CHƯƠNG 113.
DƯỠNG THAI
Trần Dương bỏ lá bùa quấn túi tiền vào lò sưởi đốt thành tro.
Chú Khánh bảo, mệnh đổi rồi thì không thể đổi lại nữa, chẳng biết thật hay giả.
Ngọn lửa hắt lên gương mặt Trần Dương, nửa sáng nửa tối, anh thuận tay ném luôn bọc giấy vào lửa, chỉ để lại quyển vở kia.
Sau khi xử lý xong mọi việc, Trần Dương trở về nhà.
Vốn nghĩ rằng sau khi trải qua một đêm chấn động lòng người như thế sẽ khó ngủ được, nào ngờ đâu vừa đặt mình lên giường Trần Dương đã ngủ ngay.
Còn ngủ say hơn bình thường, ngủ rất sâu, chẳng hề mộng mị!
Sáng sớm tỉnh giấc, Trần Dương nghe thấy tiếng chim líu lo bên ngoài khiến tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
Anh rửa mặt, định ăn quoa loa cho xong bữa sáng thì chợt bên ngoài vang lên thì ồn ào rất lớn, dường như lúc đi hái rau ai đó đã phát hiện ra sự tình gì.
Trần Dương nhướng một bên mày, chẳng lẽ nhanh như vậy đã phát hiện thi thể chú Khánh?
Anh vừa ra khỏi cửa, thím hàng xóm bên cạnh đã báo anh biết ngay, “A Dương à, chú Khánh của cháu xảy ra chuyện rồi.
Ôi chao, thím đã nói mà, kêu mấy người họ mau lấp cái giếng đi thì chẳng ai chịu nghe, giờ xem xảy ra chuyện rồi đấy.
Trời ạ, mấy kẻ bọn họ, không cho chút tiền thì chẳng chịu làm gì…”
Trần Dương vừa trò chuyện cùng thím ấy, vừa không nhanh không chậm đi về phía căn nhà cũ.
Làng Vọng quả thật có vài giếng khô hở miệng bị bỏ hoang, chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì.
Mấy thôn kế bên thì chỉ cần chọn đại vài nơi rồi đào giếng thì thế nào cũng có nước, dù gì cũng là nơi phía Nam nên không gặp phải chuyện hạn hán.
Chỉ riêng làng Vọng, đào giếng còn phải dựa vào vận may, có nơi có nước, có nơi đào hơn mười mét cũng chỉ có đất thôi!
Người cao tuổi trong thôn bảo, đó là bởi do khí hậu khác nhau ở từng khu vực, không có cách nào khác, chỉ có thể đổi chỗ mà thôi.
Thế là làng Vọng chỉ có vài cái giếng khô bỏ hoang, tới hiện giờ mỗi nhà đều phải xây riêng một giếng nước rồi dùng máy bơm bơm nước vào, như thế mới tạm xem như có chỗ cung cấp nước uống, vậy là mấy cái giếng cạn bỏ hoang càng nhiều hơn, có cái đã được lấp, có cái lại ở nơi chẳng ai trông nom.
Từ xa Trần Dương đã thấy một đám đông người túm tụm lại bên chiếc giếng hoang, ba tầng trong ngoài, giữa khe hở của đám người thấy được một cái xác che vải trắng nằm trên đất.
Và rồi, người xung quanh rộn ràng tản ra nhường đường, Đông lão tiên dẫn theo đoàn người đạo sĩ đến.
Lão vội vàng đến cạnh chú Khánh, giở tấm vải trắng lên nhìn lướt qua rồi lại che lại, sau đó lắc đầu bảo, “Nghiệp chướng.”
Dường như lão chẳng hề bất ngờ với cái chết của chú Khánh, sau khi đứng lên Đông lão tiên nhìn lướt qua mọi người.
Lúc bắt gặp Trần Dương, đôi mắt tam giác với lòng trắng quá nhiều màu đen ấy ngay tức khắc chú mục vào anh, như thể muốn đóng đinh xuyên qua xương cốt anh.
Trần Dương lấy hộp quẹt châm lửa đốt thuốc, anh rít một hơi, sau đó tươi cười gật đầu với Đông lão tiên.
Gương mặt gầy gò vàng xỉn, lão lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc nhọn như dao.
Sau đó, lão quay sang để người gần đó đưa chú Khánh về nhà, rồi mới bảo mọi người quay về để chuẩn bị lễ gặp mặt người thân lần cuối rồi mới tới lễ nhập quan.
Những chuyện kế tiếpTrần Dương không tham dự, anh không muốn lại trông thấy cảnh náo nhiệt đó.
Người chết rồi thì mọi sự cũng tiêu tan, hiện không thịnh hành chuyện nghiền xương thành tro, anh cũng chẳng nhỏ nhen đến mức lấy khóc lóc và đau thương của người nhà chú Khánh làm thứ để tiêu giải thù hận.
Trần Dương gọi điện thoại cho Ngụy Thời, biết cậu đang ở thôn Ngụy thì ngồi xe về thôn, chưa tới hai tiếng anh đã tới trạm y tế, gặp Ngụy Thời và đưa quyển vở kia cho cậu.
Ngụy Thời cầm quyển vở lật xem, lúc xem đến những ghi chép ấy thì dừng lại trong chốc lát, sau đó mới gấp quyển vở lại, “Chuyện không đơn giản nhỉ.” Cậu cảm thán, “Anh xem này, những chuyện chú Khánh của anh làm trong suốt hơn hai mươi năm nhìn như rời rạc lung tung, nhưng chuyện nào cũng có mục đích riêng cả.
Có vài chuyện chúng ta đã biết, còn vài chuyện thì lại hoàn toàn không biết gì.”
Trần Dương ngồi bên cạnh, ậm ừ đáp lời.
Anh không hứng thú và không muốn tìm hiểu tận gốc chuyện chú Khánh có mục đích gì hay bị ai sai khiến, dù sao mấy chuyện ấy không liên quan nhiều với anh lắm.
Anh đã hiểu rõ ân oán giữa mình với chú Khánh, về phần năng lực của chú ấy từ đâu đến và làm sao mà có, thật ra không quan trọng.
Ví như một án giết người, phải xử bắn là kẻ tự mình ra tay giết người chứ không phải hung khí trong tay kẻ ấy.
Còn vì sao đưa quyển vở cho Ngụy Thời, là bởi anh từng nghe cậu ấy nhắc tới những chuyện kỳ lạ mà cậu và Ngụy Ninh đã gặp phải, nên mới đưa ra ý kiến giúp bạn mình.
Ngụy Thời ngẫm nghĩ rồi gọi cho Ngụy Ninh, “A Ninh, em tìm được kẻ vùng khác hạ nguyền rủa Trương Anh Phương rồi, chắc anh tuyệt đối không nghĩ ra được hắn ta là ai đâu nhỉ?” Ngụy Thời vẻ mặt thần bí trò chuyện qua điện thoại với Ngụy Ninh.
Không biết Ngụy Ninh bên kia nói gì đó, Ngụy Thời vẻ mặt khó chịu chửi thề, “Đệt, còn dám bảo em giả danh thần côn, thôi không cho anh nói nữa… Đã bảo mà… Được rồi, để em cho anh hay, chính là kẻ xấu xa đồi bại dụ dỗ La Thế Văn anh đã từng gặp ở tòa cao ốc nhà giàu đó đó!”
Ngụy Thời ôm điện thoại, tiếp tục nói, “Không phải anh bảo giọng người đó quen quen à? Anh không nhớ lầm đâu, đúng là anh gặp hắn rồi đấy.
Hắn là kẻ trong đoàn đạo sĩ của Đông lão tiên, Trần Quốc Khánh, nhưng hắn mới chết rồi… Chết thế nào à… Chuyện này nói ra dài lắm…”
Trần Dương bên này lại cảm giác cơ thể mình bỗng dưng khó chịu.
Anh chịu đựng đến mức từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống trán, trong bụng như đang chứa một khối băng đâm vào nội tạng, anh đau đến mức phải xoay người nắm chặt cạnh bàn, “Ngụy Thời, cậu xem giúp tôi cái, nó lại giở trò rồi.”
Thấy sắc mặt anh không ổn, Ngụy Thời vội vã cúp máy.
Cậu luống ca luống cuống bắt mạch trước, sau khi xem xong lại nhìn mày mặt anh, rồi thì bảo Trần Dương lè lưỡi, đủ loại chuyện đều làm hết.
Trần Dương đau đến xanh trắng mặt mày, mồ hôi chảy xuống dọc cột sống, thấm ướt nhẹp sau lưng anh.
Ngụy Thời chạy vào buồng trong tìm một cục gì đó màu vàng đất nhét vào miệng Trần Dương để anh nuốt xuống, tiếp đó đâm hai kim lên bụng Trần Dương.
Thấy tình huống co giật trên người anh đỡ hơn, cậu mới quệt mồ hôi trán, “Được rồi, tạm trì hoãn được rồi.”
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cứ như vừa mới chết đi sống lại.
Anh lấy tay lau mồ hôi trán, “Thế rốt cuộc là sao?”
Ngụy Thời lắc nhẹ đầu, cậu cũng khó hiểu.
Cậu lấy một đống sách ra, có quyển đóng buộc chỉ có quyển đóng bìa mềm, lật xem từng quyền một.
Vừa xem cậu vừa vân vê cằm, “Tôi cũng không rõ thế nào.
Theo lý mà nói, uống thuốc của tôi rồi, bình thường chỉ cần anh không phạm kiêng kỵ gì thì sẽ không xảy ra chuyện được.
Tình huống vừa rồi rõ là do âm thai trên người anh không ổn, theo bản năng nó mới hấp thụ dương khí và tinh khí của anh để tự bảo vệ mình.”
Cậu lật tung đống sách, “Tình huống giống anh quá hiếm gặp, trong sách chỉ đề cập tới một hai câu chứ không tỉ mỉ.
Tôi sắc thuốc cho anh cũng phải đắn đo lắm, chỉ sợ xảy ra chuyện gì.”
Nghe thế Trần Dương chỉ đành lẩm bẩm “Quá xui xẻo”, mới giải quyết chuyện kia xong thì hậu sự đã tới.
Đột nhiên Ngụy Thời quẳng sách sang một bên, “Mấy ngày nay có phải anh gặp chuyện kỳ lạ gì không?”
Trần Dương hồi tưởng lại, chuyện trải qua trong hai ngày này trên cơ bản anh đã kể cho Ngụy Thời, còn nếu còn chuyện gì chưa kể thì… Chợt tia sáng lóe lên, quả thật có một việc anh đã quên, đó là chuyện chú Khánh dùng ác linh nguyền rủa anh.
Thế là, Trần Dương kể chuyện ấy lại.
Ngụy Thời đập bàn cái rầm, hưng phấn bảo, “Chính thế, chính thế! Lời nguyền đó phá hủy sự cân bằng âm dương trong cơ thể anh, khiến âm thai không ổn.
Anh Trần, anh chờ tôi, tôi sẽ đi hỏi sư phụ chuyện này phải làm thế nào ngay.”
Chờ Ngụy Thời hỏi xong biện pháp giải quyết, Trần Dương đã đau xong đợt thứ hai.
Ngụy Thời ngồi bên cạnh Trần Dương đang thoi thóp mà bảo, “Sư phụ tôi bảo, tình huống của anh trừ khi phải được nuôi ở nơi âm khí nặng đến ngày âm thai sinh ra mới giữ được mạng, trong khoảng thời gian ấy anh không thể rời khỏi nơi đó một bước.
Mặt khác, cũng không thể ra ngoài, không thể phơi nắng, không thể ăn thức ăn mặn.”
Trần Dương chằng còn tí sức nhắm mắt lại, “Vậy còn chờ gì nữa, nơi nào âm khí nặng tôi sẽ đến nơi đó.”
Ngụy Thời bật cười, gương mặt thanh tú bỗng rạng rỡ hẳn, chẳng qua vẻ tươi cười kia nhìn thế nào cũng giống như đang chế nhạo.
Cậu cợt nhả dí sát vào Trần Dương bảo, “Tôi biết một nơi hay lắm, để tôi dẫn anh đi.”
Nơi Ngụy Thời đưa Trần Dương tới là bãi tha ma của thôn Ngụy, bên cạnh ấy có một căn nhà.
Đó cũng là nơi vào ngày kết âm hôn, Ngụy Ninh đã gác đêm canh Ngụy Tích.
Bình thường đó là nơi không ai đến, trừ khi thôn Ngụy có người qua đời hoặc vào tiết thanh minh và lễ tết mới có người đến thăm mộ, một chốn vô cũng yên tĩnh không sợ bị ai quấy rầy, hơn nữa lại gần thôn.
Nếu có chuyện gì thì chỉ cần kêu một tiếng nên rất tiện.
Căn nhà đó ngay cả giường còn không có.
Trần Dương và Ngụy Thời đành phải chế một cái giường gỗ đơn sơ.
Cả hai khiêng hai tấm ván gỗ dưới chân núi lên làm hai tấm phản, sau đó trải thêm tấm chiếu lên thành giường.
Dù gì cũng là đàn ông lớn thế này rồi để ý chuyện này làm gì, miễn có chỗ đặt lưng là được.
Hai người còn làm cái bếp bên ngoài, củi gạo dầu muối mấy thứ này thì mang theo đủ cho ba ngày ăn.
Ngụy Thời cười nói, “Khi nào anh dùng hết thì tôi mang lên thêm, yên tâm đi, không để anh chết đói đâu.”
Trần Dương vừa dịch mấy cục đá làm bếp lò vừa trả lời cậu, “Tất nhiên, tiểu nhân sẽ chờ đại gia tiếp tế.”
Ngụy Thời vỗ ngực, “Không thành vấn đề, cứ xem đại gia ta đây.
Theo đại gia sẽ có thịt ăn.”
Hai người nói nói cười cười, cuối cùng dọn dẹp xong vào lúc mặt trời xuống núi.
Trong phòng có thêm chiếc giường gỗ, một cái ghế, bên ngoài lại thêm một cái bếp, Ngụy Thời còn mang theo vài chiếc ***g đèn giấy trắng và một đống đèn cầy để làm thứ chiếu sáng.
Trần Dương vốn không muốn dùng mấy chiếc ***g đèn này, nhìn qua trắng bóc như thế, dù không có quỷ cũng bị nó dẫn đến một đống quỷ.
Ngụy Thời lại chết sống không đồng ý, cậu bảo trên núi này phải dùng ***g đèn giấy trắng, đó là quy củ của thôn.
Trần Dương mở miệng chửi thề, “Quy cũ của thôn mấy cậu liên quan gì tới tôi.”
Lời anh vừa mới thốt ra, Ngụy Thời lập tức nghiêm mặt nhoài người tới, cười khà khà với Trần Dương, “Em Dương à, em đừng quên hiện em được xem như thuộc một nửa ở thôn Ngụy rồi đấy nhé? Dù gì cũng đã kết hôn với đàn ông thôn bọn anh rồi, đừng tưởng âm hôn không phải là hôn nhân.” Ngụy Thời dài giọng nói nốt câu sau.
Trần Dương nghe mà sa sầm mặt, anh túm lấy vai Ngụy Thời rồi cật lực đấm một cái khiến Ngụy Thời bật ra tiếng kêu đau.
Trước khi trời sụp tối hẳn, Ngụy Thời xuống núi, ở bãi tha ma chỉ còn lại mỗi Trần Dương.
Anh lấy cái ghế ra ngồi nơi khu đất trước nhà ngắm trời chiều ngả về tây.
Ánh nắng nhuộm đầy trời, mãi đến khi sương chiều nặng dần, bóng đêm dần thăm thẳm hơn và gió lạnh thổi tới, lúc ấy anh mới vào nhà.
Đèn dầu hiu quạnh căn phòng lạnh lẽo, cái trống trải vắng lòng chưa bao giờ có.
Trần Dương không quen với bầu không khí quá mức yên lặng này, bỗng anh thấy mấy câu chuyện có kẻ quy ẩn núi rừng sống tiêu dao qua ngày tháng thật gạt người quá.
Ngay cả kẻ cùng đánh bài còn không có, ở lâu rồi ngoài biến thành người rừng thì còn có kết quả gì nữa đâu.
Anh nghịch di động đến khi nó chỉ còn một vạch pin mới ngừng tay.
Mới ngày đầu tiên mà đã khó sống thế này, Trần Dương quẳng di động rồi nằm lên giường.
Chiếc đèn ***g trắng bị cơn gió từ đâu thổi tới làm chao nghiêng, ánh nến bên trong lập lòe hiu hắt rọi vào tường, để lại những vệt bóng thật dài.
Trần Dương chán đến chết nhìn ngoài cửa sổ, thình lình, anh ngồi bật dậy khỏi giường, vừa nãy dường như có cái bóng chợt lóe qua bên khung cửa.
Trần Dương lấy bộ dao đa năng Thụy Sĩ vẫn luôn mang bên người ra, men theo bờ tường chầm chậm tới gần.
Khi đến cửa sổ rồi anh đứng đợi một lát, bên ngoài không chút động tĩnh nào.
Trần Dương nhăn mặt nhíu mày, anh không hề nhìn lầm.
Ở bên ngoài một mình trong nhiều năm nên tính cảnh giác của anh cao hơn người thường nhiều, chỉ cần xung quanh có chút động tĩnh, người phát hiện đầu tiên luôn là anh.
Mấy loại ảo giác hay hoa mắt gì có thể xuất hiện thường trên người kẻ khác nhưng với anh thì không, Trần Dương rất tin tưởng bản thân mình.
Đợi thêm một lát, Trần Dương mới xác định được thứ chẳng rõ là người hay quỷ ấy đã rời đi.
Anh cầm con dao quay về giường nằm, thần kinh mới vừa thả lỏng đã căng cứng lại.
Chẳng ngờ được nơi hoang vu này mà lại có con người giống anh, hơn nữa còn là kẻ lén lút trốn chui trốn nhũi, bình thường vào tình cảnh này thì đó không phải kẻ gian cũng là tên trộm cắp.
Trần Dương nhớ lại mấy kẻ trộm gà trộm chó thường hay trốn sau núi, chẳng lẽ ——
Đoán tới đoán lui chẳng đoán được, Trần Dương ngủ không được nên xách theo ***g đèn giấy trắng đi vòng quanh vài vòng nhưng chẳng phát hiện được gì.
Bất chợt, anh ngồi xuống cạnh cửa sổ rồi đẩy lớp cỏ ra, ở đó để lại nửa dấu chân.
Quả nhiên đã bị anh tìm được dấu vết để lại, Trần Dương khẽ cười, còn không tóm được ngươi sao.
Anh hát khẽ về nhà, chạy tới chạy lui như thế lại giảm bớt đi sự nhàm chán nãy giờ.
Với việc xảy ra bất ngờ này Trần Dương chào mừng vô cùng, mới vừa mường tượng đến cảnh một mình ở lại nơi rừng núi hoang vu trong hai tháng anh đã đau đầu khủng khiếp, vừa hay có thứ để anh tiêu khiển.
Anh vào nhà đóng cửa lại, đang định treo chiếc đèn ***g lên tường thì bắt gặp trong phòng lại thêm một người nữa.
Ngụy Lâm Thanh đang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, kẻ ấy như một cơn gió mát trăng thanh ùa đến.
Trần Dương ngớ ra, bỗng chốc anh thấy mặt mình nóng rẫy.
Anh treo ***g đèn giấy trắng lên, “Sao anh lại tới đây?”
Lẽ ra nếu đêm qua đã xuất hiện, ít nhất phải cách một ngày Ngụy Lâm Thanh mới lại hiện ra.
Chỉ vừa cử động nhẹ Ngụy Lâm Thanh đã tới trước mặt Trần Dương, nắm tay anh dẫn anh về lại giường, “Cậu phải ở đây hai tháng, ta đến ở cùng cậu.” Kẻ ấy nhìn bụng Trần Dương, vẻ hơi áy náy, “Thằng bé làm khổ cậu quá.”
Trần Dương ho khan, trời ạ làm ơn đừng dùng giọng như đang nói chuyện với phụ nữ có thai mà nói với anh.
Anh làm sao giống họ được, chứ làm gì có phụ nữ nào bị trực tiếp nhét một đứa bé vào bụng như anh, dù là mang âm thai đi nữa? Anh bằng lòng xem đó là một chuyện sai lầm.
Ấy nhưng mà, dù là người hay quỷ thì có kẻ trò chuyện cũng không tệ lắm.
Đừng nhìn vào bầu trời đã đen kịt mà tưởng lầm, thực tế mới chín giờ tối thôi, bình thường chưa đến mười hai giờ thì Trần Dương sẽ không ngủ được.
Anh liếc Ngụy Lâm Thanh, “Anh biến ra đồ vật được không?”
Ngụy Lâm Thanh ngẩn ra, “Đơn giản thì được, thứ gì phức tạp quá thì không.”
Trần Dương huơ tay giải thích với Ngụy Lâm Thanh, “Biến ra bài xì phé được không?”
Trông hơi khó xử nhưng Ngụy Lâm Thanh vẫn gật đầu, sau đó im lặng niệm chú.
Một luồng sương mù xám trắng tỏa ra xung quanh tay kẻ ấy, tiếp đó sương mù quay cuồng, và rồi biến thành một bộ bài.
Trần Dương cười toe toét lấy bộ bài rồi nói với Ngụy Lâm Thanh, “Chúng ta chơi bài đi, giết thời gian.”
Chẳng ngờ được Ngụy Lâm Thanh bảo không biết chơi, Trần Dương nghĩ không biết thì cứ học, học là được, bài xì phé đơn giản lắm, xem là chơi được thôi.
Thế là anh tiện tay chỉ Ngụy Lâm Thanh cách chơi bài.
Hai ba ván đầu đều là Trần Dương thắng.
Nhưng người ta thường hay nói thế này, thầy dạy trò một hồi thì trò giỏi hẳn lên, mấy ván sau Trần Dương thua liền tù tì, hơn nữa chẳng cách chi ngóc đầu lên được.
Anh không tin mấy loại dị đoan, chơi hết ván này đến ván khác, thua xiểng liểng đến mức mặt hầm hầm.
Cuối cùng, Trần Dương ném phứt đám bài mới nhìn đã biết thua đi, “Không chơi nữa.”
Ngụy Lâm Thanh vẫn thờ ơ hờ hững, dù đã thắng nhiều lần nhưng trong mắt chỉ có chút nét cười không rõ lắm.
Trần Dương hừ hai tiếng, đột nhiên nhoài người tới kề sát vào môi Ngụy Lâm Thanh, vừa như định cọ vừa như không, “Bằng không, chúng ta chơi trò khác?”
Ngay tức khắc Ngụy Lâm Thanh cứng ngắc, sắc mặt khẽ biến rồi lại hơi dịch người về sau nhưng lại bị Trần Dương kéo lại.
Trong đôi mắt sáng ngời của anh ngập tràn vẻ lưu manh còn có cả tự đắc nữa.
Bởi do lúc đầu hai người chơi bài trên giường, nên với tư thế này, Trần Dương đẩy nhẹ rồi đè lên Ngụy Lâm Thanh.
Kẻ bên dưới anh là một con quỷ, chẳng cần tới gần cũng cảm giác được luồng khí âm u lạnh lẽo tỏa ra.
Trần Dương nhếch môi cười, cười đến mức lộ cả hàm răng.
Ai thèm quan tâm kẻ ấy là người hay quỷ, miễn lúc trên giường thích thú là được.
Tay anh không an phận sờ tới sờ lui trên cơ thể lạnh buốt của Ngụy Lâm Thanh, lúc sắp đi xuống chỗ chết người kia thì lại bị bàn tay Ngụy Lâm Thanh đè lại.
Ngụy Lâm Thanh gằn từng chữ một, “Đừng đùa với lửa.” Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...