Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Hồ San San và Bảo Bảo dìu Hứa Văn Thành đến quán cà phê hầu gái ngồi.
 
Đã hơn mười phút trôi qua, Hứa Văn Thành vẫn giữ cái dáng vẻ sướt mướt đó, thi thoảng có vài giọt nước rơi xuống.
 
Hai tay Ninh Khải Triết ôm vai, một cặp mắt lớn cùng một cặp mắt nhỏ nhìn cảnh tượng khó giải thích này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trương Chí Thần gấp cuốn đồng nhân lại, cúi đầu lộ ra hai cái cằm, đôi mắt nhỏ không kiềm chế được nhìn trộm nữ thần Chúa V một thời.
đụng
“Đau thế sao?” Hồ San San nhíu mày hỏi, “Thế này đi, tớ để cậu xô lại tớ, cậu đừng khóc nữa được không?”
 
Hứa Văn Thành lắc đầu, lại thêm vài giọt nước rơi xuống từ hàng mi, trong suốt như pha lê.
 
“Cậu lắc đầu là sao chứ? Đau hay không đau , cậu nói gì đi chứ?”
 
“…Không, không phải đau.”
 
Hồ San San hiếm khi kiên nhẫn như vậy, đến cô cũng cảm thấy đó là một kỳ tích.
 
Hứa Văn Thành gật đầu, vai co lại thật chặt, trông cứ như người ngồi bên cạnh không phải là thiếu nữ như hoa như ngọc, mà là một con hổ ăn thịt người vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Hứa Văn Thành gật đầu, Hồ San San tự dưng đập bàn, hô lên: “Thế nhất định là vì cái tên cặn bã Tiêu Tử Sắt đó rồi chứ gì!”
 
Hành động này khiến cho mọi người đều run lên trừ mỗi Ninh Khải Triết, đặc biệt là Hứa Văn Thành, cậu ấy run đến nỗi ánh nước trong mắt lại chảy xuôi.
 
“Tớ giúp cậu đánh cậu ta một trận!”
 
Nói làm là làm, Hồ San San đứng dậy, Bảo Bảo lập tức kéo cánh tay ngăn cô ấy lại.
 
“Đừng xúc động, làm rõ tình hình trước đã, San San ngoan nào.” Bảo Bảo nhẹ cười, vuốt lại bộ lông đang xù lên của Hồ San San.
 
Nụ cười rất có hiệu quả, quả nhiên Hồ San San đã dừng lại thật, không hấp tấp xông ra ngoài nữa.
 
Tiếp đó, trước câu hỏi của cả bốn người, Hứa Văn Thành chì dùng hình thức gật đầu, lắc đầu hoặc thi thoảng chỉ nói vài câu để nói rõ toàn bộ quá trình thiết lập tình bạn với Tiêu Tử Sắt cho đến khi đường ai nấy đi.
 
Nói tóm lại là, bố của Tiêu Tử Sắt là quản lý của công ty bố Hứa Văn Thành, hai người đã quen biết nhau từ nhỏ.
 
Hứa Văn Thành đã bị cô lập bắt đầu từ tiểu học, mãi cho đến khi học cấp hai cũng chỉ có mình Tiêu Tử Sắt là có thể nói chuyện.
 
Hơn nữa Hứa Văn Thành bắt đầu tiếp xúc với cosplay vào ba năm trước cùng là do Tiêu Tử Sắt dẫn dắt.
 
Hôm nay cậu cos Rikka cũng là hy vọng có thể làm cho Tiểu Tử Sắt vui.
Bởi vì Tiểu Tử Sắt hy vọng cậu xuất hiện, nhưng lúc đó cậu đã từ chối.
 

Thế nhưng vào kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông năm nay, bố của Tiêu Tử Sắt đã bị bố của Hứa Văn Thành sa thải, vả lại Tiểu Tử Sắt còn thi trượt.
 
Hứa Văn Thành lựa chọn vào học trường cấp ba Húc Thị bị Tiêu Tử Sắt nói cậu là phản bội lại tình bạn của bọn họ, vì thế nên muốn tuyệt giao với cậu ấy.
 
“…” Cả bốn người ngây ngốc ngồi cắn hạt dưa.
 
“Cái lí do rẻ rách gì vậy?! Không học chung trường cấp ba bình thường với cậu ta là phản bội à?”
 
Vẻ mặt Hồ San San trông buồn nôn như thể ăn phải ruồi.
 
Hứa Văn Thành không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu, mắt mở to không dám chớp, sợ rằng nước mắt sẽ lại rơi xuống.
 
“Đừng sợ! Hắn ta không làm bạn của cậu thì thôi, có gì phải tiếc nuối nào! Bọn tớ làm bạn của cậu!” Hồ San San nói một cách nghĩa khí.
 
Bảo Bảo gãi đầu, đột nhiên nêu ra một câu hỏi rất có tình xây dựng.
 
“Điều làm tớ lo lắng hiện giờ là theo lời của Hứa Văn Thành vừa nói, cứ cảm thấy Tiêu Tử Sắt là một người rất nhỏ nhen.” Cô nhìn Hồ San San, “San San, vừa rồi cậu đánh hắn như thế, cậu ta có giận quá mà báo thù Hứa Văn Thành không?”
 
“Báo thù thế nào? Hắn dám đến, tớ sẽ đánh hắn đến mẹ hắn cũng không nhận ra!” Hồ San San giơ nắm đấm lên.
Bảo Bảo cười gượng kéo nắm đấm của Hồ San San xuống: “Trả thù một người không nhất thiết phải dùng vũ lực, Tiêu Tử Sắt quen biết Hứa Văn Thành từ nhỏ, hơn nữa thân phận của chúa V quả thực rất dễ bị đem ra để viết bài.”
 
“Thế phải làm sao?” Hồ San San quay đầu, nhìn Trương Chí Thần.
 
“Cái này…cái này tạm thời tớ chưa nghĩ ra được cách gì…” Trương Chí Thần nhíu mày.
 
Ngón tay của Hồ San San gõ trên mặt bàn, chốc lại dừng, chốc lại gõ, tiết tấu hỗn loạn.
 
Ninh Khải Triết bỏ hai tay xuống, hé miệng muốn lên tiếng.
 
Nhưng Trương Chí Thần lại tự dưng thốt lên: “Hay là chúng ta tạo một nhóm, có xảy ra chuyện gì cũng có thể bàn bạc tìm cách đối phó trong thời gian nhanh nhất!”
 
“Được đấy.” Hồ San San rất tán đồng.
 
Hai người lấy điện thoại ra, Trương Chí Thần tạo một nhóm Wechat với tên gọi là “Giải cứu Chúa V”, sau đó kéo từng người vào nhóm.
 
Hứa Văn Thần vốn đang đau lòng da diết bỗng sững sờ.
 
Sau khi hai thành viên cốt cán Hồ San San và Trương Chí Thần tạo nhóm “Giải cứu chúa V” xong, liền bắt đầu thảo luận rôm rả như bên cạnh chẳng có ai.
 
“Nếu như Tiêu Sắt Đại Đại tiết lộ thân phận thật của Chúa V thì phải làm sao?” Trương Chí Thân hỏi.
“Cái gì mà Đại Đại? Cậu nói ai là Đại Đại?” Hồ San San.
 
“À à à, lỡ như cái tên cặn bã Tiêu Sắt kia tiết lộ thân phận thật của Chúa V Đại Đại ra thì làm sao?” Thay đổi thái độ cũng thật mau lẹ.
 
“Hừ, chỉ mỗi cậu ta biết thân phận thực sự của Hứa Văn Thành thôi à? Chúng ta cũng có thể tiết lộ thân phận của cậu ta mà!”

 
“Ừm, không sai. Thế nếu hắn ta bôi nhọ Chúa V Đại Đại thì sao? Tiêu Sắt có quan hệ rất tốt với người trong giới, còn Chúa V thì…”
 
Quá thần bí, chẳng hề qua lại với ai cả.
 
Đối mặt với vấn đề này, Hồ San San trầm mặc suy nghĩ một hồi mới nói: “Không sao, chúng ta thuê thủy quân*, bôi nhọ ngược lại.”
 
* 水军: Thủy quân là một nhóm người viết bài trên Internet được trả tiền để đăng các bình luận trực tuyến với nội dung cụ thể.
 
Trương Chí Thần suy nghĩ một lát rồi gật đầu, mím mối, sắc mặt nghiêm trọng.
 
Có cảm giác như “Dù làm vậy rất vô đạo đức nhưng đối xử tới đám cặn bã đó thì cần đíu gì đạo với đức”.
 
Trương Chí Thắn há miệng, đang lúc định nói thì…
 
Một tiếng cười nhẹ bỗng nhiên vang lên bên cạnh, tiếng cười trong trẻo sâu sắc.
 
Trương Chí Thần quay đầu thấy Hứa Văn Thành đang cúi đầu mỉm mỉm cười.
Cậu đột nhiên có một cảm giác lướt qua trong nháy mắt, cho dù cậu ấy có là con trai chăng nữa, cậu cũng muốn phong cậu ấylàm nữ thần.
 
Đáng yêu quá đi!!
 
Hứa Văn Thành bỗng thu lại nụ cười khi thấy mọi người đang nhìn về cậu, sau đó lại rơi vào sự hoảng loạn.
 
Một lúc sau cậu ấy mới chịu mở miệng trước ánh mắt im lặng chờ đợi của mọi người.
 
“Thật ra thì…chúng ta không cần phải như vậy.”
 
“Hả?” Hồ San San nghiêng đầu, suy nghĩ rồi lại nói, “Cậu đừng sợ, vừa nãy đã nói rồi mà, giờ chúng ta là bạn, bọn tớ sẽ bảo vệ cậu.”
 
Nói xong, Hồ San San lại vươn tay ôm Bảo Bảo: “Hơn nữa, nếu cậu lo bọn tớ đưa ra biện pháp tồi thì cũng không cần lo lắng đâu, chúng ta có quân sư ở đây. Bảo Bảo nhất định có thể nghĩ ra cách để tên cặn bã đó ngậm đắng nuốt cay, đúng không Bảo Bảo?”
 
Bảo Bảo gật đầu cười lấy lệ, thật ra cô là đứa trẻ ngoan.
 
Cô thích yên tĩnh đọc truyện, vui vẻ tận hưởng cuộc sống cấp ba mặc dù thi thoảng có chút đau đầu.
 
Thế nhưng...nhiêu đó chưa thể làm tụt được nhiệt huyết của Hồ San San.
 
“Không phải, ý của tớ là Tử Sắt không dám thế đâu, làm lớn chuyện sợ sẽ ảnh hưởng đến bố mẹ.” Hứa Văn Thành dè dặt nói.
Ba cặp mắt đồng thời nhìn Hứa Văn Thành một cách kính cẩn.
 
Cậu ấy mím môi, tựa hồ đã thả lỏng đi nhiều: “Tuy bố của Tử Sắt đã bị bố tớ sa thải, nhưng nếu vẫn muốn làm trong ngành này thì không dám đắc tội bố tớ đâu.”
 

Thời gian dừng lại nửa giây, sau cùng mập mạp nhịn không nổi nữa hỏi: “…Bố cậu làm nghề gì?”
 
“…Bất động sản.”
 
“…Có đáng gờm không?”
 
Hứa Văn Thành gật đầu dè dặt: “Khu thương mại bên cạnh chính là dự án của công ty bố tớ.”
 
“…” Khu thương mại bên cạnh là khu lớn nhất của thành phố này.
 
Tên mập Trương Chí Thần ngồi xuống, chấn chỉnh lại tư thế.
 
Hồ San San ngây ngốc, vẫn chưa kịp có phản ứng gì.
 
Cuối cùng bọn họ đã hiểu tại sao Hứa Văn Thành bị cô lập từ nhỏ đến lớn rồi.
 
Cũng chẳng phải người khác muốn cô lập cậu ấy, có lẽ vì tuổi đời còn trẻ quá nên không biết làm thế nào để kết bạn với cậu ấm tỏa sáng như viên kim cương này.
 
Hồ San San rũ cánh tay đang quàng vai Bảo Bảo xuống, duỗi một tay khác ra khoác vai của Hứa Văn Thành.
Biểu cảm của cô vô cùng chân thành, đôi mắt sáng rỡ nhìn Hứa Văn Thành, đến nỗi khiến gò má của cậu ấy đỏ ửng lên không biết vì sao.
 
Cô nói: “Cậu ấm, lần này là nói thật đấy, chúng ta làm bạn đi!”
 
“…” Hứa Văn Thành.
 
Vậy là trước đó đều giả hết ư?
 
“Chị San, chị có mới nới cũ, chị không cần tiểu thục nữ nữa ư?” Trương Chí Thần thấy bất bình.
 
Hồ San San gật đầu, nhìn Bảo Bảo: “Bảo bối đợi anh, đợi anh dụ dỗ được núi tiền này rồi anh dùng số tiền đó nuôi em.”
 
Cô gửi một nụ hôn gió.
 
Bảo Bảo bị chọc cười.
 
Ninh Khải Triết trề môi, nghe Hồ San San nói thế, trong lòng thoáng có chút khó chịu.
 
Một bàn năm người cười đùa vui vẻ, thời gian nhanh chóng trôi qua đi.
 
Trước khi rời đi, Hồ San San đề nghị bốn ngày nghỉ quốc khánh này mọi người phải tụ tập nhiều hơn để người từ nhỏ chẳng có lấy người bạn nào như Hứa Văn Thành sớm có thể hòa nhập được vào nhóm nhỏ.
 
Lại nghĩ đến sự cần cù chăm chỉ học hành gần đây của Bảo Bảo, kết quả đề nghị cuối cùng là...mọi người cùng đến thư viện làm bài tập.
8:30 phút sáng hôm sau, năm người gặp nhau ở một tiệm ăn sáng bên cạnh thư viện thành phố.
 
Sau khi ăn sáng xong, năm người đi vào thư viện, tìm một cái bàn dài, đặt cặp sách rồi ai nấy đều bắt đầu học.
 
Bảo Bảo mở sách tiếng Anh ra, lợi dụng việc trí nhớ sẽ tốt hơn vào buổi sáng để ghi nhớ từ vựng bằng cách đọc thầm bài văn.
 
Ninh Khải Triết ngồi trước mặt Bảo Bảo, cậu vùi đầu làm câu hỏi luyện tập, cái dáng vẻ đó cũng rất nghiêm túc.
 
Trừ hai người thực sự đến đây để học bài, thì trạng thái của ba người còn lại là:
 

Trương Chí Thần mới làm được hai câu toán là bèn cảm thấy đau đầu, thế nên cậu lấy điện thoại ra xem truyện tranh để thư giãn bộ não.
 
Một khi thư giãn thì không thể nào dừng lại được.
 
Thân là học bá của lớp 10A3, lúc học, Hứa Văn Thành cũng rất nghiêm túc.
 
Nếu không có Hồ San San bên cạnh thi thoảng cứ bắn ra những câu như: “Này Hứa Văn Thành, cậu xem trang phục loli này đáng yêu quá, cậu mang vào chắc chắn rất đẹp đó! Tớ mua về tặng cậu có được không?”
 
“…Không, không cần đâu.” Cậu cúi thấp đầu, đỏ mặt.
“Đừng khách sao, bọn tớ đều là bạn cậu, tặng cho cậu món quà thôi mà. Cứ như thế đi, tớ đặt hàng đây.”
 
Hồ San San mừng thầm ấn nút “đặt hàng ngay” trên app Taobao của điện thoại.
 
Trán Hứa Văn Thành đổ mồ hôi lạnh, niềm vui kết bạn mới ngày hôm qua bỗng có chút sụp đổ trong giờ phút này.
 
Một buổi sáng sắp trôi qua.
 
Ninh Khải Triết ngẩng đầu lên từ trong đống câu hỏi luyện tập, cậu tự dưng cảm thấy toàn thân có chút bức bối.
 
Cảm giác mệt mỏi và chán chường khiến cậu chỉ muốn xông ra ngoài đánh một trận bóng rổ để giải tỏa.
 
Tuy nhiên, sau khi day day sống mũi xong, cậu lại mở mắt ra.
 
Cậu nhìn thấy Bảo Bảo đang nhíu mày ở đối diện, vẫn duy trì sự tập trung cao độ để tính toán những câu toán trên giấy nháp.
 
Mọi sự mệt mỏi phút chốc đều tan theo mây khói, cậu nhìn mãi cho đến khi bất giác nở nụ cười.
 
Ninh Khải Triết nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm bút và đang viết không ngừng nghỉ trên giấy nháp, cái miệng nhỏ dường như đang đọc thầm gì đó.
 
Đôi mắt phía dưới hàng mi trầm tĩnh linh hoạt, ánh mắt bình tĩnh chăm chú.
 
Ninh Khải Triết vừa nhìn đã mê mệt.
 
Một lúc lâu sau, cậu lấy điện thoại ra giả vờ như đang chán nản.
 
Cậu tựa lưng vào ghế, tư thế lười biếng cứ như búp bê gấu cỡ lớn.
 
Khóe miệng nhếch lên hàm chứa ý cười, ánh mắt vụng trộm nhìn màn hình điện thoại.
 
Trương Chí Thần xem điện thoại đến mỏi mắt, cậu ấy vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khải Triết bên cạnh cười đến nỗi khiến da đầu người ta tê rần.
 
Cậu ấy rón rén xáp lại xem, vừa nhìn rõ điện thoại của Ninh Khai Triết đang làm chuyện không nghiêm chỉnh gì thì đã bị một tia sáng lạnh toát chiếu đến.
 
Trái tim Trương Chí Thần như ngừng đập khi vừa ngẩng đầu đã đối mặt với ánh mắt như con dao tẩm thuốc độc sắc lẹm kia.
 
Ngay sau đó, đôi mắt bỗng không còn đau nữa, cậu ấy thật thà cúi đầu xem điện thoại.
 
Nói với Ninh Khải Triết bằng cái nọng cằm của mình rằng cậu chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì.
Chỉ là chụp trộm tiểu thục nữ thôi mà, cậu rất ngoan, tuyệt đối không thấy gì hết!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui