Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Kỳ thi giữa kỳ vào giữa tháng 11.
 
Hương mộc vừa hết, hương sách đã nối đuôi đến.
 
Từng chồng đề và câu hỏi ôn luyện được lật xoành xoạch, tiếng lật sách chưa bao giờ đồng điệu như thế trong giờ tự học tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bảo Bảo đang xem cuốn câu hỏi sai của mình, Hồ San San bên cạnh khá mệt mỏi, cô ấy xoa xoa mắt nghỉ ngơi một lát.
 
Hồ San San hơi nghiêng đầu, thấy trên bàn Bảo Bảo còn có một cuốn câu hỏi sai, hơn nữa còn đóng ghim.
 
Từng tờ giấy trắng đóng thành một tập.
 
“Sao cậu lại làm đến hai cuốn câu hỏi sai?”
 
Hồ San San vừa nói vừa tò mò lật cuốn trên bàn kia.
 
Cô biết chữ của Bảo Bảo, từng nét chữ trên tập câu hỏi sai này cứng cáp mạnh mẽ, rõ ràng không phải nét chữ tròn trịa của Bảo Bảo.
 
“Mượn tập đề sai của người khác.” Ánh mắt của Bảo Bảo rơi trên tập đề sai trên tay của Hồ San San.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồ San San vừa muốn hỏi là ai, nhưng khi ngẩng đầu lên bỗng thấy ánh mắt của Bảo Bảo lại thẫn thờ.
 
Cô xoa gò má của Bảo Bảo, đau lòng nói: “Chắc không phải dạo gần đây học mệt quá chứ? Sao cứ cảm thấy gần đây cậu lơ đễnh thế nào ấy?”
 
Bảo Bảo mím môi lắc đầu, ngoan ngoãn tĩnh lặng, sau đó lại nhìn tập đề sai trong tay.
 
Hồ San San chống đầu, nhìn góc nghiêng có phần lãnh đạm của Bảo Bảo, thở dài trong lòng.
 
Bảo Bảo nhà cô bình thường rất lười, việc yêu thích nhất trừ ngủ ra thì chính là đọc truyện.
 
Nhưng một khi có tâm sự, cả người cứ như phủ một lớp băng mỏng, ngăn cản bất cứ ai muốn dò xét.
 
Kỳ thi giữa kỳ kéo dài ba ngày, Bảo Bảo rất bình tĩnh.
 
Trước khi đến trường thi, cô sẽ kiểm tra cẩn thận dụng cụ mang theo bên người.
 
Trước khi làm bài, cô sẽ lướt qua các câu hỏi chung.
 
Sau khi làm bài xong, cô sẽ kiểm tra tính toán lại nhiều lần.
 
Ba ngày sau, sau khi kết thúc môn sinh học cuối cùng vào thứ sáu, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
 
Thế nhưng, bầu không khí căng thẳng vẫn chưa tan biến.
 
Trên thực tế, việc khiến các bạn học sinh lo lắng nhất sau khi thi xong chính là lúc đối chiếu đáp án riêng với nhau.
Có người chạy đến tìm Bảo Bảo đối chiếu, nhưng Bảo Bảo chỉ cười nói mình đã quên đáp án.
 
Cô không hề muốn dò đáp án, không có tâm trạng, và cũng không cần thiết.
 
Bài thi đã nộp lên trên, dò đúng hai sai đều không thể sửa được.
 
Trong lúc chờ tiếng chuông hết giờ vang lên, xung quanh đều là tiếng mọi người xúm lại dò đáp án.
 
Bảo Bảo lấy điện thoại ra, muốn tìm đại một trò chơi nào đó giết thời gian.

 
Cô mở trò 2048 ra, vô tình nhìn thấy cái được gọi là phiên bản chữ tình yêu.
 
Ngón tay do dự một lát, lông mày Bảo Bảo nhíu lại thành ngọn núi nhỏ.
 
Sau cùng, cô bấm vào không hề do dự.
 
Nền màu be, bốn ô vuông 4x4.
 
Hai chữ “gặp gỡ” ban đầu ở cột đầu tiên.
 
Cô nhớ lại cậu ấy bị phạt đứng ở trước cổng trường, ngược sáng, trông lười biếng và ngang ngạnh.
 
Lướt lên trên, hai chữ “gặp gỡ” va chạm trở thành chữ “làm quen”.
 
Lúc đó ngữ khí của cậu ấy rất tệ, “Là ai múc?”, sau đó lại cúi đầu nhỏ tiếng nói, “Cảm ơn.”
Lướt tiếp trên trên, hai chữ “làm quen” lại chạm vào nhau, biến thành “mến mộ”.
 
Bắt đầu từ lúc nào? Không biết...
 
Bảo Bảo lười biếng nằm trên bàn, muốn xem tầng cao nhất của trò chơi này là gì.
 
Vì thế từ “gặp gỡ”, đến “làm quen”, “mến mộ”, “mờ ám”, “thăm dò”...
 
Khi hai chữ “thăm dò” đụng nhau tạo thành “bày tỏ” thì tiếng chuông cũng vang lên.
 
Cùng lúc đó, một tin nhắn nhắc nhở hiện lên.
 
Khung nhỏ trên điện thoại hiển thị tin nhắn đến: Ninh Khải Triết.
 
Bảo Bảo đột nhiên bật dậy, đôi mắt mở lớn, sự uể oải đã tan biến hết.
 
Hồ San San ở bên cạnh đang thu dọn cặp sách, thấy Bảo Bảo đột ngột như vậy.
 
Cô ngỡ ngàng hỏi Bảo Bảo: “Sao thế?”
 
Bảo Bảo lắc đầu, mở tin nhắn ra.
 
[Sao nằm bò trên bàn thế? Bị bệnh hả?”]
 
Nhìn vài giây, Bảo Bảo không biết nên trả lời thế nào.
Gương mặt nhỏ đông cứng lại, một lát sau, cô chỉ trả lời vỏn vẹn hai chữ: [Không sao.]
 
Ngẫm nghĩ lại cảm thấy quá lạnh lùng, thế nên cô bổ sung thêm biểu tượng mặt cười vào.
 
Khóa màn hình điện thoại, Bảo Bảo thở ra một hơi, sau đó thu dọn đồ đạc.
 
“San San, chúng ta đi ăn đồ nướng uống trà sữa đi?” Cô nói.
 
Hồ San San gật đầu.
 
Tiệm đồ nướng ngoài trường đông nghịt học sinh.
 
Khói và mùi thơm của đồ ăn trộn lẫn vào nhau.
 
Sau khi Bảo Bảo và Hồ San San chọn đồ xong thì đem đến chiếc bàn xếp tạm ngồi ăn.

 
Hồ San San đi mua trà sữa, Bảo Bảo thì lại bắt đầu chơi tựa game vừa rồi.
 
“Thăm dò” trở thành “bày tỏ”, “bày tỏ” trở thành “lúng túng”.
 
“Lúng túng” sẽ trở thành...
 
“Bảo Bảo?!”
 
Bảo Bảo giật mình ngẩng đầu lên, thấy Hồ San San ngồi xuống, nhìn cô đầy lo lắng.
“Gọi cậu ba lần rồi đấy, tự dưng mê mẩn thế, chơi gì đó?”
 
“Không có gì...” Bảo Bảo lắc lắc đầu cất điện thoại đi.
 
Cô xé bao của ống hút, đâm mạnh vào miệng cốc trà sữa.
 
Hút một ngụm, nó lạnh đến nỗi khiến đầu óc cô trở nên bình tĩnh lại không ít.
 
Sau khi ăn vài miếng mực nướng, Bảo Bảo do dự lên tiếng: “San San, có phải chúng ta đã nghe qua vài câu chuyện liên quan đến yêu sớm trước kia rồi không?”
 
“Hả? Câu chuyện gì cơ?”
 
Hồ San San đang xem điện thoại, thế nên chưa kịp suy nghĩ gì về câu hỏi bất thình lình của Bảo Bảo.
 
“Thì là hồi cấp hai đó, có phải chúng ta đã từng nghe chuyện một nữ sinh cấp ba yêu sớm rồi có thai, vả lại còn chạy trốn với bạn trai ấy?”
 
Bảo Bảo vẫn đang ăn, giọng có chút không rõ.
 
“Ừ ừ đúng thế, hơn nữa chuyện tiếp sau đó tớ chưa kịp nói với cậu thì chúng ta đã thi lên cấp ba rồi.”
 
“Thế về sau như thế nào?” Bảo Bảo ngước mắt ngây ngốc nhìn Hồ San San.
“Cuối cùng chị gái đó vẫn bị gia đình tìm thấy, nghe nói ban đầu chị ta sống chết không muốn phá thai, nhưng sau đó không biết tại sao lại đi bỏ đứa bé, hơn nữa nghe nói sau đó bọn họ chia tay rồi, chị đó cũng đã chuyển trường.”
 
Hồ San San vừa nói, vừa gõ bàn phím điện thoại, cứ như là đang nói chuyện với người nào đó.
 
Nghe Hồ San San nói xong, Bảo Bảo nhớ đến bộ phim Nhật Bản “Bầu trời tình yêu” nổi như cồn trong giới nữ sinh thời trung học.
 
Cũng là câu chuyện tình yêu của học sinh cấp ba, cũng là cấp ba mang thai, cũng là thề chết chứ không phá thai vì tình yêu.
 
Tuy nhiên điều còn cẩu huyết hơn hiện thực là, hai người yêu nhau trong bộ phim, cuối cùng nam chính si tình lại là người đề nghị chia tay.
 
Lên đại học, nữ chính có người yêu mới.
 
Nhưng vào đêm giáng sinh hôm ấy, nữ chính biết được nguyên nhân thật sự mà nam chính đề nghị chia tay năm đó là vì nam chính mắc bệnh nan y.
 
Khoảnh khắc đó nữ chính chợt nhận ra, người cô yêu nhất vẫn là nam chính.
 
Vì thế nữ chính quyết định chăm sóc nam chính, đáng tiếc là bệnh của nam chính không có chuyển biến tốt, sau cùng vẫn là rời bỏ thế giới này.
 
Các cảnh quay trong bộ phim vô cùng tươi đẹp, câu chuyện lại biến đổi bất ngờ, kịch tính.
 
Nếu như không suy xét đến nhân tố giá trị quan cá nhân thì quả thật vô cùng cảm động.
 

Tuy nhiên, nếu theo như giá trị quan của Bảo Bảo.
 
Thượng đế muốn cho cô hiện thực như vậy, có lẽ lên thiên đàng cô sẽ có hai cái mồm, rồi quăng thêm một bình gas.
 
Cuộc sống của cô có thể ngập tràn cẩu huyết vui vẻ, nhưng tuyệt đối từ chối Mã Lệ Tô* đau thương.
 
* 玛丽苏: nhân vật hoàn mỹ quá đáng, nội dung cực kỳ phi logic, được tạo ra nhầm thỏa mãn sở thích của tác giả.
 
Bảo Bảo cảm thấy,  suy nghĩ vấn đề một cách bi quan như thế dường như không được tốt, sau đó nhai liền hai miếng thịt thăn.
 
Uống một ngụm trà sữa, cô lại giả vờ vô tình hỏi: “Đúng rồi, năm học cấp hai nghe nói trường cấp ba tư thục phụ thuộc cũng có một đôi, có thật đã thi vào trường đại học danh tiếng cùng nhau không?”
 
“Hả? Tư thục phụ thuộc?” Hồ San San vừa gõ bàn phím vừa nhíu mày, “Trường tư thục phụ thuộc có rất nhiều cặp đôi, các giáo viên quản không được. Học ở trường đó toàn con nhà mặt phố bố làm to, bất kì đứa nào cũng có thể khiến cho giáo viên lo chuyện bao đồng phải thất nghiệp đấy.”
Bảo Bảo chu miệng, cảm giác như đang nghe audiobook (sách nói) của bá đạo tổng tài.
 
“Nhưng mà đúng là trường tư thục phụ thuộc có nhiều cặp học cùng nhau từ cấp hai, rồi cùng thi vào cấp ba, rồi lại cùng thi vào trường đại học danh tiếng.”
 
Hồ San San mím môi cười, lắc đầu nói.
 
Bảo Bảo chậm rãi gật đầu, cảm thấy quả là có một số chuyển phải xem người.
 
Cùng một chuyện đều có hai mặt mặt trái và phải, mặt xấu và tốt, quan trọng phải xem mình xử lý như thế nào.
 
Những điều Bảo Bảo muốn nghe cũng đã nghe xong, thế nên bèn cắm đầu vào ăn.
 
Hồ San San chơi điện thoại thêm một lát, đến khi bỏ xuống, hớp một ngụm trà sữa mới chợt cảm thấy đâu đó không đúng.
 
Ngón tay thon dài vặn ống hút, Hồ San San nghiêng đầu, ánh mắt ngây ngốc: “Đợi đã…”
 
Bảo Bảo ngẩng đầu, tò mò nhìn cô.
 
“Tự dưng cậu hỏi tớ những cái này…” Hồ San San từ từ quay đầu qua, nhướn mày cười khiến người ta sởn gai ốc, “Có phải là…hử?”
 
Bảo Bảo rùng mình, đôi đũa trong tay suýt nữa vuột khỏi tay cô.
 
“Hử, hử cái gì?” Giọng cô có chút không ổn định.
 
Bảo Bảo cảm thấy rất nóng, rút tay con chân, cầm cốc trà sữa hốc một ngụm lớn, ánh mắt mập mờ.
 
Hồ San San thấy dáng vẻ của Bảo Bảo là biết không mười thì tám là giống với suy đoán của cô.
 
Cô kéo ghế đến ngồi bên cạnh Bảo Bảo, hỏi cô với cái giọng ngọt phát ớn như muỗi kêu: “Cục cưng à, có phải là…trái tim bé nhỏ đang đập thình thịch không?”
 
“Khụ khụ khụ…”
 
Bảo Bảo bị nghẹn bởi cái giọng kinh dị này của Hồ San San, gương mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng lên, ho dữ dội.
“…Hahaaaaaaa…” Hồ San San không nhịn được cười như được mùa.
 
Nếu như là bình thường, Hồ San San thương Bảo Bảo nhất định sớm đã đưa tay ra vuốt lưng cho cô.
 
Nhưng lần này khác, lần đầu tiên cô thấy Bảo Bảo động lòng với ai đó, đã thế biểu hiện còn thẹn thùng đáng yêu như vậy.
 
Hồ San San nhất thời quên hết tất cả, chỉ đành cười ngặt nghẽo trước một lúc.
“HỒ SAN SAN!” Bảo Bảo như sắp khóc.
 
“Nói...nói đi, bắt đầu từ khi nào?” Hồ San San lau đôi mắt cười đến phát khóc.
 
“…” Sự im lặng ngắn ngủi, Bảo Bảo làm một số động tác nhỏ rồi mới can đảm lên tiếng, “Hội thao lần, lần trước cậu ấy bị ngã…”
 
“Nà ní?” Hồ San San mím môi nín cười.
 
‘Thấy cậu ấy ngã mạnh như vậy, cảm giác đau lắm, nên có chút… có chút đau lòng...” Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn trời.
 
“...” Hồ San San cúi đầu, vai run bần bật.

 
Bảo Bảo đảo mắt, nhìn Hồ San San, cô bạn thân nhất của cô.
 
Trong đôi mắt đó chưa đừng một câu nói “con bé này chẳng có chút lương tâm gì sất”.
 
Một phút qua đi, Bảo Bảo không thể nhịn được nữa.
 
“Cười đủ chưa?!”
 
“Cười...cười đủ rồi...”
 
“...” Bảo Bảo.
 
Đồ lừa đảo, cười đủ rồi thì ngẩng mọe cái đầu lên đi chứ!
 
Một phút dài đằng đẵng lại trôi qua.
 
Bảo Bảo hạ quyết tâm lơ đẹp cô bạn thân vô lương tâm, bắt đầu ăn một cách lạnh lùng.
 
Hồ San San ôm bụng, cuối cùng cũng đã ngẩng đầu lên.
 
“Cục cưng, nói một câu hơi mất hứng chút, có khi nào cậu nhầm thương hại thành thích không?”
 
“...” Bảo Bảo đang lạnh nhạt cặm cụi ăn bỗng im lặng nửa giây, sau đó nhìn trời thở dài, “Ài, tớ cũng hy vọng là tớ nhầm.”
 
“Phù…” Hồ San San lại cười thành tiếng, “Cũng phải, trước giờ cậu luôn bình tĩnh, nếu không chắc chắn thì sẽ không nói ra.”
 
Uống một ngụm trà sữa mát lạnh, Hồ San San vừa ăn đồ nướng vừa hỏi: “Thế cậu định làm thế nào?”
 
“…Bây giờ vẫn đang do dự.” Bảo Bảo chống quai hàm, ủ rũ ngậm ống hút.
 
Hồ San San nghe thế, kinh ngạc quay đầu nhìn Bảo Bảo, cô rất ít khi thấy Bảo Bảo do dự như vậy.
 
Mím môi một lúc, cô hỏi: “Cậu do dự cái gì?”
 
Bảo Bảo chống má, nhìn cốc trà sữa bị mình khuấy mãi không thôi: “Do dự nên thoát thân sớm nhất có thể, hay là…thuận theo tự nhiên.”
 
Hồ San San nghe thế bỗng ngây người một lúc.
 
Một lúc sau, cô ôm chặt vai của Bảo Bảo, đưa cốc trà sữa bị Bảo Bảo khuấy không ngừng đến bên miệng cô ấy.
 
Cô nói: “Cục cưng, làm người không được tàn nhẫn với mình quá. Mối tình đầu thuần khiết có thể gặp nhưng không thể cầu, vì thế lúc cần ra tay thì nhất định phải ra tay!”
 
Ánh mắt Hồ San San nóng bỏng, chăm chăm nhìn cô đến mức cô cảm thấy có chút sợ hãi.
 
“Nhưng…ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.”
 
“Lãng tử* biết hối cải còn quý hơn vàng!”
 
* 浪子: kẻ phóng đãng, phong lưu.
 
“…Nhưng tớ không phải là lãng tử.”
 
“Đúng, cậu là Diệt Tuyệt sư thái phiên bản con nít!”
 
Hai người đối mắt nhìn nhau, Bảo Bảo không nhịn được bật cười trước tiên.
 
Vẫn may cô chỉ ngậm ống hút chứ không uống, chứ không thì như vòi rồng phun mưa rồi.
 
Hồ San San nhìn Bảo Bảo với ánh mắt âu yếm như nhìn đứa trẻ, vươn ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp chạm lên trán của Bảo Bảo.
 
Cười mắng: “Bà cụ non.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui