Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Bảo Bảo bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vali được mở ra trên sàn, từng bộ quần áo lấy ra từ tủ được gấp lại rồi cho vào trong.
Một ông già ai oán vịn vào cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngón tay của đồng chí Bảo Đông Lương bấu vào khung cửa, đau lòng hỏi cục cưng của ông: “Cục cưng à, không ở ký túc xá không được sao?”
Trường cấp ba Húc Thị có ký túc xá, học sinh có thể xin ở lại trường, đồng thời cũng có thể học ngoại trú.
Nhằm tạo sự tiện lợi tối đa cho học sinh.
Thế nhưng Bảo Bảo lại lựa chọn học nội trú.
Một là cảm thấy ngồi bus đi đi về về quá mất thời gian.
Hai là cảm thấy dù sao hồi cấp hai ở ký túc cũng đã quen rồi, hơn nữa còn có San San ở cùng.
Nhưng lựa chọn của Bảo Bảo khiến cho Bảo Đông Lương đau lòng mãi không thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu để cho Bảo Bảo ở ký túc cũng là vì bọn họ bận rộn, sợ rằng không chăm sóc tốt cho Bảo Bảo.
Bây giờ công việc của họ đã ổn định, tất nhiên sẽ hy vọng Bảo Bảo ở lại nhà.
Ai mà ngờ Bảo Bảo lại không do dự chọn ở lại trường.
Bảo Đông Lương rơm rớm nước mắt, nhăn mũi, tiếp tục nói: “Bố có thể nấu cơm cho con, con tan học bố có thể đi đón con, bố có thể đi học lái xe, nhiều nhất là hai tháng, bố đảm bảo biết lái!”
Bảo Bảo bỏ xong bộ cuối cùng, cười bất lực đi đến cửa phòng.
Ôm chầm ông bố y như con gấu, giọng cô mềm mại, nói: “Bố à, yên tâm đi, con đảm bảo một ngày nhớ bố hai lần.”
“Có hai lần...” Bảo Đông Lương ôm chặt con gái, khịt khịt mũi, râu lún phún dưới cằm cọ trên đầu con gái.
Bảo Bảo không nhịn được cười thành tiếng.
Cô vỗ lưng của ông, đẩy Bảo Đông Lương ra ngoài.
Đóng cửa lại, cô vẫn còn phải sắp xếp những thứ khác trong vali.
Từ điển tiếng Anh, sạc dự phòng, dụng cụ học tập, nước hoa...
Bảo Bảo đặt từng thứ thật gọn gàng.
Khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, cô đóng nắp vali lại, phịch một tiếng nằm vật ra giường, cầm điện thoại đăng status.
[Có ông bố “dính người”, tôi cũng bất lực lắm chứ! Bó tay!]
Kèm theo là một tấm hình Shin-cậu bé bút chỉ híp mắt nhún vai, tấm hình có vẻ khá phô trương.
Bình luận nhanh chóng xuất hiện.
Bảo Bảo với lấy một con búp bê kê dưới cằm, refresh (làm mới) xem bình luận.
Hồ San San: [Còn ngày mai cậu sắp có được một cô bạn thân dính người, cục cưng à đợi chị San nhé~]
Bảo Bảo phì cười, nằm bò trên giường, hai tay gõ chữ: [Không, cậu xê ra, nữ lưu manh!]
Hồ San San: [Xê ra? Hừ, tối rồi, cô bé đáng yêu như cậu bị tớ độc chiếm bao nhiêu năm rồi? Bây giờ mới phản kháng? Không hiệu quả gì sất!]
Bảo Bảo và Hồ San San đang trò chuyện rất vui vẻ ở khu bình luận.
Bỗng có tên mập chen vào.
Trương Chí Thần: [Chị San, chị cứ ức hiếp tiểu thục nữ như vậy, có người sẽ không vui đây /cười gian tà/]
Hồ San San: [Ai dám có ý kiến!]
Sự hăng hái làm việc của Trương Chí Thần vừa lên, còn chưa gõ được chữ nào, một tin nhắn đã đột nhiên hiện lên.
Tin nhắn văn bản.
[Cậu mà dám nói tôi, cậu chết chắc! TRƯƠNG CHÍ THẦN.] Ninh Khải Triết
Trương Chí Thần chớp mắt, trong lòng nghĩ thì ra Khải Triết vẫn luôn lén xem màn hình ư?
Cậu vào lại Wechat, mở avatar của Khải Triết.
Cậu hỏi: [Khải Triết, chẳng phải cậu đã tỏ tình với Bảo Bảo rồi hả? Chắc chắn chị San đã sớm biết rồi mà.]
[Người khác không biết.] Ninh Khải Triết trả lời rất nhanh.
[?] Trương Chí Thần hồ nghi, bồi tiếp thêm một dòng, [Không được để người khác biết?]
Hành vi dám làm không dám chịu này quả thật không phù hợp với tính cách của Khải Triết.
[Bảo Bảo sẽ áp lực.] Ninh Khải Triết.
“...” Trương Chí Thần.
[Còn hai người kia trong ký túc, cái đám nhiều chuyện các cậu, nếu để tớ biết các cậu lộn xộn thì đừng trách tớ dùng vũ lực giải quyết vấn đề!]
Cái chấm than đó quả thật nhìn thế nào cũng giống như con dao đẫm máu.
Kề trên cổ người ta, sức uy hiếp vô cùng mãnh liệt.
Trương Chí Thần rùng mình, lập tức gửi một ảnh động ngoan ngoãn hiểu chuyện qua.
Cậu ta cắn môi dày, có chút khó xử, rốt cuộc cậu có nên trả lời bình luận đó của chị San hay không đây?
Nghĩ một lúc, vì để tránh khỏi sự nghi ngờ của người khác, nên cậu đã reply lại.
[Chị San đỉnh của chóp! Còn ai nữa, chị San ức hiếp tiểu thục nữ như vậy, nhất định bố của tiểu thục nữ rất đau lòng đó.]
Sau khi mập mạp trả lời tin nhắn vô cùng cơ trí, chụp ảnh lại gửi cho Ninh Khải Triết, chứng minh cho sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình.
Mà Ninh Khải Triết chỉ rep lại một chữ cụt ngủn: “[Được]
Dấu chấm còn chẳng có.
Mập mạp bĩu môi, cảm thấy mình đã nhận được sự ghẻ lạnh.
Nghĩ bụng rồi thở dài, cảm thấy thương xót cho Ninh Khải Triết.
Khó khăn lắm mới thích một bạn nữ, ấy thế mà đụng phải bức tường thép như vậy.
Cậu cũng không ngờ được, bề ngoài Bảo Bảo ngoan ngoãn mỏng manh, nhưng thực chất cốt cách vô cùng tuyệt tình quyết đoán.
Ngày sinh nhật của Khải Triết, cậu không hề thấy lời chúc của Bảo Bảo, đến cả chị San cũng rep một câu “chúc mừng sinh nhật” theo phong trào trong nhóm cơ mà.
Khải Triết của bọn họ là người tốt biết bao, vừa nghĩa khí vừa hiếu thảo, đẹp trai lại không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trương Chí Thần thầm thương tiếc cho mối tình đầu đầy khổ đau của Ninh Khải Triết trong ba giây.
Sau đó cậu lấy một gói khoai tây chiên và cuốn truyện từ trong chiếc tủ bên cạnh.
Bắt đầu tận hưởng thời gian giải trí của trạch nam* một cách vui vẻ.
*宅男 - Trạch nam, chỉ là 1 thằng con trai chỉ biết ru rú ở nhà.
Phía bên kia, Ninh Khải Triết ngồi ở cuối giường, cúi người nhìn dòng status của Bảo Bảo trên điện thoại.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại lưu tấm hình cậu bé bút chì híp mắt nhún vai kia về.
Cậu cũng không biết mình lên cơn gì.
Chỉ cảm thấy gương mặt phúng phính của cậu bé bút chì rất giống gương mặt tròn trĩnh của Bảo Bảo.
Tất nhiên, khuôn mặt của Bảo Bảo đẹp hơn nhiều so với cậu bé bút chì lưu manh này.
Thế nhưng đều rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi cậu đã cười thầm khi nghĩ đến ngày mai đã khai giảng.
Hai tay dang ra, cả người ngả ra sau.
Nhắm mắt lại, Ninh Khải Triết để tay lên mí mắt, hô lên một tiếng sầu muộn.
Chết tiệt, từ khi nào mà cậu mong đợi ngày nhập học đến vậy?
Vừa ngọt vừa chua, tâm trạng cứ quái quái thế nào.
***
Ngày tựu trường đầu tiên, chủ nhiệm lớp dùng một tiết để dặn dò về chuyện nhập học và thông báo thi đầu cấp vào cuối tuần này.
Việc này đã thành công khơi dậy từng tiếng ai oán.
Đây cũng là lần đầu tiên mà chủ nhiệm lớp 10B2 là Điền Nhuế làm giáo viên chủ nhiệm, ít nhiều còn có chút mắc cỡ.
Đối mặt với sự ai oán của học sinh, cô ấy chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi.
Nói rằng thi đầu cấp chỉ là để cho học sinh có nhận thức rõ ràng hơn về bản thân mình.
Thành thích sẽ không gửi về cho phụ huynh, và cũng ảnh hưởng đến giữa kỳ và cuối kỳ.
Lời an ủi này tạm thời khiến cho đám học sinh an tâm hơn nhiều.
Chỉ cần điểm thì không về đến tay phụ huynh và cũng không ảnh hưởng gì đến thành tích giữa kỳ và cuối kỳ thì bọn họ cũng chẳng quan tâm lắm.
Vì để tài nguyên giảng dạy thêm phần công bằng.
Trường Húc Thị đã thiết kế hệ thống kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ để điều chỉnh lớp theo xếp hạng.
Có nghĩa là, mỗi lần kiểm tra giữa và cuối kỳ, những học sinh xếp hạng chót trong lớp chọn có khả năng bị đẩy xuống lớp cơ bản, còn học sinh có thành tích xuất sắc trong lớp cơ bản cũng có thể lựa chọn có thể vào lớp chọn không.
Hai lớp chọn gồm 80 người, cũng chính là sau mỗi lần kiểm tra, những em có thành tích các môn khoa học tự nhiên đủ để lọt top 80 của khối sẽ có tư cách lựa chọn có vào lớp trọng điểm hay không.
Có rất nhiều người phàn nàn rằng chế độ này thật tàn nhẫn, nhưng đồng thời nó quả thật cũng công bằng.
Bởi vì quyền lựa chọn của nó luôn nằm trong tay của học sinh.
Thầy cô sẽ không bắt ép những học sinh lớp cơ bản có thành tích xuất sắc phải vào lớp chọn.
Đồng thời chỉ cần học sinh lớp chọn không trượt khỏi top 80 thì sẽ không bị đào thải.
Vì tính tình của cô chủ nhiệm Điền mềm mỏng, dễ nói chuyện.
Việc xếp chỗ ngồi trong lớp đều giao cho các bạn tự sắp xếp.
Hồ San San và Bảo Bảo làm bạn cùng bàn dễ như ăn kẹo.
Còn hai tay to béo của tên mập Trương Chí Thần thì ôm cứng cánh tay của Ninh Khải Triết không buông.
Sau cùng dưới sự im lặng của Ninh Khải Triết, hai người đã ngồi cùng bàn.
Ngày tựu trường đầu tiên, mọi người cần phải trở về trạng thái học tập càng sớm càng tốt.
Điều này quả thực khiến mọi người có chút sốt ruột.
Trước giờ tự học buổi tối bắt đầu, Bảo Bảo cầm ly trà sữa, vừa uống vừa lật xem tạp chí vừa mua lúc chiều.
Hồ San San ngồi bên cạnh cô, đeo tai nghe chơi game.
Một bạn nam đi từ phía sau đến, ngồi trước mặt Bảo Bảo,
Bàn bị gõ cộp cộp, kêu lên hai tiếng.
“Hi.” Giọng của bạn nam.
Bảo Bảo ngẩng đầu, nhận ra là bạn nam ngồi phía sau mình.
Cô lịch sự chào hỏi: “Chào bạn.”
“Cậu tên là gì? Cậu yên tĩnh thật đấy.”
“Tớ tên Bảo Bảo, họ Bảo trong bảo vệ gìn giữ thanh xuân và tên Bảo trong bảo bối.”
“Bảo bối? Thế bạn của cậu gọi cậu là bảo bối hả?”
“…Cũng không phải.” Bảo Bảo miễn cưỡng.
“Thế tớ có thể gọi cậu là bảo bối không”
Bạn nam kia để hai tay lên bàn, hai mắt sáng rỡ nhìn Bảo Bảo.
“Hehe…không được.” Vẫn cười miễn cưỡng như cũ.
Bạn nam để lộ ánh mắt tiếc nuối.
Sau đó cậu ta hất cằm về phía của Hồ San San.
“Hình như hai cậu rất thân.”
“Ừ, bọn tớ là bạn thân.”
“Hiện giờ bạn thân chẳng phải từ tốt đâu, người ta đều nói là phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân.”
“Hehe…” Vẫn phải duy trì mặt cười.
“Đúng rồi, cậu có biết tớ tên gì không?” Cậu ta nhướn mày hỏi.
Bảo Bảo lắc đầu, có chút không muốn nói chuyện, bây giờ cô chỉ muốn xem tạp chí.
Dấu chấm câu bên trong còn dễ nhìn hơn bạn nam trước mặt này, làm sao đây?
“Tớ là Tả Hưng Khánh, cậu có thể gọi tớ là A Khánh.” Cậu ta luôn duy trì giọng nói ôn hòa.
Nhưng Bảo Bảo vẫn có ấn tượng không tốt về cậu ta vì cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Chào cậu, Tả Hưng Khánh.” Bảo Bảo lịch sự kéo miệng cười, sau đó cô lại nói, “Giờ tự học sắp bắt đầu rồi, cậu về chỗ trước đi, tớ còn muốn xem tạp chí một chút.”
Rất lịch sự và thân thiết, từ chối nói chuyện một cách khéo léo.
Một tay của Tả Hưng Khánh đè lên cuốn tạp chí của Bảo Bảo, giọng nịnh nọt: “Đừng xem nữa, chúng ta nói chuyện đi.”
“Cục cưng nhà tôi có muốn nói chuyện cũng phải nói chuyện với tôi, cậu là cái đinh gì chứ, đi về chỗ đi được không?”
Hồ San San bên cạnh đã chơi game xong.
Đã đeo tai nghe rồi vẫn không khỏi nghe được những câu buồn nôn.
Không thể nhịn được nữa, chị San bắt đầu mắng người.
Bảo Bảo không kìm được, cúi đầu cười.
“Hồ San San, cậu thân là con gái tại sao giọng điệu ghê gớm như thế?” Tả Hưng Khánh đỏ mặt.
“Ôi dào, biết tôi là Hồ San San mà không biết cô gái ngồi bên tôi là Bảo Bảo, cậu nghe ngóng cũng có chọn lọc đấy nhỉ?”
Tả Hưng Khánh ngậm một bụng lửa giận, mặt mày cứng nhắc đi đến chỗ ngồi phía sau lấy đồ rồi chuyển sang chỗ khác.
Cậu ta sớm đã nghe nói bố của Hồ San San hình như có mở quán bar, bên dưới là cả một băng đảng.
Vì vậy mặc dù cậu ta giận, nhưng không dám gây gổ với Hồ San San.
Một màn này không may bị Ninh Khải Triết vừa đi đánh bóng về nhìn thấy hết.
Những giọt nước trên mặt cậu và mái tóc ướt trên trán đã thu hút ánh nhìn của nửa số nữ sinh ngồi ở hàng phía sau gần cửa trong lớp.
Bàn tay đặt trên đầu gối, tay kia cầm chai nước suối uống một ngụm.
Cổ họng chuyển động, nuốt xuống.
Đôi mắt của cậu trầm tĩnh nhìn về một hướng.
Một lúc sau, cậu hỏi Trương Chí Thần ở bên cạnh, “Cậu ta tên gì?”
“Hả?” Đối má phúng phính phập phồng, miệng nhai bánh quy.
Dáng vẻ ngờ nghệch nhìn về phía Khải Triết, cậu hỏi: “Cái người cười ha ha với các bạn nữ ở hàng sau hả?”
“Ừ.” Từ đầu đến giờ ánh mắt của Ninh Khải Triết không hề thay đổi, động tác uống nước tản mát ra hơi thở âm trầm.
“Tả, Tả Hưng Khánh.” Trương Chí Thần sáp lại gần, nhiều chuyện hỏi, “Sao thế?”
“Không có gì, xem sách của cậu đi.” Ninh Khải Triết chán ghét đẩy gương mặt đầy thịt ra, đứng dậy.
Cậu vừa đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu uống cạn chai nước suối.
Chiếc áo thun với tay áo được kéo lên tận vai đẫm mồ hôi, ướt nhẹp xộc xệch.
Một bên ống quần của cậu xắn lên đến đầu gối, để lộ ra bắp chân vạm vỡ rắn chắc, còn một ống buông thõng.
Dáng vẻ như vậy vẫn có thể toát lên vẻ đẹp trai khó tả.
Những bạn nữ vừa cười ha hả với Tả Hưng Khánh giờ đều quay đầu nhìn bóng lưng bước ra ngoài của Ninh Khải Triết, hai mắt như sao.
Tả Hưng Khánh hậm hực, cảm thấy nữ sinh bây giờ đều thật nông cạn, chỉ biết trai đẹp, đẹp trai có ăn được không.
Giống cái tên đội sổ toàn khóa như Ninh Khải Triết, cho dù vào được trường Húc Thị thì thế nào, sau này không biết có đậu đại học được hay không.
Tả Hưng Khánh đảo mắt sang hướng khác, vị trí hàng thứ hai từ dưới lên sát cửa sổ trong phòng học.
Cậu ta thấy Bảo Bảo vẫn cặm cụi xem tạp chí, vô cùng yên lặng.
Hoàn toàn không nhìn theo bóng lưng của Ninh Khải Triết như những bạn nữ khác.
Tả Hưng Khánh cảm thấy cô gái như vậy vẫn tốt hơn, ngoan ngoãn nghe lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...