Sau khi Vưu Khả Ý về
nhà, cuối cùng Lục Đồng thở ra một hơi, bởi vì không biết Nghiêm Khuynh
đã giúp cô ấy lau qua mặt một lần, vì vậy lại đến phòng tắm vắt khô khăn lông lau cho cô ấy một lần nữa, sau đó ngồi ở bên giường nhìn cô ấy một lát, suy nghĩ mất hồn cái gì.
Cuối cùng Lục Đồng thở dài, khom lưng lấy tóc rũ trên má xuống giúp cô ấy.
"Cuối cùng biết cậu xem trọng anh ta ở điểm nào rồi." Cô lải nhải lảm nhảm
nhớ lại, "Bình thường thân thể tốt không nói, phong cách không tồi, quan trọng nhất là luôn có dáng vẻ lạnh lùng, không thích nói chuyện nhưng
lại rất dịu dàng. . . . . . Loại đàn ông có diện mạo hư hỏng này nhất
định có chuyện xưa, khó trách cậu mê gần chết."
Cô dịch chăn giúp Vưu Khả Ý, mày ủ mặt ê đi ra ngoài, "Trịnh Gia Viêm thì thế nào hả? Cho dù có mình làm thần linh trợ giúp, vừa so sánh với đại ca xã hội đen,
anh ấy chính là hàng ngũ con heo. . . . . ."
Một tiếng cọt kẹt, cửa khép lại.
Người uống rượu say trên giường từ từ mở mắt ra, nhìn trần nhà không nhúc
nhích. Chỉ chốc lát sau, cô vén chăn lên ngồi dậy, lặng yên không một
tiếng động đi tới bên cửa sổ.
Rèm cửa sổ khép đến cực kỳ chặt chẽ, cô chỉ đưa tay kéo ra một đường nhỏ, quả nhiên nhìn thấy người đối diện.
Vẫn là một bức tranh như vậy: đèn mờ nhạt đặt dưới đất, ghế dài cô đơn lạnh lẽo, cùng với người đàn ông yên lặng hút thuốc lá ở trong ánh đèn mờ
mờ.
Tầm mắt của cô dừng ở trên điếu thuốc, khói mù vấn vít giống
như tư thế mời gọi quyến rũ của người học múa, khiến cho cô có giây phút hâm mộ như vậy. Sau đó cô cong khóe miệng lên cười rộ, ông trời, cô
phát điên vì cái gì? Lại muốn biến thành điếu thuốc trong tay anh?
Nhìn một chút, gò má của cô bỗng nhiên đỏ, sóng mắt như nước, e lệ lại xinh đẹp động lòng người.
Điếu thuốc và đôi môi anh kề nhau thật chặt, mà cô đây?
Đưa tay sờ một cánh môi nóng bỏng, cô nheo mắt nhớ lại một màn vừa mới phát sinh trong phòng khách của anh. Anh cúi đầu xuống không có dấu hiệu nào mà hôn cô, hại toàn thân cô cứng đờ, suýt nữa lộ ra.
Nếu như thật sự chưa từng động lòng đối với cô, thì tại sao hôn cô? Không kìm chế được sao?
Từ khoảnh khắc rời khỏi KTV, cô đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dưới đèn
đường, từ khi cô giả say vào trên xe taxi vẫn nhìn chằm chặp Nghiêm
Khuynh đi theo phía sau bọn họ từ trong gương chiếu hậu, cô im lặng
không lên tiếng sắp đặt một cái bẫy.
Vưu Khả Ý thừa nhận mình hèn hạ, lợi dụng phần thiện cảm của Trịnh Gia Viêm đối với cô.
Nhưng cô không còn cách nào, bởi vì Nghiêm Khuynh phòng bị quá bền chắc không thể gãy, cô đã dùng hết tất cả biện pháp cũng không vào được tòa vây
thành của anh.
Cô chỉ muốn thử một lần nữa, xem anh có thờ ơ
giống như anh biểu hiện ra ngoài hay không. Nếu quả thật là như vậy, cô
không còn cách nào khác, chỉ có thể buông tha.
Nhưng anh cũng không có!
Nhớ tới lúc trước anh lạnh lùng cự tuyệt, lại nhớ tới anh vừa mới dịu dàng
mà đợi, chân của Vưu Khả Ý giống như mọc rễ, đâm vào tại chỗ không thể
động đậy.
Cô cứ im lặng không lên tiếng núp ở phía sau rèm cửa sổ nhìn anh như vậy, nhìn anh không nhúc nhích.
Mà dưới đèn người đàn ông hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cũng giống như một pho tượng yên lặng.
Đêm hoang vắng giống như vùng quê bao la, bát ngát, anh ngồi bao lâu, cô liền đứng bấy lâu.
Anh đang nghĩ nên chặt đứt nội tâm hoang mang rung động, thả cô tự do như
thế nào; cô đang suy nghĩ phải làm thế nào đột phá phòng bị nặng nề của
anh, đi vào trong lòng của anh.
***
Ngày hôm sau, điện
thoại của Vưu Lộ đánh thức Vưu Khả Ý, nói anh rể phải đi họp, không rảnh theo chị ấy đi khám thai, vì vậy liền gọi Vưu Khả Ý.
Lúc Vưu Khả Ý theo Vưu Lộ khám thai, kinh ngạc vì bụng của chị ấy cũng đã lộ rõ ra ngoài.
"Lúc này mới bao lâu chứ?" Cô kinh ngạc sờ sờ bụng của chị, bộ dáng có chút ngây ngô, "Cũng, cũng lớn như vậy?"
Vưu Lộ chọc chọc cái trán của cô, "Mới bao lâu? Cũng hơn ba tháng được
không?" Tức giận liếc cô một cái, "Chị biết ngay trong lòng em không có
chị, tuyệt không quan tâm chị."
Vưu Khả Ý làm động tác chọc cười, "Trong lòng em dĩ nhiên không có chị, bởi vì chị tồn tại thật sâu trong đầu em, trong giấc mơ của em, trong lòng của em, trong giọng hát của em ——"
"Ngậm miệng đi em!" Vưu Lộ không khách khí chút nào đưa tay nắm lấy miệng của em gái, "Hát quá khó nghe, dưỡng thai không tốt."
Vưu Khả Ý mừng rỡ cười không ngừng.
Lúc cô đi xếp hàng đăng kí giúp chị, đứng ở trong hàng ngũ quay đầu lại
nhìn, vừa vặn thấy Vưu Lộ không ăn điểm tâm lại cầm túi ny lon từ trong
túi đeo bên người ra ngoài, bên trong chứa hai cái bánh màn thầu nhỏ.
Ngay cả nước trong chai cũng là nước đun sôi để nguội, Vưu Lộ vừa ăn
bánh màn thầu, vừa đợi cô.
Nét mặt Vưu Khả Ý đờ đẫn chốc lát.
Họ cùng nhau sinh sống mười lăm năm, nếu như không phải Vưu Lộ trở mặt
cùng người nhà bởi vì chuyện học đại học, có lẽ giờ này ngày này họ vẫn
sinh hoạt chung một chỗ như cũ.
Mà ở trong 15 năm này, Vưu Lộ vẫn là một đứa bé được cha mẹ cưng chiều, ăn là tốt nhất, mặc cũng đẹp
nhất, trong nhà có thể được xưng là hòn ngọc quý trên tay, chưa bao giờ
từng nếm qua nửa điểm khổ sở.
Vưu Khả Ý vẫn nhớ chị ấy thích ăn
cái gì, bữa ăn sáng nhất định phải có sữa tươi thêm trứng chiên. Khi đó
mẹ nói trứng chiên quá nhiều dầu, sẽ ảnh hưởng vóc người, đặc biệt họ
lại học múa, cần cẩn thận chú ý sự thay đổi của thể trọng. Nhưng Vưu Lộ
không thuận theo, muốn ăn trứng chiên, mẹ cưng chiều chị ấy, cuối cùng
cũng chỉ có thể thuận theo chị ấy.
Có một đoạn thời gian thời sự
nói kiểm định chất lượng nước suối trong nước không quá khả quan, mẹ bắt đầu mua loại nước Trang Thủy cho các cô, giá tiền so với loại Nông Phu
Sơn Tuyền, Di Bảo Chi đắt hơn gấp năm lần, nhưng mẹ không chê đắt, họ
cũng yên tâm thoải mái mà uống.
Khi đó tuổi còn nhỏ, không biết
tầm quan trọng của tiền, mà nay Vưu Khả Ý cũng không còn lấy loại nước
suối giá trị xa xỉ đó ra giải khát nữa, nhưng cô vẫn giữ thói tiêu tiền
như nước, không thể nào tính toán tỉ mỉ chi li.
Nhưng Vưu Lộ đây?
Vưu Khả Ý đứng ở trong hàng ngũ, hỏi mình, từ khi nào thì bắt đầu, chị đã
có thể như phụ nữ bình thường, ngồi chen lấn trong đám người ở đây ăn
bánh màn thầu mang từ nhà tới, nước suối cũng không chịu mua, còn vác
một chai nước sôi lớn từ xa tới?
Chị ấy mặc quần áo đơn giản, cổ áo giặt nhiều đến mức hơi trắng bệch, giày là kiểu dáng mấy năm trước, ở mép hơi phai màu.
Vưu Khả Ý chú ý tới tóc của chị ấy, hình như rất lâu chưa từng ép qua, đuôi tóc hơi cong tự nhiên lộ ra từ trong tóc thắt bím đuôi ngựa, tùy ý bày
ra.
Cô nhớ trước kia Vưu Lộ vô cùng ghét kiểu tóc cong tự nhiên,
bao giờ khi nó vừa mới dài lên cũng sẽ đến cửa hiệu cắt tóc ép thẳng.
Nhìn như vậy, đột nhiên không khỏi chua xót trong lòng
Những ngày sau này chị ấy cũng không tốt.
Sau khi lấy số, cô trở lại bên cạnh Vưu Lộ, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao lại ăn
điểm tâm này đây? Rất không dinh dưỡng, khẳng định cục cưng cũng không
thích ăn cái này."
Vưu Lộ cất một ít bánh còn dư lại, cũng không chịu ném, để lại vào trong túi, "Không có chuyện gì, rất thuận tiện."
Trong lòng Vưu Khả Ý càng không ra mùi vị gì.
Thuận tiện? Ngày trước khi nào thì cẩm y ngọc thực như chị thích thứ thuận tiện?
Sau khi khám thai, dọc đường Vưu Lộ hưng phấn cầm ảnh siêu âm chỉ chỉ chõ
chõ, suy đoán mắt đứa bé ở nơi nào, miệng ở nơi nào, lớn lên giống như
ba, hay lớn lên giống mẹ.
Vưu Khả Ý đột nhiên hỏi chị một câu: "Chị, chị có từng hối hận không?"
Vưu Lộ lập tức không lên tiếng.
Ngẩng đầu nhìn chị, Vưu Khả Ý nhẹ nói: "Nếu như ban đầu chị không cố ý đi con đường này, không cố chấp gả cho anh rể, có lẽ chị có thể sống tốt hơn."
Giống như mẹ sắp xếp tiến vào đoàn văn công, trở thành một tên tuổi xuất sắc, tiếp nhận vạn người chú ý, có lẽ sẽ được một quân nhân tuổi trẻ tài cao dưới sân khấu nhìn trúng, sẽ có một đoạn hôn nhân hạnh phúc.
Cô nói đến từng chuyện từng chuyện, nói đến những chuyện vốn có thể xảy ra ở trong sinh mệnh của Vưu Lộ.
" Khả Ý." Vưu Lộ không để cho cô nói xong liền cắt đứt lời của cô, sau đó nhìn lại cô, còn dịu dàng mỉm cười một cái, "Em nói những thứ kia nghe
ra rất tốt, nhưng người trong chuyện xưa kia lại không phải chị."
Vưu Khả Ý sửng sốt.
"Cuộc sống rất giàu có như vậy, cuộc sống không tốn sức chút nào, nhưng không có người chị muốn, cũng không có tự do chị muốn." Vưu Lộ ngẩng đầu nhìn phía chân trời nơi mặt trời mọc, bởi vì ánh mặt trời hơi chói mắt mà
khẽ nheo mắt lại, nhẹ nhàng nói, "Có lúc người ta biết rõ không thể làm, biết rõ con đường mình chọn có thể sẽ rất khó khăn, mình cho rằng tình
yêu có thể sẽ nhốt mình ở trong cuộc sống lo toan củi gạo dầu muối tương dấm trà nhạt nhẽo, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà chạy trên con đường
này."
"Hối hận? Em cho rằng chị chưa từng hối hận sao? Có lúc cãi nhau, có lúc cuộc sống nghèo rớt mồng tơi, có lúc phí sinh hoạt lại
không đủ dùng rồi, có lúc nghĩ mọi cách làm sao để kiếm thêm nhiều tiền
một chút, tiêu ít tiền đi. . . . . . Mỗi khi như vậy, sẽ nghĩ, nếu như
ban đầu không có phản nghịch như vậy, không có không để ý ba mẹ khuyên
can, có phải cuộc sống hiện tại cũng sẽ không khổ cực như vậy hay
không?"
"Nhưng Khả Ý, mọi người không biết thỏa mãn, luôn cảm
thấy không có được mới là tốt nhất, đã tới tay đều là không đáng giá quý trọng. Chị đã từng hối hận trong một khoảng thời gian, nhưng có một
ngày đột nhiên hiểu ra. Khi chị nhìn Trình Nham, nhìn mỗi ngày anh ấy
vất vả bôn ba ở bên ngoài, sau đó còn dư lại tiền mua thuốc lá thì lại
mua bánh ngọt mang về cho chị, lúc ăn cơm gắp hết thứ tốt cho chị, chị
lại ném hết những hối hận đó đi."
"Cuộc sống của chị quá khổ cực, nhưng cũng rất nhiều thỏa mãn. Có lẽ chị không có cơ hội trải qua cuộc
sống không ưu không lo, sinh hoạt xa xỉ lãng phí như trước kia nữa,
nhưng chị lại lấy được toàn bộ cưng chiều của Trình Nham."
"Những thứ này chẳng lẽ còn không đủ sao?"
"Cho dù cả đời nghèo khó, chị cũng biết rõ còn có một người bằng lòng sống
trong nghèo khó cùng với chị, cũng đưa tất cả những gì tốt nhất mà anh
ấy có cho chị. Vừa nghĩ như thế, chị còn có gì chưa thỏa mãn nữa?"
Vưu Khả Ý nghe chị những lời này, đột nhiên một chữ cũng không trả lời được nữa.
Cô hỏi mình, đáng giá không?
Chị mặc quần áo cũ kỹ, tóc cũng khô xơ phai màu, mặt mũi không hề được chăm sóc tỉ mĩ nữa, trên ngón tay cũng có rất nhiều vết chai, nhưng so với
bất cứ lúc nào trong quá khứ thì chị ấy cũng xinh đẹp hơn.
Lúc xế chiều, Vưu Khả Ý trở về nhà, kéo màn cửa sổ ra nhìn cửa sổ sát đất đối diện, đột nhiên cười lên.
Có lẽ cùng là đứa bé của cha mẹ, trong thân thể cô và chị đều chảy dòng
máu giống nhau. Ngày trước cô hâm mộ chị dũng cảm quả quyết, luôn tự ti
vì mình do dự thiếu quyết đoán, nhưng hôm nay xem ra, có lẽ chỉ là bởi
vì chưa gặp được người có thể khiến cho cô dũng cảm.
Đã quyết định phải quyết tâm cố gắng đạt mục tiêu, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng?
***
Một tuần lễ sau, cuộc thi cuối kì lại tới.
Cuộc thi cuối kì của học viện múa chính là một lễ hội âm vũ đạo nhạc lớn,
giáo viên giám khảo ngồi dãy trước của hội trường to như vậy, phía sau
là một số người có vé, đến xem phía trước diễn.
Trước ngày thi, Vưu Khả Ý cố ý cầm một tấm vé, kể cả một tờ giấy cùng nhét vào cửa chính nhà Nghiêm Khuynh.
Trên giấy viết hai hàng chữ ngắn ngủn:
Dù sao quen biết một hồi, mặc kệ con đường phía trước còn cùng xuất hiện hay không, đây là tôi muốn tặng lễ vật cho anh.
Tôi chờ anh một lần, như một lần kia, cho dù anh không đến, tôi cũng sẽ chờ anh.
Kí tên là ba chữ ngay ngắn nắn nót: Vưu Khả Ý.
Cô dùng toàn bộ dũng khí và thành ý của mình chuẩn bị một phần quà tặng cho anh.
Nghiêm Khuynh, anh nhất định phải tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...