Phần 5: Chương 7
_______
7.
Dưới đài giọng hát nhẹ nhàng lướt qua như dòng suối, Cố Độ kéo tay của ta mãi không buông, như là sợ ta chạy mất.
Hắn hiếm khi như vậy, trong lòng ta chẳng biết sao thấy hơi áy náy, cho dù việc ta không thấy có ấn tượng gì với hắn thật sự không thể trách ta.
Cố Độ rót cho ta chén trà, ta liền nắm lấy cổ tay hắn rồi ừng ực uống hai ngụm để sưởi ấm.
Hương trà ngập tràn trong gian nhỏ, xuyên qua làn hơi nóng mù mịt, gương mặt hắn dịu dàng.
“Vậy rốt cuộc chàng là ai chứ?” Ta hỏi.
Cố Độ tập trung suy nghĩ sắp xếp lại từ ngữ một hồi, lại kể cho ta một câu chuyện.
Có thể sánh với chuyện cũ của A Tùy.
Cố lão phu nhân sấm rền gió cuốn, sắp xếp xong thân phận cho cháu gái nhỏ, đương nhiên cũng sẽ không bỏ quên cháu đích tôn.
Bà ấy lặng lẽ đưa Cố Độ trở về trong tộc Võ Nghĩa, sắp xếp xong thân phận ở dòng bên, để cho hắn ở đó học vỡ lòng.
Lúc đó Cố Độ mới tám tuổi, tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng đã học được rất nhiều.
Tộc Võ Nghĩa không có gì hay ho để học, tộc trưởng đã nhét hắn vào tộc học của hàng xóm Đường thị.
Võ Nghĩa Đường thị nổi danh như nhau.
Vừa ra tướng quân, cũng ra quan văn, tộc học bồi dưỡng ra rất nhiều tiến sĩ.
Cố Độ lấy thân phận đệ tử chi thứ của Cố thị vào tộc học của Đường thị, đương nhiên là sẽ bị xa lánh.
Trẻ con ấy, không phải ai cũng tính bản thiện, thường thường là cha mẹ làm gương, soi ra được một mặt khác của nâng cao đạp thấp.
Cố Độ đã chịu rất nhiều ức hiếp.
Nhưng hắn từ nhỏ đã là người có tính tình nhẫn nhịn.
Nói dễ nghe chính là mưu định rồi động, nói khó nghe chính là kìm nén đến chết.
Tuy rằng tuổi hắn còn nhỏ, lại biết trong nhà xảy ra biến cố gì, biết vì sao mẫu thân rơi lệ, vì sao tổ mẫu đưa hắn đến quê nhà đã mười mấy năm chưa từng quay về.
Hắn bị bắt nạt, cũng không tố hay oán.
Bởi vì hắn không muốn gây thêm phiền phức cho người nhà.
Hắn chịu đựng, nhẫn nhịn rất lâu, cho đến khi có một tiểu cô nương đến đây học.
Tiểu cô nương cũng không phải họ Đường, lại vô cùng được sủng ái.
Nàng là con gái của cô nương Đường gia, phụ thân nay là Trạng nguyên, cả nhà nổi bật vô cùng.
Tiểu cô nương gọi là Tiểu Chu, tính cách giống mẫu thân, dũng cảm lại bá đạo; tính cách cũng giống phụ thân, chính trực mà thiện lương.
Nói tóm lại, nàng không nhìn được việc khi dễ người yếu.
Cố Độ lúc nhỏ trắng như ngọc, đẹp vô cùng, cô nương Tiểu Chu trời sinh nhan khống đương nhiên là không thể không làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Rõ ràng bản thân vẫn còn là một đứa trẻ bé xíu, lực đấm người cũng chỉ như vậy thôi.
Chỗ ngồi của Cố Độ là hàng cuối, bị mấy người cao to ở hàng trên chắn không còn kẽ hở.
Nàng liền chuyển đồ của hắn đến kế bên nàng, chống má cười tủm tỉm với hắn.
Phu tử nói muốn lấy tấu chương gì đó ra xem, nàng rõ ràng ngay cả từ cũng chưa biết hết, lại hỏi ca ca phụ thân đưa sách vở đến cho hắn xem.
Phu tử nhìn ra hắn là một người có năng lực nhất cũng là người siêng năng nhất, nên quan tâm hắn cũng nhiều hơn.
Dần dần, không còn ai ăn hiếp hắn nữa.
Dù sao, mấy tên vô liêm sỉ Đường gia còn nhờ cậy việc chép bài tập của Cố Tử An đấy.
Cứ như vậy, sự thiên vị của nàng đối với hắn khiến hắn nhận được sự thiên vị của nhiều người hơn.
Tiểu Chu bá đạo, rất đáng yêu.
Đó vẫn là mùa thu, gió vừa thổi, lá rụng liền phủ kín sàn nhà một màu xanh xám.
Tiểu Chu đến muộn, xách theo làn váy lao đến hàng đầu tiên trước mặt phu tử, xán lạn cười với phu tử, lộ ra mấy cái răng trắng như hạt gạo, ngốc đến mức đáng yêu, thật sự khiến người ta không nỡ trách móc nặng nề.
Phu tử trừng mắt nhìn nàng một cái, nói khi nào ngươi nghiêm túc được như Cố Tử An thì tốt rồi.
Nàng lắc đầu nói: "Ai da phu tử con là nữ hài tử mà, mẫu thân con nói, nếu nữ hài tử mà thông minh hơn phu quân, vậy thì sẽ làm tổn thương trái tim phu quân đấy."
Chính là lúc đó, hắn biết được hóa ra Tiểu Chu đã đính ước từ bé rồi, là lão đại của Triệu gia ở kinh thành.
Cũng chính khi đó, hắn từ trong lúc ngón tay không hiểu sao lại siết chặt mà cảm nhận được, cái gì gọi là ghen tị, cái gì gọi là thích.
Không lâu sau Tiểu Chu trở về kinh, trước khi đi còn rất luyến tiếc hắn.
Hai mắt hồng hồng rồi kéo tay hắn: “Cố Tử An Cố Tử An, ngươi sẽ nhớ ra chứ?”
Hắn trầm mặc nhìn ống tay áo bị nàng nắm đến nhăn nheo.
Một lúc lâu sau mới đáp một tiếng: “Sẽ nhớ.”
Là lời thề trịnh trọng của thiếu niên nho nhỏ.
Vì vậy tiểu cô nương hai mắt cũng đẫm lệ rưng rưng nói: “Cố Tử An Cố Tử An, ta nhất định sẽ không quên ngươi đâu.”
Hắn nhớ nàng rất lâu, rất lâu.
Từ tám tuổi nhớ đến mười tám tuổi, sau này còn muốn nhớ đến tám mươi tuổi.
Nhưng tên lừa đảo nhỏ này, vậy mà lại có thể dễ dàng quên hắn như vậy.
Thật sự khiến người ra, không cam tâm chút nào.
“Chàng...” Ta ngẩng đầu, có lẽ biểu cảm hơi ngu ngốc: “Chàng chính là Cố Tử An à?”
Mắt hắn sáng rực lên: “Nàng còn nhớ Cố Tử An không?”
Uầy.
Ta rất thành thật mà lắc đầu: “Không nhớ rõ, nhưng mà mẫu thân ta từng kể, lúc nhỏ ta là tiểu khốn nạn đàn áp nhân dân, chỉ đối xử dịu dàng với một tiểu nam hài được ngoại tổ gia Võ Nghĩa nhận về, còn luôn chạy theo người ta.”
Ta chống đầu cười, vậy mà còn có hơi nhớ nhung bá vương Tiểu Chu trong miệng mẫu thân.
“Mẫu thân nói ta là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quả thật có hơi mất mặt, mùa xuân năm thứ hai liền mang ta trở về kinh thành.
Có điều, khi đó ta mới bốn năm tuổi, thật sự là không có ấn tượng gì.
Nếu muốn nói...”
Vẻ mặt Cố Độ có chút chờ mong, hỏi: “Nàng còn có ấn tượng gì?”
Hai mắt ta cong cong cười, lớn tiếng nói: “Củ ấu của Võ Nghĩa thật sự rất ham ăn đó!”
Ngay lập tức, Cố Độ nhìn có vẻ muốn đánh người.
Ta liền ôm lấy thắt lưng hắn, canh chuẩn thời gian vuốt lông.
“Nhưng mà ta rất vui đấy, hóa ra chúng ta đã biết nhau sớm như vậy.
Hóa ra chàng thật sự thích ta, mà không phải chỉ là thích thê tử của chàng.”
Cố Độ rõ ràng có hơi ngốc, có lẽ không ngờ rằng ta sẽ đột nhiên ôm ấp yêu thương.
Nhưng hắn vẫn rất nhanh ôm lấy ta, vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu ta.
Mùi trầm hương vương vấn nơi chóp mũi ta.
Sau đó hắn dừng một lát, âm thanh hơi trầm.
“Thích thê tử của ta mà thôi? Lúc trước ta đối tốt với nàng, nàng vẫn cảm thấy chỉ là xuất phát từ lễ nghĩa à?”
Ồ, đắc ý quên mình rồi, lỡ miệng rồi.
Ta lặng lẽ chôn mặt vào vạt áo hắn, lại nhớ đến những băn khoăn trằn trọc hồi mới đầu.
“Suy cho cùng, trên thế giới này làm gì có việc tốt nào vô duyên vô cớ đâu?”
Ví như ta, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nghĩ sẽ gả cho tên Triệu Hoành Chi kia, gã cũng đối xử với ta rất tốt, thường tặng ta củ ấu, chim anh vũ, trân châu mã não.
Nhưng gã đối tốt với ta, là hy vọng ta đối xử tốt với Oản Oản của gã.
Đúng, Oản Oản chính là ngựa gầy Dương Châu đó, biết đàn tỳ bà, dung mạo xinh đẹp, thái độ dịu dàng.
Ta ở trên sông Hệ Liễu gặp được nàng ta, thuyền nhỏ nhẹ nhàng lắc lư, nàng ta rõ ràng đang đứng rất vững, lại lôi tay áo của ta ngã xuống sông.
Lúc nàng ta thấy ta, trong ánh mắt cất giấu oán hận sâu đậm.
Không lâu sau, liền có người truyền ra việc ta ghen tị lại không nết na.
Khương Tiểu Chu ta, gia thế hiển hách, tài mạo song toàn, nhưng trong một đêm đó liền theo mây bay vào trong bùn lầy.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà thanh danh của ta lại được xây nên từ những lời đồn đại.
Dựa vào cái gì giữa nam nữ xảy ra chút chuyện thì sẽ là lỗi do nữ nhân.
Dựa vào cái gì mà ngươi, Triệu Hoành Chi phải bày ra mưu kế để vu hại ta?
Ta dùng một cước đá văng cửa Triệu gia, xách tóc của Triệu Hoành Chi, để cho từng cái tin đồn hắn bêu xấu ta lúc trước thành sự thật.
Không nết na?
Vậy thì chờ bị ta đánh đi.
Không hiền dịu?
Vậy ta ném trân châu mã não lên mặt gã.
Tên ngốc Triệu Hoành Chi kia gấp gáp gào thét tìm phụ mẫu gã muốn bội ước sợ chậm một chút thì dấu bàn tay trên mặt biến mất.
Mẫu thân ta mang theo nhân chứng vật chứng đến Triệu phủ mắng gã, tát Oản Oản mười mấy cái bạt tai, tát cô nương ai oán thành đầu heo, sau đó vứt ra một câu: “Người nhà các ngươi mắt mù lại ngu xuẩn, quả thật không xứng với thứ tốt đẹp.”
Bà ấy xé giấy hôn thú, ta đã không còn liên quan gì đến Triệu gia nữa.
Ngươi xem, ta từng vô duyên vô cớ nhận được điều tốt.
Nhưng phần tốt đẹp này lại cất giấu độc, điên cuồng, chỉ muốn dồn ta vào chỗ chết.
Ta bị rắn cắn nên sợ, không dám lại tin tưởng phần chân tình nào.
Vành mắt của ta chậm rãi đỏ lên, có lẽ là nước mắt chảy ra rồi, không sao cả, dù sao có thể chà lên y phục của Cố Độ.
Cố Độ im lặng hồi lâu, rồi ôm chặt lấy ta.
Ta cứ giấu mặt ở trong bạch y của hắn như vậy, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ai, Khương Tiểu Chu, ngươi cũng thật vô dụng.
Ta vừa nghĩ, vừa đau khổ vô cùng.
Không phải vì tên ngốc họ Triệu kia, là vì Cố Độ.
Thật sự vô cùng có lỗi, bởi vì một tên ngu ngốc, ta nghi ngờ chân tình của chàng.
Tất cả việc này vốn không nên như thế, chân tình của chàng hẳn là nên được hồi báo bởi phần thật tâm không hề giữ lại.
Thật sự là, vô cùng có lỗi.
Khúc hí dưới đài có lẽ đã hát đến đoạn kết,sau khi than trời than đất, thanh y chỉ nhẹ giọng một cái, giống như cánh diều, đu đưa.
“Không hận hoa ấy bay hết, chỉ cầu trời thương xót, một núi tiễn, một núi đi.”
Cố Độ nâng cằm ta lên, vươn tay lau sạch nước mắt lem nhem của ta.
Một lúc lâu sau, cảm thán một tiếng: “Nàng ấy.”
Là không biết làm thế nào.
Ta nức nở nói: “Cuối cùng chàng cũng phát hiện ta không phải là một thê tử tốt rồi đúng không?”
Hắn lắc đầu, cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng của ta, vỗ vỗ lưng ta hệt như đang dỗ dành đứa trẻ.
Nhỏ giọng nói bên tai ta: “Nàng rất tốt, là do ta bắt bẻ.”
- Còn nữa -.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...