Tiêu Uyển Thanh gọi thêm hai cuộc cho Lâm Tiễn. Không ngoại lệ, Lâm Tiễn cúp máy ngay sau cuộc gọi. Tiêu Uyển Thanh trầm mặc đặt điện thoại xuống, yếu ớt dựa vào lưng ghế sô pha, có chút mệt mỏi.
Trong một lúc, nàng không biết mình nên buồn hay vui vì người con gái mình thích biết quá nhiều về nàng, hay nàng nên bức bách tâm loạn như ma vì cô gái nàng thích quá thông minh.
Nàng không biết Lâm Tiễn đoán được nàng sống ở nhà Ôn Đồng như thế nào, nhưng nàng biết Lâm Tiễn không cho nàng cơ hội cự tuyệt. Lâm Tiễn chắc chắn chỉ cần cô không cho nàng cơ hội đuổi đi, sớm muộn gì cũng sẽ không yên tâm mà xuống lầu đón cô.
Tiêu Uyển Thanh vô thức nắm chặt tấm chăn, lý trí đang cảnh cáo nàng "Tiêu Uyển Thanh, mày không thể nhượng bộ". Nàng nhắm mắt lại nhìn rõ, nàng như thế nào thối lui từng bước rơi xuống.
Nàng xuống gặp cô thì phải làm gì? Vấn đề nằm giữa hai người không thể giải quyết bằng lời nói, giữa hai người cũng không có khả năng.
Không có khả năng. Tiêu Uyển Thanh lẩm bẩm một mình, giống như đang nói với chính trái tim mình.
Chỉ một lần nữa, ép bản thân nói lời thiếu thành thật, tổn thương cô, lại tự tổn thương chính mình. Sắc mặc Tiêu Uyển Thanh có chút tái nhợt.
Nhưng cuối cùng, nàng mệt mỏi thở dài, sau đó để laptop trên chân sang một bên, cầm lấy điện thoại, mở chăn rồi xuống ghế sô pha.
Sắc trời đã tối đen, ban ngày đã u ám, giờ phút này trời còn u ám hơn như không biết bao giờ sẽ mưa. Lâm Tiễn vẫn kiên quyết đứng bên ngoài tiểu khu. Nàng sao có thể bỏ được, sao có thể yên tâm được?
Tiêu Uyển Thanh đóng cửa, bước vào thang máy, như nàng là người duy nhất còn lại trên thế giới. Nàng nhìn những con số đỏ rực nhỏ dần, lòng như đang có thiên nhân giao chiến. Vào lúc nàng bước ra khỏi tòa nhà, mong muốn được nhìn thấy người con gái mình yêu ngày đêm hành hạ mình cuối cùng dường như đã phá vỡ chiếc lồng, làm nàng mất hết tỉnh táo, thúc đẩy nàng tiến thêm một bước. Bước trên con đường, cao gót mảnh khảnh đi giữa tiểu khu vắng vẻ.
Vào ngày Lâm Tiễn khóc rồi rời khỏi phòng chờ, nàng khao khát đến vô vọng được vươn tay ôm cô từ phía sau, nói với cô đừng khóc, cũng đừng rời đi.
Ngày mà những dòng tin nhắn cứ dồn dập đến điên cuồng, nàng khao khát bỏ mặc tất cả mà cầm lòng, nói với cô nàng không thể giả vờ nữa, nàng đầu hàng.
Lâm Tiễn không biết nàng đã nghĩ như thế nào. Cô không biết, nàng yêu cô đến nhường nào.
Trên trời bỗng có tiếng sấm vang lên, vang lên đinh tai nhức óc, giống như người mất trí nhớ không phân biệt được đâu là mộng, đâu là thật giữa đêm đen. Với một âm thanh, thổi vào tâm trí hỗn loạn của Tiêu Uyển Thanh.
Dưới tiếng sấm, âm thanh giòn giã của giày cao gót chạm đất, hơi chậm lại tiết tấu, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Đôi mắt sáng của Tiêu Uyển Thanh dần mờ đi, khóe miệng nở một nụ cười tỉnh táo.
Nàng chán nản dựa vào bức tường của tòa nhà, cảm thấy đến thở cũng mệt. Sau một thời gian dài, nàng vẫn im lặng bấm điện thoại cho Hạ Chi Cẩn.
Nàng cầu xin cô: "Chi Cẩn, con có thể giúp dì một việc không, giúp dì đưa Tiễn Tiễn trở về. Làm ơn..." Mấy chữ cuối cùng giống như nức nở.
Như ngày nàng đánh vỡ suy sụp của cô gái, nhẹ nhàng mà trấn an. Lần này, cô gái cũng ôn nhu như nàng, không hỏi nguyên do, bao dung săn sóc sự yếu đối của nàng.
Cô hứa với nàng: "Được, con đến ngay."
Lâm Tiễn lặng lẽ đứng ở cổng cộng đồng, vẻ mặt bình thản, háo hức nhìn con đường vắng trong tiểu khu, mong trong một giây tới, bóng dáng đẹp như mơ đó sẽ xuất hiện trong mắt cô.
Cô đã kiểm tra với bảo vệ trước khi gọi.
Bảo vệ không cho cô vào, cô nói với bảo vệ có một nữ nhân cao, gầy, da trắng, tóc màu hạt dẻ dài xoăn nhẹ mới chuyển đến gần đây, tính khí rất tốt, đó là a di của cô, cô là tới tìm nàng. Cô biết Tiêu a di của cô làm người nhìn qua liền khó quên.
Mặc dù người gác cửa vẫn làm theo thói quen thường ngày, cô có thể gọi nghiệp chủ đến đón, nhưng lúc nghe cô miêu tả, người gác cửa đột nhiên nhận ra gần đây Tiêu Uyển Thanh đã sống ở đây.
Nhưng thời gian trôi qua, gót chân và bắp chân đã đứng quá lâu ngày hôm qua lại bắt đầu đau nhức. Tiêu Uyển Thanh vẫn không xuất hiện trước mặt cô.
Cuối cùng cô cũng không đợi được Tiêu Uyển Thanh, mà thứ chờ đợi chính là một chiếc xe và một người không ngờ tới.
Hạ Chi Cẩn dừng xe xuất hiện bên cạnh cô, nhìn Lâm Tiễn ủ rũ, vẻ mặt lạnh lùng đáng thương: "Tiêu a di để tôi đón em."
Lâm Tiễn thất vọng đến cực điểm, ngược lại cười. Cô nhếch khóe môi, xoay người, yếu ớt dựa vào tường, cười hỏi Hạ Chi Cẩn: "Nếu em không chịu đi thì sao?"
Hạ Chi Cẩn nheo mắt, nhẹ giọng giải thích: "Thực xin lỗi, Lâm Tiễn. Chịu người giao phó cũng nên trung thành. Tôi không biết em đã xảy ra chuyện gì. Tôi nghe thấy... Tiêu a di, âm thanh đặc biệt suy sụp, cho nên tôi đến đây."
Lâm Tiễn khổ sở đến mức nước mắt cô trào ra không thể kiểm soát được. Cô lánh mặt, nhanh chóng lau đi vết nước, đối với Hạ Chi Cẩn lạnh giọng nói: "Chị Chi Cẩn, hiện tại em cũng rất suy sụp, chị không thể thông cảm cho em một chút sao?"
Hạ Chi Cẩn cắn môi nói nhỏ: "Vậy thì tôi sẽ đợi với em." Giọng nói vừa hạ xuống, cô nhẹ giọng nói thêm: "Hôm nay Mãn Mãn sốt cao, nàng đang ở nhà đợi tôi. Nàng vốn là cũng muốn đến, bị tôi ấn hạ."Đây là sự thật. Nếu không có Lâm Tiễn hay Tiêu Uyển Thanh, cô cũng sẽ không thể vào thời điểm này rời Thời Mãn.
Lâm Tiễn nghiến răng, nhìn vào mắt Hạ Chi Cẩn, lạnh như băng muốn bắn ra. Hạ Chi Cẩn lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc lâu sau, Lâm Tiễn cuối cùng cũng nén được thỏa hiệp từ trong cổ họng: "Đi thôi." Cô xoay người đi về phía xe của Hạ Chi Cẩn, vòng eo thẳng tắp của cô dần dần cong lên, đột nhiên như bị rút ra khỏi người. Một chút gió cũng có thể thổi bay.
Hạ Chi Cẩn nhìn thấy cũng rất khổ sở, trong lòng chua xót. Cô quay người lại, nhìn sâu về phía sâu tối tăm của tiểu khu, thở dài rồi lên xe.
Trên đường về, không khí im ắng đến đáng sợ. Không biết mình đã lái bao xa, trời đổ mưa, lúc đầu chỉ là mưa phùn, trong sấm chớp lại thành mưa tầm tã.
Qua gương xe, Hạ Chi Cẩn nhìn thấy Lâm Tiễn cúi đầu ngồi xuống ghế sau không nói gì, cuối cùng cô cũng không đành lòng nói: "Tiêu a di sợ em bị mắc mưa, nên nhờ tôi đến đón em. "
Lâm Tiễn nở nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng đáp: "Em biết."
Người rõ ràng định tàn nhẫn bỏ mặc cô như vậy mà còn quan tâm đến cô, người câu trước vô tình tổn thương cô, câu sau lại vẫn là nhịn không được dặn dò cô về sớm. Làm sao cô không biết được?
Chính là biết quá rõ, làm sao có thể nguyện ý buông tha nàng, làm sao có thể cam tâm thôi nhớ nhung, làm sao có thể cam lòng... hối hận.
Hạ Chi Cẩn không phải là người tọc mạch, nhưng cô nhìn Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh giống như nhìn thấy chính mình và Thời Mãn lúc trước. Thời Mãn có thể không bao giờ biết những gì cô đã trải qua hay phải chịu đựng, giống như Lâm Tiễn có thể không bao giờ biết Tiêu Uyển Thanh sợ cái gì hay nàng đang kháng cự điều gì.
Cô cảm thấy không đành lòng.
Hai người yêu nhau tưởng như không cùng thế giới.
Con người sinh ra đã không hiểu nổi nỗi đau của những kẻ chỉ biết nhìn xa trông rộng. Trong mắt của Thời Mãn và Lâm Tiễn, tất cả những khó khăn của cô và Tiêu Uyển Thanh, chỉ cần nghĩ thoáng sẽ dễ dàng khắc phục như họ muốn. Họ thậm chí có thể không hiểu tất cả xiềng xích tư tưởng đều do họ tự nguyện đeo vào, hiển nhiên, chỉ cần cởi chúng ra là được.
Sau một thời gian dài im lặng, Hạ Chi Cẩn nhìn cần gạt nước kính chắn gió đang liên tục vung vẩy, trầm giọng thuyết phục Lâm Tiễn: "Lâm Tiễn, em cho nàng thêm thời gian đi."
Lâm Tiễn cười nhẹ, thất thần: "Em không cho nàng thời gian sao? Em cũng muốn cho nàng thời gian. Em cũng muốn dùng biện pháp tốt hơn hơn." Cô cười còn khó coi hơn là khóc: "Nhưng em cho nàng thời gian, nàng sẽ không dùng thời gian này để chậm rãi đi về phía em, mà nàng sẽ dùng thời gian này để rời khỏi em hơn."
"Em đi tới chín mươi chín bước về phía nàng, nhưng nàng không chịu bước về phía em. Nhưng không sao, em sẽ đi hết những bước này. Nàng không cần phải làm gì cả. Chỉ cần đứng yên đừng vùng vẫy. Em đến ôm nàng thật tốt là được rồi, như vậy nàng cũng không muốn. Chị Chi Cẩn, em không còn lựa chọn nào khác. Chẳng lẽ em trơ mắt đứng nhìn nàng rời bỏ em sao?" Cô duy trì không được nữa, đành để mất hết thể diện ở trên xe che mặt khóc không ra tiếng.
Hạ Chi Cẩn siết chặt tay lái, cổ họng nghẹn lại, không nói được lời nào.
Khi Lâm Tiễn trở về nhà thì mưa đã tạnh, những giọt nước mắt trên mặt cô đã khô. Cô không cố ý che giấu đôi mắt đỏ hoe vừa khóc, đối mặt với tầm mắt của dì Lưu từ trên ghế sô pha, cô ngẩng đầu lộ ra trước mắt bà, sau đó bỏ qua sự ngạc nhiên của bà, yếu ớt nói: "Lưu a di, con mệt rồi, đừng hỏi con cái gì cả."
Cô về phòng rồi đi thẳng vào phòng tắm, đầu tiên cô cẩn thận rửa mặt đánh răng, sau đó mở vòi hoa sen, để nước lạnh làm ướt cả người.
Cuối tháng tư vừa ấm vừa lạnh, Lâm Tiễn run lên vì bị nước lạnh phun lên người. Cô nghiến răng nghiến lợi tắm trong nước lạnh, sau đó không lau khô người liền kéo khăn tắm, quấn cả thân trên xuống dưới, ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, trở về phòng ngủ.
Vì Tiêu Uyển Thanh không có ở nhà nên lần đầu tiên cô không khóa cửa.
Lấy ra chiếc điều khiển từ xa điều hòa đã hơn nửa năm không dùng từ ngăn kéo đầu giường, Lâm Tiễn cúi đầu nhìn nó hồi lâu, khổ sở cười.
Tiêu a di quyết tâm không gặp mình, quyết tâm rời bỏ mình.
Cô có thể làm gì bây giờ?
Cô không có gì cả, ngoại trừ tràn đầy yêu thương, bây giờ chỉ còn lại một mình cô.
Cô đưa tay lên, đối diện với máy điều hòa, ấn nút khởi động.
Không biết đã qua bao lâu, vết nước trên người cô từ từ khô lại trong nhiệt độ lạnh giá. Lâm Tiễn rùng mình một cái, hàm răng run lên, mặc quần lót và đồ ngủ, sau đó cuộn mình trên giường.
Trước khi kịp nhận ra, cô đã dần bất tỉnh...
Khi cô tỉnh táo trở lại, bên tai cô là một giọng nữ trung niên kêu lên: "Trời ơi! Sao lại bật điều hòa."
Cô mở mắt ra thấy vẻ mặt hoảng hốt của dì Lưu đang ẩn hiện trước mặt cô, vẻ thất thường. Cô định nói nhưng cảm thấy bụng đau quặn dữ dội, lồng ngực như muốn trào ra, ủ rũ khó chịu. Dường như cô cảm nhận được điều đó, khó khăn chống đỡ bản thân, lật người, kéo thùng rác, há miệng nôn.
Dì Lưu kinh hãi, sờ sờ thân thể lạnh lẽo của Lâm Tiễn, nhìn đến hai mắt đỏ bừng, lập tức lấy áo khoác khoác lên người cô, hoảng sợ sốt sắng nói: "Đứng dậy, đi bệnh viện..."
Nhưng Lâm Tiễn lại xoay người nằm trên giường như phủ phục, kéo cổ họng đờ đẫn như sắp phát hỏa, gằn từng chữ: "Con không đi, con đợi nàng trở về."
Đầu óc nặng trĩu, thân thể gầy yếu, nhưng ý thức rất rõ ràng. Sau câu nói đó, cô nghe dì Lưu lo lắng nói chuyện thuyết phục, cô chỉ im lặng. Cô từ chối đến bệnh viện cùng uống thuốc.
Cuối cùng, cô lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Tiêu Uyển Thanh từ chiếc điện thoại mà dì Lưu ghé vào tai cô, hốt hoảng: "Tiễn Tiễn, con ngoan ngoãn đi bệnh viện trước đi, lát nữa dì sẽ đến."
"Con đợi dì." Lâm Tiễn khàn giọng nhấn mạnh, không kìm được mà ho hai lần.
Giọng nói xinh đẹp của người phụ nữ đột nhiên trở thành tiếng nức nở đau lòng, nàng nghẹn ngào cầu xin cô, "Tiễn Tiễn, đừng nháo nữa, làm ơn, đừng làm dì lo lắng như vậy..."
Lâm Tiễn bình phục sau khi ho, thở hổn hển, cảm thấy rất đau khổ, nhẹ giọng an ủi nàng: "Con xin lỗi, không sao đâu, dì đừng sợ. Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."
Sau đó, cô cứng lòng, cúp điện thoại.
Cô đưa điện thoại cho dì Lưu đang cầm nhiệt kế cùng nước ấm, giọng nói khàn khàn nhưng nở một nụ cười, mệt mỏi bình tĩnh xin lỗi bà: "Xin lỗi dì Lưu, con với a di có chút mâu thuẫn. Về sau loại sự tình này còn có thể phát sinh, cho nên dì cố gắng chịu đựng nhé." Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại ý vị thâm trường.
Dì Lưu nhìn cô gái nở nụ cười yếu ớt trên giường, tay cầm ly nước rung lên, trong lòng chấn động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...