"Là con".
Lúc nghe thấy thanh âm của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh có chút sửng sốt. Nàng nhìn xung quanh, trong phòng chỉ có ngọn đèn mờ ảo bên cạnh chiếc giường, dưới ánh đèn ấm áp, mọi thứ giống như có chút mơ hồ. Nàng tự hỏi có phải mình vẫn chưa tỉnh mộng không.
Người bên ngoài giống như vô cùng kiên nhẫn không thúc giục. Sau phản ứng đó, hai người chỉ yên lặng chờ đợi.
Tiêu Uyển Thanh quên cảnh giác khi ra khỏi giường, liền chậm rãi giơ tay lên mở cửa phòng.
Cho dù đó thực sự là mộng, nàng cũng muốn nhìn thấy Lâm Tiễn vào lúc này.
Ngoài cửa, Lâm Tiễn đang kéo một chiếc vali lớn, khuôn mặt luôn tươi tỉnh tràn đầy năng lượng hiếm khi có vẻ mệt mỏi. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thời điểm cánh cửa mở ra, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt của người yêu mình, nhìn vào khuôn mặt của Tiêu Uyển Thanh.
Khi nhìn rõ màu môi không tốt cùng sắc mặt ửng hồng bất thường của Tiêu Uyển Thanh, lông mày Lâm Tiễn chợt nhíu chặt.
"Con có thể vào không?" Cô sững sờ nhìn Tiêu Uyển Thanh, nhẹ giọng hỏi.
Có tiếng bước chân trên lối đi, giống như đang đi về hướng này. Lâm Tiễn lo lắng bộ dáng mặc đồ ngủ không chỉnh tề của Tiêu Uyển Thanh sẽ bị người khác nhìn thấy. Trước khi Tiêu Uyển Thanh có thể trả lời cô, cô đã nhanh chóng mở cửa bước vào phòng.
Giây tiếp theo, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại bằng chân sau, vươn bàn tay đang kéo thanh kéo vali ra, ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của Tiêu Uyển Thanh.
Mãi cho đến khi nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lâm Tiễn truyền đến. Tiêu Uyển Thanh mới hoàn toàn bừng tỉnh - đây không phải là mơ.
Nàng nghĩ rõ ràng là nữ hài ở xa hàng ngàn dặm, hiện tại lại trèo đèo lội suối đến tìm nàng.
Hậu tri hậu giác giơ tay ôm chặt nữ hài vào lòng, như một bảo bối quý giá. Nàng nghe thấy nữ hài đang rầu rĩ lo lắng trách móc bên tai: "Tiêu a di, dì một chút cũng không đề phòng a. Nửa đêm có người gõ cửa không báo trước. Dì lại ăn mặc thế này đi mở cửa."
Tiêu Uyển Thanh vẫn còn đang chìm đắm trong đại kinh hỉ Lâm Tiễn đến tìm nàng, trái tim nàng dâng lên một cỗ ấm áp ngọt ngào. Ngữ khí lười biếng khàn khàn vừa mới tỉnh dậy, yếu ớt giải thích: "Bởi vì dì nghe ra đó là con."
Lâm Tiễn tinh ý nhận ra ngữ khí của nàng có chút bất thường. Cô trong lòng căng thẳng, buông Tiêu Uyển Thanh ra, vươn tay thăm dò trán của nàng, cau mày: "Dì bị sốt sao?" Nhiệt độ trên tay có vẻ hơi cao, nhưng may là không quá nóng.
Tiêu Uyển Thanh nhíu mi, duỗi tay kéo tay nữ hài đang che trán mình ra, ôm vào lòng bàn tay an ủi: "Ân, có chút sốt nhẹ, không quá 38°C. Không sao đâu. Dì đã uống thuốc rồi, một chút nữa sẽ ổn thôi."
Nàng siết chặt tay nữ hài trong lòng bàn tay, thở dài nói: "Con mới là không cho người an tâm, ai mượn con to gan chạy ra ngoài thành phố mà không hỏi, con không sợ lịch trình tạm thời của dì thay đổi sao? Con vừa từ ga tàu cao tốc hẳn là không có giao thông công cộng. Muộn như vậy rồi, đi xe một mình không sợ sao? To gan lớn mật." Câu nói của nàng đầy trách móc nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng, vừa yêu vừa sợ. Khi nhận phòng vào đêm đầu tiên, nàng đã nói với Lâm Tiễn số phòng nàng ở là trùng hợp ngẫu nhiên ở bên cạnh số 520. Không nghĩ tới Lâm Tiễn như vậy nhớ kỹ rồi tìm tới đây.
Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh chăm chú, xấu hổ nói: "Con thực sự rất sợ." Đây là lần đầu tiên cô đi ra khỏi thành phố một mình, cũng là lần đầu tiên cô đi tàu đêm một mình. Vừa lên xe, cô đã gửi số taxi cho Miêu Tả Hoan, nói đùa nếu nửa tiếng nữa không có tin tức gì thì giúp cô gọi cảnh sát.
Nhưng cô mím môi tiếp tục sốt sắng: "Nhưng này bất quá so với con ở nhà không nhìn thấy dì còn sợ hơn."
"Nghĩ đến dì, con liền không sợ gì cả." Nữ hài nhíu mày, vẻ mặt dịu dàng khiến trái tim Tiêu Uyển Thanh run lên.
Sau khi nói xong, cô tự nhiên ngồi xổm xuống mở vali. Từ trong vali, cô lấy ra những món đồ mà Tiêu Uyển Thanh thấy khó tin - một nồi hầm điện nhỏ, một ấm đun nước điện, gạo kê, rau, ngô và trứng gà. Còn có các thành phần khác.
"Vốn dĩ con muốn hầm một ít cháo ở nhà, nhưng phải mất vài giờ lái xe. Con lo lắng mang qua lâu quá sẽ không còn ngon nên con không dám nấu trước".
"Nồi hầm điện công suất thấp đặc biệt đưa tới, điện áp của khách sạn nên có thể chịu được, nhưng nấu chậm hơn, phải chờ một chút." Lúc ở trên xe, cô quan tâm đến bữa tối của Tiêu Uyển Thanh, Tiêu Uyển Thanh nói nàng uống một chút cháo trắng, cô xem như mới yên tâm một chút.
Sau khi nhận được cuộc gọi, cô cảm thấy bất an, không thể yên tâm. Cô nghĩ Tiêu Uyển Thanh bị ốm ở một nơi khác, chịu đau một mình, ăn không ngon, ngủ không yên, công việc bận rộn, không có ai chăm sóc, cô cảm thấy bồn chồn muốn bay đến bên nàng ngay. Cô luôn làm những gì cô nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại trong vài phút, cô đã đưa ra quyết định, đặt vé với thời gian gần nhất, gửi một tin nhắn cho Lâm Mẹ vẫn còn đang ở trường tìm tìm Miêu Tả hoan hai ngày không về, liền không quan tâm mà nhét hai kiện quần áo, đi siêu thị nồi cùng đồ ăn, sau đó vội vã đến ga.
"Còn có cái nồi, ngày mai con đi siêu thị gần đó mua một ít nguyên liệu tươi khác. Ba ngày tiếp dì không cần ra ngoài ăn. Con sẽ sẽ gửi cho dì, nếu không thì dì về ăn đi..." Cái nồi lấy ra khỏi hộp đặt trên bàn, cô lảm nhảm hỏi Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy gò của Lâm Tiễn đang bận rộn, mũi lên men, hốc mắt đỏ lên. Thân thể không thoải mái cùng tâm lý khổ sở yếu ớt trong một ngày, giờ phút này đều được nữ hài ôn nhu săn sóc xoa dịu đi.
Cô rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, vẫn đang ở độ tuổi cần được chăm sóc. Nhưng vì cái gì vào lúc này lại khiến nàng cảm thấy an tâm, muốn ỷ lại.
Tiêu Uyển Thanh cầm lòng không đậu mà đi đến phía sau Lâm Tiễn. Lần đầu tiên nàng quyến luyến cùng dựa dẫm như vậy ôm eo Lâm Tiễn từ phía sau, dán vào lưng cô, vùi má vào vai cô, nhẹ nhàng nỉ non, "Tiễn Tiễn, Đừng tốt với dì như vậy... "
Tốt như vậy, nàng nguyên lai là miễn cưỡng buông tay, không muốn buông tay thì phải làm sao bây giờ?
Khoảnh khắc khi Lâm Tiễn được Tiêu Uyển Thanh ôm, cô không khỏi run lên. Sau đó, vui mừng cùng ngọt ngào dâng lên trong lòng. Cô đã làm hành động này với Tiêu Uyển Thanh không biết bao nhiêu lần. Cô biết hành động này có ý nghĩa gì, khi làm cái hành động này trong lòng có bao nhiêu tình ý.
So với hôn môi, kỳ thật thời điểm hai người ôm nhau, hai trái tim gần nhau nhất lại ngọt ngào hơn.
Lần đầu tiên Tiêu Uyển Thanh chủ động đưa trái tim nàng đến gần cô hơn.
Lâm Tiễn đổ gạo kê từ trong túi vào chậu, mềm nhũn tiến lại gần Tiêu Uyển Thanh. Cô đưa tay xoa xoa đầu nàng, cười hỏi: "Con là bạn gái của dì, nếu không tốt với dì thì phải tốt với ai?"
Ánh mắt cô rơi vào chai nước khoáng đang uống dở trên bàn, thuốc tràn ra bên cạnh, chọc chọc chai nước khoáng, tức giận nói: "Tiêu a di, con không ở đây dì chăm sóc bạn gái con như vậy sao? "
Tiêu Uyển Thanh ghé đầu vào vai cô, nhìn theo ánh mắt của cô, cười nhẹ rồi nhẹ nhàng thừa nhận: "Dì sai rồi, sẽ không như vậy nữa."
Lâm Tiễn rất đau lòng. Cô xoay người lại, đứng đối diện với Tiêu Uyển Thanh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Cô nhìn thấy trong vẻ mặt luôn dịu dàng cùng nội liễm của Tiêu Uyển Thanh lại có thêm một chút lệ thuộc cùng ân cần chưa từng thể hiện với cô, trong lòng cô ấm áp, không nhịn được cúi đầu hôn nàng.
Tiêu Uyển Thanh nhìn đôi mắt của Lâm Tiễn có tinh quang lập lòe. Nàng dịu ngoan mở miệng, để Lâm Tiễn ngươi cần ngươi cứ lấy.
Trong chốc lát, Lâm Tiễn cắn nàng, hận không thể đêm nàng dung nhập vào thân thể.
Giống như dù có gần đến đâu vẫn chưa đủ.
Nhưng cuối cùng cô vẫn lý trí mà khắc chế, không giống lúc trước hôn Tiêu Uyển Thanh đến khi có quang trong mắt mới quyến luyến buông ra. Cô lo lắng Tiêu Uyển Thanh không thoải mái, lướt qua liền ngừng, vuốt ve đôi môi đỏ mọng của nàng vì hôn đã có chút huyết sắc, vén tóc trên trán, nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Dạ dày còn khó chịu không? Dì lên giường nằm nghỉ ngơi được không? Nhìn dì thật mệt mỏi a. Ngày mai còn có việc, như vậy làm sao chịu đựng được?"
Nữ nhân nhắm mắt, mím môi không nói gì.
Lâm Tiễn phảng phất tâm hữu linh tê, nhìn thấy không được biểu hiện trong mắt của Tiêu Uyển Thanh. Đột nhiên cô cúi xuống, một tay đặt lên vai nàng, một tay đặt lên khớp gối của nàng, cố gắng nhấc nữ nhân nhu nhược lên.
Tiêu Uyển Thanh mất cảnh giác, vô thức khẩn trương mở mắt ra. Giây tiếp theo, nàng được ôm trong vòng tay của Lâm Tiễn, nàng dần dần thả lỏng ra, trên khóe môi nở nụ cười rạng rỡ. Nàng không giãy dụa, hai tay ngoan ngoãn vòng qua cổ Lâm Tiễn, dùng đôi mắt có hơi nước mê man liếc nhìn người yêu, sau đó cúi đầu không nhìn thẳng.
Nàng hẳn là xuống cấp, tuổi này mà vẫn còn như vậy...không ra thể thống gì. Nhưng ngọt ngào không thể ngăn cản đến trong lòng, lại làm nàng không đành lòng cự tuyệt.
Lâm Tiễn không để ý đến ngàn vạn thay đổi trong lòng nàng, vững vàng ôm Tiêu Uyển Thanh về phía giường, nhẹ nhàng dỗ dành nàng: "Con không cần dì bồi, dì nên nghỉ ngơi trước đi." Cô cười đùa: "Chờ con xong việc, con có thể mượn một nửa giường của dì được không?"
Tiêu Uyển Thanh cười nhạt nói: "Nếu không thì sao?"
Lâm Tiễn nhẹ nhàng dời nàng đặt ở trên giường, ranh mãnh chớp mắt nói: "Vậy con chỉ có thể cường một phen a."
Lợi dụng lúc Tiêu Uyển Thanh không có phòng bị, cô nhẹ nhàng đẩy Tiêu Uyển Thanh ra, nàng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cả người mềm nhũn ra, mái tóc xõa ra, xinh đẹp như tranh vẽ. Ánh mắt Lâm Tiễn chợt nóng rực, cô đặt một đầu gối vào giữa hai chân Tiêu Uyển Thanh, cúi xuống nhìn nàng từ trên cao, nhếch mép nói: "Dì có sợ không?"
Tiêu Uyển Thanh nhìn chằm chằm vào dung nhan ngây ngô cùng mê người của Lâm Tiễn, cổ họng nàng bất giác rung lên, nhịp tim đột nhiên đập dồn dập. Nàng quay mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào Lâm Tiễn, im lặng không trả lời.
Lâm Tiễn không nhận thấy điều gì bất thường, cô kìm nén những suy nghĩ không nên có. Sau khi khiến Tiêu Uyển Thanh vui vẻ, cô đứng dậy, kéo chăn bông lên, cẩn thận giúp nàng chỉnh chăn. Sau đó quay trở lại bàn.
Tiêu Uyển Thanh nhìn bóng lưng đang rời đi của Lâm Tiễn, cắn môi, trong lòng có một dấu vết xấu hổ khó tả.
Ngay sau đó, Lâm Tiễn đặt cháo ra khỏi nồi. Sau khi tắm rửa xong, cô thay đồ ngủ, tắt đèn, leo lên giường nằm xuống bên cạnh Tiêu Uyển Thanh.
Cô nhìn nghiêng về Tiêu Uyển Thanh, chỉ thấy nàng vẫn đang mở mắt chưa ngủ.
"Dạ dày còn đau sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Qua ánh trăng ngoài cửa sổ, cô như nhìn thấy sóng nước trong mắt Tiêu Uyển Thanh, nhẹ nhàng đáp: "Có một chút."
Trong màn đêm tĩnh lặng vang lên tiếng chuyển động sột soạt. Bàn tay ấm áp của nữ hài dưới lớp chăn bông chạm vào bụng của Tiêu Uyển Thanh. Trước khi nàng phản ứng, Lâm Tiễn đã vén áo ngủ của nàng lên, bàn tay ấm áp dán trên da bụng mỏng manh của nàng.
Trong tiềm thức, toàn thân Tiêu Uyển Thanh run lên, hai chân vô thức khép lại, nàng lo lắng gọi: "Tiễn Tiễn..."
Lâm Tiễn không nghe ra ngữ khí khẩn trương cùng kiều mị trong giọng nói của Tiêu Uyển Thanh. Chỉ cảm thấy đau lòng cùng yêu thương nàng. Hai tay bắt đầu vòng quanh bụng dưới theo chiều kim đồng hồ, quan tâm hỏi nàng: "Tay con có lạnh quá không? Có thoải mái hơn không?".
Tiêu Uyển Thanh cảm nhận chuyển động nhẹ nhàng ở bụng, lắng nghe giọng nói dịu dàng của người yêu, trong đầu không khỏi hiện lên trong mộng Lâm Tiễn đem nàng lăn qua lộn lại...
Nàng cắn môi, xấu hổ lại thoải mái rất nhiều. Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu tối nay nữ hài thực sự muốn làm gì đó với nàng, có lẽ tia tỉnh táo của nàng sẽ không đủ để đẩy Lâm Tiễn ra.
Điều khiến nàng cảm thấy may mắn cũng có một phần thất vọng mà nàng không dám thừa nhận, đó là Lâm Tiễn quan tâm đến nàng hết lòng, không chút suy nghĩ gì. Tận hưởng sự săn sóc của nữ hài, nàng đến gần Lâm Tiễn, ôm cô ngủ cùng một chiếc gối, đáp: "Rất thoải mái..."
Lâm Tiễn tiếp tục di chuyển, đưa tay chạm vào mắt cô: "Vậy thì dì nhắm mắt lại xem có thể ngủ được không?"
"Ân."
Trong bóng tối, Tiêu Uyển Thanh thực sự ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết đã qua bao lâu, Tiêu Uyển Thanh bàng hoàng tỉnh dậy khi nghe thấy bên tai vang lên âm thanh "Pupupu". Nàng mở mắt ra, quay đầu lại thấy Lâm Tiễn vẫn mở to đôi mắt đen láy, khóe môi nhìn nàng dịu dàng nở nụ cười.
Bụng dưới vẫn tiếp tục động tác nhẹ nhàng êm ái.
Tim Tiêu Uyển Thanh đột nhiên có gì trào ra, chua xót lại ngọt ngào. Nàng đau lòng ấn vào tay Lâm Tiễn, nhẹ giọng hỏi cô: "Mấy giờ rồi?"
Lâm Tiễn lợi dụng tình hình này mà đan mười ngón tay của Tiêu Uyển Thanh, trả lời: "Chắc đã hơn mười hai giờ rồi. Bụng còn đau không?"
Tiêu Uyển Thanh lắc đầu nguầy nguậy nói: "Không đau nữa." Tay không mỏi sao, tên ngốc này?
Lâm Tiễn quay sang hỏi nàng: "Tiếng nồi hầm điện đánh thức dì sao? Không ngờ lại lớn như vậy." Cô nói xong định đứng dậy: "Con xem thử có thể làm cho nó nhỏ hơn. Hay là chuyển nó vào phòng tắm."
Tiêu Uyển Thanh lập tức dừng động tác nói dối cô: "Không sao, dì vừa mới thấy mộng, đột nhiên tỉnh lại." Nàng không kìm chế được muốn đến gần Lâm Tiễn, như một con mèo con sa vào vòng tay của Lâm Tiễn, nàng nói nhỏ: "Đã hơn mười hai giờ, con cũng đi ngủ đi."
Lâm Tiễn thập phần hưởng thụ Tiêu Uyển Thanh vô thức thân cận ỷ lại như thế này, cả trái tim cô như đang bay. Nhưng cô chợt nghĩ: "Đã hơn mười hai giờ, Thất Tịch đã đi qua. Tiêu a di, con tới quá vội, Thất Tịch này không có thời gian mang quà cho dì."
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt trong chốc lát, không kìm được nữa. Nàng ngẩng đầu lên, nụ hôn tinh tế rơi xuống cằm Lâm Tiễn. Cuối cùng, dừng trên môi mỏng của cô.
"Tiễn Tiễn, con là món quà vô giá của dì." Nàng khẽ nỉ non, răng môi giao triền.
Tiêu Uyển Thanh, ngươi không chỉ tham lam, mà còn chiếm hữu. Nàng tự trách mình từ tận đáy lòng.
Liệu nàng có khả năng, hay chỉ một tia hy vọng, nàng có thể chiếm hữu Lâm Tiễn tốt đẹp như vậy vĩnh viễn không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...