Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Thứ bảy.
 
Bảo Bảo nằm bò trên giường lật xem sách truyện vừa mua chiều hôm qua.
 
Nhân vật trong đó là một mỹ thiếu nam mà cô rất thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nụ cười tỏa nắng, tính tình cởi mở.
 
Cốt truyện vẫn làm cho trái tim thiếu nữ đập điên cuồng.
 
Nhưng Bảo Bảo xem đến thất thần.
 
Mỹ thiếu nam có nụ cười tỏa nắng trên trang giấy bỗng nhiên cười e thẹn.
 
Đôi tai trắng mỏng dưới mái tóc đen ngắn cựa quậy, mơ hồ để lộ vành tai hơi phiếm hồng.
 
Hai mắt Bảo Bảo đờ đẫn, một lúc sau cảm thấy một luồng nhiệt không biết từ đâu phả vào má mình.
 
Cô lập tức ngồi dậy, hai tay vỗ bôm bốp lên mặt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó lại ôm mặt, lẩm bẩm một mình: “Chuyện gì thế này? Ma nhập hả?”
 
“Aaaaaaaaaaaaaaa…”
 
Tiểu thục nữ Bảo Bảo thân cao 1m58 lăn lộn trên giường.
 
Thực sự không thể chấp nhận việc trái tim mình đang dao động.
 
Nhất định là do cái tên Ninh Khải Triết này có nhan sắc quá mê người.
 
Rõ ràng cả kì nghỉ chẳng nghĩ gì đến cậu ấy.
 
Chứ đừng nói đến chuyện si mê một cách vô duyên vô cớ như vậy.
 
Ngẫu nhiên gặp một lần trong tiệm tạp chí ngày hôm qua, cô lại tự dưng trúng tà là vì làm sao?
 
Cửa phòng có tiếng gõ, giọng nói sốt sắng của bố Bảo Bảo vọng vào.
 
“Cục cưng con sao thế? Có chỗ nào không khỏe hả?”
 
“Con không sao, chỉ là đọc truyện nhập tâm quá thôi.”
 
Bảo Bảo đỏ mặt, nói xong bèn lập tức lật chăn chui vào trong.
 
Dường như bố vẫn còn ở ngoài dặn dò vài câu, nhưng Bảo Bảo chẳng còn chút tâm trạng nào để nghe.
 
Cắn răng nhắm chặt mắt, khi ở trong chăn ngột đến mức gần như không thở được nữa.
 
Cuối cùng Bảo Bảo mới lò đầu ra.
Đôi mắt trong veo của cô đảo vài vòng, mông lung chẳng có tiêu cự.
 
Ngón tay trắng nõn động đậy, cô rất muốn thổ lộ với San San.
 
Nhưng nỗi khổ này có chút...khiến người ta quá ngại ngùng.
 
Cô phải nói với San San thế nào về việc cô đoc truyện, đọc mãi đọc mãi lại xem mỹ thiếu nam trong đó thành Ninh Khải Triết!
 
Đó chẳng phải là khát vọng của thiếu nữ sao!
 
Điều quan trọng nhất là, cô đã từ chối Ninh Khải Triết, hơn nữa còn từ chối khá là quả quyết.
 
Bây giờ lại muốn nuốt lời?
 
Không thể nào! Không có cửa!
 
Đừng nói cửa, đến cả cửa sổ cô cũng phải tự mình bịt lại!
 
Bảo Bảo phiền muộn vò đầu, lật người, nằm ngửa trên giường, tạo thành chữ đại (大) nhỏ nhắn.
 

Thả rông đầu óc, cô muốn dùng phương pháp thiền để thôi miên bản thân.
 
“Sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị...”*
 
* Câu kinh Bát Nhã trong Phật giáo.
Miệng lầm bầm, Bảo Bảo tin chắc nịt.
 
Chỉ cần diệt được sắc tâm, cô nhất định có thể loại trừ Ninh khải Triết ra khỏi đầu óc.
 
Sau đó cô cứ niệm mãi niệm mãi...đến khi ngủ mất tiêu.
 
Buổi chiều chủ nhật.
 
Ninh Khải Triết hẹn Bác Tân Bạch và Chu An Chí đến trường đánh bóng rổ.
 
Hồng Thế và Cao Dục cũng đã đến, năm người có chút khó chia đội.
 
Ninh Khải Triết bèn cưỡng ép tên mập Trương Chí Thần vào.
 
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, điện thoại của Ninh Khải Triết reo lên.
 
Cậu cầm ra xem, là tin nhắn, cậu chỉ nhìn lướt qua nội dung.
 
Sau đó khóa màn hình, không tiếp tục xem nữa.
 
“Ai thế?” Cao Dục uống ngụm nước, hỏi.
 
“Không ai cả.” Nhìn về phía trước, Ninh Khải Triết tùy tiện trả lời.
 
Cái đầu trông y như keo bóng nhẫy của tên mập Trương Chí Thần đang ngồi thở hồng hộc trên đất ở bên cạnh nghi hoặc một lúc.
Cậu ta chớp mắt, cũng chẳng suy nghĩ gì đã nói toẹt ra: “Không phải, phù, không phải là hoa khôi của lớp kế, kế bên chứ.”
 
Nửa câu sau thốt ra cứ như muốn cái mạng của cậu.
 
Khải Triết thật quá đáng, biết cậu nhiều mỡ còn để cậu chơi bóng rổ.
 
Bóng rổ là môn vận động phù hợp với người béo hả?
 
Môn vận động thuộc về cậu phải là nằm trên giường tự chuyển động với Trái Đất kìa.
 
“Uống nước đi!”
 
Ninh Khải Triết ném chai nước suối tạo thành đường cong Parabol hoàn hảo rơi trước mặt của Trương Chí Thần.
 
Vẻ mặt cậu lạnh lùng, trong lòng nghĩ tên béo này đúng là thông minh nhiều chuyện.
 
Cao Dục nghe thế cười cười, không hỏi thêm gì khác.
 
Đối với sự đào hoa của Khải Triết, đây là chuyện thường ở huyện rồi.
 
Căn bản không khơi dậy nỗi chút tò mò nào từ cậu.
 
Ngược lại cậu càng có hứng thú hơn với cô gái có biệt danh là tiểu thục nữ kia.
 
Cao Dục chớp chớp mắt, cúi người xuống hỏi: “Này, cậu và cô gái đó thế nào rồi?”
 
Ninh Khải Triết nghiêng đầu nhìn cậu, còn chưa kịp trả lời thì…
 
Chu An Chí ở dưới vòng bóng rổ đã mở lời trước.
 
“Khải Triết, đến chơi thêm một trận nữa đi, lát nữa đến giờ tự học buổi tối rồi.
 
Ninh Khải Triết gật đầu, vỗ Cao Dục một cái: “Đi đánh bóng.”
 
Năm người đã nghỉ ngơi xong và chuẩn bị chơi, chỉ trừ tên mập sống chết nằm trên đất không chịu dậy.
 
Cuối cùng mọi người đã chấp thuận cho cậu ta nghỉ ngơi, năm người ra hiệu tiếp tục chơi.
 
Chẳng chơi được bao lâu, một giọng nói buồn bã của một cô gái vang lên ngoài sân bóng rổ.
 

“Ninh Khải Triết!”
 
Năm người trên sân dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn.
 
Trương Chí Thần đang nghỉ ngơi dài hạn ở bên cạnh cũng trố đôi mắt nhỏ nhìn theo.
Ninh Khải Triết thả lỏng tư thế phòng ngự dưới rổ, nhíu mày.
 
Cậu cũng không đi đến đó mà chỉ đứng tại chỗ hỏi: “Gì thế?”
“Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?” Giọng nói mềm oặt sắp khóc.
 
“Không muốn trả lời.” Quệt mồ hôi trên trán.
 
Ninh Khải Triết quay người nhìn Chu An Chí vẫn đang ôm bóng bất động, vừa muốn gọi cậu ấy tiếp tục chơi thì…
 
Cô gái đó đi tới kéo cánh tay của Ninh Khải Triết.
 
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
 
“Tôi chẳng có gì nói với cậu.”
 
Rút tay ra, giọng điệu của Ninh Khải Triết bất giác trở nên lạnh lẽo.
 
“Đã thế tớ sẽ nói tại đây!”
 
Tính tình của cô gái e rằng cũng bướng bỉnh, không hề từ bỏ.
 
Ninh Khải Triết mím môi, lạnh mặt bỏ đi.
 
Đôi mắt có chút đỏ của cô gái cong lên, vẽ ra một nụ cười xinh đẹp rồi đi theo.
 
Hai người rời đi, nhóm buôn dưa lê bắt đầu tụ tập bàn tán.
 
Chu An Chí và Cao Dục chạy cực nhanh về phía người hiểu rõ sự tình duy nhất là Trương Chí Thần.
Hồng Thế và Bác Tân Bạch nhìn nhau cười và cùng đi theo, dự thính một cách vô hại.
 
“Cái gì thế? Mập mạp!” Cao Dục.
 
“Hoa khôi lớp kế bên đó, Bạch Phất Hiểu.” Trương Chí Thần.
 
“Là cô gái xinh xinh lớp kế bên ấy hả? Lớp 10B1 hay là lớp 10B2?” Chu An Chí.
 
“Lớp 10B1, cũng xinh đẹp, tớ đã nhìn thấy cô ấy lúc tan học hôm thứ sáu.”
 
“Thứ sáu? Mau nói đi!” Cao Dục.
 
Sau đó Trương Chí Thần kể lại chuyện sau khi tan học hôm thứ sáu một cách sinh động, thêm dầu thêm mỡ miêu tả lại một lượt chuyện thấy Bạch Phất Hiểu ở cầu thang.
 
Nói tóm lại, sau khi trai đẹp từ chối hoa khôi một cách vô tình, hoa khôi đã bền bỉ dũng cảm theo đuổi tình yêu ra làm sao.
 
Hai người lý trí ở bên cạnh là Bác Tân Bạch và Hồng Thế đồng thời nghĩ.
 
Cái đầu này của Trương Chí Thần không đi sáng tác truyện tranh thì quá là tiếc.
 
Phía bên kia, trong một góc trên sân tập gần dưới kí túc xá nữ.
 
Ninh Khải Triết dựa vào tường, hai tay chống lên đầu gối, lơ đễnh nói: “Nói đi.”
 
“Tớ thích cậu.” Bạch Phất Hiểu ấm ức nói.
 
Ninh Khải Triết lạnh lùng nâng mắt lên, thấy cô ta lặp lại câu nói chiều thứ sáu.
 
“Xin lỗi, tôi không thích cậu.”
 
“Tớ biết, nhưng bây giờ cậu cũng chưa có bạn gái, chúng ta có thể thử. Nói không chừng nói chuyện một thời gian, cậu sẽ thích tớ thì sao.”
 
“Không muốn thử.” Ninh Khải Triết dời mắt đi, nhíu mày mất kiên nhẫn.
 

Bạch Phất Hiểu mím môi, đôi mắt đựng đầy nước, chực chờ rơi xuống.
 
Bỗng nhiên, cô bước lên trên một bước, nhanh chóng kiễng chân lên, đưa môi về phía trước.
 
Đồng tử Ninh Khải Triết đột nhiên mở lớn, phản ứng vô cùng nhanh nhạy, nghiêng người sang bên trốn.
 
Thế nên, hoa khôi lớp 10B1 đã hôn lên bức tường trắng…
 
Và một màn này thật không may đã bị hai người nhìn thấy.
 
Bảo Bảo và Hồ San San.
 
Vốn bọn họ gặp nhau ở cổng trường, sau đó cùng nhau về kí túc xá.
 
Ai ngờ đi đến dưới lầu kí túc thì chợt nhìn thấy một thân thể phát sáng cao lớn ở trong góc phía trước.
 
Ninh Khải Triết.
 
Và đứng trước mặt Ninh Khải Triết là một bạn nữ vóc dáng mảnh mai và duyên dáng.
 
Trông thế này vừa nhìn đã biết đang làm gì
 
Bảo Bảo và Hồ San San cũng chẳng muốn xem tiếp.
 
Không ngờ giây sau lại nhìn thấy bạn nữ kia lớn mật muốn hôn.
 
Còn Ninh Khải Triết đúng là đồ đầu gỗ, thế mà lại tránh đi, khiến cho bạn nữ kia trao nụ hôn cho tường trắng.
 
Hồ San San không tài nào nhịn được, cười thành tiếng.
 
Bảo Bảo lập tức đưa tay ra bụm chặt miệng cô ấy, kéo theo cô ấy nhanh chóng chạy lên lầu.
 
Bạch Phất Hiểu nghe thấy tiếng cười, quay đầu thì đã chẳng thấy ai.
 
Nhưng trong mắt Ninh Khải Triết lại xẹt qua một hình bóng, mơ hồ nhận ra.
 
Đó là Bảo Bảo, còn người bị cô bịt miệng có lẽ là Hồ San San.
 
Tình cảnh khó xử như vậy bị Bảo Bảo nhìn thấy, Ninh Khải Triết nhất thời phiền não không thôi.
 
Trong lòng bắt đầu oán trách cô gái bên cạnh này.
 
Nhưng suy nghĩ của cậu lại xoay chuyển, kẻ theo đuôi bám dai như đỉa phiền phức như cậu.
 
Bảo Bảo có phải cũng chán ghét cậu như thế không?
 
Cho dù cậu không có bất cứ hành vi nào gọi là bám dai như đỉa.
 
Nhưng khi nghĩ về việc này, tâm trạng của cậu vẫn rất khó chịu.
 
Bạch Phất Hiểu bên cạnh cúi gằm mặt, bờ vai run rẩy, dáng vẻ quẫn bách đáng thương.
 
Ninh Khải Triết thấy thế, vẫn không thấy rung động, mà chỉ cảm thấy có chút áy náy.
 
Cậu để lại một câu “rất xin lỗi”, rồi bèn rời đi nhanh chóng.
 
Giờ tự học buổi tối, học sinh ngoại trú không cần học.
 
Trong lớp trống một nửa, tầm mắt thoáng đãng hơn nhiều.
 
Bảo Bảo có chút lơ đãng.
 
Đang lúc xuất thần, giọng nói của Hồ San San đột nhiên vang lên bên tai.
 
“Có phải đang nghĩ, rõ ràng vừa nãy còn thấy người, sao vẫn chưa đến học không?”
 
Bảo Bảo quay lại, Hồ San San cười xấu xa nói: “Nói không chừng mỹ nam người ta đang hẹn hò cùng mỹ nữ đó.”
 
Lật sách toán ra, Bảo Bảo lại tháo nắp bút của Hồ San San, sau đó nhét bút vào trong lòng bàn tay của cô ấy.
“Nào, San San, học thôi.” Cô nói.
 
Hồ San San mỉm cười, sáp lại gần bên tai cô: “Cơ mà mỹ nam còn chẳng thèm nụ hôn thơ mộng của mỹ nữ, có lẽ không hẹn hò gì được rồi.”
 
“Rồi rồi rồi, chúng ta không nói vấn đề này nữa, đúng rồi, tớ không hiểu một câu tiếng Anh, đang muốn hỏi cậu.”
 
Bảo Bảo nghiêm túc lật sách đến chỗ câu hỏi.
 
Bộ dạng cười ngượng ngập cứ như một con sóc đuôi xám mất đi quả thông vẫn cố gắng cười vui vẻ.
 
“Câu hỏi tiếng Anh nào? Bảo Bảo, tớ dạy cậu.”
 

Bảo Bảo quay đầu, dù không biết Tả Hưng Khánh xuất hiện từ bao giờ, nhưng một học sinh ngoại trú như cậu ta tại sao lại ở đây.
 
Thế nhưng cô vẫn nghe không quen cách cậu ta gọi tên của cô, vô cùng khó chịu.
 
Cũng trách bố cô không đặt cho cô một cái tên hay.
 
Quan hệ tốt gọi tên của cô thì càng thêm thân thiết.
 
Quan hệ không tốt gọi tên cô thì toàn thân nổi da gà da vịt.
 
“Không, tớ hiểu rồi, cảm ơn.”
 
Bảo Bảo cười cười, sau khi từ chối lập tức quay đầu, vùi đầu vào sách.
 
Cứ như phía sau không có người vậy.
 
Hồ San San quả thực không nhịn nổi nữa, nằm sấp trên bàn, cười ha ha.
Tên Tả Hưng Khánh này ngốc quá, Bảo Bảo đã từ chối đến nước này rồi.
 
Tại sao cậu ta lại chẳng biết điều chút nào vậy.
 
Với EQ và IQ này, ngay cả cười nhạo cậu ta, cô cũng cảm thấy đang ức hiếp người ta.
 
Nhưng điều khiến Hồ San San không ngờ tới được là, Tả Hưng Khánh không những không biết điều, mà còn ngày càng hăng nữa.
 
Vào tiết thứ ba của sáng thứ tư.
 
Đó là tiết của cô giáo ngữ văn, mọi người đồng thanh đọc bài.
 
Bảo Bảo bỗng nhiên cảm thấy ghế có hơi rung.
 
Cô tò mò quay đầu lại, nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy thành ghế của cô kéo ra sau.
Bảo Bảo ngẩng đầu, trừng mắt dữ tợn nhìn chủ nhân của đôi bàn tay ấy, Tả Hưng Khánh.
 
Tả Hưng Khánh thấy Bảo Bảo quay đầu lại, không những không xin lỗi mà còn chớp mắt với cô.
 
Giữa lông mày cô nhíu càng sâu, Bảo Bảo cảm thấy sức chịu đựng của cô đối với người này đã sắp đạt đến giới hạn.
 
Cô quay đầu, nhanh chóng kéo ghế về trước.
 
Khiến cho Tả Hưng Khánh ở phía sau không kịp trở tay, hai tay đột nhiên trống không.
 
Cậu ta rơi vào trạng thái sững sờ ngắn ngủi.
 
Tả Hưng Khánh ngả người ra sau ghế, liếm môi.
 
Trong lòng nghĩ sao Bảo Bảo này sao khó thả thính thế?
 
Cùng lúc đó, một ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào vị trí hàng sau gần cửa sổ.
Trương Chí Thần rụt cổ lại, cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh, cảm thấy thế giới đang gặp nguy hiểm.
 
Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết thể dục.
 
Tả Hưng Khánh đang chơi bóng trong phòng thể dục trong nhà.
 
Trương Chí Thần đi đến, vỗ lên vai cậu ta.
 
“Tả Hưng Khánh, Khải Triết nói cậu về phòng học.”
 
“Có việc gì à?”
 
“Không biết, hình như liên quan đến việc lập nhóm bóng rổ trong lớp.”
 
Tả Hưng Khánh gật đầu, không có chút nghi ngờ nào cả, đặt vợt cầu lông xuống, rồi đi ra khỏi phòng thể dục trong nhà.
 
Vì được các bạn trong lớp đồng loạt đề cử, thế nên chủ nhiệm lớp đã giao hết chuyện lập nhóm bóng rổ trong lớp lại cho Ninh Khải Triết.
 
Cậu ta vốn đang tìm cơ hội nói với Ninh Khải Triết mình muốn tham gia, nhưng không ngờ Ninh Khải Triết đã tìm đến cậu trước.
 
Cũng tốt thôi, Tả Hưng Khánh cong môi cười, vào đội bóng rổ cũng có nghĩa là có một tá em gái vẫy cờ hò hét vì cậu.
Nghĩ thôi đã thấy đẹp nung ninh rồi.
 
Tên mập Trương Chí Thần nở nụ cười gian xảo khi nhìn thấy bóng lưng của Tả Hưng Khánh dần rời đi.
 
Khải Triết đâu có nói gì về chuyện lập đôi, Khải Triết chỉ nói gọi Tả Hưng Khánh đến phòng học mà thôi.
 
Tên Tả Hưng Khánh này tiêu rồi, đụng phải Khải Triết, nhất định sẽ bị xử rất thảm!
 
Trương Chí Thần bịt cái miệng nhỏ của mình, hả hê nghĩ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui