Dù thế nào cũng phải bồi dưỡng đầu gấu trường thành học bá

Trong một phòng Karaoke theo chủ đề One Piece, bốn chàng trai đang gào thét.
 
Nói một cách nghiêm túc, có lẽ chỉ có một người đang hét, một người với giọng hát vang vọng, một người ăn như được mùa, còn một người lặng lẽ uống bia.
 
Hồng Thế đặt micro xuống, đi đến bên Ninh Khải Triết rồi ngồi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cậu đẩy đầu gối của cậu ấy, cười xòa: “Làm gì đấy? Không đánh được nên buồn à?”
 
Ánh mắt Ninh Khải Triết khẽ chuyển, liếc cậu một cái, rồi lập tức thu về, cầm chai bia, ngẩng đầu uống một ngụm.
 
“Khải Triết, tớ nói thật đấy. Bất kể cậu có tự nguyện đến trường cấp ba Húc Thị hay không thì đó là một trường tốt, đừng giống như trước nữa, nhịn được thì nhịn đi, con đường sau này còn dài lắm.”
 
Hồng Thế mở một chai bia, cụng với Ninh Khải Triết, cười có chút không đứng đắn.
 
Nhưng Ninh Khải Triết biết, đó là lời thật tâm của cậu ấy, hy vọng tương lai của cậu tươi sáng.
 
Tuy nhiên như thế mới khó chịu, rõ ràng bọn họ đã hẹn cùng nhau lên cấp ba, có thể lên đại học thì lên đại học, còn không thể thì ba người sẽ lập nghiệp cùng nhau.
 
Chuyện đã bàn xong, mới đi được một bước đã phải kết thúc khi tốt nghiệp cấp hai.
Cậu vào một trường tốt, còn bọn họ vẫn còn dậm chân ở chỗ cũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cậu không biết mình có tính là kẻ phản bội hay không, nhưng luôn có một số khoảnh khắc khiến cậu cảm thấy khó chịu.
 
Hồng Thế thấy cậu ấy chỉ nhìn mình như vậy, không cụng cũng không uống bia, cứ như đã rơi vào sự ngỡ ngàng nào đó.
 
Cậu cười cười, cụng bia: “Hơn nữa cậu đừng quên là, tiểu thục nữ mà cậu thích cũng ở trường Húc Thị đấy, nếu như thích người ta như thế, cậu cũng nên học cách chịu trách nhiệm đi.”
 
Khi nghe đến ba chữ “tiểu thục nữ”, ánh mắt vô hồn của Ninh Khải Triết lập tức trở nên sắc bén, cứ như mũi tên độc bắn đến tên mập đối diện.
 
Mập mạp ăn mãi bỗng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đâu đến, khi quay đầu thì thấy Khải Triết đang âm trầm nhìn mình.
 
Bàn tay đang nhét đồ ăn vào miệng dừng lại, sợ hãi không biết mình đã làm sai cái gì.
 
Hồng Thế cười khẽ, đẩy Ninh Khải Triết, giọng điệu trêu chọc: “Được rồi, Trương Chí Thần cũng là có lòng tốt nói với bọn tớ, cậu không muốn người khác gọi cô ấy là tiểu thục nữ, vậy thì bọn tớ không gọi nữa, nhằm nhò gì đâu.”
 
Ánh mắt Ninh Khải Triết lóe lên, ho khan vài tiếng, đôi tai khẽ động, vành tai phiếm hồng.
 
Hồng Thế lập tức mím môi, chỉ sợ rằng sẽ bật cười thành tiếng, tên Ninh Khải Triết này một khi thích ai rồi, thật sự giống như con nít vậy…
Cao Dục đang gào thét phía trước cũng dừng lại, đi tới chỗ Ninh Khải Chi ngồi xuống, vừa ăn bỏng ngô, vừa nói: "Cậu thấy hôm nay có gì lạ không?"
 
“Bình thường nếu đánh nhau trong thành phố game điện tử, mấy người phụ trách kia nhiều nhất cũng chỉ cảnh cáo thôi, thế mà hôm nay lại tự ra mặt hòa giải, hơn nữa trước khi đi tớ còn thấy tên chó má kia bị người ta dạy dỗ đến không ngóc đầu lên được. Không phải bọn chúng đắc tội ai đấy chứ, quá là hay!”

 
Cao Dục cười ha hả, nhét bỏng ngô vào miệng.
 
Nghĩ đến tên kia có thể đã đắc tội nhân vật nào đó rồi bị dạy dỗ y như con cháu thì rất vui vẻ.
 
Ninh Khải Triết cười khịt mũi, sau đó lại trầm ngâm.
 
Hồng Thế thấy vậy, vừa muốn mắng cái miệng thúi của Cao Dục, nói gì không nói lại nói chuyện này.
 
Khó khăn lắm Ninh Khải Triết mới vừa quên hai tên lưu manh kia thì cậu ta lại nhắc đến.
 
Quả đúng là đồng đội ngu.
 
Tuy nhiên Hồng Thế chưa kịp mở miệng, Trương Chí Thần nãy giờ chỉ chăm chú ăn ở bên cạnh cậu ta đột nhiên mở miệng.
 
“Cái đó…” Trương Chí Thần do dự một lát, khi thấy Cao Dục và Hồng Thế đều nhìn mình thì bỗng cảm thấy áp lực, lúc này cậu ấy mới nói với Ninh Khải Triết đang cúi đầu, “Vừa rồi trong thành phố game tớ đã nhìn thấy tiểu thục nữ.”
Ninh Khải Triết ngẩng đầu, nghiêm mặt nhìn Trương Chí Thần, cả người lạnh lẽo khiến người ta phát sợ.
 
“Oắt đờ hợi! Thế cô ấy đã thấy Khải Triết sắp đánh nhau rồi à?” Cao Dục cao giọng.
 
Hồng Thế bốc một nắm bỏng ngô phi thẳng qua như tiên nữ rải hoa, toàn bộ đều dính trên người Cao Dục.
 
“Má, cậu làm gì thế! Hồng Thế!!” Cao Dục đứng phắt dậy, phủi đi bỏng ngô trên người.
 
“Đậu xanh cậu im mồm đi!” Hồng Thế không nhịn được nữa, một chút nhân từ với đồng đội ngu đã tiêu biến hết.
 
Cao Dục sững người, ngờ nghệch ngậm miệng lại thật.
 
Liếc mắt thấy Ninh Khải Triết đã rũ mắt uống bia, Hồng Thế quay đầu hỏi Trương Chí Thần: “Cậu thấy cô ấy lúc nào?”
 
“Lúc…lúc Khải Triết túm cổ áo của tên kia.”
 
Trương Chí Thần co quắp tay chân sợ hãi, đôi mắt vẫn rụt rè nhìn Ninh Khải Triết.
 
Động tác uống bia của cậu khựng lại, sau đó tiếp tục như chưa hề xảy ra chuyện gì.
 
Hồng Thế mím môi, không muốn hỏi nữa, quay lại nhìn Khải Triết, trong lòng cũng không biết làm sao.
“Nhưng mà…chị, chị San cũng ở bên cạnh cô ấy.” Trương Chí Thần lại bổ sung.
 
Ninh Khải Triết chẳng thèm nhúc nhích lông mày, Hồ San San với Bảo Bảo như hình với bóng, ở bên cạnh cô ấy có gì lạ.
 
Chất lỏng màu vàng trong suốt cuối cùng còn sót lại trong chai, cậu nâng lên, định uống hết.
 

Nhưng vào lúc này, Trương Chí Thần lại nhỏ tiếng nói thêm một câu: “Bố của chị San là ông chủ của thành phố game.”
 
Động tác dừng lại, không biết là cậu đã nắm bắt được thông tin gì chưa.
 
Hồng Thế đã cười trước cậu, dùng cùi chỏ huých vào cánh tay cậu: “Có phải tiểu thục nữ của cậu nhờ bạn thân giúp đỡ, cho nên người phụ trách của thành phố game mới hùng hổ ra dạy dỗ tên kia?”
 
Lời trêu chọc của Hồng Thế rẽ mấy vòng rồi mới đến được não của Ninh Khải Triết.
 
Cậu quay lại, dáng vẻ chớp mắt ngốc nghếch, trông cứ như thằng thiểu năng.
 
Hồng Thế không nhịn nổi nữa, cúi đầu cười một hồi, rồi mới ngẩng lên: “Không tệ nha, còn tưởng tiểu thục nữ của cậu sẽ bị dọa cho chạy, thì ra vẫn âm thầm giúp đỡ cậu, có hy vọng đấy người anh em.”
 
Ninh Khải Triết mím môi, quay đầu, chai bia đặt bên môi một hồi lâu vẫn không thấy ngẩng đầu uống.
 
Một lúc sau, cậu bỗng nhiên không khống chế được khóe miệng, cứ để mặc cho nó nhếch lên một cách láo xược.
 
Ánh mắt sáng ngời, như thể đóa hoa hướng dương nở rộ về phía mặt trời.
 
Cao Dục liếc thấy Khải Triết không còn u uất nữa, còn cười vui vẻ bèn bổ nhào qua.
 
“Được lắm thằng nhóc thúi, anh em uống rượu tâm sự cùng cậu cũng chẳng so được với cái móng tay của tiểu thục nữ người ta đúng không? Thằng nhóc thúi thấy sắc quên bạn này!”
 
Trong tiếng trò chuyện còn có tiếng tét đít bốp bốp.
 
“Cao Dục, cậu đánh lại thử xem?!” Trong tiếng mắng chửi toàn là ý cười.
 
Căn bản chẳng có sức uy hiếp người khác.
 
Cao Dục khì khì một tiếng, không những không dừng tay, mà còn già mồm: “Tên xử nam còn chưa “mở bao” nhà cậu, lần đầu tiên không để lại cho tiểu thục nữ nữa à?” Bốp một tiếng, “Không để lại nữa hả?”, lại bốp thêm một tiếng.
 
Ninh Khải Triết không kìm được giận, lật người giằng co với Cao Dục.
 
Trong căn phòng với chủ đề là One Piece, tiếng huyên náo đều bắt nguồn từ hai thằng nhóc đầu óc chưa trưởng thành.
 
Hồng Thế cầm chai bia vừa uống vừa xem trò cười.
 
Trương Chí Thần ôm bịch bò khô, quả thật xem hai người họ như xem hoạt hình máu lửa.
 
Chẳng bao lâu hai người giằng co bỗng yên lặng, khi hai người còn lại đang khó hiểu thì hai người họ đột nhiên công kích tập thể.
 

Trong phút chốc, bốn tên nhóc không có phép tắc mặc sức “quần đấu” nhau trong phòng.
 
Hai ngày sau, Ninh Khải Triết lên xe khách về nhà bà ngoại ở nông thôn.
 
Trong ba tiếng đi đường, cậu vừa đeo tai nghe nghe nhạc, vừa lật sách xem.
 
Nghe nói là tiểu thuyết mà Bảo Bảo thích nhất, Trương Chí Thần nói như thế.
 
Tên nó là “Anh của ngày xuân đó”.
 
Nội dung không dài, chỉ vẻn vẹn hai trăm mấy ngàn chữ.
 
Câu kéo cũng không phức tạp, chỉ ba tiếng cũng có thể thoải mái đọc một trăm mấy chữ.
 
Lạ ở chỗ, cho đến khi xe dừng lại, cậu vẫn không xác định được ai là nữ chính.
 
Ngược lại cảnh của hai nhân vật nam vô cùng nhiều, đã thế còn quanh co, chỉ nói những câu không rõ ranh giới.
 
Ninh Khải Triết cảm thấy loại tiểu thuyết ngôn tình này của bọn con gái đọc thật buồn ngủ.
Cậu lấy tai nghe xuống đeo trên cổ, mang balo lên rồi xuống xe.
 
Phía trước là cánh đồng xanh ngát, có thể nhìn thấy những mái ngói xám xịt đan xen nhau phía xa xa.
 
Cả bầu trời xanh thẳm trong vắt, trời cao đất rộng, không hề có những tòa nhà cao tầng che khuất tầm mắt.
 
Cánh đồng phảng phất mùi cỏ thơm, chim bay vui vẻ lúc lên cao, lúc xuống thấp trên bầu trời.
 
Ninh Khải Triết vươn vai, vui vẻ đặt chân lên con đường nhỏ trên bờ ruộng.
 
Đi được nửa giờ đồng hồ là đến được bên ngoài hàng rào chắn, bên trong là ngôi nhà với bức tường đỏ và ngói xám.
 
Một bà cụ tóc bạc trắng ngồi trên chiếc ghế bập bênh trước nhà, chốc chốc lại phất chiếc quạt mo trên đùi.
 
Có một con chó vàng lớn đạp hai chân trước lên chân trước của ghế bập bênh, chốc thì đạp, chốc lại thả, sau đó chiếc ghế bập bênh nhẹ nhàng đu đưa.
 
Chú chó vàng trung thành hầu hạ bà cụ, cho dù nhìn thấy người ta đã đi đến cửa, thì cũng chỉ quắc mắt nhìn chứ không hề có ý định muốn rời đi.
 
Ninh Khải Triết cũng không ngạc nhiên, cậu đẩy cổng rào ra, vừa đi vào vừa hô: “Bà ngoại, Đại Tài, con về rồi nè.”
 
Bà cụ tóc bạc phơ cũng chẳng nhướn mí mắt lên, chỉ khẽ ừ một tiếng: “Đi nấu cơm đi, bà và Đại Tài đều đói rồi.”
Khóe miệng Ninh Khải Triết giật giật, nhưng vẫn thật thà đáp: “Vâng ạ.”
 
Khi đi ngang qua chó vàng trung thành, Ninh Khải Triết xoa đầu của nó, nhẹ nhàng nói một câu: “Đồng chí đã vất vả rồi.”
 
Chó vàng cao giọng “gâu” một tiếng, tiếng sủa sáng rõ, cứ như đang nói: Chuyện nhỏ, không vất vả.
 
Ninh Khải Triết vui vẻ, mỉm cười bước vào phòng, đặt cặp sách xuống, bước vào bếp vo gạo nấu cơm một cách thuần thục.
 
Tai của bà cụ ngoài cửa khẽ động, nghe thấy tiếng rửa rồi thái đồ ăn mới mở mắt.

 
Cười đứng dậy như đứa trẻ nghịch ngợm, vừa xoa đầu chú chó vừa nói chuyện với nó: “Đại Tài, tên nấu cơm trông nhà cho chúng ta trở lại rồi, chúng ta lại có thể rảnh rỗi được vài ngày, mày nói xem có tốt không?”
 
“Gâu! Gâu! Gâu!!!” Ba tiếng liên tiếp ngày càng to rõ, dường như đồng chí Đại Tài rất đồng ý với cách nói của bà cụ.
 
“Bà ngoại! Dầu ở đâu thế ạ?” Tiếng gọi với ra từ trong phòng.
 
Dọa cho bà cụ run hết cả tay, thẳng thừng ném đồng chí trung thành bay đi.
 
Chú chó nằm trên đất một hồi, rồi tự mình ngồi dậy, ăng ẳng một tiếng, như thể đang tố cáo hành vi thô bạo của bà cụ.
 
Bà cụ vội vã xuống khỏi ghế, xoa lưng của Đại Tài an ủi.
 
Bà cao giọng trả lời thằng nhóc bên trong: “Không phải ở bên bếp lò sao?”
 
“Không có mà.”
 
“Ở đó đó!”
 
“Không có thật mà!”
 
“Cái thằng xui xẻo này.” Bà cụ trầm giọng, đứng dậy vội vàng đi vào nhà bếp.
 
Không lâu sau, vài đoạn đối thoại không ngừng phát ra từ trong phòng.
 
“Ngoại à, bình thường không phải bà bắt Đại Tài nấu cơm đấy chứ, tại sao đến dầu bà cũng không biết nằm ở đâu.”
 
“Bà ngoại của con giống người không tự lực cánh sinh vậy à?”
 
“…” Một khoảng im lặng.
 
“Ấy sao lại không thấy thật thế nhỉ?” Sau một hồi tìm kiếm, giọng của bà cụ lại vang lên, “Đại Tài, vào đây ngửi xem dầu ở đâu nào!”
 
Chú chó vàng đang ngồi bên ngoài liền đứng dậy, lúc lắc thân mình rồi sải bước vào nhà giúp đỡ cho hai con người vô tri.
 
“…” Ninh Khải Triết không nhịn được, “Thế cũng được hả!”
 
“Sao lại không được, đừng có coi thường Đại Tài nhà chúng ta, nó còn hữu dụng hơn thằng nhóc thúi như con nhiều.”
“…” Lại im lặng.
 
Sau đó là một tràng cười: “Con xem đi, vẫn là Đại Tài của chúng ta ghê gớm, tìm thấy rồi chứ! Bà đã nói ở trên bếp lò mà!”
 
“…” Ninh Khải Triết.
 
…Địa vị còn chẳng bằng con chó.
 
Thế nên tại sao cậu lại ngoan ngoãn quay về chứ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui