Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Giờ tự học buổi tối, Bảo Bảo lặng lẽ đổi chỗ với Trương Chí Thần, trở lại ngồi trong phòng học lớp 10B2.
 
Hồ San San bên cạnh cô viết bản kiểm điểm một ngàn chữ trong bực bội.
 
Ban chiều phó hiệu trưởng Lưu gọi ba người họ ra ngoài, sau khi bị dạy dỗ một trận, ra lệnh cho họ nộp bản kiểm điểm một ngàn chữ trước ngày mai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hồ San San không hề cảm thấy mình làm gì sai, rõ ràng là tên cùng bàn của Hứa Văn Thành không có liêm sỉ, mượn điện thoại của Hứa Văn Thành không trả, đã thế còn gặp riêng mắng Hứa Văn Thành là yêu quái, bề ngoài như thằng gay.
 
Tại sao cô và Hứa Văn Thành bị phạt viết bản kiểm điểm cùng nhau chứ!
 
Cô vừa viết vừa mắng tên cùng bàn của Hứa Văn Thành, đủ thể loại “lời hay ý đẹp”.
 
Bảo Bảo thấy thế thì bật cười, thu hút ánh mắt bất mãn của Hồ San San.
 
“Đồ vô lương tâm, thấy sắc quên bạn.”
 
“Này này này, thấy sắc quên bạn không phải dùng như vậy đâu.”
 
“Dùng như thế đấy!” Hồ San San hừ hừ vài tiếng, sau đó lại vùi đầu viết bản kiểm điểm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Bảo lấy vai huých Hồ San San: “Không ngờ cậu tốt với Hứa Văn Thành như thế đấy, còn ra mặt giúp cậu ấy.”
 
“Ai biểu cậu có bạn trai rồi không làm honey của tớ nữa. Bây giờ tớ chỉ còn mỗi bé yêu là cậu ấy thôi, làm sao có thể để người khác ức hiếp chứ!”
 
“Hình như cổ súy tớ và Ninh Khải Triết ở bên nhau cũng có một phần công lao của cậu mà nhỉ.”
 
“Không liên quan, quả thật cậu ấy rất tốt với cậu, đáng để giao phó, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn tớ ghét cậu ấy vì đã cướp cậu đi, hừ!”
 
Bảo Bảo cười, khi vẫn muốn thay đổi bầu không khí, giáo viên trông coi lớp tự học buổi tối ngồi trên bục giảng nhìn về bọn họ.
 
“Hai em nữ kia không được nói chuyện trong giờ tự học.” Ánh mắt của giáo viên còn chưa thu về, thầy ấy nhìn Bảo Bảo hỏi tiếp: “Em nữ kia là học sinh lớp này à? Sao mấy ngày trước không thấy em?”
 
Bảo Bảo không cần trả lời, trong lớp đã có người giải thích giúp thầy giáo: 
 
“Thưa thầy, trước đây bạn ấy là lớp chúng em, sau đó chuyển lên lớp trọng điểm ạ.”
 
“Ồ, về thăm bạn, nhớ bạn cũ à. Nhưng mà tiết tự học vẫn phải tuân thủ quy tắc, đợi tan học vẫn phải về lại lớp của mình.”
 
“Thưa thầy đã rõ ạ.”
 
 Bảo Bảo cúi xuống, nghiêng đầu đối mắt với Hồ San San, sau đó cười không dừng lại được.
 
Sau khi hết giờ tự học, Bảo Bảo cầm đồ về lại lớp 10A2.
 
Cô còn chưa ngồi xuống đã thấy Ninh Khải Triết tựa vào ghế, ánh mắt nhìn cô một cách tẻ nhạt.
 
“Sao thế?” Bảo Bảo hỏi.
 
“Cứ cảm thấy Hồ San San càng quan trọng hơn trong lòng cậu.”
 
“Không sai!”
 
“Được lắm, cậu còn dám thừa nhận!”
 

Ninh Khải Triết véo nhẹ má của Bảo Bảo, day day một cách bất mãn.
 
Hai tay Bảo Bảo tóm chặt cổ tay cậu, giọng ngọng nghịu: “Tớ và San San quen nhau ba năm rồi, hầu như ngày nào cũng bám lấy nhau, tình cảm tất nhiên đậm sâu rồi.”
 
“Thế tớ sao?” Tuy vấn đề này rất xấu hổ, nhưng cậu vẫn phải hỏi.
 
Đôi mắt của Bảo Bảo linh hoạt, đảo một vòng rồi dừng trên gò má ửng hồng của Ninh Khải Triết.
 
“Cậu là người đi cùng tớ suốt cuộc đời còn lại.” Đôi mắt cong lên cười.
 
Câu nói này còn chấn động lòng người hơn cả tỏ tình, khiến mặt Ninh Khải Triết càng đỏ hơn.
 
Cậu thả hai tay ra, giúp Bảo Bảo xoa mặt, đã thế còn ngại ngùng ho khan vài tiếng.
 
“Hết tiết tự học chúng ta đi đến sân thể dục đi.”
 
“Được.”
 
Bảo Bảo ngoan ngoãn cười, để mặc cho cậu xoa mặt.
 
Ninh Khải Triết nghe thấy chữ “được” mềm nhũn của cô, trong lòng như reo hò, cậu cũng không dám sờ thêm nữa mà thu tay lại, vùi đầu làm bài.
 
Cảm giác thấy Bảo Bảo vẫn đang nhìn mình, cậu không ngẩng đầu lên mà chỉ túm cằm cô, xoay đầu cô sang hướng khác.
 
Cậu giả vờ điềm tĩnh nói: “Đọc sách, sắp thi cuối kỳ rồi.”
 
Bảo Bảo mím môi cười trộm, sau đó lấy bút ra làm bài.
 
Tiết tự học kết thúc, bọn họ đi đến sân thể dục, vẫn là chỗ ngồi khán giả sau sân bóng rổ.
 
Họ ngồi sóng vai nhau, Ninh Khải Triết hỏi Bảo Bảo: “Có lạnh không?”
 
Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó luồn bàn tay nhỏ của mình vào trong bàn tay lớn của cậu, mười ngón tay đan vào nhau rồi bỏ vào trong túi áo khoác của cậu ấy.
 
Một tay còn lại bỏ vào túi áo của mình, cô ngẩng đầu lên lại, mỉm cười: “Như thế này sẽ không lạnh nữa.”
 
Ninh Khải Triết không nhịn được nhếch môi cười, tay siết bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, đầy đặn của Bảo Bảo trong túi áo.
 
Sau khi cười một hồi, cậu mới nhớ ra muốn hỏi gì.
 
“Hồ San San và Hứa Văn Thành chiều hôm nay là chuyện gì thế?”
 
Bảo Bảo tóm gọn lại màn ân oán ban chiều cho cậu. Nói chung là có người ức hiếp Hứa Văn Thành, Hồ San San rút đao tương trợ.
 
Ninh Khải Triết gật đầu tán thưởng: “Có nghĩa khí, nếu như Hồ San San là con trai, tớ rất muốn kết làm anh em với cậu ấy.”
 
“Vậy nếu tớ gặp phải chuyện này, cậu cũng sẽ giống như San San ư?”
 
Ninh Khải Triết lắc đầu: “Tan học chặn đường, đánh thẳng cho một trận.”
 
Bảo Bảo bĩu môi, anh chàng này còn đơn giản và bạo lực hơn cả San San.
 
“Đó là điều không thể.” Ninh Khải Triết lại nhanh chóng nói.
 
Cậu thấy gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo giật giật bèn mỉm cười, rồi siết cằm của cô lắc lắc.

 
Bảo Bảo nắm lấy bàn tay dưới cằm mình, vẻ mặt nghi ngờ: “Không thể sao? Tại sao tớ thấy cậu nói rất thật tâm.”
 
“Nhưng cậu không thích.” Cậu trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Bảo, 
 
“Tớ biết cậu không thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề.”
 
Một tay đan vào nhau trong túi, bây giờ một tay lại nắm lấy tay còn lại.
 
Những ngày tháng như thế này thật tốt biết bao, Ninh Khải Triết híp mắt cười, trong lòng bất giác cảm khái.
 
Giả vờ ngoan ngoãn!
 
Bảo Bảo bĩu môi nhìn cậu.
 
Vừa cúi đầu đã thấy bàn cổ tay của Ninh Khải Triết như núi Ngũ Chỉ làm nền dưới bàn tay bé nhỏ của cô.
 
Bảo Bảo nhích lại gần hơn một chút, đặt bàn tay cậu lên trên đùi, xòe năm ngón tay của cậu ra, so lòng bàn tay của mình với cậu ấy.
 
“Tay của cậu lớn thật đấy.” Bảo Bảo kinh ngạc.
 
Ngón tay của cậu dài hơn cô khoảng hai đốt ngón tay, so như vậy quả thật nhìn tay cô như em bé vậy.
 
Nói xong, Bảo Bảo đột nhiên đứng dậy, sau đó kéo Ninh Khải Triết đứng dậy nốt.
 
Hai người đứng đối diện nhau, mũi chân hai người chạm vào nhau.
 
Cô lấy tay đo ngang đầu mình một lúc.
 
Sau đó bàn tay nhỏ dừng lại ở ngực của Ninh Khải Triết, Bảo Bảo cảm thấy thật buồn tủi…
 
“Sao thế?”
 
“…Tớ lùn tịt à…”
 
“…” Ninh Khải Triết nhịn mãi không được bèn bật cười thành tiếng, rồi ngay lập tức bị Bảo Bảo trợn mắt.
 
Cậu kéo tay của Bảo Bảo: “Đi theo tớ.”
 
Ninh Khải Triết dẫn Bảo Bảo đến chỗ xà kép, hai tay nhanh chóng nâng cô lên, đặt ngồi trên xà.
 
Rồi cậu lại đặt tay ra sau lưng Bảo Bảo, sợ cô sẽ ngã xuống.
 
“Bây giờ không phải ổn rồi sao?” Cậu cười sủng nịnh.
 
Xà kép này cao khoảng 1m4 đến 1m5, Bảo Bảo ngồi lên trên vẫn có thể hơi nhìn xuống Ninh Khải Triết.
 
Trái tim nóng bừng, cô đưa hai tay xoa nắn  gương mặt của cậu, véo khuôn mặt tuấn tú đó thành đủ loại hình thù kỳ dị.
 
“Sao cậu lại tốt như thế chứ!” Bảo Bảo.
 
Xoa bóp một hồi, Ninh Khải Triết cũng không phản kháng, Bảo Bảo ôm chặt cổ cậu, cọ má mình lên trán cậu.

 
Biên độ động tác khá lớn, khiến cho cô ngồi có chút không vững, nhưng bàn tay rắn chắc của Ninh Khải Triết vẫn đang đặt sau lưng cô, cho dù cô có ngã xuống cũng không sợ.
 
“Tớ thích tốt với cậu.” Ninh Khải Triết nói lí nhí, khiến người ta nghe ra được chút xấu hổ.
 
Bảo Bảo ngồi thẳng người lại, nhìn cậu một lúc, nghiêm túc nói: “Tớ quyết định rồi!”
 
“Hả?” Cậu ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời.
 
Bảo Bảo vuốt ve quầng thâm dưới mắt cậu: “Thi xong dạy tớ đánh bóng rổ đi.”
 
Cô cúi xuống chạm trán cậu: “Tớ muốn cao lên!”
 
Ninh Khải Triết sững sờ một lúc, sau đó vui vẻ lên.
 
Cậu ngắt mũi của cô, không tin nói: “Đợi cậu xuống khỏi giường sớm rồi hẵng nói chuyện bóng rổ với tớ.”
 
Từ sau khi ở bên Bảo Bảo, cậu càng hiểu rõ hơn về tính cách của Bảo Bảo.
 
Đây là một thánh ngủ, nếu không có chuyện gì gấp phải làm, cô ấy cũng có thể ngủ cả ngày cuối tuần.
 
“Tớ nói thật đấy!” Cô trịnh trọng chống tay lên vai cậu, “Cứ thế đi…”
 
Câu phía sau của Bảo Bảo còn chưa nói xong, điện thoại trong túi đã rung lên.
 
Cô lấy ra xem, nhận ra là San San gọi đến.
 
Sau khi kết nối, San San ở đầu dây nói: “Cục cưng, hai cậu ôm đủ chưa? Còn ôm thêm nữa, cậu chỉ có thể đi theo Ninh Khải Triết về nhà ngủ thôi đó.”
 
“Há! Mấy giờ rồi?”
 
Bảo Bao nghe thế kinh ngạc nhảy dựng lên, suýt chút nữa ôm hôn mặt đất.
 
May có Ninh Khải Triết phản ứng nhanh, lập tức ôm cô lại, sau đó vững vàng đặt cô xuống.
 
“10:40, cậu còn 10 phút để hôn tạm biệt bạn trai của cậu.”
 
“Tớ về ngay đây.”
 
Chẳng còn thời gian đâu mà so đo sự trêu chọc của San San, Bảo Bảo cúp máy.
 
“Nhanh, cậu nhanh đi bắt chuyến xe cuối cùng đi, tự dưng quên bẵng thì giờ.”
 
Bảo Bảo thúc giục Ninh Khải Triết mau lên, sợ rằng cậu không bắt kịp xe bus, lát nữa không thể nào về nhà.
 
Ninh Khải Triết đi rất không tình nguyện, nghĩ nếu cậu cũng ở trường thì hay rồi, vẫn còn 10 phút để trò chuyện với Bảo Bảo thêm một chút.
 
Một tuần nữa trôi qua, kỳ thi cuối kỳ đã đến.
 
Bảo Bảo vô cùng vinh dự thi ở trường thi số một. Ăn bữa sáng xong, cô bước vào phòng thi trong bầu không khí căng thẳng.
 
Sau khi ngồi xuống, cô nhìn về vị trí gần cửa sổ.
 
Vị trí đầu tiên là Bác Tân Bạch, bất kể điểm tổng hay điểm môn khoa học tự nhiên đều xếp đầu toàn khối.
 
Vị trí thứ hai là Hứa Văn Thành, xếp thứ hai về môn khoa học tự nhiên và thứ ba toàn khối.
 
Với thành tích như vậy, có lẽ Hứa Văn Thành rất được giáo viên đánh giá cao trong lớp 10A3.
 
Thế nhưng tại sao cậu ấy lại không được lớp chào đón như thế?
 
Cho dù tính cách hay xấu hổ rụt rè, nhưng cũng không nên bị bài xích như vậy.
 
Bảo Bảo chống cằm khó hiểu, nhưng cô cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.

 
Nhân lúc thầy còn chưa đến, Bảo Bảo lật bài thi làm nốt công việc ôm chân phật* cuối cùng.
 
* 抱佛脚 - không chịu chuẩn bị trước; ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật.
 
Sáng ngày đầu tiên là môn ngữ văn, lúc Bảo Bảo bắt đầu làm bài làm văn thì đã nghe thấy rất nhiều tiếng đặt bút xuống.
 
Buổi chiều là môn toán, lúc Bảo Bảo hoàn thành 2/3 lượng câu hỏi thì trong phòng đã có người bắt đầu uống nước.
 
Buổi sáng ngày thứ hai là môn Anh, lần này khá yên lòng, bài văn viết được một nửa mới có người rảnh quá xoay bút chơi.
 
Buổi chiều sẽ kiểm tra liên tiếp hai môn chính trị và lịch sử, thời gian nghỉ giải lao hơn mười phút.
 

 
Trải qua ba ngày kiểm tra, Bảo Bảo phát hiện những người này đều không giống người, mà giống như cái máy quét đề vậy.
 
Sau khi thi xong, mọi người trở về phòng học.
 
Cô Vu đến nói một tràng, sau đó dặn dò bọn họ đến lấy bảng điểm vào thứ sáu tuần sau, tiện thể chiều thứ bảy sẽ họp phụ huynh.
 
Nói xong, cô Vu để cho họ tự ôn tập, đợi chuông reo hết tiết thì có thể về nhà.
Bảo Bảo nằm dài lên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 
Chu An Chí chạy đến, ngồi chen vào ghế của bạn học ngồi trước mặt Bác Tân Bạch, xoay người lại nói chuyện với cậu ấy.
 
“Tân Bạch, cậu đã xem chương cập nhật hôm qua chưa?”
 
“Xem rồi.”
 
“Ôi Tỏa Tiếu lại viết thêm nhân vật mới, hơn nữa lại là ngọc thụ lâm phong*, phong thái đứng đắn ngời ngời, tớ đã có thể thấy trước cái chết bi thảm của anh ta rồi.”
 
* 玉树临风 – chỉ người có cốt cách thanh tao, phóng khoáng nhưng không thiếu phần bản lĩnh.
 
“…” Bác Tân Bạch không đáp lời mà chỉ cười một tiếng.
 
“Nếu lần này Ôi Tỏa Tiếu còn xử tử nhân vật mới này, chắc tớ không nhịn được băm vằm ông ta mất.”
 
“Hình như trước kia địa chỉ nhà ông ta đã bị đào ra trên Tieba*.”
 
* 贴吧 – một mạng xã hội trực tiếp của Trung Quốc.
 
“Đúng thế, hình như còn cùng thành phố với chúng ta! Cậu nói xem đã có ai đi điều tra chưa nhỉ?”
 
“Ai mà biết.”
 
“Nếu không phải ông ta viết cốt truyện hay, thì người chuyên để nhân vật phụ nhân khí cao chết tức tưởi như ông ta, tớ chắc chắn sẽ đi đường vòng khi thấy sách của ổng.”
 
“Cậu nói nhiều lần lắm rồi.” Kết quả chẳng phải người ta vừa ra truyện mới đã lon ton đi xem ư.
 
Bảo Bảo ôm vai nhích sang bên cạnh, nghe Bác Tân Bạch và Chu An Chí nói chuyện, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
 
Trong lòng nghĩ họp phụ huynh lần này vẫn nên để mẹ đi thì hơn.
 
Cô sợ bố đến sẽ bị đánh hội đồng, hoặc là cha nợ con trả, cô lại bị đánh hội đồng thì hỏng.
 
Bút danh của bố Bảo Bảo: Ngưỡng thiên trường tiếu (Ngửa mặt lên trời cười dài)
 
Độc giả thân thương gọi ông là: Ôi Tỏa Tiếu (Nụ cười khốn nạn)


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui