Điện thoại vẫn rung không ngừng, bàn tay ôm eo Tiêu Uyển Thanh của Lâm Tiễn không hề thả lỏng. Cô hơi ngẩng đầu khỏi vai nàng, quay mặt sang một bên, cẩn thận xem xét biểu hiện của nàng.
Tiêu Uyển Thanh rũ mắt xuống, yên lặng mà thật sâu nhìn màn hình, không biết đang nghĩ gì.
Lâm Tiễn không hiểu tại sao lại thất vọng, cô đoán Tiêu Uyển Thanh có thể sẽ không trả lời cuộc gọi này.
Nhưng khi cô nghĩ điện thoại sắp hết rung, Tiêu Uyển Thanh trốn tránh lúc này đây lại thoát ra. Trước sự ngạc nhiên của cô, Tiêu Uyển Thanh cuối cùng cũng duỗi cánh tay trắng nõn của mình, lấy điện thoại, ấn ký hiệu xanh biếc.
Trái tim đang chìm xuống của Lâm Tiễn đột nhiên nhảy lên vì vui sướng. Cô có vẻ lo lắng hơn Tiêu Uyển Thanh, hai tay ôm lấy eo nàng, vô thức nắm chặt tay mình.
Trái tim Tiêu Uyển Thanh nặng trĩu, trong lòng nàng có chút do dự. Nhưng cuối cùng, vẫn không để Lâm Tiễn buông nàng ra. Nàng ôm lấy cánh tay của Lâm Tiễn, hít một hơi thật sâu rồi trả lời cuộc gọi của Lâm Mẹ.
Giọng nói vui vẻ cùng quan tâm của Lâm Mẹ lập tức truyền đến từ điện thoại.
Lâm Mẹ quan tâm đến kỳ nghỉ ngày 1 tháng 5 của nàng. Khi nào thì chuyến công tác kết thúc. Mặt khác, chính là thương lượng nếu chuyến công tác tương đối dài, bảo mẫu mãn hạn một tháng thì không cần gia hạn nữa, để Lâm Tiễn thu dọn đến ký túc xá.
Lâm Tiễn đang đứng cạnh Tiêu Uyển Thanh, cách âm của điện thoại không tốt lắm, giọng nói trong trẻo của Lâm Mẹ lọt vào tai cô. Khi Lâm Tiễn nghe lời đề nghị của mẹ mình, cô liền đứng thẳng người, có chút lo lắng nhìn Tiêu Uyển Thanh.
Hai ngày nay tâm trạng dao động như đi tàu lượn siêu tốc. Ngay cả khi Tiêu Uyển Thanh đáp ứng cô, trong lòng cô vẫn có chút bất an. Lâm Mẹ nói với cô Tiêu Uyển Thanh học kỳ sau sẽ chuyển đi, cô trong lúc nhất thời quên hướng nàng chứng thực.
Khi nghe lời này, Tiêu Uyển Thanh vô thức quay đầu nhìn Lâm Tiễn. Trong nháy mắt, nữ hài có tia bàng hoàng cùng thấp thỏm đều bị nàng thu hết vào đáy mắt. Tiêu Uyển Thanh cảm thấy trong lòng đau đớn một chút, nàng vô thức nắm chặt tay trái của mình thành nắm đấm. Nàng kéo ra một nụ cười xa xăm, ngữ khí bình tĩnh trả lời Lâm Mẹ: "Chị, em chưa kịp nói với chị chuyến công tác của em đã kết thúc rồi, em mới về hôm qua."
Cảm nhận được hơi thở mà Lâm Tiễn phả ra trên mặt giống như đang căng thẳng, năm ngón nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Sau một lúc, nàng hạ quyết tâm, đưa lòng bàn tay ra, đặt lên tay Lâm Tiễn đang ôm lấy eo nàng, dùng một chút lực giữ chúng lại.
Sau đó, nàng khẽ cau mày, trong mắt lóe lên tia ẩn nhẫn, cố gắng hết sức tìm ngữ khí nói chuyện thường ngày với Lâm Mẹ, nói: "Chị, em hẳn ở thành phố Ngạn Giang một thời gian. Thời hạn công tác khả năng công ty muốn gác lại. Tiễn Tiễn... "
"Nếu chị không để ý, Tiễn Tiễn không cần chuyển đến ký túc xá..." Nàng nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của nàng vô thức nhuốm một chút run rẩy khó nhận ra. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn kiên trì nói xong.
Nàng nghe thấy Lâm Mẹ cười lớn ở bên kia điện thoại, phản bác nàng: "Chị có gì mà phải để ý a, sợ chính là em để ý mới đúng." Lâm Mẹ từng tiếng ôn thanh nói lời cảm tạ cùng quan tâm ân cần, ấm áp của Lâm Mẹ khiến trái tim nàng run lên.
Rốt cuộc nàng không biết xấu hổ như thế nào để có thể làm ra những chuyện như vậy. Làm những việc khiến người khác tổn thương, lại nhận được sự đền ơn cùng đáp nghĩa của họ. Mỗi tiếng cười của Lâm Mẹ giống như một cái tát mạnh vào mặt Tiêu Uyển Thanh, khiến đôi mắt nàng đỏ bừng vì áy náy.
Nhưng bàn tay của nàng giống như đang hấp thu sức mạnh, trước sau chưa từng buông tay Lâm Tiễn.
Đây là cảnh mà nàng đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần khi quyết tâm đồng ý ở bên Lâm Tiễn.
Nàng thực xin lỗi Lâm Mẹ, xin lỗi vì đã khiến bà gửi gắm sai người...
Nàng xin lỗi, nàng thực sự không nên thích Lâm Tiễn.
Giống như lăng trì mỗi phút, mỗi giây, một con dao sắc nhọn cứa từng vết thương đầm đìa máu trong tim nàng. Năm phút sau, nàng không kìm được cơn đau nữa, nàng ngắt cuộc gọi của Lâm Mẹ với lý do điện thoại sắp hết pin.
Sự tra tấn dã man cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Uyển Thanh cầm lấy điện thoại bên tai, thở hồng hộc. Nàng cảm thấy như mình đã đánh một trận chiến lớn, rất gian nan. Lâm Tiễn nhận thấy điều đó, ôm nàng vào lòng thân mật hơn, Tiêu Uyển Thanh không kháng cự.
Cô nhìn thấy tia hoảng loạn cùng khổ sở của Tiêu Uyển Thanh khi đối mặt với mẹ cô. Thấy được tia dũng cảm cùng kiên định vì cô.
Lâm Tiễn an lòng, nhưng lại đau lòng hơn. Cô nắm lấy bàn tay trái đẫm mồ hôi của Tiêu Uyển Thanh, âu yếm hôn lên má nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Dì Tiêu, con nhớ rất nhiều điều dì đã nói, dì cũng nhớ kỹ những lời trước đây con đã nói, được không?"
"Là do con bắt đầu trước. Là con bức dì." Giọng cô ngây ngô, nhưng giọng điệu rất chững chạc cùng nghiêm túc.
Tiêu Uyển Thanh buông bàn tay đang nắm với Lâm Tiễn, xoay người đối mặt với cô, hơi cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt sáng ngời của Lâm Tiễn. Đôi mắt nàng phiếm hồng, đáy mặt như có làn sóng lay động.
Sau một lúc, nàng có vẻ bình tĩnh trở lại, không đồng ý với lời nói của Lâm Tiễn, cũng như từ chối ý tốt của cô. Giống như không có việc gì, nàng cong khóe môi lên, ánh mắt ấm áp, trìu mến chạm vào chóp mũi Lâm Tiễn, nói: "Đói không? Đi dọn đồ ăn thôi."
Lâm Tiễn vòng qua nàng bất mãn không chịu buông tha, nhíu mi bướng bỉnh mà truy vấn nàng: "Con không đói, trả lời con trước đi, dì có nhớ không?"
Tiêu Uyển Thanh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đẫm nước. Ngừng một chút, nàng chớp chớp mắt nhẹ nhàng nói: "Dì nhớ rồi."
Lâm Tiễn uốn cong lông mày, thỏa mãn buông nàng ra.
Trong khi giúp Tiêu Uyển Thanh bưng đồ ăn đến bàn, cô ngây thơ lạc quan để làm tâm tình của Tiêu Uyển Thanh thư giãn: "Dì Tiêu, cho dù mẹ của con biết chuyện, ban đầu bà ấy sẽ rất kích động, cảm thấy không thể chấp nhận được. Nhưng từ từ, bà ấy sẽ hiểu ra. Không chừng còn muốn mang ơn đội nghĩa a."
Nàng ở bên bàn ăn ngồi xuống, đầy vẻ trìu mến nói: "Có con dâu như dì Tiêu, đốt đèn lồng còn tìm không được, phải không?"
Con dâu?? Mang ơn đội nghĩa??
Tiêu Uyển Thanh đang giúp cô múc canh, nghe vậy tay liền run, cái thìa múc canh suýt chút nữa rơi ra. Khi nghĩ đến Lâm Mẹ cùng những trưởng bối từ ái kia, nàng cảm thấy áy náy. Nhưng khi nghe những lời nói phóng đại, không đúng đắn, lời nói làm người buồn cười cùng ấm lòng của Lâm Tiễn liền không nhịn được cong môi nở nụ cười.
Nàng đưa bát canh cho Lâm Tiễn, lông mày hơi giãn ra, xem nhẹ: "Ăn đi, đừng nói hưu nói vượn nữa."
Lâm Tiễn lặng lẽ nhìn Tiêu Uyển Thanh, thấy tâm trạng của nàng có vẻ tốt hơn nhiều, trong mắt cô hiện lên nụ cười thoải mái. Cô tiếp tục bịt miệng, đau lòng nói: "Dì Tiêu, trước đây dì sẽ không nói con như vậy, dì đã thay đổi rồi..."
Tiêu Uyển Thanh liếc cô một cái, độ cong khóe môi càng sâu. Nàng gắp một miếng cá nhỏ, cẩn thận nhìn xuống nhặt hết xương rồi đặt vào bát của Lâm Tiễn, nửa đùa nửa thật nói: "Vậy sau này có lẽ phải thích nghi tốt."
Từ "sau này" rơi vào tai Lâm Tiễn, khiến cô đặc biệt dễ chịu. Cô nhai miếng cá ngon lành trong miệng, nhìn Tiêu Uyển Thanh đoan trang, xinh đẹp, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, cô chỉ cảm thấy vị ngọt trong miệng, ngọt đến tận đáy lòng.
Vì thứ hai và thứ ba, Lâm Tiễn không học buổi sáng nên Tiêu Uyển Thanh đi làm, thời gian tan tầm sớm hơn cô rất nhiều.
Tiêu Uyển Thanh trở về, công việc cùng nghỉ ngơi của Lâm Tiễn ngay lập tức được điều chỉnh trở lại đường đua bình thường. Cô không ngủ như thường lệ, mặc một bộ đồ ngủ con hổ Xiêm mà Tiêu Uyển Thanh chưa từng thấy, thời gian Tiêu Uyển Thanh dậy ăn sáng cô cùng theo rời giường.
Khi Tiêu Uyển Thanh đi ra ngoài, cô miễn cưỡng đến cửa. Nàng thay giày như thường lệ, vẫy tay chào tạm biệt cô rồi xoay người ra mở cửa.
Đột nhiên, Lâm Tiễn vươn tay nắm lấy góc áo khoác của Tiêu Uyển Thanh, có chút ủy khuất cùng mong đợi, đôi mắt sáng ngời, mềm mại nhẹ nhàng hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì có phải quên cái gì rồi không?"
Tiêu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạng của cô, nhìn chiếc bụng trắng của con hổ nhỏ, tâm lập tức bị manh hóa. Lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, không nhịn được vươn tay nâng cái mũ sau lưng Lâm Tiễn, đội lên đầu cô, nụ cười càng sâu. Nàng xoa xoa vành tai nhỏ trên mũ, sau đó véo má Lâm Tiễn, cười không rõ nói: "Quên cái gì?"
Lâm Tiễn nheo mắt lại, có chút ngượng ngùng nói: "Không... không phải... bình thường hai vợ chồng ra cửa, đều sẽ..." Giọng nói của cô càng lúc càng thấp.
"Ân?" Tiêu Uyển Thanh vén phần tóc bên tai, kiên nhẫn chờ đợi. Nàng nghĩ kỹ trong đầu, coi như không có quên cái đi?
Lâm Tiễn ngước mắt lên nhìn khuôn mặt, đôi môi đỏ mọng quyến rũ của Tiêu Uyển Thanh, có chút không kiềm chế được. Cô hơi nhíu mày, trở nên can đảm, mím môi, vươn hai tay kéo vạt áo của Tiêu Uyển Thanh, mang nàng đến gần cô hơn, cô cũng tiến về phía nàng.
Sau đó, "Chụt" một tiếng, đôi môi mỏng của cô hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tiêu Uyển Thanh.
"Những người yêu nhau trên TV trước khi ra ngoài sẽ hôn như thế này." Cô không kịp nhớ lại, hùng hồn đầy lý lẽ vội giải thích.
Thật ra thì cô hơi chột dạ, hôm qua Tiêu Uyển Thanh vừa nói cô vẫn còn nhỏ...
Nhưng, hôn thì khác, đúng không? Cô cố gắng biện giải trong lòng.
Hơn nữa, thật ra cô cũng giấu một chút suy nghĩ.
Cô lén lút nhìn vẻ mặt của Tiêu Uyển Thanh, chỉ thấy nàng kinh ngạc nhìn cô, chớp chớp mắt, giống như không có phản ứng.
Trong lòng an tâm một chút.
Tiêu Uyển Thanh mất cảnh giác, giây phút mà đôi môi mỏng của Lâm Tiễn dán vào môi nàng, nhịp tim của nàng giống như lệch một nhịp. Trong giây tiếp theo, tai nàng phản ứng nhanh hơn suy nghĩ của nàng, nhanh chóng nóng cùng đỏ lên.
Đôi mắt ươn ướt nhìn Lâm Tiễn muốn cười nhưng lại không dám cười, tự cho là mình thật cẩn thận không bị phát hiện mà đánh giá nàng. Cô bất giác mím môi, dùng đầu lưỡi liếm láp. Khoảnh khắc tiếp theo, Tiêu Uyển Thanh như phản ứng lại cô đã làm cái gì, lại cảm thấy tai mình nóng hơn.
Không trách Lâm Tiễn công kích bất ngờ, đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh như có thủy quang. Nàng dùng ngón tay mát lạnh nâng cằm Lâm Tiễn, tiến đến gần cô, in lên vầng trán mịn màng của cô một nụ hôn, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc, ở đây trông tốt hơn."
Sau đó, nàng nhìn Lâm Tiễn mỉm cười hài lòng, trước khi Lâm Tiễn hiểu ý của nàng, nàng nhéo bóp sống mũi của cô rồi quay đi.
Lâm Tiễn nhìn theo bóng dáng đang rời đi của nàng, một tay chạm vào trán cùng môi cô, trong đầu chợt lóe lên hai ý nghĩ.
Tiêu a di không tức giận!
Không hẳn là không thể hôn!
Ahhhhh! Hahahahaha! Con hổ nhỏ lăn lộn trên ghế sofa trong phòng khách.
Trong thang máy, Tiêu Uyển Thanh từ trong túi xách lấy ra son môi màu đỏ, dùng ngón trỏ xoa nhẹ lên môi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
- -------
Lời editor: Marry Christmas❤❤❤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...