“Bang bang bang” tiếng đập cửa kịch liện phá tan vẻ yên tĩnh của màn đêm, Ngụy Ninh nghiêng ngả đứng dậy, bám theo bờ tường ra đến cửa, mở cửa.
Ngụy Thời lập tức tiến vào túm lấy tay Ngụy Ninh: “Anh Ninh, anh không sao chứ, tôi ở bên ngoài kia gào khả cả cổ mà trong này không có phản ứng gì, dọa chết người, dùng bao nhiêu biện pháp cũng không mở được cửa, cái la bàn kia cứ như bị trúng tà, xoay chóng mặt, tôi liền biết ngay bên trong có gì đấy cổ quái.”
Từ khi tỉnh lại, toàn thân Ngụy Ninh vô lực, đầu đau đến vỡ ra, không để ý đến nỗi kinh sợ của Ngụy Thời anh trừng mắt nhìn hắn một cái, hữu khí vô lực nói: “Cái đệt, mày bỏ tay ra cho anh, mày còn kéo nữa thì anh vốn không chết cũng vì mày mà chết.”
Ngụy Thời nghe thế liền buông tay, đỡ lấy anh. “Anh không sao chứ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Trong phòng này âm khí nặng nề.” Ngụy Thời nhăn mày, lùi về phía sau một bước, đứng ở trước cửa không dám bước vào phòng.
“Anh biết thế nào được, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt.” Ngụy Ninh tức giận xoa xoa trán. “Mày vào nhà xem Ngụy tam thẩm, bà ấy ngã trên mặt đất, anh sợ bà ấy có chuyện gì.”
Cho dù vừa nói như vậy với “cậu”, nhưng trong lòng Ngụy Ninh vẫn lo lắng an nguy Ngụy tam thẩm, mặc kệ nói thế nào thì bà cũng là một người phụ nữ đáng thương, lại nói, đầu óc không rõ ràng, cho dù mang pháp luật ra cũng không chịu trách nhiệm hình sự được.
Ngụy Thời do dự một chút, cuối cùng cũng không đành nhẫn tâm, trước tiên ngậm một lá bùa trong miệng, một tay cầm gạo nếp, tay kia cầm một cái thẻ gỗ, giống như là tham địa lôi công, từ từ bước vào nhà chính, vừa đi vừa cầm gạo nếp ném xuống đất. Ngụy Ninh ở bên cạnh rất muốn nói cho hắn biết, chỗ gạo nếp này căn bản không có tác dụng, nhưng nghĩ nghĩ vẫn thôi, dù sao “cậu” đã đi rồi, không có gì trở ngại nữa.
Hai người đi đến giữa nhà chính, Ngụy tam thẩm ngã trên đất, vẫn không nhúc nhích, mái tóc hoa râm rối tung trước mặt, không biết là sống hay chết, Ngụy Ninh đi bộ tới, nâng bà dậy, tay đặt dưới mũi bà, vẫn ổn, vẫn còn hơi thở.
Ngụy Thời thu gạo nếp lại, đi tới trước bàn thờ, nhìn thấy con búp bê gỗ bị Ngụy Ninh đốt sạch còn lại hơn nửa đầu, vừa cầm lên, nhăn mày. “cái này không đúng lắm.”
Ngụy Ninh đang day day giữa nhân trung Ngụy tam thẩm muốn cứu tỉnh bà, nghe Ngụy Thời nói động tác liền ngưng lại. “Cái gì không đúng?”
Ngụy Thời quơ quơ con búp bê gỗ trong tay. “Cái này không đúng, nếu là nguyền rủa thì phải dùng gỗ cây mận mới tốt, mới nguyền rủa người ta chết được, đây là gỗ cây hạnh cùng lắm chỉ làm người khác bị thương thôi, khiến người ta sinh bệnh một thời gian sẽ khỏi, không ảnh hưởng tới mạng người.”
Ngụy Ninh sửng sốt: “Còn có chuyện này nữa?”
Ngụy Thời đi tới đi lui trước bàn thờ. “Anh chưa bao giờ nghe câu “hạnh đả thương người, đào cứu giúp người, dưới tàng cây mận chôn người chết” sao đại khái là Ngụy tam thẩm muốn bạn anh gặp phiền toái một chút, không nghĩ muốn hại chết hắn.”
Ngụy Ninh trầm mặc, nhớ tới lời “Cậu” vừa nói, thì ra là có ý này.
Ngụy Thời nhìn Ngụy Ninh còn giữ ở nhân trung Ngụy tam thẩm. “Anh Ninh à, trước tiên anh cứ buông Ngụy tam thẩm ra đi, anh để bà ấy nằm xuống, bà ấy là bị chú phản phệ, người như vậy bị bất tỉnh, đợi lát nữa tôi làm pháp cho bà ấy, sau đó uống thuốc, cùng lắm…”
Ngụy Thời chưa nói hết Ngụy Ninh đoán được phần nào hắn muốn nói cái gì. Từ xưa đến nay mặc kệ là phim, tiểu thuyết hay dân gian truyền lại đều nói tới việc võ công, phép thuật bị phản phệ nói vô cùng nghiêm trọng, để lại nội thương là may mắn, nghiêm trọng hơn thì mạng cũng mất.”
Ngụy Ninh đưa Ngụy tam thẩm vào trong phòng nhỏ.
Trong phòng nhỏ không quá tối, Ngụy Thời ở bên cạnh bật bật lửa, ánh sáng màu vàng chiếu rọi cả phòng, trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ khắc hoa văn kiểu cũ, bên cạnh giường gỗ đặt một cái ghế nhỏ, sát tường là một cái tủ quần áo cũ, ngoài ra đồ vật được xắp xếp gọn gàng, chỉ là có một chút mùi vị là lạ.
Ngụy Ninh đặt Ngụy tam thẩm nằm lên giường, thay bà đắp chăn, sau đó hai người rời khỏi phòng.
Lúc này, trời đã gần sáng, sáng sáng mờ nhạt chiếu vào phòng.
Lúc hai người quay lại nhà chính Ngụy Thời liếc mắt một cái đã thấy được những vết bột đen do gạo nếp biến thành, hắn biến sắc, lập tức ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chấm chấm một chút, ngửi ngủi. “Rất hung, cũng nguy hiểm, không ngờ trong thôn Ngụy còn có quỷ lợi hại như vậy, tôi còn tưởng rằng thôn Ngụy là nơi sạch sẽ, bình thường một cái tiểu quỷ cũng khó thấy, ai dè vừa xuất hiện là Boss lớn.”
Ấn đường Ngụy Ninh nhảy dựng, không để ý tới hắn nói linh tinh, vẻ mặt lo lắng bước ra khỏi phòng: “Mau quay về, không biết Yến Hoa như thế nào rồi.”
Hiện tại đã biết Ngụy tam thẩm hạ chú gì, ngược lại bệnh tình Yến Hoa lại khó nói, theo lý thuyết sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tác động lên người Yến Hoa là tạp cổ treo khí, vừa nhìn đã biết không đơn giản.
Hai người vội vàng quay lại phòng khám kia.
Cửa khép hờ, td ngồi cạnh cửa, đầu gục một chút, ngủ gà ngủ gật, Ngụy Ninh vừa mở cửa ra “Két” một tiếng nhỏ, td lập tức nhảy dựng lên, ánh mắt mê mang trong nháy mắt trở lên sắc bén, nhìn thấy là hai người Ngụy Ninh vẻ đề phòng lập tức hạ xuống.
Ngụy Thời mang vẻ hứng thú mà đánh giá td: “Tâm cảnh giác của anh cũng cao thật.”
Td ngại ngùng sờ sờ đầu. “Đành chịu thôi, trước kia tôi lăn lộn ở ngoài, không thể không đề phòng, đến đi ngủ cũng có thể bị người chém.” Hắn ngược lại không e dè, muốn nói gì là nói.
Ngụy Ninh không để ý tới hai người bọn họ, bước tới bên cạnh Yến Hoa, gương mặt hắn vẫn trắng bệch, hôn mê bất tỉnh, cơ thể bị bọn họ dùng dây thừng buộc cố định lại như cái bánh chưng.
Ngụy Ninh nhìn hắn, hết cách nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì đây?” anh quay đầu nhìn Ngụy Thời. “Mau tới đây, chúng ta nghiên cứu một chút, nếu không trị được thì phải đưa tới bệnh viện lớn.”
Ngụy Thời lắc lắc đầu. “Đưa đến bệnh viện lớn cũng vô dụng thôi, đây không phải bệnh, đưa đi cũng không làm được gì, chỉ có chờ chết. Anh Nhinh, lúc anh tới gặp Ngụy tam thẩm có xảy ra chuyện gì khác không? Cuối cùng tôi cảm thấy không đơn giản như vậy.”
Ngụy Ninh nghĩ nghĩ, đem chuyện cái bóng trắng xám kia đứt quãng kể ra, đến lúc nói đến câu “Có nguyên nhân thì có kết quả, làm bậy không được” thì sắc mặt Ngụy Thời biến đổi, ngay lập tức nói: “Đúng rồi, đúng rồi, đúng là như vậy, khó trách tôi cứ cảm thấy âm khí trên người người bạn này của anh không đúng lắm, không giống người bị nguyền rủa.”
Ngụy Ninh không nhìn ra cái gì âm khí cái gì không âm khí. “Rốt cuộc không giống chỗ nào?”
Ngụy Thời đột nhiên hỏi: “Có phải người bạn này của anh bình thường rất hoa tâm?”
Ngụy Ninh không hiểu sao đề tài lại chạy xa như vậy, nhưng mà vẫn gật đầu. “Hắn rất hoa tâm, bạn gái đổi từng người từng người.”
Ngụy Thời gật đầu: “Có thế chứ, trên người hắn có vài đạo oán khí, chắc là trước đây bạn gái hắn có thai rồi phá thai, còn tự sát, may mắn, bình thường hắn làm người không tệ lắm, trong nhà cũng làm không ít việc thiện nên oán khí này không quá nghiêm trọng, đối với sinh hoạt thường ngày không ảnh hưởng quá lớn, nhưng trùng hợp Ngụy tam thẩm hạ chú với hắn, khiến thân thể hắn lập tức suy yếu, dương khí không đủ liền gây ra phản ứng dây chuyền, đây không phải là một thêm một là hai, mà là gấp đôi, hậu quả xấu hơn rất nhiều lần.”
Ngụy Ninh nghe được những lời này liền sửng sốt, không nghĩ đến còn chuyện như vậy, mọi việc trên đời đúng là một vòng luân hồi, không biết tiếp theo sẽ thế nào, nhưng là cái này tạm thời không quan trọng, trọng điểm là hiện tại làm sao cứu người.
Ngụy Ninh khẩn trương nhìn Ngụy Thời. “Có cứu được không?” Nếu không thể cứu vậy thì nói nhanh, anh còn đi tìm người khác.
Ngụy Thời đại khái cũng đoán được tính toán trong lòng anh, hừ một tiếng, lấy một gọng kính trên bàn đeo vào, nâng cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo cùng thanh cao, nhìn Ngụy Ninh nghiến răng, bước đến. “Đương nhiên có thể cứu, nhìn đây!”
Ngụy Thời lấy ra một lá bùa, dùng chu sa vẽ một gương mặt trên đó.
Ngụy Ninh ở bên cạnh nhìn xong méo miệng, tên ngốc này vẫn giống y như hồi bé, vẽ tranh xấu mù, một người nhỏ trông không ra hình tròn, sau đó vẽ bốn cái que ở bốn bên, kỹ thuật vẽ vụng về như vậy nhưng Ngụy Thời vẫn cảm thấy mình vẽ không tồi, cầm lá bùa kia lên, vẻ mặt đắc ý nhìn nhìn, chờ mực khô mới tiếp tục.
Ngụy Thời lấy ra một sợi dây đỏ, buộc vào ngón tay giữa của Yến Hoa, một đầu khác dùng cơm dính vào hình người trên lá bùa kia.
Sau đó, lấy một con dao đồng, cắt ngón giữa của Yến Hoa, máu chảy theo sợi dây từ từ chảy tới lá bùa, đến khi hình người trên lá bùa kia bị nhuốm đầy máu Ngụy Thời mới tháo sợi dây buộc trên ngón tay Yến Hoa ra, đem sợi dây đỏ và lá bùa đốt trước nến, trong nháy mắt sợi dây kia hóa thành bụi, một ngọn gió vô cớ thổi đến bụi bay đầy trời, lập tức, chẳng còn gì nữa.
Làm xong mọi thứ, Ngụy Thời nói một câu: “Tốt lắm!”
Ngụy Ninh hoài nghi nhìn hắn. “Thế là được rồi?”
Ngụy Thời lại hừ một tiếng: “Anh Ninh, tôi chưa bao giờ làm việc gì không chắc chắn.”
Ngụy Ninh nghe xong, như có gì suy nghĩ. “Ngược lại, tên nhóc cậu từ trước tới giờ làm được thì tự mình làm, không làm được thì kêu người khác làm.”
Ngụy Thời ngh xong mặt xanh xanh đỏ đỏ một trận, tay dùng chút lực, đem một chén nước rót vào miệng Yến Hoa. “Ực” một tiếng, Yến Hoa uống cạn chén nước kia, uống xong, cơ thể run rẩy một trận, sau đó đột nhiên mở to mắt, “Phụt” một tiếng đem hết những gì có trong dạ dày phun ra.
Một cỗ tanh tưởi tràn ngập.
Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra. “Tốt lắm, tốt lắm, uế khí được thanh tẩy hết rồi, quay về nghỉ ngơi một thời gian, thanh tâm quả dục, hạn chế ham muốn, tâm trong sáng một chút sẽ không có chuyện gì.”
Yến Hoa còn ở bên cạnh nôn đến quên trời quên đất, vừa nôn vừa nhìn Ngụy Ninh, Ngụy Ninh biết hắn có ý gì, liền đem những gì xảy ra trong tối nay kể lại kỹ càng tỉ mỉ cho hắn nghe một lần, đến khi Yến Hoa nôn xong, yên tĩnh, súc miệng một cái, bình tâm trở lại, cuối cùng có thể nói chuyện trở lại.
“Ninh tử, cậu nói không sai, thôn Ngụy này của mấy cậu thật mẹ nó quá tà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...