Hai ngày đầu, hầu hết giáo viên bộ môn đều cho học sinh THPT ôn tập lại kiến thức của THCS.
Trải qua một kì nghỉ vô cùng thoải và không có bài tập.
Những công thức định lý mà mọi người đã từng rất quen thuộc, bây giờ quả thật đều như xa lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngày ôn tập xem ra chẳng đủ chút nào.
Nhưng dù sao cũng là giáo viên cấp ba, những cái giảng dạy chắc hẳn đều là kiến thức cấp ba.
Hai ngày sau, bất kể bọn họ có ai oán như thế nào, cũng phải bắt đầu những bài học mới.
Vì sự thúc giục tinh thần của những người đã từng là học bá, tuần đầu tiên mọi người trải qua có chút khổ sở.
Suy cho cùng thứ sáu đã là kì thi đầu cấp, chẳng ai muốn mất mặt khi mang cái danh không đạt trở về.
Lúc lên lớp, cũng chẳng ai dám lơ là, tan học cũng chẳng thấy chạy nhảy gì.
Một khi học xong tiết thể dục, mọi người cũng không ở lâu trên sân tập, mà vội vàng trở về chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau tiếng chuông báo vào học ngớt, tòa nhà cho học sinh năm nhất cơ bản đã trở nên yên lặng.
Chẳng mấy chốc tiếng học sinh đồng thanh “chào thầy/cô giáo” vọng ra từ mỗi phòng học.
Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng cùng với trưởng khoa giáo dục chính trị đang đi tuần tra vô cùng hài lòng vì điều đó.
Bọn họ cảm thấy khóa học sinh năm nhất này có chất lượng rất cao, không để cho bọn họ thất vọng.
Thế nhưng lúc bọn họ đi đến cầu thang tầng hai thì…
Ba học sinh đi lên từ cầu thang một cách hiên ngang.
Mặt của trưởng khoa giáo dục chính trị chuyển đỏ sang xanh, đưa tay chỉ ba con người cao lớn đó.
“Ba em đằng trước dừng lại đó cho tôi!” Giọng nói rất đanh thép.
Ninh Khải Triết ôm bóng cùng với Bác Tân Bạch và Chu An Chí đồng thời ngoảnh lại.
Bọ họ thấy ba người trung niên đi đến, một nữ hai nam.
Ninh Khải Triết nhận ra người phụ nữ, đó là phó hiệu trưởng Lưu lôi cầu về từ tiệm net vào ngày đi quân sự đầu tiên.
“Chào thầy cô.” Ba người đồng thanh.
Không hề nghiêm chỉnh, nhưng cũng không lười nhác.
“Ba em ở lớp nào?”
Chủ nhiệm dạy chính trị dáng vóc gầy gò nghiêm túc hỏi.
“Em học lớp 10B2, hai bạn kia lớ 10A2.”
Ninh Khải Triết chẳng nghĩ gì nhiều mà đáp luôn.
Ánh mắt chủ nhiệm dạy chính trị chần chừ một lúc, lại hỏi: “Tại sao lại đến trễ? Không biết tiếng chuông thứ hai đánh lên rồi hả?”
“Không nghe thấy.” Ninh Khải Triết sờ sờ mũi.
Ấy là không nghe thật, vừa rồi là tiết thể dục, thật hiếm hoi khi lớp 10B2 và lớp 10A2 học cùng nhau.
Cả ba người cũng đã lâu không gặp, hẹn đánh bóng cùng nhau, thế nên nhất thời quên mất thời gian.
Chủ nhiệm dạy chính trị nhìn Ninh Khải Triết, rồi lại nhìn Bác Tân Bạch và Chu An Chí.
Do dự một lúc, ông ta mới nói: “Được rồi, cả ba em…”
“Mỗi người viết một bản kiểm điểm 1000 từ, giao cho chủ nhiệm lớp các em.”
Phó hiệu trưởng Lưu ngắt lời chủ nhiệm dạy chính trị, đôi mắt phía sau cặp kính gọng mảnh vô cùng sắc bén.
Đám Ninh Khải Triết liếc nhìn nhau không nói nên lời.
Còn Bác Tân Bạch lại điềm nhiên nói: “Vâng ạ.”
Chủ nhiệm chính trị há hốc mồm, cuối cùng cũng chẳng nói gì, vẫy tay để cho họ lên lớp học.
Ba người cúi chào ba vị lãnh đạo của trường, rồi lập tức chạy lên lầu.
Học sinh đi rồi, hiệu trưởng bụng phệ mới vừa đi vừa nói: “Có phải nghiêm khắc quá rồi không, dù sao thì bọn chúng chỉ mới nhập học.”
“Đúng thế, hơn nữa hai em kia còn ở lớp chọn, bọn chúng cũng không phải cố ý đến trễ, chắc là không nghe chuông báo thật.”
Chủ nhiệm chính trị tiếp lời, vừa nói xong…
Ông liền nhận được ánh nhìn nghiêm khắc từ phó hiệu trưởng Lưu.
Nên lập tức im bặt, không dám chen thêm lời nữa.
“Chính vì mới nhập học nên không thể để chúng lười biếng như thế. Huống hồ lớp chọn và lớp cơ bản chẳng có khác biệt gì. Nếu nói cho đúng thì lớp chọn càng phải được dạy dỗ nghiêm khắc hơn mới đúng.”
Nghe lời của phó hiệu trưởng, thầy hiệu trưởng mỉm cười, không định quản nhiều nữa.
Chủ nhiệm chính trị không dám hó hé gì, phó hiệu trưởng này có lúc còn ngạo mạn hơn cả hiệu trưởng.
Ba người nhảy tót lên lầu.
Chu An Chí không kìm được phàn nàn: “Bản kiểm điểm 1000 chữ, viết văn cũng chỉ có 800 chữ chứ mấy! Bà phó hiệu trưởng này ác quá đi!”
Ninh Khải Triết xoay quả bóng trong tay, cười cậu ta: “Chẳng qua nhiều hơn 200 chữ thôi mà?”
“200 chữ cũng muốn chết đây rồi, cậu không biết tớ viết văn kiểu rặn từng chữ từng chữ à!”
Chu An Chi cào đầu, đau đầu không thôi.
Sở trường của cậu là toán lý hóa sinh, những môn khoa học xã hội thật sự khiến đầu to đầu, bao gồm ngữ văn và tiếng Anh.
“Tớ đến lớp rồi, vào trước nhé.” Đi tầng ba, Ninh Khải Triết vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Bác Tân Bạch và Chu An Chí gật đầu, xoay người tiếp tục leo lên.
Lớp 11/2 ở tầng 5, cách hai tầng so với lớp của Ninh Khải Triết.
Ninh Khải Triết đi đến cửa sau, gõ cửa rồi báo cáo.
Thầy giáo vật lý đẩy đẩy kính, nhìn Ninh Khải Triết, chẳng nói gì bèn để cho cậu về chỗ ngồi.
Tả Hưng Khánh ngồi gần cửa sổ kéo tóc đuôi gà của Bảo Bảo ở phía trước.
Bảo Bảo nhíu mày quay đầu: “Chuyện gì thế?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy tóc cậu đẹp thôi.” Tả Hưng Khánh phủ người lên bàn.
Cậu ta cười nhẹ, cảm thấy Bảo Bảo là một bạn nữ kỳ lạ.
Ánh mắt chưa từng dõi theo tên soái ca Ninh Khải Triết mà các bạn nữ khác hay gọi.
Tuy nhiên như thế mới khiến cậu ta càng thích tò mò thích thú.
Cảm thấy một cô gái như vậy mới là thục nữ nội hàm.
Lông mày của Bảo Bảo lại nhíu chặt, mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Lần sau làm ơn đừng có kéo tóc tớ nữa.”
Bởi vì trông cô quá nhỏ nhắn hoạt bát, vẻ ngoài lại ngọt ngào.
Lời nói nghiêm khắc khách khí của Bảo Bảo chẳng hề có chút uy hiếp nào.
Ngược lại khiến người khác cảm thấy đáng yêu thú vị.
Tả Hưng Khánh cười khúc khích, làm kinh động đến thầy giáo vật lý đang giảng bài.
Thầy vật lí vốn đang viết trên bảng, nghe thấy tiếng cười bèn quay đầu, nheo mắt nhìn dãy phía sau gần cửa sổ.
“Hai em kia, lên lớp không được nói chuyện riêng.”
Bảo Bảo lập tức quay đầu, nhất thời cảm thấy xấu hổ.
Cô vốn không hề muốn nói chuyện riêng với tên Tả Hưng Khánh này.
Thật là…ấm ức.
Ninh Khải Triết vừa ngồi xuống vị trí ở gần cửa không bao lâu.
Cậu chống má nghiêng đầu nhìn qua, thấy Tả Hưng Khánh ngậm miệng cười đến đỏ cả mặt, còn Bảo Bảo thì quẫn bách cúi đầu xuống.
Cứ nhìn như thế, nhìn cho đến khi có mọt ngọn lửa giận trong bụng.
Tức hơn cả là Tả Hưng Khánh vẫn còn lấy tay chọt vào vai của Bảo Bảo, Bảo Bảo không để ý tới cậu ta, cậu ta vẫn cứ chọt thích thú như vậy.
Tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên.
Trương Chí Thần ngẩng đầu lên khỏi cuốn truyện tranh trong ngăn kéo, có chút sợ hãi nhìn Ninh Khải Triết bên cạnh.
Cậu lén nhìn thầy giáo dạy vật lí đang giảng trên bục, nhỏ tiếng hỏi: “Sao thế?”
“…Không có gì.” Ba chữ này cứ như rít qua từng kẽ răng vậy.
Trương Chí Thần mím đôi môi dày, không dám hỏi nữa mà cúi đầu, tiếp tục xem truyện của mình một cách rụt rè.
Kì thi đầu cấp vào thứ sáu vừa kết thúc.
Sau một tuần khổ sở, học sinh năm nhất cứ như chim xổ lồng.
Mọi người đều nhanh chóng đeo cặp sách, rời khỏi trường học mà trông cứ như bỏ trốn.
Hồ San San thu dọn đồ xong, quay đầu hỏi Bảo Bảo: “Về nhà luôn sao?”
Bảo Bảo nghiêng đầu nghĩ: “Không, chúng ta đi ăn chút gì đó rồi về đi, tiện thể tớ vẫn muốn đến tiệm báo xem xem.”
“Được, đi thôi.” Hồ San San nghiêng đầu cười ra hiệu.
Bảo Bảo đeo cặp sách, khoác tay của Hồ San San, vừa xoay người, Tả Hưng Khánh ở hàng sau đã lên tiếng.
“Thêm tớ nữa chứ?” Cậu ta nở nụ cười thật tươi.
Ánh mặt của Hồ San San nhìn lên trên, cười miễn cưỡng.
Tả Hưng Khánh cũng chẳng quan tâm, chỉ nhìn mỗi Bảo Bảo đợi câu trả lời.
Bảo Bảo cười nhạt, nheo mắt: “Không được, tớ chỉ muốn đi cùng San San thôi.”
Giọng nói ngọt ngào, nhưng ngữ khí lại lạnh lùng.
Thế nhưng dường như Tả Hưng Khánh chỉ chú ý đến giọng nói ngọt ngào của cô, còn nói: “Cậu cứ xem như có thêm người bảo vệ, tớ còn có thể giúp các cậu thanh toán.”
“Hừ.” Hồ San San hừ lạnh, mất hết kiên nhẫn: “Tránh ra!”
Tả Hưng Khánh bỗng nhiên bị đẩy ra, bỏ lại đằng sau nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Hung hăng gì chứ!”
Hồ San San quay đầu, ánh mắt vô cùng sắc bén, Bảo Bảo lập tức kéo cô ấy lại, dỗ dành đi ra khỏi phòng học.
Mọi người trong lớp đã giải tán gần hết, nhưng cửa sau lại tự dưng có người đi vào.
Là Ninh Khải Triết.
Tên mập Trương Chí Thần vừa nhìn thấy người liền mở miệng: “Thi xong cậu đã đi đấu đó? Sao bây giờ mới về.”
“…Có chút chuyện.” Thu dọn sơ qua một chút, Ninh Khải Triết đeo cặp sách lên, vừa đi ra phía cửa vừa quay đầu hỏi: “Sao à?”
Trương Chí Thần đuổi theo sau: “Vừa rồi cậu vẫn chưa về, tớ đã giúp cậu để ý, cái tên Tả Hưng Khánh đó lại cuốn lấy Bảo Bảo, nhưng mà chị San ghê gớm, quát thẳng tránh ra vào mặt cậu ta!”
Nâng nắm đấm nhỏ lên, vẻ mặt của Trương Chí Thần trông như “tôi tự hào về chị San” vậy.
Ninh Khải Triết dừng lại, quay đầu lại nhìn tên mập, ánh mắt lạnh lẽo đó khiến người ra rét run từ trong xương cốt.
Sau đó, cậu ấy lại chẳng nói câu nào, cứ thế xoay người xuống lầu.
Một nữ sinh cúi gằm đi lên cầu thang, tiếng bước chân nhẹ tênh, lúc đi ngang qua Ninh Khải Triết thì nâng mắt lên.
Trương Chí Thần đuổi theo sau nhìn thấy, cậu quen bạn nữ này.
Đó là hoa khôi của lớp 10B1 kế bên, Bạch Phất Hiểu.
Hát hay nhảy giỏi, không riêng gì lớp 10B1 mà rất nhiều bạn nam ở các lớp khác đều thích cô ấy.
Nhưng vừa rồi cậu đã nhìn thấy cái gì?
Mắt Bạch Phất Hiểu đỏ ửng, sắp khóc ư?
Nhưng cô ấy khóc thì nhìn Ninh Khải Triết làm gì?
Trương Chí Thần nghĩ rất lung, không chú ý mình đã cách một đoạn khá xa với tên chân dài Ninh Khải Triết.
Lúc cậu ta ngẩng đầu lên nhìn mới vội vàng nhấc hai cái chân mập mạp đuổi theo.
“Khải Triết, cậu chậm lại một chút, đợi tớ với.” Cậu ta hét lên.
Người phía trước không đáp.
Tên mập không nản chí, tiếp tục đuổi theo.
***
Mua xong hai ly đồ uống, Bảo Bảo và Hồ San San lật xem tạp chí trong tiệm.
Hồ San San xem một cuốn tạp chí thời trang, lơ đãng hỏi: “Cục cưng, cậu nghĩ thế nào về tên Tả Hưng Khánh đó?”
Bảo Bảo hút một ngụm trà sữa, sau khi nuốt xuống, cô nhíu mày phun ra một chữ: “Phiền!”
“Phụt…” Hồ San San vừa nghe bèn bật cười, bỏ tạp chí xuống, thích thú ôm Bảo Bảo, “Đều là kẻ theo đuổi, thế mà dường như đãi ngộ rất khác nhau nhỉ.”
Bảo Bảo nghe không hiểu, ngậm ống hút, ngẩng đầu nghi hoặc.
Cô còn chưa kịp hỏi thì một âm thanh kích động từ cửa truyền đến.
“Khải Triết, lẹ lẹ lẹ! Cuốn truyện tớ đợi bấy lâu cuối cùng đã ra lò rồi.”
“…” Ninh Khải Triết im lặng tỏ vẻ không mặn mà.
Một cái bóng mập mạp kéo theo một cái bóng cao gầy bước vào cửa.
Bảo Bảo và Hồ San San nhìn qua, chẳng phải là Ninh Khải Triết và Trương Chí Thần đây sao.
Hồ San San sáp lại gần bên tai Bảo Bảo: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến.”
Bảo Bảo sững sờ nửa giây, liên kết câu nói trước và sau của Hồ San San lại, sắc mặt lập tức trở nên đỏ ửng.
“Hồ San San.” Nhỏ giọng cảnh cáo.
Tuy nhiên giọng nói quá nhẹ nhàng, đối phương lại là bạn thân nhiều năm, sức uy hiếp trượt thẳng về số mo.
Hồ San San và Bảo Bảo cười vui vẻ, mắt của tên mập vừa vào cứ như ngọn đuốc, vừa nhìn đã thấy bọn họ.
“Chị San! Bảo Bảo, hai người cũng ở đây à.”
Trương Chí Thần tự giác thả tay của Khải Triết.
Vì cậu đã cảm nhận được giờ đã khác với trước kia.
Lúc này, Khải Triết không những không kháng cự nữa mà vô cùng tình nguyện bước vào.
“Khéo thế, các cậu cũng đến tìm sách xem à?”
Hồ San San cởi mở chào hỏi bọn họ, đồng thời dùng cùi chỏ đẩy đẩy Bảo Bảo.
Bảo Bảo vươn ra phía sau, nhéo cánh tay của Hồ San San, ra hiệu dừng lại đúng lúc.
Kéo nụ cười lên, Bảo Bảo cũng nói: “Haha, khéo thật đấy.”
Ninh Khải Triết kéo khóe môi, cậu đang cười, nhưng ánh mắt vẫn đậu trên cuốn tạp chí bên cạnh, nhất quyết không nhìn người.
Đôi tai dưới mái tóc đen trắng trẻo, dường như vành tai hơi đỏ.
Bảo Bảo đã thấy, trong lòng chợt run lên, lập tức dời mắt đi, không dám nhìn thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...