Từ Khiêm đã chết, Từ Khiêm chân thành nhiệt tình, đã về hưu vẫn không quên phát huy nhiệt tình vì dân đã chết.
Ngày thứ ba Bao đại nhân đến Đăng Châu, Công Tôn Sách còn chưa kịp đi tìm Từ Khiêm, nha môn bên kia đã truyền tới tin Từ Khiêm qua đời, nói đêm qua Từ Khiêm vô cớ chết bất đắc kỳ tử, lúc này xác chết đã được đưa tới châu nha. Tin tức này thật sự đến quá bất ngờ, không thể nghi ngờ là sét đánh ngang trời, chấn kinh mọi người. Một người hai ngày trước còn kiện khang khỏe mạnh, tại sao lại đột nhiên qua đời? Hơn nữa, lại chết đúng vào thời khắc mấu chốt này.
Sau khi nhận được tin tức, Công Tôn Sách tới châu nha khám nghiệm tử thi, mà kết quả đúng như mọi người dự đoán: Từ Khiêm trúng độc mà chết. Tuy rằng trên cơ thể Từ Khiêm không thấy có ngoại thương, cũng không nhìn ra dấu hiệu trúng độc, nhưng vẫn không thể lừa được Công Tôn Sách. Có điều, tuy Công Tôn Sách tra ra việc này, nhưng trước mặt Trình Nguyên vẫn ra vẻ không biết, nói Từ Khiêm là chết trong lúc ngủ.
"Vô ảnh tán, lại là vô ảnh tán?" Bao đại nhân nghe Công Tôn Sách tường thuật xong, vẻ mặt trầm trọng. Một là Đường Thực, một là Từ Khiêm, mới chỉ hai ngày, đã có hai người trúng vô ảnh tán. Đường Thực xem như may mắn, có Hiểu Vân bên cạnh, đúng lúc cấp bách cứu trở về, nhưng Từ Khiêm cứ vậy mà chết oan.
"Độc này không sắc không vị, sau khi trúng độc khó tra ra bệnh trạng, nếu không sớm điều tra ra người hạ độc, chỉ sợ sẽ có thêm nhiều người bị hại.” Bao đại nhân vô cùng đau đớn.
"Đại nhân yên tâm, Triển hộ vệ đã bắt tay điều tra, tin là sẽ nhanh chóng có tin tức.” Công Tôn Sách an ủi.
"Ừ." Bao đại nhân gật đầu nói.
Công Tôn Sách thấy Bao đại nhân vẫn cau mày, trong lòng biết đại nhân đối với chuyện này vô cùng lo lắng, nhưng không biết làm sao khuyên giải, chỉ biết thở dài. Dù sao, độc này không đơn giản, sao có thể không lo lắng được! Đây là cấm dược trong cung, sao có thể lưu lạc tới dân gian? Hơn nữa là cấm dược của tiền triều! Ở thành Đăng Châu nhỏ bé này, xuất hiện một thứ không thể xuất hiện, là chuyện rất khó lường.
Hai người đang yên tĩnh không nói lời nào, ngoài phòng truyền tới tiếng người đi lại, sau đó có người gõ cửa tiến vào, là Bạch Ngọc Đường.
"Đại nhân, Công Tôn tiên sinh."
"Bạch hộ vệ, ngươi đã đến rồi."
"Vâng, đại nhân, Công Tôn tiên sinh, nhân thủ đã sắp xếp xong, lúc nào cũng có thể xuất phát."
"Tốt, nếu đã vậy, lập tức xuất phát đi.” Bao đại nhân nghe xong gật đầu, ba người ra cửa.
Trải qua mấy ngày nghiêm mật điều tra, Bao đại nhân biết được phía tây ngoại ô Đăng Châu có một xưởng luyện kim, là nơi sửa chữa chế tạo nông cụ. Xưởng luyện kim này nằm ở vị trí hẻo lánh, ngoại trừ công nhân cùng quản sự trong xưởng, không cho người ngoài ra vào. Hơn nữa, ngày thường cũng không có quan phủ tới giám thị, thuộc loại việc “không ai quản lý”. Bất luận là quy định hay vị trí, xưởng luyện kim này đều có đủ điều kiện đúc tiền giả. Bởi vậy, Bao đại nhân quyết định tới đó kiểm tra.
Bạch Ngọc Đường dẫn một đội quan binh, tới xưởng luyện kim trước, Công Tôn Sách gọi Trình Nguyên, cùng Bao đại nhân đi sau. Nhưng mà, đợi Bao đại nhân đi vào trong xưởng, nơi đó đã không còn một bóng người, chỉ để lại một đống hỗn độn. Nồi hơi lật úp, dụng cụ phân tán khắp nơi, còn có vết máu. Bạch Ngọc Đường phát hiện hiện trường có để lại cả khuôn đúc tiền giả.
"Trình đại nhân, đây là có chuyện gì?" Bao đại nhân trầm mặt, lớn tiếng hỏi Trình Nguyên.
"Chuyện này, này, này..." Trình Nguyên đối với cảnh tượng trước mắt, cả kinh trợn mắt há mồm, đối với nghi vấn của Bao đại nhân, lại không hiểu gì: “Chuyện này… hạ quan cũng không biết đây là có chuyện gì!"
"Ngươi, thật không hiểu?" Bao đại nhân thẳng tắp nhìn Trình Nguyên hỏi.
Trình Nguyên cuống quít quỳ xuống, "Hạ quan, hạ quan đối việc này thật sự hoàn toàn không biết gì cả, xin Bao đại nhân minh tra."
Bao đại nhân nhìn hắn, cũng không nói gì thêm, giao lại cho Trương Long, Triệu Hổ mang theo vài tên quan binh tiếp tục điều tra xung quanh, rồi dẫn những người còn lại theo đường cũ trở lại châu nha. Trên đường về, vừa vặn gặp đám người Đường Thực cùng Triển Chiêu, đem theo Chu Cương cũng đang trở lại châu nha.
Thì ra, sau khi Bao đại nhân ra ngoài, một người cũng giống như Từ Khiêm là quan về hưu tên Đỗ Vĩ báo tin, nói đã tìm ra địa điểm mới nơi Trình Nguyên tư giấu lương thực. Lúc ấy Bao đại nhân mới ra cửa chưa bao lâu, mọi người sợ lỡ mất cơ hội, sau khi thương lượng, liền để Đường Thực dẫn theo Triển Chiêu cùng Hiểu Vân chạy tới nơi Đỗ Vĩ chỉ. Đi chuyến này quả thật tra được một lượng lương thực lớn. Không chỉ có thế, còn vừa vặn bắt được Chu Cương nhận được tin tức tìm tới muốn ngăn cản. Đối với một nhà lương thực không rõ lai lịch, Chu Cương á khẩu không trả lời được, cuối cùng không tim ra cớ gì để từ chối.
Hai nhóm nhân mã gặp nhau, liền cùng nhau về châu nha. Chỉ khiến mọi người khó hiểu là, Bao đại nhân không truy cứu trách nhiệm của Trình Nguyên, mà chỉ bắt giữ Chu Cương, lại để Trình Nguyên phụ trách trông coi. Điều này khiến Đường Thực không thể lý giải.
"Ân sư, nay chứng cớ Trình Nguyên lấy lý do bất chính cưỡng đoạt lương thảo của dân, tàng trữ phi pháp vô cùng xác thực, vì sao không bắt giam hắn?"
Đối mặt với nghi vấn của Đường Thực, Bao đại nhân chỉ cười bí hiểm, sau đó nhìn đám người Công Tôn Sách cùng Bạch Ngọc Đường, thấy bọn họ cũng mang vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, lắc đầu hỏi: “Các ngươi đi theo bản phủ đã nhiều năm, nhất là Công Tôn Tiên Sinh, có thể nói là “đa mưu túc trí”, ý định của bản phủ, chẳng lẽ cũng đoán không ra sao?"
Công Tôn Sách vuốt chòm râu, suy nghĩ rồi hiểu ra, cười một hồi mới nói: “Hành động này của đại nhân, có hai mục đích, thứ nhất là muốn từ Trình Nguyên điều tra ra Lý Khôn, thứ hai là không cần lãng phí nhân lực, vẫn có thể bảo vệ Chu Cương an toàn."
"Bảo vệ?" Nghe Công Tôn Sách nói như vậy, có vài người vẫn chưa hiểu, vẻ mặt mê mang nhìn Công Tôn Sách. Hiểu Vân ở một bên nở nụ cười, nghĩ: Đường Thực này, không thông minh như nàng nghĩ.
"Chu Cương hiện tại chính là nhân chứng quan trọng, lời khai của hắn có thể gây bất lợi với nhiều người, rất có khả năng sẽ bị ám sát diệt khẩu. Nhưng nếu giao Chu Cương cho Trình Nguyên trông coi, sẽ không có vấn đề gì."
Nghe Hiểu Vân nói xong, Đường Thực mới bừng tỉnh đại ngộ, hô lớn đúng là diệu kế. “Có thể ở bên cạnh ân sư, học tập quan sát, còn hơn mười năm đọc sách. Đệ tử thụ giáo!” Dứt lời, Đường Thực thu lại biểu tình kỳ lạ ôm quyền vái Bao đại nhân.
Từ lúc Trình Nguyên rời khỏi châu nha, Triển Chiêu vẫn âm thầm đi theo. Trình Nguyên về tới nhà, sau đó rất nhanh lại ra ngoài, tới thẳng phủ đệ của Lý Khôn. Trình Nguyên sau khi vào Lý phủ, Triển Chiêu cũng nhảy qua tường, lặng lẽ đột nhập. Nhưng mà, hắn sắp tới chỗ Trình Nguyên gặp Lý Khôn, lại bị một người ngăn cản.
Người kia, cầm trong tay một thanh đại đao, hai tay ôm ngực, đứng thẳng tắp trên mái nhà, ngăn chặn đường đi của Triển Chiêu. Một thân màu đen, ngay cả khăn quấn trên đầu cũng thuần màu đen. Mặt không chút thay đổi, mắt như hàn băng, thẳng tắp nhìn chằm chằm Triển Chiêu, một thân sát khí, khiến người ta không rét mà run.
"Nam hiệp Triển Chiêu."
"Đúng là tại hạ." Triển Chiêu đứng cách hắn vài bước, thong dong đáp.
"Nơi này không phải chỗ các hạ nên đến, các hạ mời trở về.” Biểu tình của người nọ, thật giống bị đóng băng, lúc nói chuyện, ngay cả khóe mắt cũng không động.
"Nơi hậu nhân của Nghiêm Ba Đao có thể tới, vì sao Triển Chiêu không thể?” Triển Chiêu nhìn hắn mỉm cười.
Người nọ giống như không đoán được Triển Chiêu biết thân phận của hắn, ngừng lại một chút mới nói: “Nếu các hạ cố ý muốn vào, trước hết phải hỏi qua đao trên tay ta."
"Nghiêm gia ở Liêu Đông tạo phúc cho quê nhà, rất có tiếng tăm, ngươi là hậu nhân Nghiêm gia, vì sao lại trợ Trụ vi ngược, bán mạng cho người như Lý Khôn? Đây thật sự là làm nhục thanh danh của Nghiêm gia.” Sau khi tra ra Nghiêm Đông là hậu nhân của Nghiêm Ba Đao, Triển Chiêu đối với người này đặc biệt lưu tâm, hắn biết người này làm Hiểu Vân bị thương, cũng biết hắn vì Lý Khôn làm không ít chuyện xấu. Nhưng mà, hắn vẫn cảm thấy, hậu nhân của Nghiêm Ba Đao, sẽ không làm ra chuyện không có thiên lý, giúp người làm ác.
Lúc này, biểu tình của Nghiêm Đông biến hóa vi diệu, không còn lạnh băng như trước nữa, ánh mắt hắn nhìn Triển Chiêu, mang theo lửa giận, mà lửa giận này, chính là vì Triển Chiêu.
"Nghiêm Đông ta làm việc, tuyệt không bôi nhọ gia phong, về việc này, ngày sau ta tất sẽ cho người trong thiên hạ một công đạo. Hôm nay, mời các hạ về trước. Nghiêm mỗ luôn kính trọng các hạ, không muốn làm kẻ địch của các hạ. Nhưng mà, nếu các hạ cố ý muốn xông vào, chớ trách Nghiêm mỗ không lưu tình."
Triển Chiêu thấy vậy biết không thể thuận lợi tiếp cận Trình Nguyên cùng Lý Khôn, không dây dưa nữa, xoay người rời đi. Trước khi đi, hắn còn thâm ý đưa mắt nhìn Nghiêm Đông. Nghiêm Đông, Triển mỗ tin ngươi một lần, ngày sau nếu ngươi không thể đưa ra lý do hợp lý, Triển mỗ tất sẽ không tha cho ngươi.
Hiểu Vân vừa từ phòng đi ra, thấy Đinh Nguyệt Hoa một mình ngồi trong sân, than thở ngắm một đóa hoa, một bộ ai oán, vì thế tiến lên bắt chuyện.
"Nguyệt Hoa, đóa hoa đẹp như vậy, bị ngươi chà đạp thật đáng tiếc."
Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu nhìn Hiểu Vân, sau đó lại cúi đầu, nhìn đài hoa đã trụi lủi, thở dài bất đắc dĩ nói: “Hoa dù đẹp, nếu không có ai thưởng thức, thật là uổng phí. Bị ta hái cũng vậy thôi."
Nghe khẩu khí rất giống oán phụ của Đinh Nguyệt Hoa, Hiểu Vân không cần nghĩ cũng biết, phiền não của nàng khẳng định là vì Bạch Ngọc Đường: “Ngũ ca lại làm gì ngươi?"
Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu nhìn Hiểu Vân, vẻ mặt "Rõ ràng như vậy sao?”. Hiểu Vân cười cười: “Thiếu nữ hoài xuân, ngươi trừ bỏ Ngũ ca, còn có chuyện gì có thể phiền lòng nữa chứ."
"Ôi... Tiểu Ngũ ca không cho ta đi cùng hắn. Hiểu Vân, ngươi nói ta có phải không đủ xinh đẹp không, vì sao Tiểu Ngũ ca không thích ta?” Hai ngày trước, Hiểu Vân sau khi khôi phục nữ trang, Đinh Nguyệt Hoa mới biết thì ra nàng là nữ tử, hơn nữa là thê tử của Triển Chiêu. Đinh Nguyệt Hoa là một người hào sảng, mà Hiểu Vân cũng không câu nệ tiểu tiết, hai người ở gần nhau, rất nhanh chóng gọi thẳng tên nhau.
Hiểu Vân thấy nàng thật sự phiền não, nở nụ cười nói: “Ngũ ca ra ngoài phá án, không cho ngươi xem cũng là bình thường. Ngươi đi cùng làm gì? Hơn nữa, hắn cũng lo ngươi gặp phải nguy hiểm."
"Ta có thể giúp hắn tra án mà! Hơn nữa ta có võ công, gặp nguy hiểm gì chứ! Hắn không phải lo lắng cho ta, hắn chính là không muốn ta đi cùng hắn, không muốn nhìn thấy ta mà thôi.” Đinh Nguyệt Hoa nói xong bĩu môi.
"Nguyệt Hoa..." Hiểu Vân không đồng ý lắc đầu: "Nếu Ngũ Ca thật sự chán ghét ngươi, hắn sẽ không để ý tới ngươi, làm sao hắn có thể để ngươi từ Khai Phong phủ truy tới tận đây? Còn để ngươi ở lại?"
"Đó là vì Cẩm Đường ca ca dặn hắn chăm sóc ta.” Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi phản bác.
"Bạch Cẩm Đường bảo Ngũ ca chiếu cố ngươi, vì sao?” Hiểu Vân nhướn mi, thì ra giữa bọn họ còn có chuyện này.
"Bởi vì, bởi vì Cẩm Đường ca ca cùng cha mẹ ta đều muốn ta cùng Ngũ ca… thành thân.” Cho dù là một cô nương khí phách, nói tới việc hôn nhân của mình, vẫn đỏ mặt thẹn thùng, ngay cả một cô nương tưởng như tùy tiện thiếu căn cơ như Đinh Nguyệt Hoa cũng không ngoại lệ, hai chữ cuối cùng, so với muỗi lớn hơn không bao nhiêu.
"Nguyệt Hoa, ngươi là vì Bạch Cẩm Đường cùng cha mẹ ngươi muốn các ngươi thành thân mà đi theo Ngũ ca sao?” Nếu chỉ vì hai bên gia đình muốn kết thân, Đinh Nguyệt Hoa phải đau khổ theo đuổi Bạch Ngọc Đường, vậy nàng thật đáng thương, dù sao nữ hài tử ở tuổi này, đối với chuyện tình cảm còn rất mông lung. Có điều, nghĩ vậy, Hiểu Vân lại lập tức nghĩ tới, nếu Đinh Nguyệt Hoa không phải thật sự thích Bạch Ngọc Đường, kết quả ép buộc qua lại lại coi trọng Triển Chiêu, vậy không phải nàng gặp phiền toái lớn sao? Có điều, nàng còn chưa kịp lo lắng bao lâu, Đinh Nguyệt Hoa rất nhanh đã phủ nhận.
"Đương nhiên không phải!" Lúc nói lời này, Đinh Nguyệt Hoa thiếu chút nhảy dựng lên: “Ta thật sự thích Tiểu Ngũ ca, từ lúc còn nhỏ đã thích rồi. Lúc còn nhỏ, Tiểu Ngũ ca từng nói, muốn ta khi lớn lên sẽ làm nương tử của hắn, ta luôn chờ tới ngày lớn lên. Nhưng mà… Nhưng mà ta lớn rồi, Tiểu ngũ ca lại không muốn ta làm nương tử của hắn nữa. Hắn nói, đó là lời nói bậy lúc nhỏ, không tính. Nhưng mà, ta đã đợi lâu như vậy, suy nghĩ lâu như vậy rồi."
"..." Nghe đến đây, Hiểu Vân nhịn không được sinh ra cảm khái. Khi còn nhỏ, thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư; lúc lớn rồi, chẳng lẽ ngược lại không còn tình cảm trước kia sao?
"Vì sao Tiểu ngũ ca hiện tại không cần ta nữa?"
"Nguyệt Hoa, ta cảm thấy, ngươi đối với Ngũ Ca mà nói, là sự tồn tại vô cùng đặc biệt, ở trong lòng hắn chắc chắn có vị trí của ngươi, các ngươi từng có thời thơ ấu tốt đẹp, ngươi nhớ rõ, hắn chắc chắn cũng nhớ rõ. Hơn nữa, theo ý ta, hắn vẫn rất chăm sóc ngươi, rất nhường nhịn ngươi. Bạch Ngọc Đường mà ta biết, sẽ không nhường nhịn ai như vậy. Ngươi cũng biết tính cách của hắn, không sợ trời không sợ đất, ghét nhất bị người ta quấn lấy. Mặc dù hắn có lúc thấy ngươi phiền phức, nhưng lại vẫn cho ngươi đi theo. Cho nên, ta nghĩ, có thể là hắn để ý ngươi, nhưng chính hắn cũng không biết đấy thôi."
"Thật sao?" Hiểu Vân nói một hồi, làm nhãn tình Đinh Nguyệt Hoa sáng lên, quét sạch vẻ lo lắng vừa rồi.
"Ừ." Hiểu Vân gật đầu, "Cho nên ngươi đừng nổi giận, tiếp tục kiên trì, như vậy mới có cơ hội nhận được hạnh phúc."
"Được! Ta sẽ tiếp tục kiên trì, cho dù hắn hiện tại không thích ta, ta cũng phải bám cho đến khi hắn thích ta mới thôi.” Chẳng qua mới vài giây, Đinh Nguyệt Hoa đã phấn chấn tinh thần, “Ta đi nấu canh, đợi chút nữa Tiểu ngũ ca trở lại uống.” Nói xong, Đinh Nguyệt Hoa hấp tấp bỏ đi.
Nhìn bộ dáng hăng hái của Đinh Nguyệt Hoa, Hiểu Vân nở nụ cười. Đây mới là Đinh Nguyệt Hoa hoạt bát đáng yêu. Có điều, trong một góc khác, lại nhiễm một chút chua chát. Bởi vì nàng không thể phủ nhận, nàng cổ vũ Đinh Nguyệt Hoa, không chỉ bởi vì bọn họ, mà vì tư tâm. Nàng sợ có một ngày, thế giới đột nhiên thay đổi. Nếu Đinh Nguyệt Hoa gả cho Bạch Ngọc Đường, nàng sẽ không cần lo lắng nàng ấy cướp Triển Chiêu của mình. Đột nhiên nàng cảm thấy mình thật đáng khinh, vì tư tâm của bản thân mà nói những lời này. Nếu Bạch Ngọc Đường thật sự không tiếp nhận Đinh Nguyệt Hoa, vậy chẳng phải nàng đã đẩy nàng ấy hãm càng sâu sao? Nàng có chút thống hận bản thân mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...