Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh kéo dài bảy ngày.
 
Trước kỳ nghỉ, Bảo Bảo đã hẹn Hồ San San đi xem hội chợ Anime vào ngày mùng 3.
 
Mới mười giờ sáng, quảng trường trước mặt Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Quốc tế đã chật cứng người xếp hàng mua vé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có ba cửa, Bảo Bảo và Hồ San San chọn cửa có ít người nhất để xếp hàng.
 
“Tưởng đâu cậu sẽ chọn ở nhà bù đầu học hết bảy ngày chứ.” Hồ San San nghiêng người nói chuyện với Bảo Bảo.
 
Bảo Bảo uống một ngụm sữa đậu nành cho bữa sáng: “Vẫn phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, nếu tớ thật sự vùi đầu vào học bảy ngày, bố mẹ tớ lo lắng chết mất.”
 
“Mà chứ rốt cuộc cậu bị sao vậy? Tự dưng lao vào trạng thái học tập điên cuồng.” Véo gương mặt nhỏ của Bảo Bảo.
 
Cảm giác quen thuộc khiến người ta hoài niệm, kể từ giữa tháng 9, Bảo Bảo đã bắt đầu cắm đầu vào học.
 
Vì để không làm phiền Bảo Bảo, cô đã rất lâu không được tận hưởng phần phúc lợi này.
 
Tròng mắt Bảo Bảo đảo một cái, chán ghét nhìn móng vuốt trên mặt mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dùng giọng nói ngọng nghịu thành thật nói: “Chịu đả kích.”
 
“Hử? Ai đả kích cậu chứ?”
 
“…Bảo Thắng Lợi!”
 
“…” Nghĩ một lúc, Hồ San San mới nhớ ra người này là ai.
 
Sau đó cô đắn đo nói: “Thế là thím hai cực phẩm của cậu lại đến nhà cậu thể hiện à?”
 
Bảo Bảo chậm rãi gật đầu.
 
Hồ San San thở dài, vươn tay ôm chặt vai của Bảo Bảo, áp má lên đầu cô.
 
“Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh, bố tớ rất thương tớ, nhưng nhà tớ là cảnh gà trống nuôi con. Cậu và dì rất thương cậu, nhưng cậu lại có thím hai cực phẩm. Thượng đế quả nhiên rất công bằng.”
 
Hồ San San nói xong, bỗng một giọng nói quen thuộc vọng đến từ  hàng của cửa bên cạnh.
 
“Khải Triết nhanh nhanh nhanh! Đến đây xếp hàng, đến đây!”
 
Bảo Bảo và Hồ San San đồng thời quay đầu, thấy tên mập mạp Trương Chí Thần đang lôi kéo Ninh Khải Triết uể oải ở bên kia giải phân cách.
 
Chẳng bao lâu, Trương Chí Thần đã đứng vào hàng, vừa quay đầu đã nhìn thấy bọn họ.
Đôi mắt nhỏ của cậu ấy mở to, hét toáng lên: “Bảo Bảo! Chị San, hai người cũng đến sao?!”
 
Bảo Bảo và Hồ San San hết hồn vì sự phấn khích của cậu ấy, hai người dựng hết tóc gáy.
 
Ngẩng đầu cười gượng gạo: “Ha ha…đúng thế, khéo quá ha.”
 
“Ha ha ha vui quá đi, hai người cũng đến xem Chúa tể Voldemort đúng không?! Lần đầu tiên! Lần đầu tiên đó! Chúa tể Voldemort chưa bao giờ xuất hiện ở hội chợ Anime…”
 
Trương Chí Thần nói rất nhiều, khiến cho người ta vừa nghe đã biết cậu ấy là một trạch nam đạt chuẩn như thế nào.
 
Nói đến Chúa tể Voldemort, những bạn học thi thoảng trà trộn vào thế giới truyện tranh như Bảo Bảo và Hồ San San cũng đã nghe qua.
 
Nhân vật đầu tiên mà Chúa tể Voldemort cosplay là V.V trong “Code Geass”, anh trai của Charles, bố của Lelouch vi Britannia.
 
Là người sở hữu Code như nữ vương C.C, bất lão và bất tử, luôn duy trì vẻ ngoài trẻ trung của mình.
 
Ban đầu, một nhóm đăng ảnh cosplay V.V và Charles thời còn trẻ lên Weibo, lúc đó tạo ra cơn sốt lan truyền khủng khiếp.
 
Đặc biệt là nhân vật V.V do Chúa tể Voldemort (Chúa V) cos, quả thật vô cùng đẹp, thu hút một lượng fan lớn.
 
 Sau đó fan dứt khoát gọi đó là V.V hoặc Chúa V.
Có một thời Bảo Bảo và Hồ San San còn dùng hình cos của Chúa V để làm màn hình chờ điện thoại.
 
Chẳng vì gì khác, mà chỉ đơn thuần bức hình đó đẹp đến mức đáng sợ!
 

Chúa V trẻ trung ngồi trên chiếc ghế lồng chim cổ điển kiểu Âu hoa lệ, mái tóc xoăn dài vàng óng ả.
 
Vầng trán đầy đặn, khuôn miệng như cánh hoa anh đào, sống mũi dọc dừa, còn có chóp mũi nhỏ nhắn, mỗi một nơi đều khiến cho người khác phải cảm thán.
 
Đặc biệt là ánh mắt của Chúa V, lộ ra một màu sắc ngây thơ và mê hoặc đan xen nhau.
 
Nhìn đôi mắt đó, cứ như nghe thấy một bản nhạc buồn man mác bất tận.
 
Nhưng Chúa V vẫn luôn thần bí, chưa từng xuất hiện ở bất cứ triển lãm truyện tranh nào trước đây.
 
Thậm chí đến nay không có ai biết về giới tính thật và tuổi của Chúa V.
 
Đa số fan cho rằng Chúa V là nữ, chỉ có cực ít fan cho rằng là nam.
 
Vì không phải là fan của Chúa V, nên Bảo Bảo giữ vững trạng thái trung lập.
 
Nhưng kể từ khi Hồ San San nhìn thấy hình của Chúa V đã kiến quyết rằng đó là nữ giới!
 
Vì gần đây Bảo Bảo say mê học tập, trước khi đến cũng không xem poster kĩ càng.
Cho nên không biết Chúa V thần bí sẽ xuất hiện ngày hôm nay.
 
Thảo nào mới sáng sớm mà người xếp hàng đông như vậy.
 
Đang nghĩ thế, đột nhiên Bảo Bảo bị ôm chặt, giọng nói phấn khích của Hồ San San vang lên bên tai cô.
 
“Chúng ta may mắn quá đi! Không xem kĩ poster, chọn đại một ngày, thế mà cũng đụng trúng vận may như vậy!! Aaaaaa cô gái đáng yêu như thế, Bảo Bảo, lát nữa cậu nhất định phải đi theo tớ chụp chung với Chúa V!”
 
“Chúa V là ai?” Ninh Khải Triết hỏi.
 
Đôi mắt vốn sáng rỡ vì nhìn thấy Bảo Bảo của cậu đột nhiên dần ảm đạm sau khi thấy Hồ San San ôm chặt eo của cô ấy.
 
Nhưng cũng chỉ chốc lát mà thôi, không để cho bất kỳ ai phát hiện, cậu bèn thu lại ánh mắt, nhìn về Trương Chí Thần bên cạnh.
 
“Một coser! Coser loli cực kì xinh đẹp!” Mặt Trương Chí Thần đỏ ửng lên.
 
“Không sai! Đó là mỹ nữ mà tớ muốn ôm nhất ngoại trừ Bảo Bảo!” Hồ San San nhắm mắt dậm chân.
 
“…” Bảo Bảo.
 
“…” Ninh Khải Triết.
 
Hai người này…dường như rất hiểu ngầm nhau.
Vì tán gẫu về câu chuyện của Chúa V nên thời gian xếp hàng kéo dài hơn 20 phút trôi qua rất nhanh.
 
Bốn người cầm lấy vé đi vào phía trong.
 
Bốn người quyết định chia thành hai nhóm đi thăm thú, hẹn tập hợp ở sân khấu chính ở sảnh C lúc hai giờ chiều.
 
Ninh Khải Triết chẳng hứng thú gì với những thứ này, đi theo Trương Chí Thần, sắc mặt uể oải.
 
Sở thích duy nhất của cậu là đánh bóng rổ, thỉnh thoảng cũng sẽ xem hoạt hình, nhưng đó đều là hoạt hình hành động.
 
Hơn nữa chỉ là xem, xem xong cũng chẳng muốn mua những thứ như đồng nhân* hay đồ thủ công này nọ…
 
* 同人 Đồng nhân được hiểu đơn giản là một loại truyện có bối cảnh từ phim ảnh, truyện tranh, phim hoạt hình hay một câu chuyện đã có sẵn từ trước. Nhân vật chính trong truyện đồng nhân có thể là một người đến từ thế giới thực tại hoặc một hình tượng nhân vật được xây dựng mới hoàn toàn hưu cấu. Đồng nhân là truyện ngôn tình mà tác giả đã mượn lại cốt truyện và thiết lập nhân vật trong truyện có sẵn để phát triển truyện mới theo ý muốn của mình.
 
Lý do hôm nay cậu đến là do tên mập Trương Chí Thần chạy đến nhà cậu.
 
Bắt đầu từ hôm nghỉ quốc khánh đầu tiên, Ninh Khải Triết chẳng hề ra khỏi cửa, cứ mãi trốn trong phòng học hành.
 
Điều này khiến cho mẹ của Khải Triết nhất thời không thích ứng kịp, còn tưởng rằng sức khỏe tâm lý của con trai gặp vấn đề.
Vì vậy khi thấy Trương Chí Thần đến tìm con trai ra ngoài chơi.
 
Từ Đường Duy lập tức phối hợp với Trương Chí Thần đẩy Ninh Khải Triết ra ngoài.
 
Đi vội vàng, ngay cả quần áo cậu cũng chưa kịp thay.
 
Chiếc áo thun trắng rộng rãi, quán xám, giày thể thao.
 
Mái tóc bồng bềnh mềm mại, thoạt nhìn còn có cảm giác lờ đờ như vừa mới ngủ dậy.

 
Hơn nữa cậu còn ngáp lớn, đôi mắt hấp dẫn phút chốc phủ tầng nước.
 
Ninh Khải Triết cảm thấy rất buồn chán, sắc mặt bỗng chốc đanh lại.
 
Mà xung quanh còn có người nhìn chằm cậu, hai mắt phát sáng, cứ như xem động vật quý hiếm trong sở thú không bằng.
 
Thỉnh thoảng còn truyền đến vài câu mà Ninh Khải Triết nghe không hiểu.

 
Cái gì mà “Giá trị nhan sắc này tại sao không phải là coser!
 
Cái gì mà “Cảm giác cậu ấy rất thích hợp cos Tomoe nhỉ!”
 
Cái gì mà “Woa giá trị nhan sắc của anh trai này cao quá!!”
 
...
 
Ninh Khải Triết nhíu mày, sắc mặt đã khá mất hết kiên nhẫn.
 
Cậu mím môi, ngẩng đầu xem có chỗ nào nghỉ ngơi không.
 
Đợi hai giờ chiều đi thẳng đến sân khấu sảnh C hội họp cùng Bảo Bảo.
 
Có lẽ đây là động lực duy nhất có thể khiến cậu kiên trì ở lại đây.
 
Bỗng nhiên, tiếng kinh hô bên cạnh vang lên.
 
“Aaaaaaa! Bộ sưu tập cos của Chúa V!!”
 
Tiếng kinh hô vừa dứt, Ninh Khải Triết nhìn thấy hình bóng nặng nề phía trước bỗng trở nên linh hoạt.
 
Mắt của Trương Chí Thần sáng rỡ, dưới chân như có gió, lập tức bồ nhào qua chỗ triển lãm.
 
Sau đó, tiếng hò hét biến thành của cậu ta.
 
“Đâu đâu?! Aaaaaa! Đúng là bộ sưu tập cos của Chúa V!! Tớ luôn muốn mua nhưng mua không được!!”
 
Ninh Khải Triết nhíu mày đi tới, ánh mắt lướt qua cái đầu của Trương Chí Thần, nhìn cái gọi là bộ sưu tập cos trong tay cậu ta.
 
Trương Chí Thần đang lật xem hết sức vui vẻ, bỗng nhiên một bàn tay trên trời giáng xuống, cướp mất bộ sưu tập cos quý giá trong tay cậu ấy.
 
Trái tim đang vui mừng của tên mập bỗng chốc trở nên phẫn nộ. Cậu quay phắt lại, muốn mắng cái người đã cướp đồ của cậu.
 
Nhưng sau khi nhìn rõ người đó...nỗi bi phẫn của cậu lại không thể thoát ra được nữa...
 
“Khải Triết...cậu, cậu cũng thích Chúa V hả?”
 
Ngàn vạn lần đừng mà, đây là quyển cuối cùng rồi, không còn nữa đâu!
 
Trong lòng Trương Chí Thần hét lên, đôi mắt nhỏ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ninh Khải Triết.
 
“Chúa V?” Giọng nói của Ninh Khải Triết nhàn nhạt, lật hai trang lại nhíu mày hỏi, “Rốt cuộc là nam hay nữ?”
 
“Tất nhiên là nữ rồi!” Sống lưng thẳng tắp, mập mạp tuyệt đối không cho phép ai lăng mạ nữ thần của cậu, “Cô gái xinh đẹp đáng yêu như thế, sao cậu có thể nhìn người ta ra con trai vậy! Cậu như vậy rất không lịch sự, rất không lịch thiệp!”
 
Gương mặt phúng phính đỏ bừng, Trương Chí Thần chẳng quan tâm có đắc tội với Ninh Khải Triêt hay không nữa.
 
Cậu ấy giật lại bộ sưu tập cos của Chúa V yêu dấu, vỗ về chiếc bìa, ôm nó cẩn thận vào lòng rồi trả tiền cho ông chủ.
 
Ninh Khải Triết cũng không quan tâm đến hành động của cậu ấy, cậu mím môi không nói gì, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng.
 
Lúc này, nhưng tiếng xì xào bắt đầu vang lên bên cạnh.
 
Có lẽ do nhà thi đấu quá ồn ào, Trương Chí Thần và Ninh Khải Triết đều không nghe thấy.
 
“Anh trai bên cạnh đẹp trai quá, thật muốn biết anh ấy học trường nào quá đi!”

 
“Ừ khá đẹp trai đấy! Đi đi, tớ ủng hộ cậu!”
 
“Không được đâu, tớ ngại…”
 
“Sợ quần què, lôi cái sự quyến rũ của con gái của cậu ra đây!”
 
“…” Hình như không có lý do phản bác.
 
Tiện tay đặt tấm lót chuột xuống.
 
Có được sự cổ vũ của bạn thân, cô gái nhỏ đằng hắng vài tiếng.
 
Chỉnh lại chiếc váy liền màu trắng mặc trên người, cô bước đến không chút do dự.
 
Đầu tiên là kiễng chân, dùng tay chọt chọt vào vai của soái ca.
 
Ninh Khải Triết quay đầu.
Cô gái nhỏ e thẹn: “Anh gì ơi, em có thể trao đổi Wechat với anh không?”
 
“Không thể.” Không hề do dự.
 
“…” Sững người.
 
Là một loli nhỏ trắng trẻo xinh đẹp, đây là lần đầu tiên cô hỏi xin Wechat của con trai.
 
Lần đầu tiên…tuyệt đối không thể như vậy.
 
Cô bé chớp chớp mắt, phá vỡ vẻ mặt lúng túng, tiếp tục ngẩng đầu thử cười nhẹ hỏi: “Tại sao vậy? Lẽ nào Wechat của anh rất thần bí, không thể thêm bạn tùy tiện được hay sao?”
 
“Không thể là không thể.” Ngữ điệu chẳng khác gì so với câu “không thể” đầu tiên.
 
“…” Cô gái có chút buồn.
 
Cô cúi thấp đầu, quay người đi về bên cạnh người bạn, cảm thấy vô cùng ấm ức.
 
Nhưng cô còn chưa kịp than vãn với bạn thân, cùng nhau chỉ trích anh chàng đẹp trai không biết tốt xấu này.
 
Thì soái ca nhà người ta đã vui vẻ chạy đi một hướng khác cùng với tên mập mạp.
 
“Bọn họ đi đâu thế?”
“Ai biết!” Giọng nói khá gắt, cô gái nhỏ có chút tức giận.
 
“Đến khu trò chơi xem xem?”
 
“…” Do dự một lát, cô gái đó gật đầu, “Ừ.”
 
Hai cô gái dắt tay nhau, lặng lẽ đi theo sau hai người Ninh Khải Triết.
 
Bóng hình cách khoảng sáu bảy mươi mét đó dừng lại.
 
“Hai cô gái kia là bạn học của họ sao?”
 
“…Hình như rất thân thiết.”
 
Sự tò mò đã thay thế sự tức giận bị từ chối vừa nãy.
 
Hai cô gái nhìn chằm chằm hai nam hai nữ phía trước.
 
Nam thì một người cực đẹp trai, một người siêu mập.
 
Nữ thì một người nhỏ nhắn hoạt bát, một người xinh đẹp động lòng người.
 
“Cậu đoán xem trong hai cô gái đó có người nào là bạn gái của anh ta không?”
 
“Nhất định có! Cho dù không phải là bạn gái thì cũng là người trong lòng, cậu xem nụ cười như hoa mùa xuân của anh ấy, so với vừa rồi cứ như hai người ý!”
 
“Có lý!” Gật đầu, “Cậu cảm thấy là ai?”
“Ừ…theo tớ phân tích từ nhiều yếu tố như chiều cao cân nặng cho đến ngoại hình khí chất, nhất định là người cầm cung tên bằng nhựa.”
 
Gật gù, im lặng một hồi, sau đó lại lên tiếng: “Tiếp theo đi đâu đây?”
 
“Đi ăn đi! Đi đi đi, nghe nói ở sảnh D lầu trên có một quán cà phê hầu gái, đến đó chơi đi!”
 
Nỗi buồn đến nhanh và đi cũng chóng vánh.
 
Hai loli nhỏ qua đường đã hoàn toàn quên béng chuyện bị soái ca băng lạnh từ chối cho Wechat vừa rồi.
 
Đâm thẳng đến lầu trên.
 
Còn ở sảnh A lầu một, khu trò chơi nằm bên trái chỗ lối vào.

 
Hồ San San cẩm một chiếc cung nhựa không thể che giấu được sự kém chất lượng của nó, bắn vào mục tiêu phía trước.
 
Cơ hội có năm lần, bốn lần đầu chẳng có phát nào trúng mục tiêu.
 
Còn lần cuối này, Bảo Bảo đứng bên cạnh nhìn với vẻ vô cùng phấn khích, muốn dùng ánh mắt để cổ vũ cho San San.
 
Tuy nhiên, vô dụng.
 
Lần thứ năm, ngắm bắn, kéo cung, bắn, rớt xuống đất…
 
Bảo Bảo đằng hắng vài tiếng, đi đến trước mặt Hồ San San.
 
Ôm lấy cánh tay của Hồ San San, nói với giọng ngọt ngào: “San San, không sao, thực ra tớ cũng không thích con búp bê đó lắm.”
 
“…” Hồ San San không nói gì.
 
Đôi mắt vẫn nhắm về phía mục tiêu trước mặt đó, nếu như ánh mắt có thể dùng như phi tiêu.
 
Có lẽ mục tiêu trước mặt đã nát vụn rồi.
 
Bản năng cảm nhận nguy hiểm thuộc về động vật của Trương Chí Thần bên cạnh vô cùng nhạy bén, lập tức rụt cổ lại, trốn sau lưng Ninh Khải Triết.
 
“Tiếp…”
 
“Để tớ thử đi.”
 
Lời nói ngập tràn sự tàn bạo của Hồ San San chỉ mới nói một chữ, bên cạnh đã có người không sợ chết cắt lời.
 
Cô quay đầu, Ninh Khải Triết, hừm, chắc chắn là tư bản không sợ chết.
 
“Bỏ đi, cây cung này không bắn được.”
 
Đột nhiên Bảo Bảo có chút hối hận vì đã nói với San San rằng cô thích phần thưởng con búp bê của trò chơi này.
Bây giờ thì hay rồi, tính hiếu thắng của San San nổi lên, Ninh Khải Triết cũng đến góp vui.
 
“Không sao, dù sao thì vé của mỗi người đều có thể chơi một lần, cứ thử đi.” Giọng của Ninh Khải Triết khiêm tốn.
 
Thế nhưng sự tự tin quyết tâm giành chiến thắng của cậu lại trái ngược hoàn toàn với giọng điệu khiêm tốn này. Bảo Bảo mím môi, không tiện ngăn cản nữa, dù sao thì người ta cũng đã tốn tiền mua vé muốn vào đây chơi miễn phí mà.
 
Nhân viên đưa cung và tên cho Ninh Khải Triết.
 
Ninh Khải Triết cầm nó trong tay, lẩm bẩm: “Nhẹ quá.”
 
Cậu đứng vào vị trí, đặt tên lên dây cung, nâng cánh tay, chăm chú ngắm bắn.
 
Tư thế vô cùng tốt, khiến cho người ta có cảm giác chắc chắn sẽ trúng mục tiêu.
 
Dây cung căng lên, kéo ra sau, rồi kéo ra sau nữa…
 
Bầu không khí nhất thời có chút căng thẳng, ánh mắt của mọi người đều hội tụ trên mũi tên.
 
Bỗng nhiên…
 
Chỉ nghe tiếng “bựt”…
 
Tên chưa bắn đi…
 
Mà cung… đã gãy rồi.
Ba giây lặng im.
 
“Phì…” Trương Chí Thần không nhịn nổi, “Ha ha ha ha…Khải Triết, cậu buồn cười quá đi!”
 
“Ha ha ha ha Ninh Khải Triết, cậu đến để làm trò hề đúng không?! Không ngờ kéo đứt cả dây cung! Cậu ăn rau chân vịt lớn hả?! Ha ha ha…” Hồ San San cười sặc sụa.
 
Bảo Bảo cúi đầu, giữ chút thể diện cho cậu ấy nên không cười, chỉ là đôi vai run lên rất đáng nghi.
 
Ninh Khải Triết cũng ngây ngốc hồi lâu mới thu lại tư thế, lúng túng nhìn hai đoạn cung gãy trong tay, sắc mặt đỏ rực lắc lắc đầu.
 
“Ngại quá, bao nhiêu tiền, tôi đền cho các cậu.” Cậu nói với nhân viên đang nhịn cười đến mức sắp bật khóc đến nơi.
 
Làm triển lãm bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người dùng sức vô tội vạ kéo gãy đạo cụ của trò chơi.
 
Mà cái bị phá không phải là dây mà là thân cung…
 
Bạn trai này đang dùng thực lực để chúng minh cho họ xem đạo cụ của họ tồi tàn đến mức nào ư?
 
Nhưng thế này mắc cười quá. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui