Khu phố hàng mã phía bắc là một khu phố khá nổi tiếng, lúc trước Ngụy Ninh về nhà đi mua hương nến tiền giấy đều là ra đó mua, khu phố này có tên “Phúc Thọ Phố”.
Thành phố B phần lớn là hỏa táng, bình thường khu phố này làm ăn không tồi, vàng mã vẫn được làm trên đường như trước, một người trang trí rồi một người đục lỗ. Ngoài ra con phố này còn rất thời thượng nữa, trên thị trường vừa xuất hiện Iphone bản mới thì nơi này cũng có Iphone bản giấy, về phần những thứ truyền thống như hàng mã, cây tiền, núi vàng núi bạc thì ngược lại bị chủ cửa hàng cất hết vào trong phòng.
Ngụy Ninh theo Từ Lão Tam đến một cửa hàng nhỏ trong Phúc Thọ Phố.
Nhà hàng này chuyên bán hương nến, nhìn qua thấy làm ăn có vẻ không được tốt, hương nến bên trong bám đầy bụi, một ông già tầm tuổi như Từ Lão Tam đứng ở phía sau quầy hàng, thấy Từ Lão Tam thì ra tiếp đón. “Ông đã tới rồi.”
Từ Lão Tam đưa một túi đồ cho người đối diện. “Đồ ông muốn tôi mang tới.”
Ông lão này vội đoạt lấy, cầm cái túi ngửi ngửi, vẻ mặt si mê cứ như kẻ nghiện ma túy. “Đồ tốt đồ tốt, lâu rồi tôi không ngửi cái vị này, cũng chỉ có ông mới có thể lấy thứ này từ tay bọn họ.”
Từ Lão Tam cũng không phải loại khiêm tốn, ha ha cười hai tiếng. “Đương nhiên,người bình thường không có năng lực này.”
Ông lão ngửi một hồi cuối cùng cũng đặt túi đồ kia xuống, chỉ vào Ngụy Ninh. “Đây là đồ đệ mới của ông? Là tên thứ tám rồi nhỉ? Ông đừng có làm bậy đấy, trước bảy tên chỉ còn ba, làm đồ đệ của ông cứ như gặp phải quỷ.”
Từ Lão Tam tức giận nói lớn. “Do tôi muốn nhận chắc? Không phải bọn họ sống chết muốn tôi nhận làm đồ đệ sao tôi lại nhận, nhận cũng không được cái gì tốt, đều thất bại, sáng sớm tôi đã bảo bọn chúng đó là rìa âm giới, ai ngờ sau giờ tí bọn chúng thật sự đi đến âm giới, không về được, aiii.”
Ông lão nghe vậy cũng thở dài: “Cũng không dễ dàng, đều tại số, vẫn để tôi giúp thôi, đồ lần trước ông bảo cần tôi đã sớm chuẩn bị tốt, ông cầm lấy đi.”
Ông lão ném một bọc giấy tới, Từ Lão Tam tiện tay nhận lấy, lúc định đi ông lão kia dường như nhớ ra cái gì, đưa một món đồ cho Ngụy Ninh. “Cậu cầm lấy cái này đi, nhìn cậu như vậy sợ là gần đây hễ ra cửa là gặp họa, thứ này tốt xấu gì cũng áp chế được một ít.”
Ngụy Ninh nhận lấy thì thấy đó là một khối gỗ màu đen, được khắc thành hình thần Chung Quỳ tróc quỷ, vị thần Chung Quỳ kia trợn mắt nhìn còn tên tiểu quỷ dưới chân kinh hoảng cầu xin tha thứ, nhìn rất sống động, Ngụy Ninh yêu thích không rời tay.
Từ Lão Tam nhìn thoáng qua, nói một câu: “Ông thật sự bỏ được.”
Ông lão kia nở nụ cười: “Còn không phải thấy túi đồ kia thì vui vẻ sao, ha ha, đi đi, đi đi.”
Từ Lão Tam bị Ngụy Ninh bám theo sau đi ra ngoài.
Ngụy Ninh đi ở phía sau, vẫn cầm khối gỗ kia nhìn qua nhìn lại. “Từ sư phụ, thứ này rốt cuộc là cái gì? Nhìn qua thì chỉ như một khúc gỗ, nhưng lại vừa cứng vừa lạnh.”
Từ Lão Tam giao túi đồ cho Ngụy Ninh, chính mình tay không đi bên cạnh. “Cái đó gọi là “dương mộc”, thuộc loại gỗ thuần dương, là gỗ cũng là kim, cũng chỉ một vài nơi ở miền Nam mới có, trăm năm mới lớn được một mẩu như vậy, rất khó có được, khắc quỷ trừ tà, định hồn an phách, tên nhóc nhà cậu vận khí không tồi, bình thường lão Tiếu đâu có hào phóng như vậy.”
Ngụy Ninh không ngờ vật nhỏ này lại có lai lịch lớn như vậy.
Trong lòng anh hiểu, tuy là Từ Lão Tam không nói rõ nhưng nhất định ông cố ý dẫn anh tới chỗ lão Tiếu, đưa cho lão ấy cái túi đó nên lão Tiếu mới tặng cho anh khúc Dương Mộc này.
Nhưng mà anh không định hỏi nghi vấn này, nếu Từ Lão Tam không nói thẳng khẳng định có dụng ý của ông.
Chờ ra khỏi Phúc Thọ phố, Từ Lão Tam liền lấy lại cái túi, sau đó nói với anh một câu: “Cậu có thể trở về rồi, tối mai nhớ đến cửa hàng kia tìm ta, đừng đến muộn, khối Dương Mộc kia nhớ mang bên người.”
Ngụy Ninh đồng ý, hai người liền tách ra.
Một ngày một đêm không gặp “Ngụy Tích”, Ngụy Ninh nhận ra liền tự mình gọi xe quay về, tâm tình cũng coi như bình tĩnh, cho dù biết rõ về nhà sẽ thấy một con quỷ, đến bản thân anh cũng tự bội phục chính mình thần kinh thô không như người thường.
Cứ như trước giờ anh chưa từng rời đi lâu như vậy, vừa đứng trước cửa cửa, cửa đã tự động mở ra, “Ngụy Tích” đứng ở trước cửa nói với anh một câu: “Về rồi.”
Ngụy Ninh cứng ngắc gật đầu, vào phòng.
Lúc đi qua chợ anh mua hai con gà sống, cả một ít thịt và vài loại rau dưa, mang để vào trong bếp.
“Ngụy Tích” đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn anh, Ngụy Ninh cất đồ xong thấy cậu vẫn nhìn chằm chằm mình mà không nói gì, còn tưởng rằng cậu lại định tra hỏi xem anh ra ngoài gặp ai, làm gì. Nghĩ vậy trong lòng lại bắt đầu thấy phiền.
Ngụy Ninh ngẩng đầu, nhíu mày: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Ngụy Tích” nhẹ giọng nói: “Tốt xấu gì cũng lâu rồi mới thấy anh, chẳng lẽ không được nhìn lâu một chút?”
Ngụy Ninh bị câu nói của cậu làm nổi cả da gà, trên mặt hết xanh lại hồng, một người đàn ông nói cậu tâm tình với anh, thật sự rất… Ngụy Ninh cảm thấy chính mình không buồn nôn, quả nhiên năng lực thừa nhận ngày càng mạnh, anh chẳng liếc mắt nhìn “Ngụy Tích” một cái, bỏ qua cảm giác nóng nực, tháo túi gấm xuống, lấy cái bài vị nhỏ từ trong ra.
“Cậu giết gà hay để anh giết?” Ngụy Ninh nhíu mày chỉ con gà kia hỏi.
“Để em.” “Ngụy Tích” nhìn như bình thường bước về phía trước, rồi trong chớp mắt đã xuất hiện trong bếp.
Trong lòng Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra, dáng vẻ giết gà lần trước của “Ngụy Tích” vẫn khiến trong lòng anh sợ hãi, hiện giờ muốn anh đích thân động thủ, tuy rằng miễn cưỡng thì vẫn làm được nhưng nếu không cần miễn cưỡng thì càng tốt, anh đứng ở bên cạnh nhìn “Ngụy Tích” tay cũng không động mà cổ con gà đã bị chặt đứt, sau đó máu chảy ra, chẳng rơi giọt nào xuống đất mà chảy hết về cái bài vị kia.
Quả nhiên quỷ làm việc này vẫn tiện hơn, trong lòng Ngụy Ninh cảm thán một tiếng.
Đột nhiên, Ngụy Ninh nhíu mày, anh chợt nhớ Ngụy Tam thẩm từng nói, việc này phải nửa đêm mới có thể làm, hiện tại căng nhất là hơn tám giờ, có phải quá sớm không? Nếu không phải không có tác dụng chẳng phải mua con gà này vô ích rồi, anh liền hỏi vấn đề này.
“Ngụy Tích” nghiêng đầu. “Không sao, nửa đêm thì tốt hơn, nhưng bây giờ cũng tạm được.”
Một khi đã vậy, vì sao Ngụy Tícht nhất định phải đợi đến nửa đêm mới đến trước một phần Ngụy Tích hoạt huyết, chẳng lẽ là sợ những người trong thôn Ngụy nhìn thấy? Người trong thôn Ngụy chỉ cần đến đêm sẽ không ra khỏi cửa, chỉ cần không có chuyện gì tạo thành động tĩnh lớn thì sẽ không ai phát hiện, nhưng có lẽ Ngụy Tam thẩm vì mấy chữ “cũng tạm được” này, tiếc là mình không thể làm được, mấy ngày nay đều chưa đến 12h đêm đã ngủ say như chết, hơn nữa nếu thật sự phải đợi nửa đêm thì chính “Ngụy Tích” cũng tự mình động thủ được.
Sau khi hoạt huyết, “Ngụy Tích” bắt đầu nấu cơm.
Ngụy Ninh nhiều ngày ăn cơm không như vậy rốt cục lương tâm cũng trỗi dậy, vén tay áo nên nói phải giúp, mang đậu đi rửa sạch. “Ngụy Tích” thản nhiên nhìn anh một cái, thật ra không cần anh giúp cậu dùng pháp lực là có thể làm hết tất cả, nhưng nếu anh chủ động đề nghị vậy “Ngụy Tích” đương nhiên không ngăn cản, ngược lại còn cố ý hạn chế dùng pháp lực, kéo dài thời gian làm cơm một chút.
Người trước mắt này, dù có ở gần hơn nữa thì cũng vẫn cảm thấy xa.
Sau khi đồ ăn được nấu xong, Ngụy Ninh chủ động bê lên bàn cơm, đợi tất cả đều dọn lên rồi anh mới ngồi xuống, mà “Ngụy Tích” cũng đoan chính ngồi ở bên trái anh, theo lý mà nói, “Ngụy Tích” là quỷ không cần ăn khói lửa nhân gian, nhưng mỗi lần lúc ăn cơm cậu đều lấy cho mình một chiếc bát một đôi đũa, xới một chén cơm, sau đó ngồi cạnh Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh cầm đũa ăn cơm, nếu một mình ăn cơm thì có chút tịch mịch, hai người ăn cơm vui hơn, nhất là Ngụy Ninh là người thích náo nhiệt, trước mắt chỉ có con quỷ này, giờ trong lòng Ngụy Ninh cũng không nơm nớp lo sợ như ban đầu chỉ vùi đầu ăn cơm, ăn xong vứt bát đũa đấy chạy ra khỏi cửa không dám quay đầu như trước nữa.
Hiện tại Ngụy Ninh ngẫu nhiên sẽ nói vài câu với “Ngụy Tích”.
“Ngụy Tích”cũng sẽ gắp đồ ăn, đương nhiên cậu không trực tiếp ăn mà đặt vào một chiếc đĩa, sau đó đồ ăn nhanh chóng lạnh xuống, theo lời “Ngụy Tích” nói thì quỷ ăn chính là ăn khí, không biết hương vị như thế nào.
Ăn cơm xong, Ngụy Ninh liền ngồi vào ghế salon xem ti vi còn “Ngụy Tích” thì thu dọn bát đĩa xong mời từ phòng bếp đi ra ngồi cạnh anh, hai người cùng xem tivi, lòng hiếu kỳ của “Ngụy Tích” vô cùng mãnh liệt, thấy cái gì không hiểu sẽ hỏi, thường hỏi đến mức Ngụy Ninh cũng bực mình không thôi, bởi vì chính anh cũng không biết, nhưng cho dù anh không biết anh cũng không muốn bị hỏi đi hỏi lại, cứ hỏi một câu ba câu không biết nhìn cứ như đang hỏi xoáy nhau.
Thế nên Ngụy Ninh vô cùng dứt khoát lấy cái laptop cũ của mình ra, kết nối iNgụy Tíchernet, dạy “Ngụy Tích” làm sao lên mạng, làm sao tra tư liệu, làm sao nói chuyện với mọi người, sau đó nghiêm chỉnh cảnh cáo cậu có chuyện gì thì tra trên mạng, chuyện trong nước hỏi baidu ngoài nước hỏi google, chuyện phòng the hỏi tianya, không cần hỏi anh, hỏi nữa chắc anh phát điên.
Đối mặt với uy hiếp của Ngụy Ninh, “Ngụy Tích” rất ngoan ngoãn mà gật đầu đồng ý, lại còn đặc biệt chú ý xem câu “chuyện phòng the hỏi tianya” là có ý gì.
Ngụy Ninh không hiểu vì sao câu này lúc nói với bạn bè thì nói được mà giờ giải thích với “Ngụy Tích” lại cảm thấy không được tự nhiên, chỉ giải thích qua loa cho có rồi âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Quả nhiên, từ ngày đó về sau “Ngụy Tích” rất ít hỏi vấn đề gì, TV vẫn bật nhưng lại không xem, chủ yếu tập trung vào máy tính, có lúc Ngụy Ninh thấy vẻ nghiêm túc của “Ngụy Tích” khi gõ bàn phím, càng nhìn càng không vừa mắt, bởi vì nhìn cậu rất vui vẻ…
Đàn ông đôi khi cũng có sự ghen tị nhàm chán, tuy rằng sau đó liền vứt ra sau đầu, tiếp tục xem ti vi.
Xem xong tiết mục trên TV, Ngụy Ninh ngáp một cái, nói với “Ngụy Tích”: “Anh đi ngủ.”
“Ngụy Tích” nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, gật đầu với Ngụy Ninh ý bảo đã biết.
Ngụy Ninh quay về phòng ngủ của mình, nằm trên giường rất nhanh đi vào giấc ngủ, một đêm cứ như vậy trôi qua. Trong phòng khách còn mơ hồ nghe thấy tiếng gõ bàn phím, lại chỉ có thể thấy màn hình máy tính phát ra ánh huỳnh quang mà không thấy được nửa bóng người.
Ngày hôm sau, Ngụy Ninh không ra khỏi cửa mà ở nhà ngủ thẳng đến hơn 12 giờ trưa, sau đó cứ lăn qua lộn lại chờ đến tối, đến khi thời gian không còn sớm mới nói với “Ngụy Tích” mình muốn ra ngoài, buổi tối anh mới nói muốn ra ngoài, “Ngụy Tích” cư nhiên lại không hỏi một câu, hoàn toàn không giống với tác phong thường ngày của cậu, nên lúc ra khỏi cửa Ngụy Ninh chăm chú nhìn cậu một chút.
Lúc đến quán trà kia, Từ Lão Tam và ông chủ Lý đã ngồi chờ ở đó, Ngụy Ninh vừa nhìn đã cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì nhìn qua như ông chủ Lý cũng muốn đi cùng họ, anh âm thầm hỏi Từ Lão Tam, đáp án quả nhiên như anh nghĩ.
Đêm nay ông chủ Lý có chút khác thường, cứ như bên ngoài vẫn vậy nhưng bên trong thay đổi, cả người biến hóa nhanh chóng, cảm giác tồn tại mãnh liệt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...