Dư Sinh Vi Kỳ

Đến khi nhóm vận động viên chạy 800m bắt đầu từ trong đường băng tiến ra sân thi đấu, Thời Mãn và Tiêu Uyển Thanh mới chậm rãi đi tới vạch xuất phát.

Lâm Tiễn cùng Hạ Chi Cẩn ở đường băng đang khởi động tay chân. Vây quanh là một nhóm sinh viên trong hội học sinh cùng trợ lý bộ môn đến cổ động cho hai nàng.

Vừa thấy được Tiêu Uyển Thanh mang máy ảnh đi tới, Lâm Tiễn liền dừng động tác, cười hớn hở hướng máy ảnh giơ tay chữ V, cực kỳ giống một đại minh tinh đang ung dung chờ phỏng vấn.

Tiêu Uyển Thanh thấy nàng đã đổi giày chạy, cúi xuống tỉ mỉ kiểm tra dây giày đã buộc chặt chưa rồi mới yên tâm nhướn đôi mi thanh tú, động viên Lâm Tiễn: "Cố lên." Thanh âm trước sau như một, khe khẽ nhu nhu.

Cách đó không xa, Thời Mãn lại hoàn toàn không kín đáo như vậy, ngữ khí hào sảng đặc biệt vang dội. Lời nói khiêu khích phô trương, trực tiếp truyền đến tai Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh: "Chi Cẩn, cố gắng lên, nhất định phải cho Lâm Tiễn hít khói nha. Lần trước khi em mệt, nàng đắc ý trào phúng em, chị phải giúp em báo thù!"

Lâm Tiễn nghe nói liền nghiêng người: "Cậu quên rồi sao, lúc chạy xong mệt xỉu, là ai đã có lòng tốt đỡ cậu đi một đoạn đường?"

Đôi mắt Thời Mãn kiều mị cong cong, một chút cũng không khách khí: "Ơn mình nhớ kỹ, thù mình cũng nhớ kỹ. Cả hai đều không bỏ qua, có vấn đề gì sao?"

Hạ Chi Cẩn nhẹ nhàng vỗ cái đầu nhỏ của Thời Mãn, ngại ngùng hướng Lâm Tiễn cười cười, nghiêm nghị nói lời cảm tạ: "Cám ơn em chiếu cố Mãn Mãn."

Lâm Tiễn cùng Thời Mãn chỉ là trêu chọc nhau, thấy Hạ Chi Cẩn bỗng nhiên nghiêm túc liền cảm thấy ngượng ngùng, liên tục vẫy tay: "Việc nhỏ thôi, không cần khách khí."

Hạ Chi Cẩn nghe vậy cũng giãn mi, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng dần trở nên nhu hòa. Nàng nhìn Thời Mãn vẫn còn giương nanh múa vuốt, lại quay đầu trêu ghẹo Lâm Tiễn: "Chị liền toàn lực ứng phó."

"Oa, như thế nào nha. Muốn toàn lực ứng phó em, học tỷ có phải là đang lấy oán báo ân? Tiêu a di, dì nói các nàng có đáng giận không?" Nhìn không ra Hạ Chi Cẩn nghiêm chỉnh như vậy cũng sẽ buông lời đùa giỡn. Quả nhiên, không chung một nhà nhưng cũng đi cùng một ngõ mà! Lâm Tiễn lập tức mất hứng.

Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười, trấn an nàng: "Không sao, chúng ta không sợ, không cùng các nàng tranh luận. Dùng thực lực nói chuyện là được rồi."

Lâm Tiễn gật đầu.

Tiêu Uyển Thanh vuốt tóc nàng nói: "Dì ở chỗ này chờ con."

Lâm Tiễn cảm thấy trong lòng nóng rực, gương mặt xán lạn rạng rỡ: "Được, dì chờ con."

Nàng nói: "Con nhất định sẽ không để cho dì đợi lâu." Gương mặt nàng bừng lên thần thái tự tin bất phàm, Tiêu Uyển Thanh trông thấy cũng không khỏi cảm thấy dễ chịu.

❅❅❅

Hai phút trước khi trận đấu bắt đầu, Tiêu Uyển Thanh cùng những người khác lùi về một bên, cô nâng máy ảnh lên đưa ống kính về phía Lâm Tiễn.

Giữa bãi tập vang lên một tiếng súng "Đùng!", tất cả vận động viên cơ hồ đều cùng lúc như tên rời cung, bật người rời khỏi vạch xuất phát.

Cả sân vận động trở nên vô cùng sôi nổi, nhóm vận động viên chạy đến đâu cổ động viên ở khu vực khán đài đó liền hô to lời động viên đồng học của mình.

Lúc Lâm Tiễn và Hạ Chi Cẩn một trước một sau tiến vào khu vực khán đài của Học viện Tài chính – Kinh tế, Tiêu Uyển Thanh liền nghe thấy tiếng trống to gõ vang hồi. Tiếng trống hòa cùng tiếng hô hào lạc giọng giúp các nàng trợ uy: "Thương anh xuất hiện, vượt qua cực hạn. Học sinh khoa Tài chính – Kinh tế, sức sống vô hạn! Cố lên!"

Qua ống kính máy ảnh, Tiêu Uyển Thanh chăm chú nhìn bóng dáng Lâm Tiễn xa xa mơ hồ dần tiến lại gần... khóe môi cô bất giác cong lên, càng lúc càng rõ ràng.


Tại một khúc ngoặt, Hạ Chi Cẩn thoáng vượt lên Lâm Tiễn một đoạn. Vòng thứ nhất sắp kết thúc, Lâm Tiễn và Hạ Chi Cẩn trước sau duy trì ở vị trí thứ ba và thứ tư, không nhanh không chậm bám sát hai người dẫn đầu.

Thời Mãn nhìn thấy Hạ Chi Cẩn càng lúc càng tiến lại gần, kiềm không được úp hai tay làm loa, cùng với các bạn đồng học hô hào trợ uy: "Chi Cần chủ nhiệm, cố lên! Chi Cẩn bổng nhất!"

Xen kẽ là tiếng hô thưa thớt: "Lâm Tiễn cố lên, Lâm Tiễn cố lên!"

Tiêu Uyển Thanh lọt thỏm giữa đám trẻ hừng hực lửa nhiệt tình, tay chân lóng ngóng ôm máy ánh, cảm thấy có chút lúng túng lạc lõng...

Cô nâng ống kính, mắt dán chặt vào thân ảnh Lâm Tiễn càng lúc càng tiến lại gần. Lúc Lâm Tiễn sắp vượt ngang qua, Tiêu Uyển Thanh phảng phất nhìn thấy nàng nhìn thẳng vào máy ảnh khẽ cong mi, khuôn mặt minh diễm hướng cô nở ra một nụ cười mềm mại. Đôi mắt nàng đen láy, sáng bừng...

Tiêu Uyển Thanh bỗng chốc thất thần, nụ cười quá sức động lòng người kia tựa như hòn sỏi ném vào hồ nước trong tim cô, rung động gợn sóng. Một hồi lâu sau, Tiêu Uyển Thanh chậm rãi hạ máy ảnh xuống.

Cô dõi mắt hướng theo bóng lưng Lâm Tiễn, nhìn bước chân nữ hài mạnh mẽ tràn đầy sức thanh xuân, hai tay có chút khẩn trương nắm chặt, liếm liếm môi, rút cuộc cũng lấy được dũng khí, nhẹ nhàng thấp giọng kêu khẽ: "Lâm Tiễn, cố lên..." Gương mặt Tiêu Uyển Thanh trắng nõn tú mĩ, theo tiếng hô của chính mình mà chậm rãi đỏ bừng.

Cô vừa dứt lời Thời Mãn đứng một bên liền trêu chọc: "Tiêu a di, dì hô nhỏ như vậy làm sao Lâm Tiễn nghe thấy được?"

Tiêu Uyển Thanh hơi rũ mắt, cắn làn môi căng mọng, hai lỗ tai đỏ bừng như muốn rỉ máu.

Tiêu a di xem ra thật đáng thương, thật đáng yêu, mà cũng thật ngon miệng nha.

Thời Mãn cố gắng khắc chế ý niệm không biết lớn nhỏ đưa tay sờ sờ lỗ tai nhỏ đáng thương của Tiêu Uyển Thanh để động viên cô, xoay người đuổi theo bóng lưng của Hạ Chi Cẩn, cất cao giọng: "Hạ Chi Cẩn, cố lên!" Rồi nàng quay sang chớp mắt hướng dẫn Tiêu Uyển Thanh: "Dì phải hô khí thế như vậy mới được nha."

Tiêu Uyển Thanh thẹn thùng: "Dì đã cố hết sức..." Cô còn chưa nói dứt câu liền bị tiếng hô hoán của mọi người cắt đứt.

"Lâm Tiễn bắt đầu vượt qua chủ nhiệm rồi... A, trùm quá!" Nhóm sinh viên líu ríu nhảy cẫng lên.

Tiêu Uyển Thanh hướng theo tầm mắt của các nàng, Lâm Tiễn đang ở vị trí thứ ba, chỉ cách sau Hạ Chi Cẩn một đoạn. Chỉ còn lại 300m cuối cùng, Lâm Tiễn cùng Hạ Chi Cẩn bắt đầu gia tăng tốc độ. Hai người từ từ rút ngắn khoảng cách rồi ngay sau đó vượt qua người đứng đầu, hiện tại là Hạ Chi Cẩn dẫn đầu, Lâm Tiễn bám theo sau. Liền sau đó, Lâm Tiễn dần tiến lên sóng vai với Hạ Chi Cẩn.

Thời Mãn đứng ngồi không yên, mặc kệ khoảng cách xa gần, mặc kệ Hạ Chi Cẩn có nghe thấy hay không, điên cuồng khàn giọng hô lớn: "Chi Cẩn, cố lên! Chi Cẩn cố lên! Chi Cẩn cố lên!" Tiếng hô càng lúc càng lớn, càng dồn dập hơn.

Tiêu Uyển Thanh nhìn thiếu nữ khoác trên người chiếc áo thể thao màu đỏ tươi, guồng chân càng lúc càng nhanh vượt qua Hạ Chi Cẩn. Còn 100m nữa là đến kết thúc, nàng lại lần nữa tăng tốc, chạy nước rút đến đích.

Trên sân vận động, tất cả mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, tiếng hô vang động: "Cố lên! Cố lên!" Đám sinh viên bên cạnh cũng đều lấy hơi, so với lúc trước càng thêm điên cuồng gào thét: "Lâm Tiễn! Cố lên! Chủ nhiệm! Cố lên!"

Thời Mãn vội vàng chạy đến gần chỗ Hạ Chi Cẩn, nhìn thấy nàng ướt dẫm mồ hôi, đau lòng ra sức bình sinh chạy theo. Chỉ cần Hạ Chi Cẩn vượt qua vạch kết thúc, chính mình có thể ở đó đón nàng.

Tiêu Uyển Thanh lây nhiễm bầu không khí rừng rực của cả trường, nhịn không được cũng hòa giọng cùng đám đông, thả lỏng chính mình mà hô lớn: "Lâm Tiễn, cố lên!" Ngắn ngủi hô xong, cô liền thu giọng lại, cắn cắn môi, theo bản năng mà nhìn xung quanh. Hoàn toàn không có ai nhìn tới cô, không có ai để ý vừa rồi cô có chút thất thố, cũng chẳng một ai đánh giá cô có phải một trưởng bối ổn trọng ngoài 30 tuổi hay không.

Tiêu Uyển Thanh giương lên khóe môi như trút được gánh nặng. Một giây sau, cô học theo cách Thời Mãn vừa dạy, hai tay úp trên khoé môi cất giọng hô to: "Lâm Tiễn! Cố lên! Lâm Tiễn! Cố lên!"

Giọng nói của cô trước nay vốn luôn hiền lành ôn nhuận, lúc này có hô to cũng không hề sắc bén khó nghe.


Lâm Tiễn trước nay từng nghe qua Tiêu Uyển Thanh lớn tiếng, ý thức của nàng kỳ thực đã có chút mơ hồ, nhưng giữa đám đông ầm ĩ hò hét vẫn ngay lập tức nhận ra thanh âm của cô.

Nàng đưa mắt nhìn về điểm kết thúc liền trông thấy nữ nhân vốn luôn nhất quán đoan chính, khéo léo ưu nhã, lúc này không màng tư thái mà khoa chân múa tay như hài tử. Tiêu Uyển Thanh hòa cùng đám đông đồng học rực rỡ thanh xuân của nàng, một chút cũng không bất đồng, mà lại càng phi thường hài hòa, phi thường nổi bật...

Hai chân Lâm Tiễn nặng như rót chì, nhưng nàng vẫn cố chạy nhanh một chút, nhanh một chút nữa...

Tiêu Uyển Thanh đang đứng ở vạch kết thúc đợi nàng kia...

Lâm Tiễn là muốn nhanh một chút, nhanh một chút được nhào vào trong lòng cô.

Gần thêm một chút nữa, để trông thấy rõ hơn Tiêu Uyển Thanh nở rộ tươi cười...

Tiêu Uyển Thanh thần thái xán lạn cùng thoải mái như vậy, là nàng chưa bao giờ thấy qua.

Khi còn trẻ phải chăng Tiêu Uyển Thanh đã từng rạng rỡ tươi cười như vậy?

Giữa tiếng khản giọng hô vang của tất cả mọi người, Lâm Tiễn rút cuộc đạp qua vạch đích đầu tiên, nhưng nàng không dừng lại mà tiếp tục chạy tới nhào vào lồng ngực mềm mại của Tiêu Uyển Thanh vốn đã sớm đứng chờ đợi nàng.

Lâm Tiễn cơ hồ đem toàn bộ trong lượng của mình trút vào cái ôm mềm mại ấm áp của người trước mặt. Nàng cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng cũng vô cùng thỏa mãn...

Tiêu Uyển Thanh đỡ lấy Lâm Tiễn, ôm nàng thật chặt trong tay. Cô âu yếm vỗ nhẹ lưng nàng, kề bên tai khấp khởi tán dương: "Tiễn Tiễn thật giỏi!"

Lâm Tiễn vùi đầu vào cổ Tiêu Uyển Thanh từ từ trầm ổn lại nhịp thở, giọng nói còn chút hụt hơi nhưng đã dần lấy lại sức sống, trêu ghẹo: "Con vừa mới nghe thấy tiếng dì cổ vũ cho con. Tiêu a di, lần đầu tiên con nghe thấy thanh âm của dì lớn như vậy đó."

Thân thể Tiêu Uyển Thanh có chút cứng đờ, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt lại bừng đỏ. Vừa rồi phải chăng cô đã quá thất thố rồi. Trong mắt tiểu bối như vậy, chính là thật không ổn trọng, thật thất thố...

Cô vô ý thức kéo tay áo nữ hài, túng quẫn thẹn thùng không biết làm thế nào để đáp lại, liền cứng rắn đổi chủ đề, vờ như không có gì: "Mình đi thêm một chút, rồi tìm nơi thoáng đãng để nghỉ ngơi nha."

Lâm Tiễn nép trong lòng Tiêu Uyển Thanh, lặng lẽ nở nụ cười, không tiếp tục trêu chọc cô, nhẹ giọng đáp ứng: "Uhm."

❅❅❅

Hai người rời khỏi sân vận động, chậm rãi đi đến thảm cỏ trước sân bóng rổ rồi ngồi xuống đất.

Tiêu Uyển Thanh giúp Lâm Tiễn duỗi thẳng hai chân, động tác nhẹ nhàng xoa bóp thả lỏng cơ cho nàng. Lâm Tiễn lặng lẽ nhìn sườn mặt điềm tĩnh mỹ lệ của Tiêu Uyển Thanh, trong mắt sâu kín cuộn lên từng đợt sóng ngầm.

Nàng nhớ tới bộ dáng hoạt bát của Tiêu Uyển Thanh hò hét trợ uy cho mình lúc nãy, sinh lòng khát vọng hướng cô hỏi: "Tiêu a di, dì lúc còn đi học như thế nào?"

Tiêu Uyển Thanh giúp Lâm Tiễn xoa bóp bỗng nhiên dừng lại, nhàn nhạt cười: "Kỳ thực tất cả mọi người khi còn đi học đều giống nhau." Giống nhau tinh thần phấn chấn ngập tràn sức sống, giống nhau nét mặt hưng phấn bừng bừng, giống nhau vô ưu vô lo... có phải không?

Lâm Tiễn khẽ cười một tiếng, trêu chọc cô: "Như vậy sao? Liệu có giống như trong phim không? Thời điểm thanh xuân, gặp được một người cả đời ghi lòng tạc dạ?" Lời nói vừa cất ra, trái tim Lâm Tiễn trong nháy mắt liền đập loạn nhịp. Nàng không biết chính mình vì sao lại hỏi như vậy, chính mình đến tột cùng là muốn thăm dò cái gì? Nàng rõ ràng biết được, Tiêu Uyển Thanh từng có một giai đoạn khắc sâu chật vật.


Tiêu Uyển Thanh động tác hoàn toàn ngừng lại.

Lâm Tiễn tinh tế cảm nhận nụ cười dịu dàng trên mặt Tiêu Uyển Thanh bỗng dưng biến mất. Nàng trong lòng khô khốc, ẩn ẩn đau như bị kim đâm, hướng Tiêu Uyển Thanh thấp giọng: "Thực xin lỗi..."

Tiêu Uyển Thanh hồi phục lại động tác, trong giọng nói có nhàn nhạt ý cười, nhẹ giọng trấn an: "Không có việc gì. Sao lại phải xin lỗi..."

Lâm Tiễn thất thần nhìn Tiêu Uyển Thanh hồi lâu, đột nhiên giữ lại tay cô, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười đề nghị: "Tiêu a di, con dẫn dì đi chỗ này." Nói rồi nàng lập tức đứng lên, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tiêu Uyển Thanh, lôi kéo Tiêu Uyển Thanh còn đang ngơ ngác rời đi.

❅❅❅

Nơi Lâm Tiễn mang Tiêu Uyển Thanh tới là một góc nhỏ gần bờ tường phía Bắc. Lúc Tiêu Uyển Thanh còn học tại Kinh Nam chưa từng đến chỗ này.

Góc vườn tương đối vắng vẻ, thập phần yên tĩnh mỹ lệ. Ở giữa có một tiểu đình nhỏ màu trắng, bốn phía bày biện rất nhiều hoa dại, bên trong lại có một chiếc bàn gỗ to và vài chiếc ghế. Bên cạnh đình có treo một chiếc xích đu. Từ xích đu nhìn thẳng là dãy tường rào, bên dưới có lác đác mấy viên gạch.

Lâm Tiễn xin Tiêu Uyển Thanh một miếng khăn giấy, tinh tế cẩn thận lau sạch bụi trên xích đu, rồi hướng cô giải thích: "Lúc trước trong lúc đi dạo với Thời Mãn vô tình phát hiện ra góc này. Nơi này vắng vẻ, rất ít người qua lại, nhưng khá là thú vị."

Nàng kéo tay Tiêu Uyển Thanh, ý muốn để cô ngồi lên xích đu.

Tiêu Uyển Thanh cảm thấy mình đã già rồi, còn không biết xấu hổ mà ngồi xích đu như thiếu nữ, liền lắc đầu tỏ vẻ từ chối.

Lâm Tiễn cũng rất cố chấp, khăng khăng lôi kéo Tiêu Uyển Thanh đến chỗ xích đu, ấn cô ngồi xuống, càn quấy: "Dì vừa mới giúp con xoa bóp thư giãn lâu như vậy, con có qua có lại, chỉ là muốn đẩy xích đu cho dì một chút. Cơ hội này dì cũng không nguyện ý cho con. Chẳng lẽ dì muốn con trở thành một kẻ vong ân phụ nghĩa sao?"

Hai việc này đâu có giống nhau! Tiêu Uyển Thanh nói không lại Lâm Tiễn, thấy nàng khăng khăng kiên trì, mà trước nay việc nhỏ vốn đều nguyện ý dung túng nàng, cuối cùng đành chiều lòng Lâm Tiễn ngồi lên xích đu.

Nơi này, nơi này hẳn là cũng không có người qua lại đúng không? Tiêu Uyển Thanh có chút đỏ mặt, bịt tai trộm chuông tự dối gạt mình.

Từ đằng xa, loa phát thanh không ngừng thông báo lịch trình và tin tức thi đấu, tiếng hò hét cùng tiếng trống thỉnh thoảng vẫn mơ hồ truyền đến. Tiêu Uyển Thanh ngồi ngay ngắn trên xích đu lại cảm thấy xung quanh dần trở nên thật yên tĩnh, chỉ còn sót lại bên tai tiếng gió thổi nhẹ cùng giọng nói trong trẻo dễ nghe của Lâm Tiễn: "Dì có nhìn thấy tường rào đối diện không? Lúc trước cùng Thời Mãn chơi đùa vô tình phát hiện phía trong tường rào là một vườn lavender. Trong vườn có dựng một tấm bia đá lớn, con có thử nhảy lên để nhìn, nhưng xa quá nên không thấy rõ bia đá khắc chữ gì. Con cùng Thời Mãn đánh cuộc, ai nhìn thấy chữ khắc trên bia đá trước, người đó liền được đối phương bao một chầu nước. Tiêu a di, dì cao hơn con, dì giúp con nhìn một chút có được không?"

Tiêu Uyển Thanh trêu nàng: "Con như vậy có tính là gian lận không?"

Lâm Tiễn thẹn thùng, nhẹ nhàng nắm lấy sợi dây thừng làm nũng.

Tiêu Uyển Thanh cưng chiều thở dài: "Tiểu hoạt đầu..." Nói vậy nhưng cô vẫn đứng lên bước về phía tường rào.

Tiêu Uyển Thanh lại gần một chút mới phát hiện tường rào nhìn như vậy mà khá cao, so với cô ước chừng vượt hơn nửa cái đầu. Cô nhón chân lên nghiêm túc nhìn xung quanh, nhưng chỉ có thể thấy một chút màu tím trong tầm mắt.

Từ lúc Tiêu Uyển Thanh nhón chân lên chăm chú nhìn, Lâm Tiễn đã ngồi sụp xuống kế bên, giúp cô xếp ngay ngắn những viên gạch bên cạnh tường rào. Nàng chờ một lúc thấy Tiêu Uyển Thanh không thu hoạch được gì, liền gọi: "Tiêu a di, dì qua bên này, đứng lên mấy viên gạch xem có thấy được rõ hơn không?"

Tiêu Uyển Thanh nhìn mấy viên gạch xếp chỉnh tề dưới chân, lại nhìn qua Lâm Tiễn đang ngẩng đầu nhìn mình cười cười giống con cún Samoyed thật đáng yêu, thở dài. Thôi vậy, dù sao hôm nay cũng đã sớm không còn hình tượng, hiện tại bồi nàng hồ nháo một chút chắc cũng không sao.

Cô nhấc chân đứng lên. Tầm mắt quả thật có nhìn được xa hơn một chút, Tiêu Uyển Thanh lúc này mới nhìn thấy rõ hơn khuôn viên sau bức tường rào. Khu vườn nhỏ tím rực sắc lavender, lúc này đã qua mùa hoa nở nên chỉ còn những nụ hoa e ấp. Cô thử nhón chân lên mới loáng thoáng trông thấy một khối đá phía xa.

Lúc này Lâm Tiễn đã đứng thẳng lên, vững vàng ở bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, nàng cong cong môi, đảo đôi mắt đầy giảo hoạt ý cười. Lúc Tiêu Uyển Thanh khe khẽ nhón chân lên, Lâm Tiễn sau lưng cô lén lút giơ tay cầm lấy viên sỏi vừa mới nhặt, dùng sức ném về phía trước.

Tiêu Uyển Thanh nói cho Lâm Tiễn: "Hình như dì nhìn thấy tấm bia đá con nói rồi." Đúng lúc cô đang chuẩn bị nghiêm túc giúp Lâm Tiễn đọc xem tấm bia đá khắc chữ gì, thì bia đá đâu không thấy, chỉ thấy... một con chó săn giống Đức bị xích chặt từ đâu nhào đến phía cô, hung dữ sủa to: "Gâu gâu gâu!!!"

Tiêu Uyển Thanh không kịp chuẩn bị, hoảng sợ khẽ thét lên "A...", chân theo phản xạ mà lui về phía sau, vội vàng không kịp để ý mấy viên gạch liền hụt chân ngã nhào xuống đất.


Trong nháy mắt, Lâm Tiễn ở kế bên vững vàng ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, đem cô giữ chặt trong ngực mình, rồi một giây sau liền không nhịn được mà bật cười: "Ha ha ha ha."

Tiêu Uyển Thanh còn chưa hoàn hồn, cô tựa vào ngực Lâm Tiễn để hồi phục lại nhịp thở. Hai giây sau cô mới phản ứng lại đẩy Lâm Tiễn ra, xoay người tức giận: "Lâm Tiễn, con cố ý đùa dì sao?" Trong giọng nói của cô, là vừa sợ, vừa tức, lại vừa buồn cười...

Lâm Tiễn kéo kéo tay cô làm nũng, vẫn là vui vẻ không ngậm miệng được, thậm chí trong mắt còn ngân ngấn nước mắt... Tiêu Uyển Thanh có chút buồn bực, nhưng rồi cũng không nhịn được nữa, theo tiếng cười hớn hở của Lâm Tiễn mà nhoẻn miệng cười: "Ngây thơ!"

Lâm Tiễn bụm miệng cười đến đau bụng, cố ý lấy lòng mà kéo tay Tiêu Uyển Thanh lúc này vẫn sót lại mấy phần tức giận, đem cô ngồi lên xích đu rồi mới bình phục lại hơi thở, cười cười phản bác: "Ngây thơ không tốt sao? Dì vừa mới cười thoải mái như vậy, không vui sao?"

Xích đu chầm chậm bắt đầu chuyển động, Tiêu Uyển Thanh nhìn lên bầu trời đầy nắng ấm, rút cuộc cong khóe môi thừa nhận: "Uhm." Dường như bật cười xong, liền phảng phất quên hết những muộn phiền trước đây.

Lâm Tiễn nhìn bóng lưng nhỏ bé tú lệ của nữ nhân trước mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một niềm khát vọng cùng tiếc nuối: Phải chi nàng sinh ra sớm hơn một chút thì tốt rồi.

Như vậy, phải chăng nàng đã có thể cùng Tiêu Uyển Thanh trải qua thanh xuân thuần khiết, có thể nhìn thấy cô những tháng năm ngập tràn năng lượng tuổi trẻ, chứ không như một Tiêu Uyển Thanh hiện giờ nội liễm ôn nhu, thảng hoặc còn lộ ra chút u buồn tang thương.

Tiêu Uyển Thanh nội liễm ôn nhu cùng u buồn trầm tĩnh, làm cho người ta mê đắm.

Lại cũng, làm cho người ta đau lòng.

Tiêu Uyển Thanh cũng dần thả hồn ra xa. Đã từng có một người như vậy ở bên cạnh cô những trưa hè vắng, lặng lẽ cùng nhau ngồi xích đu nghe gió kêu... mà sau đó, các nàng...

Ngây thơ không tốt sao?

Có lẽ, duyên phận giữa người với người đều là như thế, như gió thổi bèo trôi. Tương ngộ là ngẫu nhiên, mà phiêu tán lại là tất nhiên.

Lâm Tiễn bỗng nhiên bên tai nhàn nhạt hỏi: "Tiêu a di, dì đang nghĩ gì?"

Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, không che dấu: "Dì đang nghĩ lời con vừa mới nói, ngây thơ không tốt sao?" Giọng cô đàm đạm, Lâm Tiễn nghe không ra tâm tình: "Đã từng có một người chất vấn dì, nói dì có thể đừng ngây thơ như vậy, có thể trưởng thành hơn một chút được không? Hình như kể từ lúc đó, dì mới bắt đầu chân chính học xong, học trở thành một người trưởng thành."

Chân chính trưởng thành, có đôi khi, chỉ phảng phất trong một cái chớp mắt.

Có thể đó là lúc trái tim bắt đầu biết rung động. Mà cũng có thể, đó là lúc trái tim run rẩy giãy chết...

Khuôn mặt sáng bừng của Lâm Tiễn dần trở nên tối tăm phiền muộn...

Nàng nhíu mày, đột nhiên hơi dùng sức đẩy mạnh xích đu, mang theo âm thanh trong trẻo chắc nịch nói: "Nhưng làm người lớn có rất nhiều phiền não, luôn dễ dàng không vui. Tiêu a di, con hy vọng dì lúc nào cũng vui vẻ."

"Có người đã dạy dì trở thành một người trưởng thành. Vậy con sẽ đưa dì trở lại thành tiểu hài tử, có được không?"

Gió nhẹ nhàng thổi qua làn tóc, trái tim Tiêu Uyển Thanh thảng thốt cũng như được làm gió vuốt ve, bỗng chốc nhói lên run rẩy...

Cô rũ mắt, khóe môi như có như không hồi phục lại ôn nhu ý cười. Nụ cười như mang theo vài phần phiền muộn, lại cũng có vài phần mất mát...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

【Tác giả có lời muốn nói】

Thực xin lỗi các tiểu khả ái, sở dĩ ta chậm trễ là bởi muốn hiến các ngươi một chương thật thịnh soạn...

Vốn đang muốn để các người khen ta, mà lại thành bà rùa đan áo, đến muộn như vậy, thật không còn mặt mũi nhận khen ngợi, khóc chít chít ┭┮﹏┭┮


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui