Trở lại trường sau kì nghỉ Quốc Khánh.
Bảo Bảo đã phát hiện ra điều kì lạ chỉ trong vài ngày.
Trương Chí Thần bắt đầu hỏi mượn cô bài tập để đối chiếu đáp án vào giờ tự học buổi tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, bài tập lại được trả về lại trên bàn của cô kèm với một tờ giấy vào ngày hôm sau.
Trên giấy là những câu làm sai trong bài tập của cô, dưới câu sai còn kèm thêm cách giải đơn giản nhất.
Dù câu hỏi và đáp án đều không cần dùng bút màu để phân biệt, nhưng chữ viết vô cùng ngay ngắn gọn gàng.
Lúc nhận được lần đầu tiên, Bảo Bảo chạy thẳng đến hỏi Trương Chí Thần.
Cậu ấy chỉ nói là lúc dò đáp án tiện tay nên tổng hợp những câu sai lại với nhau.
Nghĩ rằng có lẽ sẽ hữu dụng với Bảo Bảo, thế là đưa cho cô cùng với bài tập.
Khi Trương Chí Thần nói câu này một cách tỉnh bơ...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thì Ninh Khải Triết ngồi một bên lại cúi đầu lật sách phần phật, ánh mắt rơi trên cuốn sách lướt bất định.
Thế nhưng, cuốn sách trong tay cậu ấy...lại lật ngược.
Bảo Bảo thấy tai của cậu ấy khẽ động đậy, vành tai đỏ như thiêu đốt, vì thế cô không nhẫn tâm vặn hỏi nữa.
Những ngày sau đó, việc nhận được một tờ giấy tổng hợp những câu sai vào mỗi buổi sáng đã trở thành thói quen hàng ngày.
Bảo Bảo từ sự lạ lẫm ban đầu cũng dần dần trở nên thích ứng.
Thi thoảng nhìn thấy chữ viết sai còn mỉm cười, rồi lén lút lấy bút đỏ sửa lại.
Cuối tháng 10 là hội thao mùa thu của trường.
Cây hoa mộc được trồng trên con đường khuôn viên trường vẫn đang nở rộ.
Hương thơm lan tỏa ngào ngạt, cả khuôn viên trường đắm chìm trong mùi hương thơm ngát.
Hồ San San vừa kết thúc trận chung kết nội dung chạy tiếp sức 200m của lớp, đang ngồi uống nước lấy hơi bên cạnh Bảo Bảo.
“Cậu uống chậm thôi, vừa vận động mạnh xong lại uống lượng nước quá lớn không tốt cho tim mạch đâu.”
Bảo Bảo vuốt tấm lưng nhễ nhại mồ hôi của San San, giúp cô thở đều.
Trương Chí Thần cầm cuốn truyện quạt gió cho chị San của mình.
Hồ San San lắc đầu, mồ hôi không những chảy đầy trên khuôn mặt sáng ngời, hơn nữa còn chảy xuống theo vài sợi tóc tán loạn.
Thực sự cô rất khát, nếu không uống thì tèo cái mạng mất.
Đến khi cả chai nước suối bị giải quyết hết, cô mới thở phù phù hỏi: “Lát nữa tới hạng mục gì thế?”
“Đến vòng sơ loại 200m tiếp sức nam của Khải Triết.” Trương Chí Thần cướp lời.
Hồ San San gật đầu, tay cầm chai nước suối không, nghiêng đầu nói với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, lát nữa cậu phải cổ vũ lớn tiếng một chút.”
“Hả?” Bảo Bảo khó hiểu, tại sao phải đặc biệt nhắc nhở cô cái này chứ?
“Bán chút sắc vì danh dự của lớp cũng đáng lắm.” Hồ San San quệt mồ hôi, thở hổn hển nói một cách nghiêm túc.
“…” Đứng hình ba giây.
Bảo Bảo hoàn hồn, bàn tay đang đặt trên lưng San San đẩy mạnh về phía trước, không may là đầu của Hồ San San vẫn chưa cắm xuống đất.
“Cục cưng à tớ sai rồi, tớ vẫn yêu cậu mà.” Hồ San San giả bộ tắc thở.
“Không cần, cảm ơn, tớ không yêu cậu.” Bảo Bảo lạnh mặt.
Hồ San San bật cười, nghiêng đầu nhìn Trương Chí Thần đang ngạc nhiên vì không ngờ tiểu thục nữ còn có mặt bạo lực như vậy.
“Đã thấy chưa? Cách từ chối tiêu chuẩn của tiểu thục nữ mà các cậu truyền miệng nhau đã đủ lạnh lùng chưa?”
Hai mắt Trương Chí Thần ngờ nghệch gật gù, cuốn sách làm quạt trên tay bất giác ngừng lại.
Hồ San San đánh lên mu bàn tay cậu mới khiến cậu ta khôi phục tinh thần tiếp tục quạt.
Quạt được một lúc, cậu đột nhiên ngẫm nghĩ lại ý nghĩa câu nói vừa rồi của chị San.
Cách từ chối tỏ tình tiêu chuẩn của tiểu thục nữ rất dứt khoát tuyệt tình, thậm chí còn có chút nhẫn tâm.
Thế Ninh Khải Triết có phải làm một ngoại lệ không?
Ít nhất tiểu thục nữ vẫn cư xử khá tốt với Khải Triết, vẫn luôn mang nụ cười, ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng.
Suy nghĩ như vậy, Trương Chí Thần lại tràn ngập hy vọng thay cho Khải Triết hiện đang sẵn sàng trong đội ngũ trên sân vận động.
Ninh Khải Triết đang sẵn sàng trên sân kia ăn mặc chẳng khác gì thường ngày. Áo bull trắng, quần dài và giày thể thao.
Ninh Khải Triết như vậy trông vô cùng khác biệt giữa một rừng áo bull quần ngắn và giày đinh chuyên nghiệp.
Sau khi tiếng súng vang lên, tiếng cổ vũ đinh tai nhức óc vang lên khắp bốn phía.
Hoàn toàn không phân biệt được tiếng hò hét bên trái bên phải là của lớp nào.
Người chạy đầu tiên của lớp 10B2 là một bạn nam thấp bé.
Bước chân của cậu ta không dài, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, chẳng bao lâu đã lao lên vị trí thứ ba.
Chỉ đáng tiếc cậu ta không đủ sức bền, đến lúc chạy nước rút thì đã hết hơi, suýt chút nữa cán đích ở vị trí thứ ba.
Ninh Khải Triết là người nhận gậy thứ tư, lúc đến lượt cậu, thứ hạng đã rơi xuống thứ tư.
Nhưng lúc từ khoảnh khắc Ninh Khải Triết cầm lấy gậy tiếp sức trái tay, dường như gió trên sân đã đổi chiều.
Ninh Khải Triết người cao giò lại dài chạy với tần suất chẳng thua kém gì bạn nam thấp bé chạy đầu, quan trọng là bước chạy của cậu ấy rất dài, sức bền cũng tốt.
Lớp 10B2 nín thở, ánh mắt dõi theo Ninh Khải Triết đang vượt lên từng người, nhanh như tia chớp.
Chỉ còn mười mấy giây nữa thôi là dáng người nhanh nhẹn đó đã sắp vượt qua đích.
Hai bàn tay của Hồ San San và Trương Chí Thần nắm lại để song song với nhau trước ngực, miệng bất giác mấp máy, tựa hồ như đang nói “cố lên”.
Sống lưng Bảo Bảo thẳng tắp, không biết có phải bị bầu không khí này ảnh hưởng hay không, hay là bản thân cô không đủ điềm tĩnh.
Tóm lại là là tim cô đập rất chậm, chậm đến nỗi khiến cô cảm thấy như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ họng.
Toản thể lớp 10B2 đã chuẩn vị ăn mừng.
Nhưng một giây sau.
Tiếng reo mừng lại biến thành tiếng kinh hô.
Ninh Khải Triết ngã một cái dữ dội, “bịch” một tiếng nặng nề!
Đồng thời vì tốc độ chạy quá nhanh, dẫn đến việc sau khi cậu ngã xuống đất còn trượt đi một đoạn xa.
Nhưng cậu đã nhanh chóng đứng dậy trước khi người thứ hai kịp đuổi tới, cắn răng chạy tiếp.
Tư thế rất kì lạ, nhìn có vẻ ngã không hề nhẹ.
Bảo Bảo đã đứng dậy từ lúc nào, ngay cả chính Bảo Bảo và Hồ San San ở bên cạnh đều không hay biết.
Tất cả ánh mắt lo lắng của mọi người đều tập trung lên hết trên người Ninh Khải Triết.
Da của cậu ấy quá trắng, khiến những vết xám trên cánh tay càng rõ ràng hơn, chẳng bao lâu vết xám đó càng đậm màu.
Người có thị lực tốt và đứng gần đó nếu nhìn kĩ đều có thể thấy rõ đó là máu chảy ra từ vùng da bị rách.
Còn có bên dưới xương quai hàm sắc sảo đó cũng thâm một mảng, không biết có phải cũng đã bị thương hay không.
Cuối cùng, Ninh Khải Triết đã giật ngôi quán quân vòng thi nhóm với cách biệt không là bao.
Khoảnh khắc cậu lao đến vạch đích, rất nhiều người của lớp 10B2 cũng rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến bên cậu.
Bảo Bảo, Hồ San San và Trương Chí Thần cũng nhanh chóng chạy qua, nhưng đã bị đám đông ngăn cách ở bên ngoài.
Bọn họ năm mồm mười miệng hỏi han.
“Khải Triết cậu không sao chứ?”
“Có cần thế không? Đừng liều mạng như thế, viên đại tướng như cậu bị hư hao gì thì lát nữa trận chung kết bọn tớ cũng sẽ thua mà thôi.”
“Có cần đến bệnh viện xem sao không? Ngộ nhỡ chỗ nào đó bị thương thì làm sao.”
“Cánh tay của cậu chảy máu rồi, nên đi xử lý vết thương trước đi.”
…
“…Không sao…” Ninh Khải Triết cố gắng mỉm cười về phía của Bảo Bảo.
Cậu chống hai đầu gối, trên trán rịn toàn mồ hôi, sắc mặt có hơi nhợt nhạt.
Lông mày Bảo Bảo nhíu lại, vừa hét “nước sôi nước sôi” vừa chen vào trong.
Trương Chí Thần cậy thế hình to lớn đi mở đường, Bảo Bảo và Hồ San San đi theo sau lưng cậu ấy, rốt cuộc cũng đến trước mặt Ninh Khải Triết.
Bảo Bảo vừa đứng vững, sau khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Ninh Khải Triết bèn chẳng nói chẳng rằng kéo cánh tay của cậu ấy.
Đồng thời cô nói: “Đến phòng y tế.”
Giọng điệu cứng rắn.
Trương Chí Thần nhanh chóng phản ứng lại, vác cánh tay còn lại của Khải Triết lên vai.
Lúc đi đến phòng y tế, bác sĩ nam bị lớp 10B2 dọa cho một trận.
Trừ một nam một nữ dìu người bị thương, theo sau bọn họ tựa hồ còn có cả nửa cái lớp đi cùng.
Bác sĩ nam bảo Ninh Khải Triết ngồi xuống, vừa đùa: “Cậu bị thương cứ như thành anh hùng của lớp nhỉ. Được rồi, những người không liên quan có thể về rồi, xử lý chút vết thương nhiều người đi theo thế làm gì?”
Các bạn học lớp 10B2 tụ tập trước cửa ló mắt vào ngó vài cái, xác định có lẽ không có vấn đề gì lớn nữa mới kéo nhau rời đi.
Cuối cùng, những người ở lại chỉ còn có Bảo Bảo, Hồ San San và Trương Chí Thần.
Bác sĩ nam giúp Khải Triết xử lý vết thương dưới hàm, vừa làm sạch cát sạn găm vào thịt vừa chọc cười: “Vết thương này phải xử lý cho thật tốt, nếu để gương mặt đẹp trai thu hút các bạn nữ này bị hủy hoại thì tiếc lắm.”
Bác sĩ nam vừa dứt lời, ánh mắt Ninh Khải Triết không tự chủ được bay đến trên người Bảo Bảo ngồi bên cạnh.
Nhưng sau khi thấy gương mặt nhỏ nhắn như đang kết sương của Bảo Bảo bèn thu về lại ngay lập tức.
Vừa thu ánh mắt về, một trận đau đớn nhói tim từ vị trí hàm dưới, đau đến mức cậu không chịu được gầm nhẹ một tiếng.
“Đang xử lý vết thương này, liếc lung tung cái gì?”
Lời của bác sĩ nam là nói với Ninh Khải Triết, nhưng ánh mắt lại nhìn phía Bảo Bảo với vẻ mờ ám.
Ninh Khải Triết thấy ánh mắt của bác sỹ như vậy bỗng hồi hộp trong lòng.
Cậu vội vàng giải thích qua quýt: “Có liếc gì đâu, sợ đau thôi mà.”
Cậu sợ để cho người khác biết được cậu thích Bảo Bảo.
Không phải là sợ người ta cười trêu, mà là sợ ánh mắt mờ ám của họ khiến cho Bảo Bảo áp lực.
Càng sợ những lời chỉ trích bàn tán khiến Bảo Bảo phiền muộn, một khi đã thấy phiền có thể đến cả làm bạn với cậu cô cũng không muốn nữa.
Càng tiếp xúc với Bảo Bảo, dường như cậu càng thích cô ấy hơn.
Nếu sau cùng không thể nào làm bạn bè, cậu không biết sẽ buồn đến mức nào.
“Các cậu về trước đi, cũng không bị thương gì đến xương cốt, xử lý miệng vết thương một lát là được thôi.”
Vết thương ở hàm dưới đã xử lý xong, Ninh Khải Triết quay đầu, cố ý nhìn Trương Chí Thần nói.
Hồ San San và Trương Chí Thần gật đầu, đang định quay người, bỗng nhiên Bảo Bảo lại mở miệng.
“Bác sĩ, lúc cậu ấy ngã, cả người cậu ấy tiếp xúc với đường chạy và trượt đi, phần bụng và eo có thể đã bị thương do ma sát.”
Bác sĩ nam khựng lại, cười gật gật đầu: “Được, thế các em ra ngoài trước đi, tôi bảo cậu ấy cởi đồ kiểm tra một lát.”
Lần này Bảo Bảo không do dự nữa, cúi đầu cảm ơn với bác sĩ, rồi xoay người bước ra ngoài trước.
Ba người đi ra, đóng cửa rồi đứng đợi ở đó.
Hồ San San nhạy bén phát hiện Bảo Bảo có gì đó lạ thường, cô đứng cạnh Bảo Bảo.
Nhỏ tiếng hỏi: “Sao thế?”
Hai tay Bảo Bảo chắp sau lưng, dựa vào tường, lắc lắc đầu, khuôn mặt có chút buồn rầu nhưng không nói gì.
Hồ San San mím môi, tuy có chút lo lắng và tò mò, nhưng cô biết tính cách của Bảo Bảo nên không tiếp tục vặn hỏi.
Bên trong phòng, bác sĩ ngồi đối diện với Ninh Khải Triết.
“Cởi đi.” Bác sĩ cười.
Vẻ mặt Ninh Khải Triết lạnh lùng, cảm thấy ông bác sĩ này chẳng có chút đứng đắn nào, phun ra hai từ cứ như lưu manh.
Nhưng xương hông của cậu quả thật đã bị thương, đau đến mức cậu cử động nhẹ thôi cũng túa mồ hôi lạnh, nên chỉ đành im lặng cởi áo ra.
“Bạn nữ đó khá đấy, tâm tư rất tinh tế, đến vết thương trên hông em cũng đoán ra được.”
Bác sĩ cúi người, vừa xử lý vết thương cho Ninh Khải Triết vừa trêu đùa.
Câu này của bác sỹ khiến Ninh Khải Triết vô thức đỏ mặt.
Có người khen Bảo Bảo của cậu, nhưng mà vốn Bảo Bảo nhà cậu đã tốt sẵn rồi, có điều bây giờ vẫn chưa phải là của cậu.
Nhưng điều này cũng không ngăn nổi sự tự hào khi nghe có người khen Bảo Bảo, ít nhất chứng minh cậu rất có mắt nhìn.
Hơn nữa, hình như Bảo Bảo khá là quan tâm cậu, còn chú ý đến vết thương dưới lớp quần áo của cậu.
Vả lại lúc ở trên sân vận động, Bảo Bảo không nhiều lời mà kéo cậu thẳng đến phòng y tế, quyết đoán đến mức khiến cậu u mê.
“Đáng tiếc, xét tình hình vừa rồi thì cậu vẫn chưa cưa được người ta, đẹp trai thế này cũng vô dụng, tiếc quá tiếc quá...”
Bác sĩ nam chậc chậc vài tiếng, vô tình đã đập vỡ giấc mộng thiếu niên của chàng trai trước mặt này.
“...” Ninh Khải Triết.
Cái ông bác sĩ sao này phiền phức quá thể đáng vậy?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...