Triển gia, so với tưởng tượng của Hiểu Vân lớn hơn rất nhiều. Tường cao đại viện, trong ba gian ngoài ba gian, so với tòa nhà hoàng đế ban thưởng cho bọn họ còn lớn hơn, có thể thấy gia cảnh Triển gia rất giàu có. Nhưng mà, tòa nhà lớn như vậy, lại rất vắng vẻ, không có hơi người. Cũng khó trách, cha mẹ Triển Chiêu sớm đã quy tiên, mà hai vị đại ca của hắn mấy năm trước lần lượt nhiễm bệnh qua đời, chỉ để lại hai chị dâu cùng một con gái của đại ca. Nhị tẩu không có con cái, tuổi còn trẻ, năm kia đã tái giá. Nay trong tòa nhà lớn này chỉ còn lại mẹ con đại tẩu cùng vợ chồng Triển Trung bốn người, sao có thể không vắng lạnh?
Có điều, lần này Triển Chiêu mang theo Hiểu Vân trở về, khiến trong nhà náo nhiệt hơn không ít. Vợ chồng Triển Trung hai người ra ra vào vào bận bịu, chuẩn bị phòng ở, mua vật dụng, chuẩn bị đồ dùng, ước chừng chạy đi chạy lại không dừng chân. Vừa bận bịu vừa càu nhàu: “Tam thiếu gia trở về sao không báo tin để chúng tôi chuẩn bị trước. Giờ thì hay rồi, cái gì cũng chưa chuẩn bị, khiến tam phu nhân bị chậm trễ.” Có điều bọn họ càu nhàu thì càu nhàu, nhưng trong đầu thật ra rất vui vẻ. Nhà này rất lâu không náo nhiệt như vậy rồi.
Trước khi về Triển gia, Triển Chiêu cũng đã nói qua về việc nhà với Hiểu Vân. Có điều, cũng chỉ có vài điểm quan trọng, như trước kia trong nhà có những ai, hiện giờ có những ai. Về tình hình cụ thể, kỳ thật Triển Chiêu cũng giống như tân nương nhà mình, hoàn toàn không biết gì. Lúc vừa vào cửa, Triển Ngọc Hà đang đá cầu trong sân, Triển Chiêu còn không biết đó là ai, mãi tới lúc Triển Ngọc Hà nhận ra hắn, gọi một tiếng “Tam thúc”, hắn mới biết. Thi ra Triển Ngọc Hà thiếu nữ trưởng thành đã thay đổi, không nhận ra được nữa. Có thể thấy Triển Chiêu đã bao nhiêu lâu không hề về nhà.
Triển gia đại tẩu chỉ mới hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn cũng là người có tri thức lễ nghĩa, chỉ tiếc tuổi trẻ góa chồng, cũng may có con gái làm bạn, cũng không đến mức cô tịch. Cháu gái Triển Chiêu, tên là Triển Ngọc Hà, năm nay mười bốn tuổi, đã trưởng thành thành một đại cô nương, bộ dáng xinh đẹp, nghe nói luôn có bà mối tìm tới làm mai, có điều Triển đại tẩu đều lấy lý do tuổi nàng còn nhỏ để từ chối. Có lẽ vì thủ tiết đã lâu, Triển đại tẩu có vẻ yên lặng, bất kể làm chuyện gì cũng lặng lẽ, chậm rãi. Nhưng Triển Ngọc Hà lại là một đứa nhỏ hoạt bát sáng sủa, cũng không biết Triển gia đại tẩu dậy dỗ thế nào, hai mẹ con tính tình trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hoàn toàn khác nhau.
Triển Chiêu chưa giới thiệu thân phận của Hiểu Vân với người trong nhà, chỉ nói với bọn họ đây là thê tử của hắn, tên Đinh Hiểu Vân. Bọn họ không biết tình hình cụ thể bên trong, chỉ nghĩ người vợ trước của Triển Chiêu cưới đã qua đời, nay tái giá. Mà người này vừa vặn cũng tên là Hiểu Vân, là vì Triển Chiêu thương nhớ người vợ trước.
Sau khi Hiểu Vân cùng Trung thẩm bọn họ thân thiết, Trung thẩm cũng nói với nàng việc này. Nói Tam thiếu gia lúc trước cưới một cô nương, có bệnh, mới thành thân một ngày đã qua đời. Tam thiếu gia để tang ba năm, bọn họ vẫn lo lắng, sợ Tam thiếu gia cứ như vậy một mình lẻ loi, sẽ chặt đứt đường hương khói của Triển gia. Cũng may hiện tại Tam thiếu gia có nàng, cuối cùng Triển gia có thể khai chi tán diệp.
Lúc ấy Hiểu Vân vừa nghe, vừa khó khăn nghẹn cười trong lòng. Nếu bọn họ biết nàng chính là “vong thê” mà bọn họ nói, không biết sẽ phản ứng thế nào! Có điều nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn trấn định nghe bọn họ nói hết, sau đó tiêu diệt hết chén canh gà Trung thẩm đã chuẩn bị trước. Đây là Trung thẩm đặc biệt làm để bồi bổ cho nàng sớm sinh quý tử, nàng cũng không muốn lãng phí, càng không muốn nhìn bộ dáng thất vọng của Trung thẩm.
-0-
Cuối tháng hai, chính là lúc xuân về hoa nở, huống chi nơi đây là Giang Nam ấm áp, lại càng đào hồng mận trắng, phồn hoa rực rỡ.
Thôn Ngộ Kiệt có một ngọn Bách Hoa Lĩnh, mà Bách Hoa Lĩnh sở dĩ tên là Bách Hoa Lĩnh, cũng là có nguyên nhân. Đường đi lên núi, có rất nhiều loại cây ăn quả, nhiều nhất là đào và lê, ngẫu nhiên có vài gốc ngọc lan. Lúc này, hoa màu hồng, màu trắng, màu tím cùng nhau khai nở, hơn nữa chốn sơn dã không thiếu các loài hoa dại, toàn bộ đường lên núi, đều là hoa nở, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Lại thêm mùi hoa thơm theo gió xuân phiêu lãng, Bách Hoa Lĩnh này, quả thật đúng như tên là nơi trăm hoa đua nở.
Mà phần mộ tổ tiên Triển gia đặt ngay trên Bách Hoa Lĩnh. Có lẽ có người sẽ nói, nơi tốt lành như vậy, sao cho phép người ta đặt mộ chứ? Theo lý mà nói, nếu vườn hoa đó là của nhà chúng ta, khẳng định không để người khác yên nghỉ ở đây được, sẽ làm hỏng mặt tiền mất. Có điều, Bách Hoa Lĩnh này căn bản chính là núi của Triển gia, vậy còn ai có ý kiến chứ? Thì ra, Triển Chiêu là người có tiền! Khó trách năm đó đi lại trong giang hồ, chưa từng vì bạc mà phiền não, sau khi làm quan, thấy cái gì mà “bán mình chôn cha”, “cô nhi quả phụ”, đều tùy tiện đưa bạc, thì ra hắn căn bản là một “đại địa chủ".
Đây đều là chuyện ngoài lề, quay lại nói việc chính. Sáng sớm, Triển Chiêu dẫn theo Hiểu Vân, cùng đại tẩu, chất nữ, còn cả Trung thúc Trung thẩm lên núi. Sáu người hợp lực dọn dẹp phần mộ sạch sẽ, sau đó Trung thẩm mang đồ cúng tế ra bày trước mộ, lại đốt vàng mã, Triển Chiêu đào một phần đất mới ở bên cạnh đắp lên mộ cũ, sau đó lại chiết mấy cành cây nhiều lá cắm lên trên, cuối cùng, bên trên mộ bia để lại chút tiền vàng, để người khác biết phần mộ này có hậu nhân. Cuối cùng mới dập đầu hành lễ tế bái.
Hồi trước vào tiết thanh minh, Hiểu Vân cũng từng lên núi tế bái tổ tiên, nhưng trình tự lúc đó không giống, sau khi tới mộ, có chút lo lắng, cẩn thận nhìn bọn họ làm này làm nọ, sợ làm việc gì không đúng, quấy nhiễu tổ tiên Triển gia. Cũng may Triển Chiêu luôn ở bên cạnh chỉ dẫn, cũng không đến mức thật sự gây ra chuyện gì không đúng.
Sau khi tế bái xong, mọi người ở gần đó tìm được một khoảng đất trống, ngồi vây quanh ăn uống. Đây là lần đầu tiên Hiểu Vân biết, sau khi tảo mộ có thể trực tiếp ở trên núi ăn uống dã ngoại. Trung thúc Trung thẩm sau khi nếm qua vài thứ, liền về trước, nói trong nhà không có người không được.
Triển Chiêu cùng Hiểu Vân hai người ngồi trên cỏ, nhìn Ngọc Hà cùng mẫu thân nàng ở cách đó không xa. Ngọc Hà đang chơi diều, tiếng cười vui truyền khắp đỉnh núi. Mà mẫu thân nàng, chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhìn Ngọc Hà, cười dịu dàng.
"Tướng công, chàng xem Ngọc Hà đáng yêu làm sao. Cô nương xinh đẹp như vậy, không biết tương lai gả cho người như thế nào.” Thấy không có ai nhìn bọn họ, Hiểu Vân liền ngồi dựa vào đầu vai hắn.
Triển Chiêu rót một ly rượu, cười nói: "Làm thẩm thẩm mới vài ngày, đã quan tâm tới hôn sự của chất nữ rồi. Hôn sự của Ngọc Hà có mẫu thân của nó quan tâm, nàng đó, giữ lại tâm tư cho con gái chúng ta đi!"
Hiểu Vân quay đầu lườm hắn, vốn định nói hắn cố ý giễu cợt nàng. Ngay cả cái bóng phôi thai còn chưa có, đã nói tới hôn sự của con gái rồi. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy ý cười của hắn, ánh mắt nhu hòa, cũng không thể nhịn được nở nụ cười. Lại quay người, dựa vào người hắn một chút. Hai người gắn bó ngồi một chỗ, lặng lẽ hưởng thụ cảnh xuân trên khắp núi đồi.
"Bầu trời nơi này xanh như vậy, mây nơi này trắng như vậy; còn có một núi đầy hoa, thơm như vậy. Đến mùa hè, sẽ có rất nhiều đào cùng lê để ăn. Tướng công, nơi chàng sinh ra thật đẹp."
"Tướng công, đợi chúng ta già đi, chúng ta sẽ trở lại nơi này được không? Sau đó cùng phụ thân mẫu thân chàng, làm bạn một chỗ."
"Được." Triển Chiêu nhẹ nhàng lên tiếng.
Kỳ thật, nếu có thể, bọn họ vẫn muốn tiếp tục ở đây. Có điều, bọn họ không thể ở đây lâu, bởi vì Triển Chiêu còn có chuyện quan trọng phải làm. Tuy rằng hắn không thích phù hoa hư vinh chốn kinh thành, nhưng Bao đại nhân đang ở đó, bọn họ phải trở về.
Diều bay trong không trung, đột nhiên run lên, tiếp theo bắt đầu xoay quanh, không bao lâu thì rơi xuống.
"Gió lên rồi."
"Chúng ta phải về thôi."
"Đại tẩu, Ngọc Hà, chúng ta trở về đi. Một lát nữa trời sẽ mưa."
Gió, càng lúc càng lớn, không bao lâu, mặt trời đã biến mất sau mây, hoàn toàn không thấy nữa. Mây kết dày đặc, không biết từ đâu mà tới, dần dần chiếm trọn bầu trời vốn trong xanh. Mắt thấy mưa sắp xuống, bốn người vội vàng thu dọn đồ đạc về nhà. Nhưng Triển gia cách núi khá xa, đợi tới lúc về tới nhà, tất cả mọi người đã ướt sũng.
"Tam thiếu gia, mọi người về rồi! Ướt hết rồi, mau đổi quần áo khô đi, đừng để cảm lạnh. Trong bếp có nấu trà táo đỏ, tôi sẽ mang ra đây, uống một chút cho ấm áp.” Bọn họ vừa vào nhà, Trung thẩm liền ra đón.
Đại tẩu cùng Ngọc Hà gật đầu với Trung thẩm rồi vội vàng trở về phòng.
"Tam phu nhân, cô cũng đi mau đi, mưa rất lạnh.” Trung thẩm thấy Hiểu Vân còn đứng ở sảnh đường liền giục.
"Trung thẩm, cám ơn thẩm, ta đi đây.” Hiểu Vân vừa ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt, vừa trả lời, “Trà táo thẩm mang tới chỗ Đại tẩu và Ngọc Hà trước đi, xương cốt ta rất khỏe, chậm một chút không sao, đợi lát nữa ta sẽ tự đi lấy."
"Ôi chao, được." Trung thẩm thấy Hiểu Vân chăm sóc tẩu chất như vậy, vô cùng cao hứng đồng ý rồi trở về phòng bếp.
"Trời tháng ba như trẻ con, nói khóc liền khóc. Thật là một chút cũng không sai.” Ngồi trước cửa sổ, nhìn mưa theo mái hiên chảy xuống thành dòng, Hiểu Vân có chút buồn chán. Đang chơi xuân, lại bị trận mưa to này gián đoạn, sao không tiếc được?
"Không phải nói trời tháng sáu như trẻ con sao?” Triển Chiêu đứng sau Hiểu Vân, từ sau lưng ôm lấy nàng, hai tay to lớn ôm lấy tay nàng. Thân thể của nàng vốn lạnh, lại nhiễm mưa, lại càng lạnh lẽo hơn. Triển Chiêu nhịn không được nhíu mày: “Thân thể nàng lạnh quá, hay là ngâm mình vào nước ấm nhé?
"Không cần." Hiểu Vân lắc đầu, cười nói. "Có chàng sưởi ấm cho ta, ta sẽ không lạnh."
Lời này vừa nói ra, hai người nhịn không được nở nụ cười. Ba năm trước đây, nàng cũng nói qua những lời này. Ba năm trước đây, bọn họ cũng từng ôm nhau để sưởi ấm.
-0-
Đêm đã khuya, mưa vẫn tiếp tục rơi, không hề ngừng lại. Màu hồng xen trắng trên Bách Hoa Lĩnh, dưới cơn mưa lớn này đã phai tàn không ít. Giữa đêm mưa sa gió giật, lại có người đội mưa chạy như bay trên đường vào thôn, cuối cùng dừng trước cửa Triển gia.
"Thùng thùng thùng." Người nọ gõ cửa, lại sợ tiếng mưa rơi át tiếng đập cửa, liền lớn tiếng gọi: “Có ai không?"
Hỏi tới ba tiếng mới có người trả lời: "Đến đây đến đây."
"Đã trễ thế này, còn mưa lớn như vậy, không biết là ai có việc gấp tới gõ cửa đây.” Triển Trung tay trái bung dù, tay phải giơ đèn lồng, vừa nói vừa đi ra cửa.
Mở cửa liền thấy một nam tử trẻ tuổi đứng trước cửa. Đầu đội đấu lạp, mình quấn áo tơi, cả người sũng nước, giống như mới từng trong nước xông ra.
Người nọ thấy Triển Trung, vội gỡ đấu lạp hỏi: “Xin hỏi đây là nhà Nam hiệp Triển Chiêu sao?"
Triển Trung đánh giá người này cao thấp một hồi, thấy rất lạ mắt, không phải người trong thôn, cũng không phải người ông quen biết.
"Đúng, xin hỏi vị gia này là?"
"Tại hạ Hãm Không Đảo Tưởng Bình, tìm Triển huynh đệ có chuyện quan trọng." Người nọ ôm quyền vái chào đáp lễ. Người tới thì ra là Phiên Giang Thử Tưởng Bình. Hãm Không Đảo mặc dù cách Thường Châu không xa, nhưng cũng không gần. Hơn nữa, Ngũ thử mặc dù giao hảo với Triển Chiêu, nhưng đây cũng là chuyện sau khi Triển Chiêu làm đương sai ở Khai Phong phủ, Ngũ thử cùng Triển Chiêu trước đây không có qua lại. Tưởng Bình lại trong đêm mưa gió tới thăm Triển gia, không biết là vì sao.
Triển Trung tuy không biết Tưởng Bình, cũng không biết Hãm Không Đảo là nơi nào, có điều thấy hắn nho nhã lễ độ, không giống người xấu. Lại nghe hắn nói tìm chủ tử nhà mình có việc gấp, liền mới hắn vào nhà, đưa tới nhà trước.
"Tưởng gia ngài ngồi chờ một chút, tôi đi mới Tam thiếu gia."
"Làm phiền."
Triển Trung vội vàng đi tới phòng Triển Chiêu, thấy trong phòng không còn đèn, liền đứng trong sân hô mấy tiếng, rồi mới tới gần.
"Trung thúc, chuyện gì?" Triển Chiêu mặc trung y ra mở cửa.
"Tam thiếu gia, đằng trước có người tự xưng là Hãm Không Đảo Tưởng Bình tới tìm cậu, nói là có việc gấp."
"Tưởng tứ ca?" Triển Chiêu cả kinh, thầm nghĩ không ổn. "Thúc tới nhà trước mời trà, ta sẽ qua ngay."
"Được." Triển Trung trả lời rồi đi. Triển Chiêu vội xoay người đóng cửa vào phòng.
Hiểu Vân thấy Triển Chiêu vội vã mặc quần áo, vội đứng dậy thắp nến. "Làm sao vậy?"
Triển Chiêu thấy Hiểu Vân mới mặc yếm đã xuống giường, vội ấn nàng trở lại ổ chăn. “Tưởng tứ ca đến đây, ta đi gặp xem thế nào."
"Tưởng tứ gia?" Hiểu Vân cũng cả kinh, sao hắn lại đến đây?
"Nàng ngủ trước đi, đừng đợi ta.” Triển Chiêu hôn nhẹ lên trán nàng rồi vội vàng rời phòng.
Triển Chiêu đi rồi, Hiểu Vân làm thế nào cũng không an tâm ngủ tiếp. Thắp một ngọn nến, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Cành cây ngoài cửa, dưới mưa gió động liên hồi, chiếu vào cửa sổ giấy mỏng manh, giống như quái thú giương nanh múa vuốt, khiến ngường ta lo sợ bất an.
Tương Bình muộn như vậy tìm tới cửa, khẳng định có việc gấp, xem ra “tuần trăng mật” của bọn họ đã kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...