu nổi nữa, hai tay nắm lấy cổ tay của Hồ San San, nhưng cũng chỉ là nắm lấy mà thôi, chứ không hề tác dụng gì cả.
Hồ San San xoa thêm một lát nữa mới chịu thả ra, nụ cười xán lạn như vầng dương.
Hai má của Hứa Văn Thành bị San San nhéo cho đỏ ửng, cậu không dám nhìn Hồ San San mà chỉ vùi đầu.
Yên lặng được một lúc, Hứa Văn Thành lại mở miệng hỏi: “Cậu không chịu học KHTN thật hả?”
Hồ San San nghe thế, lông mày lại nhíu lại, không hiểu nổi tại sao hôm nay bé yêu cố chấp thế.
Cô dang tay ôm Hứa Văn Thành như chị lớn, làm ra vẻ nói: “Bé con à, tính cách của con người một phần do trời định, hơn nữa tớ rất thích tinh thần nhiệt huyết thi thoảng của mình. Nếu như một ngày nào đó tớ bình tĩnh muốn chết như Bảo Bảo, thì tớ cảm thấy sẽ rất khó chịu.”
“Hơn nữa cái gọi là lựa chọn này, sự lựa chọn của đời người đã đủ nhiều rồi, vốn đã không chọn được thế thái mịt mù, vậy thì bớt một chút chẳng phải cũng là kiểu may mắn ư?
Sau khi Hồ San San nói xong, rũ mắt nhìn Hứa Văn Thành.
Hứa Văn Thành cúi đầu, không nói gì.
Thế nhưng Trương Chí Thần bên cạnh cậu lại ngạc nhiên nhìn qua.
Cậu giơ ngón cái lên: “Chị San, ghê!”
Một câu nói triết lý, về nhà cậu cũng phải nói như vậy với mẹ.
Hồ San San vô cùng khoan khoái về lời khen của Trương Chí Thần, nụ cười với cậu đã hiền hòa hơn nhiều.
“Bày đặt, lười động não thì nói đi.” Tự dưng xuất hiện một tên phá đám.
Hồ San San nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn Bảo Bảo: “Ai nói?”
Bảo Bảo ngẩng đầu, cười nịnh nọt: “Xinh đẹp như hoa, ai gặp cũng yêu, võ công cao cường…” Đứng dậy chạy, “Là San San nhà tớ chứ ai!”
Hồ San San vừa vươn tay ra, còn chưa túm được người thì Bảo Bảo đã chạy xuống sân bóng đưa nước cho tuyển thủ lớp 10A2 rồi.
Tất nhiên chủ yếu vẫn là đưa nước cho Ninh Khải Triết, chỉ có điều không thể khoa trương quá thôi.
“Hừ, cục cưng của tớ trước kia đâu có như thế này…”
Hồ San San nhìn Bảo Bảo tình nồng ý thắm với Ninh Khải Triết dưới sân, cô ôm chặt Hứa Văn Thành, giọng nói ai oán.
“Trước đây cậu ấy nghe lời tớ lắm, quả nhiên có bạn trai là quên mất bạn thân, đau lòng quá.”
Mặt Hứa Văn Thành vẫn đỏ, cậu cúi đầu, ánh mắt lóe lên. Cậu bị Hồ San San ôm có chút xấu hổ.
Rốt cuộc cô ấy có biết ngực của cô ấy đang cọ vào tay của cậu không, hơn nữa cô ấy…dậy thì còn tốt nữa.
Hứa Văn Thành không dám lên tiếng, không dám động đậy, muốn vờ làm khúc gỗ nhưng trong lòng lại loạn cào cào.
Trên sân bóng, lưng của Ninh Khải Triết đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu đặc biệt giữ khoảng cách hai bước với Bảo Bảo, sợ có người nghi ngờ cậu và cô ấy.
Nhưng Bảo Bảo lại cười gian xảo bước lên một bước, khiến Ninh Khải Triết sợ đến nỗi phải vội vã lùi một bước.
Chai nước suối trong tay vẫn chưa đậy nắp đã đổ thẳng nước ra ngoài, hắt lên vạt áo trước của cậu.
Bảo Bảo nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu không nhịn được cười trộm.
Nhân lúc Ninh Khải Triết còn chưa phản ứng lại được, cô nhanh chóng kéo đến ngồi ở khu vực nghỉ ngơi.
Cô lấy một cái khăn bông phủ lên đầu cậu không hề khách khí, rồi ngồi bên cạnh cậu.
“Đã nghe qua thành ngữ này chưa?”
“Hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...