CHƯƠNG 180.2: HUYẾT CHÚ (LỜI NGUYỀN BẰNG MÁU)
Edit : Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Ông Từ chậm rãi nói, ”Chấp niệm lớn nhất của nữ quỷ này là ‘Tình’, chứ không phải là ‘Hận’ .”
.
.
.
Giữa lúc Ngụy Thời bối rối, La Chí Dũng đột nhiên nổi điên, trước tiên cậu lấy ra một cái chai, từ bên trong đổ ra một chút, nhắm mắt lại, xoa nó lên trên mí mắt mình.
Chờ đến khi cậu mở mắt được, thì vẻ mặt hoảng sợ lui về sau ba bước, tựa như cậu nhìn thấy được hình dạng nữ quỷ kia vậy.
Sau đó cậu lấy trong túi quần ra một hình nhân bằng gỗ trên người cắm mấy cây kim, cậu rút một cây kim trong đó ra, giơ cao rồi hung hăng đâm xuống vị trí trái tim trên người hình nhân gỗ kia.
Nữ quỷ nọ lập tức hét to một tiếng, ôm lấy tim mình, ánh mắt ác độc hướng về phía La Chí Dũng, “Là mày, hóa ra là mày.”
La Chí Dũng vừa run, vừa nói, “Phải, chính là.
.
.
chính là tôi, thì sao, ai…ai bảo cô dụ dỗ ba tôi, chia rẽ nhà tôi, đáng…đáng đời cô!” Lời lẽ hùng hồn nhưng bởi vì lắp bắp, nên không có chút khí thế nào, hiển nhiên bản thân La Chí Dũng cũng chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu.
Ngụy Thời khiếp sợ ngồi nhìn bộ mặt dữ tợn của La Chí Dũng.
Đây chính là cậu bạn luôn khúm núm, hướng nội, nhát gan mà anh biết đó sao? Không phải đã thay người chứ? Ngụy Thời không thể ngờ được mà nhìn La Chí Dũng, hơn nữa đó giờ cậu ta chưa từng để lộ ra.
Hóa ra La Chí Dũng lại biết tà thuật này kia.
Dù ở trong trường cậu có thấy mấy cuốn sách anh đọc nhưng xưa giờ cậu ta lại chưa hề nói về mấy thứ này, thật là biết người biết mặt mà không biết lòng, không biết La Chí Dũng là tâm cơ quá sâu hay là đóng vai quá giỏi.
Mẹ La được thả ra liền liều mạng ho khan, bà cầm lấy tay La Chí Dũng, “Con đang làm cái gì? Con đang làm cái gì? Không phải mẹ đã nói con không thể học mấy thứ này sao? Con học khi nào? Con muốn làm mẹ tức chết hay sao?”
La Chí Dũng òa khóc, nước mắt rơi liên tục, “Con cũng đâu có cách nào, không thể ngồi yên nhìn hai người ly hôn.
Đêm đó con nhìn mẹ đi tới quán trụy lạc đó, thấy cô ta với ba ở chung với nhau, còn muốn hai người ly hôn, mẹ đánh cổ, ba liền đánh mẹ lại.”
Mẹ La cũng khóc, trước tiên bà tự tát mình một bạt tai, sau đó lại giơ tay lên tát La Chí Dũng thật manh, “Là mẹ có lỗi với con, ly hôn thì ly hôn, cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì.
Con sao lại đi học cái thứ kia, mẹ nói rồi , mẹ nói rồi .”
Ba La cũng không nghĩ chuyện phát triển thành hướng này, sắc mặt ông thay đổi, chạy tới đó, vươn tay muốn lấy cái hình nhân gỗ trong tay La Chí Dũng ra, “Mau đem nó vứt đi, đây là thứ hại người đó.”
La Chí Dũng gạt tay ông, ánh mắt tràn đầy thù hận, “Không cần ông quan tâm, ông mau cút đi.”
Môi ba La run rẩy, “Con nói chuyện với ba như thế sao? Ai dạy con?”
La Chí Dũng lạnh lùng cười, “Cần chi người khác dạy? Chỉ cần nghe hai người nói chuyện là đủ rồi.”
Ba La nói không nên lời , sắc mặt chán nản buông tay La Chí Dũng ra, ông gần như không nói được nữa , “Con thì biết cái gì, con biết cái gì chứ? Chuyện người lớn con xen vào làm chi, nhất định là do mẹ con xúi giục.
Bà ấy vẫn muốn khống chế ba như vậy, ỷ vào gia cảnh nhà bả nắm ba trong lòng bàn tay.
Còn có những tà thuật kia nữa, bây giờ lại đem những thứ đó dạy lại cho con.”
Mẹ La cầm lấy tay La Chí Dũng, đau thương nhìn ba La.
Ba người ở chỗ này cãi nhau, nữ quỷ trên đất bắt đầu động đậy.
Lúc này ả không có tự mình ra tay mà để những người bị dính oán khí kia làm việc, họ vây cả nhà La Chí Dũng lại dồn vào góc phòng, mẹ La đứng chắn ở trước người La Chí Dũng.
Ngụy Thời cảm thấy không thể nào bàng quan ngồi xem tiếp được nữa, ông Từ bước ra, đổ rượu xuống, ông lụm lá bùa nằm trên mặt đất bị rượu thấm ướt nhẹp, không biết ông dùng cách gì khiến lá bùa đó bùng cháy lên, thoáng chốc biến thành bụi đen.
Nữ quỷ hét lên đau đớn, so với hình nhân gỗ của La Chí Dũng hồi nãy càng sợ hơn, ả lui về trốn trong góc phòng.
Ông Từ lại lấy ra một lá bùa vàng khác, nữ quỷ nọ không cam lòng hóa thành một luồng khí đen nhập vào trong bùa.
Lá bùa lại bắt đầu thấm máu chảy ra ngoài.
Ông Từ dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải ấn xuống tấm bùa một cái, cuối cùng nó cũng an phận, không còn bất kỳ xao động nào nữa.
Tiếp đó tất cả những người bị nữ quỷ điều khiển đều ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh.
Ngụy Thời đi theo bên người ông Từ, đi tới trước mặt cả nhà La Chí Dũng, lão rất ung dung mà lấy cái hình nhân gỗ trong tay La Chí Dũng đi, nhìn kỹ một chút, “Không tệ, không tệ, không ngờ tới nơi này còn có thể thấy được huyết chú, thật sự là ngoài dự liệu của ta.
Ta còn tưởng rằng mình đã đoán sai, ha ha, đã nói mà, ta đây thông minh như vậy, sao có thể sai cho được!”
Ngụy Thời ở cạnh nghe được khóe miệng rút một chút, da mặt ông già chết tiệt này thật là dày.
La Chí Dũng lắp bắp nói, “Trả…trả đồ cho tôi!”
Ông Từ vỗ vỗ đầu La Chí Dũng, “Cậu nói trả thì ta phải trả sao, có bản lĩnh thì cậu cướp lại từ tay lão già như ta đi! Ta đoạt được thì chính là đồ của ta .”
Ngược lại, hành vi ăn cướp trắng trợn này ông già làm rất quen tay.
Ông Từ chuyển chủ đề câu chuyện, “Cậu dùng thứ này đi giết người, giết người là phải đền mạng , tuổi trẻ làm việc không có đầu óc, không nghĩ đến hậu quả thì phải nghĩ đến cha mẹ chứ.”
Thần trí mẹ La đã thông suốt, bà đột nhiên khụy xuống, quỳ gối trước mặt ông Từ, dập đầu bang bang trên đất, chỉ vài cái thôi trán đã bầm tím, “Xin thầy mở lòng từ bi cứu lấy con tôi.”
Ông Từ cầm cái hình nhân gỗ kia hỏi mẹ La, “Thứ này là từ đâu tới?”
Vẻ mặt mẹ La còn có chút do dự, ông Từ lập tức hừ lạnh một tiếng, mẹ La vội vàng nói, “Đó…đó là vật tổ truyền nhà tôi! ” Mày ông Từ lại nhíu lại, “Vật này là từ Tứ Xuyên, chỉ có một số ít gia tộc còn dùng mà thôi, bà là người của mấy gia tộc kia?”
Mẹ La chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu.
Ông Từ nắm chặt hình nhân gỗ, ” Trần gia hay là Từ gia ?”
Mẹ La nói, “Từ, Từ gia .”
Ông Từ gật gật đầu, “Bà chắc là thuộc chi thứ của Từ gia, học thứ này không đến nơi.”
Sắc mặt Mẹ La trắng bệch, “Ông…Ông đã biết.”
Ông Từ liếc nhìn ba La một cái, ba La vẫn luôn nhìn lá bùa kia, ông hình như đã hiểu được lá bùa đó đang trấn giữ ai ở bên trong, vẻ mặt có phần đau thương.
Ông Từ lắc lắc đầu, có hơi xem thường, ” Từ gia các người làm việc là thế này đây, dùng hết mọi thủ đoạn giữ người ở lại, cho dù người bị bà giữ lại, chẳng lẽ bà có thể giữ lấy tâm người ta sao? Sao bà lại nghĩ không thông chứ!”
Mẹ La lẩm bẩm nói, “Tôi chỉ nghĩ quẩn trong lòng, năm đó ổng nói thích tôi, sau này lại thay đổi, tôi có chết cũng không thể để hai người bọn họ được lời.”
Ông Từ nhìn mẹ La liếc mắt một cái, “Giờ thành không ai lợi hết, hừ, tương lai con bà coi như không còn nữa rồi.”
Mẹ La im lặng không phản đối .
Ngụy Thời coi như đã hiểu, tình cảm giữa ba La và mẹ La không tốt lắm, mẹ La dùng một ít thủ đoạn nham hiểm giữ ba La bên người.
Cuối cùng ba La vẫn ngoại tình, muốn ly hôn với bà.
Mẹ La biết được nên tìm cô gái kia, còn đánh cổ, lại bị La Chí Dũng thấy được.
La Chí Dũng cũng lén lút học một ít Từ gia tà thuật sau lưng mẹ La, rồi dùng trên người cô gái kia, kết quả lại hại chết cô.
Thật là một bút không phân rõ nợ nần.
La Chí Dũng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngụy Thời, “Ngụy Thời, cậu…cậu cũng biết mấy thứ này, cậu giúp tớ đi!”
Ngụy Thời lắc lắc đầu, “Chuyện này tôi không giúp được gì.”
Có năng lực mạnh thì mới làm được chuyện lớn, chuyện nhà họ La anh không có khả năng xen vào.
Mặt La Chí Dũng đỏ bừng, rồi lại trở nên tái nhợt, “Nhưng, chính là, không cậu cũng học cái kia sao? Tớ còn nhìn thấy cậu dùng cái kia để tính đề thi, đều tính đúng hết, tớ mới muốn học —— ”
Ngụy Thời bị cậu ta làm cho hoảng hồn, không phải chứ, chẳng lẽ La Chí Dũng nhìn anh ở trong trường học mấy thứ kia cho nên mới nổi tâm tư? Đừng khéo thế chứ? Anh bỗng dưng nhớ tới những lúc anh đọc sách hay bốc quẻ bói toàn, La Chí Dũng lúc nào ngồi bên cạnh anh, ánh mắt chuyên chú mà sùng bái.
Lúc ấy trong lòng Ngụy Thời còn hơi hơi đắc y, lòng ham hư vinh được thỏa mãn tuyệt đối.
Không nghĩ tới, hóa ra mầm mống tai họa đã gieo từ khi ấy.
Không biết ông Từ nói với mẹ La như thế nào , tóm lại, mẹ La từ trên mặt đất đứng dậy, bà nắm lấy tay La Chí Dũng, giận dữ nhéo mạnh một cái, đau đến mức cả người La Chí Dũng run lẩy bẩy, vẻ sợ hãi nhát gan càng hiện rõ trên mặt hơn.
Ngụy Thời thở dài trong lòng, có bà mẹ dữ dằn như thế, khó trách tính cách La Chí Dũng nhát cáy như vậy.
Ông Từ vừa mới thu hồi lá bùa kia thì cửa nhà hàng đã bị người cạy mở , một đám mặc y phục cảnh sát tiến vào trong, Ngụy Thời bị ép dựa vào tường, nhìn công an dẫn tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài, không lâu sau, cả nhà hàng trở nên vắng tanh.
Ngụy Thời không biết ông Từ sẽ xử lý chuyện này như thế nào, cũng không biết ông đã đáp ứng mẹ La chuyện gì.
Ông Từ giống như biết nghi vấn trong lòng anh, “Cậu muốn biết ta sẽ làm như thế nào đúng không?”
Ngụy Thời không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, gật gật đầu.
Ông Từ “Hừ” một tiếng, “Ta nói cho nữ quỷ kia, La Côn sẽ không vì ả mà ly hôn.
Nữ quỷ không tin, ta đánh cược với ả, nếu La Côn ly hôn , ta sẽ để ả đi báo thù, không bao giờ làm khó dễ nữa.
Nếu La Côn không ly hôn, vậy thì ả phải mau mau đi đầu thai.
Vì một người đàn ông mà làm cô hồn dã quỷ, phạm vào tội nghiệt thì không đáng.”
Ngụy Thời cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ông Từ đeo kính râm lên, “Về phần La Côn có ly hôn hay không, đó là chuyện của vợ chồng bọn họ.”
Nói như thế thì La Côn nhất định sẽ không ly hôn.
Cho dù ông muốn ly hôn thì cũng không ly được.
Mẹ La sẽ vì La Chí Dũng mà dùng tất cả mọi thủ đoạn để chuyện này không xảy ra, hơn nữa cho dù La Côn cực kỳ chán ghét vợ mình đi chăng nữa thì ông vẫn còn thương đứa con trai của mình.
Trong lòng Ngụy Thời vẫn để ý tới La Chí Dũng, “Vậy La Chí Dũng thì sao? Cậu ta hại chết cái nữ quỷ kia, chẳng lẽ ả sẽ không tới tìm cậu —— ”
Ông Từ chậm rãi nói, ” Chấp niệm lớn nhất của nữ quỷ này là ‘Tình’, chứ không phải là ‘Hận’ .” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...