"Xâu mứt quả đây, mứt quả vừa thơm vừa ngọt đây. Xâu mứt quả đây, mứt quả và thơm vừa ngọt đây..."
"Tướng công, chờ một chút." Một nữ tử trẻ tuổi thanh tú, gọi nam tử đi phía trước. Nữ tử này trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt trong suốt như ngọc châu. Nếu không phải mới nghe nàng gọi “tướng công”, người bên ngoài còn tưởng nàng là cô nương chưa gả.
"Làm sao vậy?" Nam tử kia quay người trở lại. Nói nàng kia xinh đẹp, nam tử này lại dáng vẻ đường đường, khí vũ hiên ngang. Khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan ngay thẳng, khuôn mặt mười phần anh khí, khóe miệng mang theo khí cười nhợt nhạt, lại ấm áp như gió xuân. Hai người đứng bên nhau, thật sự như một đôi thần tiên Kim Đồng Ngọc Nữ. Có điều “nữ thần tiên” kia dường như có chút tính trẻ con.
"Ta muốn ăn mứt quả.” Nữ tử chỉ vào vị đại thúc đang rao bán mứt quả cách đó không xa, sau đó hô lớn với ông ta: “Đại thức, ta muốn mua mứt quả."
Vị đại thúc đang khiêng một cọc rơm cắm đầy mứt quả nghe thấy tiếng gọi, vội xoay người đi tới gần: “Cô nương muốn mua xâu mứt quả sao?"
"Đại thức, mứt quả của ông chua không, ăn ngon không?"
"Không chua không chua, đương nhiên là ăn ngon.” Đại thúc vui cười hớn hở trả lời.
"Một chút cũng không chua?"
"..." Đại thúc thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, nhất thời cũng không biết nên đáp thế nào. Mứt quả một chút cũng không chua? Làm sao được. Có điều… Đại thúc do dự một chút, cuối cùng vẫn trái lương tâm nói một câu: “Một chút cũng không chua."
"Không chua à?” Nàng nhíu mày nói: “Nhưng ta thích ăn mứt quả chua một chút, ông nói mứt quả không chua, vậy thì thôi vậy."
Câu nói làm vị đại thúc kia câm nín. Đây, đây, đây không phải là bê đá tự đập chân mình, lỡ mất vụ mua bán này sao: “Cô nương, chuyện này..."
"Đại thúc, nàng đùa với ông thôi, chúng ta lấy một xâu mứt quả, bao nhiêu tiền?” Nam tử kia cười cười với đại thúc bán mứt quả, sau đó từ trên cọc rơm chọn một xâu mứt quả vừa to vừa mọng đưa cho thê tử.
"Hai văn tiền." Đại thúc bán mứt quả nhìn cô nương kia vừa cắn mứt quả vừa nheo mắt nhìn mình cười, cũng cười theo: “Muội tử này của quan nhân thật ưa nhìn, lại thích nói đùa, thật sự là đáng yêu."
Nam tử kia mỉm cười đưa tiền: “Đại thúc khích lệ, nội tử nghịch ngợm, làm đại thúc chê cười rồi."
"Thì ra là phu nhân. Ha ha, nhị vị thật sự rất có tướng vợ chồng, chỉ trách ta vụng về không nhìn ra. Phu nhân thích ăn chua, không phải là có thai chứ? Lão bà nhà ta lúc hoài thai đứa nhỏ, cũng luôn tìm mấy thứ như ô mai táo chua để ăn đấy."
Đại thúc bán mứt quả vừa nói vậy, nam tử kia sửng sốt, nhìn thê tử thăm hỏi. Nhưng nàng không để ý, chỉ nhìn đại thúc bán mứt quả cười không ngừng: “Đại thúc, ta từ nhỏ đã thích ăn chua rồi, chẳng lẽ ta từ nhỏ đã mang thai sao? Ha ha, có điều ông nói hay lắm, ta cũng rất hy vọng có thể mau chóng sinh cho tướng công một đứa con trai đó."
Dứt lời, cũng không để ý vẻ mặt kinh ngạc của đại thúc bán mứt quả, xoay người bỏ đi. Nam tử kia vội đuổi theo.
Mắt thấy hai người cùng đi về hướng chùa miếu, đại thúc bán mứt quả lúc này mới hồi thần, không khỏi lắc đầu bật cười: “Vị phu nhân này thích nói đùa thật."
Hỏi đôi vợ chồng kia là ai à? Chính là vợ chồng Triển Chiêu đang trên đường về nhà tế tổ.
Hiểu Vân từ lúc nào bắt đầu gọi Triển Chiêu là tướng công? Có lẽ là vào khoảng bốn năm ngày trước, vì Triển Chiêu “dạy dỗ” mãi, cuối cùng nàng bị “ép” có thói quen này.
Vì sao Hiểu Vân lớn tiếng gọi Triển Chiêu là tướng công trước mặt công chúng như vậy? Bởi vì Triển Chiêu da mặt mỏng, mà Hiểu Vân đôi khi rất thích nhìn bộ dáng quẫn bách của hắn. Có điều, da mặt Triển Chiêu có mỏng thế nào, sau vài lần cũng trở thành thói quen nàng bất cứ lúc nào cũng gọi hắn là tướng công.
"Hiểu Vân!" Triển Chiêu đi nhanh tới gần, giữ tay Hiểu Vân, Hiểu Vân quay lại nhìn hắn, vẻ mặt mang ý cười. Ha ha, động tác cầm tay nàng của hắn ngày càng tự nhiên, bất kể là trước mặt hay sau lưng người khác.
"Tướng công, làm sao vậy?"
Triển Chiêu đối với việc Hiểu Vân biết rõ còn cố hỏi không có cách nào, nhéo nhéo tay nàng, bất đắc dĩ cười nói. "Nàng biết ta muốn hỏi gì mà. Nàng thật là..."
Hiểu Vân bị ánh mắt tràn ngập chờ mong của Triển Chiêu biến thành dở khóc dở cười, người khác không biết, chẳng lẽ hắn còn không biết sao? Bọn họ viên phòng được bao lâu chứ? Một tháng còn chưa tới, làm sao nhanh vậy đã có cục cưng, còn cả nôn ọe chứ!
"Tướng công, chàng đừng có nghe đại thúc kia nói bậy, sao có thể hoài thai nhanh như vậy chứ."
Nghe Hiểu Vân nói vậy, Triển Chiêu cẩn thận nghĩ lại, cũng hiểu ra, cho dù là nôn ọe, cũng chưa đến thời điểm. Mới vừa rồi bị đại thúc kia nói, hắn lại cũng bị ngớ ngẩn theo. Vì thế có chút ngượng ngùng cười nói: “Là ta hồ đồ, Hiểu Vân chớ trách."
Hiểu Vân kéo tay hắn, cười nói."Được rồi được rồi, không nói nữa, chúng ta vào thôi."
-0-
Quảng Phúc Tự, trấn giữ cửa đông Thường Châu, trước đây nổi tiếng khắp hai châu Kinh Hàng, được xây dựng vào những năm Vĩnh Huy đời Đường (công nguyên năm 650 — 655), tên ban đầu là Quảng Phúc Tự, năm Bắc Tống nguyên niên (công nguyên năm 1111) đổi tên là Thiên Ninh Tự. Cũng chính là Thường Châu Thiên Ninh Tự lừng lẫy đời sau.
Lúc đó Quảng Phúc Tự, tuy rằng dáng vẻ không giống bây giờ, nhưng đã có uy thế cùng phong cách riêng. Diện tích rộng lớn, đầy đủ đại điện lớn, tượng phật lớn, chuông lớn, trống lớn, bảo đỉnh lớn, đủ năm cái lớn. Nhìn thiền tự đồ sộ sừng sững trước mặt, Hiểu Vân đột nhiên có chút cảm giác kính phục nghiêm túc.
Đây là Thiên Ninh Tự thịnh truyền đời sau. Quả thật là khí thế ngút trời, khiến người ta cảm thán. Đại Hùng bảo điện cao hơn ba mươi thước, hùng vĩ đồ sộ; sân giữa rộng rãi, cây xanh thấp thoáng; bảo đỉnh ở trước điện, chạm trổ tinh xảo. Bên trong chùa, tượng phật lớn cao tới hơn hai mươi thước, phía trước đặt nến sáng rực, mỗi một thứ đều vô cùng tinh tế, đoàn diện, khiến người ta hoa mắt. Có thể nói, toàn bộ Quảng Phúc Tự, chính là một tác phẩm nghệ thuật. Mà tác phẩm nghệ thuật này, không hề uổng công người đời sau gọi là “Nhất quận phạm sát chi quán” (ngôi chùa lớn nhất quận). Trong thời đại sức sản xuất còn lạc hậu như vậy, con người chỉ dựa vào đôi bàn tay mình, có thể sáng tạo ra một trân phẩm rực rỡ như vậy, thật sự là khiến người ta không thể không cảm khái cái gọi là sức mạnh con người.
"..." Hiểu Vân ngoại trừ kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc, không biết phải dùng từ gì để hình dung thứ mình đang nhìn thấy.
"Hiểu Vân?"
"A?"
"Miệng của nàng có thể nhét được trứng chim rồi." Triển Chiêu cười.
“À." Hiểu Vân vội ngậm miệng lại, quay đầu nhìn tuc: “Thật sự là quá mức to lớn, chàng nói cho ta biết, cái này, cái này làm bằng cách nào?"
"Chuyện này..." Triển Chiêu có chút khó xử, làm như thế nào là? Vấn đề này làm sao mà trả lời được.
Được rồi, coi như nàng hỏi một vấn đề ngu ngốc đi. Thấy vẻ mặt không biết phải nói gì của Triển Chiêu, Hiểu Vân đành một mình cảm khái.
"Bên trong có tượng quan âm, vào xem đi."
"Được." Hiểu Vân nhìn rường cột chạm trổ bốn phía, có chút xem mãi không hết, cũng không chú ý Triển Chiêu đang nói gì, chỉ mặc kệ hắn kéo về phía trước. Đợi nàng ý thức được, Triển Chiêu đã kéo nàng tới trước một tòa miếu Quan Âm.
"Tướng công?" Hiểu Vân nghiêng đầu, Triển Chiêu đã quỳ xuống trước mặt tượng.
"Nghe nói Bồ Tát ở đây rất linh." Triển Chiêu nhìn nàng, ánh mắt thanh minh mà nhu hòa.
"Ừ." Hiểu Vân gật đầu, quỳ xuống theo, sau đó hai tay chắp hình chữ thập trước ngực, nhắm mắt lại.
Bồ Tát, Hiểu Vân vốn dĩ không tin phật, cũng không phải tín nữ. Nhưng sau khi trải qua nhiều biến cố, Hiểu Vân hiểu được nhiều hơn, thay đổi rất nhiều. Cho tới bây giờ, chuyện quỷ thần ta đã không thể không tin. Ai cũng nói ngài là vị thần tiên từ bi nhất trong tam giới, là đại sĩ cứu khổ cứu nạn. Nói ngài tâm sáng như gương, biết được chuyện thiên hạ, vậy Hiểu Vân tin tưởng những lời hôm nay nói ra, ngài ở trên trời tất nhiên có thể nghe thấy.
Hôm nay, Hiểu Vân thành kính cầu nguyện: Thứ nhất cầu nguyện thiên hạ thái bình, dân chúng an khang; thứ hai cầu Bao đại nhân cùng mọi người trong Khai Phong phủ bình an trường thọ; thứ ba, nguyện Triển Chiêu cả đời bình an, không gặp tai họa.
Bồ Tát, có lẽ ngài sẽ chê ta tham lam. Nhưng mà, Triển Chiêu là người tốt, Phật có nói: thiện có thiện báo, chàng là người tốt, đã từng làm nhiều chuyện tốt như vậy, ta cầu ngài cho chàng một gia đình ấm áp, hạnh phúc bình an, không tính là quá đáng, đúng không?
Ta vốn không thuộc về nơi này, có lẽ, những thứ ta có không nên thuộc về ta. Nhưng mà, vì sai sót ngẫu nhiên mà ta tới đây, gặp được chàng, yêu chàng. Ta không biết vận mệnh sắp xếp thế nào, nhưng đã yêu, làm sao có thể dứt bỏ? Bất luận là con đường phía trước có bao nhiêu nhấp nhô, ta vẫn muốn ở bên cạnh chàng, mang đến hạnh phúc và vui vẻ cho chàng. Bởi vì ta biết, chàng cũng yêu ta. Nếu không có ta, chàng sẽ không vui vẻ. Ta muốn cho chàng một gia đình, một gia đình náo nhiệt, có ta, có con của chúng ta, để chàng từ này không còn cô độc thêm nữa.
Bồ Tát, từ nay về sau, ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp người làm việc thiện. Cho nên, xin ngài giúp ta, giúp ta ở bên chàng, sinh con cho chàng, cùng chàng làm bạn đến già.
Hiểu Vân chậm rãi mở mắt, tượng Bồ Tát trước mặt thật sống động, đang híp mắt, mang theo nụ cười an tường nhìn nàng. Tượng phật trang nghiêm, thật sự kỳ diệu, giống như đang dùng tâm địa từ bi của mình để phổ độ chúng sinh. Hiểu Vân ngửa đầu, thành kính chiêm ngưỡng thần tượng, nói ra mong muốn trong lòng, sau đó, cung kính vái ba lạy rồi mới đứng lên.
Bên này, Triển Chiêu cũng vừa mới câu nguyện xong. Hai người chuyển mình, nhìn nhau cười, sau đó đứng dậy đi ra đại điện.
"Tướng công, chàng cầu gì với Bồ Tát vậy?” Hiểu Vân nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, hắn lại lắc đầu, chỉ cười không nói.
Hiểu Vân cười, "Chàng không nói ta cũng biết."
"Thật sao?" Triển Chiêu nhướn mi.
"Ừ, chắc chắn là giống nguyện vọng của ta."
Hiểu Vân bình tĩnh, khiến ý cười trên mặt Triển Chiêu càng đậm.
Đúng vậy, nguyện vọng của nàng, chính là nguyện vọng của Triển Chiêu.
Nguyện quốc thái dân an, nguyện thân hữu an khang, nguyện, cùng Hiểu Vân bên nhau đến già.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...