Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Từ khi Bùi Tự rời khỏi nhà trọ đến nay đã hơn mười mấy ngày rồi Thẩm Du Tu không nhìn thấy hắn.
Ngược lại cũng không thể trách Bùi Tự được, thật sự là Thẩm Du Tu quá nhiều việc, vẫn chưa có kinh nghiệm nhiều.
Không phải là họp bàn chuyện phát triển hợp tác với Tưởng Nghiêu và Tạ Tuấn thì là đi công tác ở thành phố B.
Công ty nhỏ ở thành phố B là Thẩm Du Tu đồng sáng lập với Khưu Dương – một người bạn từ thời đại học của cậu, tính đến bây giờ đã hoạt động được ba năm, vẫn chậm rãi đi đúng hướng.
Tuy hầu hết những hoạt động đều được người bạn kia xử lý, nhưng một số vấn đề quan hệ chính trị vẫn phải do Thẩm Du Tu tự mình chạy.
Gần đây công ty nhỏ cuối cùng cũng nhận được một đơn đặt hàng lớn, Thẩm Du Tu thuận lợi giành được cho nên đã chọn một căn hộ cao tầng ở thành phố B để ở tạm trong một tuần tới để tiện liên lạc trao đổi.
Mãi đến khi xảy ra chuyện mới nhờ người đặt vé máy bay bay trở về.
“Buổi trưa gọi xong đã đi liền như thế, cậu lo lắng lắm sao?”
Khưu Dương là người ở thành phố B, anh ta đưa Thẩm Du Tu đến sân bay, xe đi đường vòng tránh nơi đô thị đông nghịt người, tuy Khưu Dương chỉ hơn Thẩm Du Tu một tuổi nhưng trông chững chạc và thận trọng hơn, năng lực hay kinh nghiệm cũng rất tốt.
Từ trước đến nay, Thẩm Du Tu đều luôn tín nhiệm, tin tưởng người bạn này, huống hồ từ khi còn học đại học đã chọn cùng nhau khởi nghiệp, cho nên Thẩm Du Tu không hề giấu diếm, “Người ở nhà quá đẹp nên rời đi lâu quá tôi không an tâm.”
Khưu Dương cười ra tiếng, vừa lắc đầu vừa mắng, “Tôi đang là cẩu độc thân đấy, cậu đừng có làm cái vẻ mặt như vậy, đồ bất lương.”
Thẩm Du Tu một chút cũng không ngại, “Ghen tị thì mau chóng tìm một người đi, làm tôi sau này đến nhà cậu uống trà cũng không được ấy.”
“Bớt khoa trương đi, đừng nháo nữa.” Khưu Dương cười nói, “Nói một chút về người kia đi, tôi muốn hỏi cậu mấy lần rồi đấy, thấy cậu cứ rút vào góc phòng nói chuyện điện thoại suốt.”
“Bạn trai gọi à?” Khưu Dương nghiêng mặt đoán, “Thế nào? Không dẫn đi gặp chút hả?”
Ngày hôm nay nắng hơi gắt, trên sống mũi Thẩm Du Tu đeo một cái kính râm, che khuất đôi mắt kia đi, thế nhưng khóe miệng vẫn nhẹ nhàng câu lên, đưa tay chỉnh chỉnh lại tóc mái, gió thổi nhẹ qua cửa kính, khoảng nửa phút sau, Thẩm Du Tu đáp: “Sẽ cân nhắc.”
“Cân nhắc?” Khưu Dương vội vàng hỏi lại, “Sẽ gặp thôi.
Cậu ta đẹp trai không? Nhìn thế nào? Để cậu nguyện ý dỗ vui vẻ thế này cơ.”
“Gặp cậu ấy?” Thẩm Du Tu trượt mắt kính xuống một chút, liếc Khưu Dương hỏi, “Này lão Khưu, không phải cậu thích phụ nữ à?”
“Hỏi cũng không được nữa hả? Cậu về với bảo bối của cậu luôn đi.” Khâu Dương dừng xe, nhấn mở khóa rồi cười nói, “Tôi chỉ hứng thú với phụ nữ đẹp.”
Thẩm Du Tu đắc ý ngâm nga khúc hát, “Đi.” Thẩm Du Tu cầm cặp* lên, vung tay rồi quay đầu đi về phía sân bay.
*cặp ở đây mang nghĩ cặp làm việc kiểu đựng tài liệu các thứ
Từ thành phố B về thành phố A cũng không xa lắm, đi khoảng một giờ đã có thể đến nơi rồi, Thẩm Du Tu xuống máy bay, còn chưa kịp gửi tin nhắn trả lời Bùi Tự thì đã nhận được tin nhắn từ trợ lý, nói đang đợi ở bãi đậu xe.
Thẩm Du Tu lên xe, đang chuẩn bị gọi điện cho Bùi Tự thì lại nhận được tin nhắn từ đối tác, chuyện là đêm nay có một buổi tiệc rượu, đang chờ cậu đến.
Hơn nửa tháng không gặp Bùi Tự, đêm nay Thẩm Du Tu thật sự không muốn ra ngoài.
Thế nhưng cuộc hẹn này vì công việc ở thành phố B của cậu mà bị trì hoãn vài lần rồi, bây giờ cũng ngại nên không tiện từ chối, chỉ có thể mỉm cười đồng ý.
Cậu cúp điện thoại, thấy Bùi Tự nhắn tối nay sẽ đến, ngẫm lại lại muốn chạy đua với thời gian, giành giựt từng giây từng phút để gặp được người ta, gọi kêu hắn đợi tan tiệc thì lái xe đến đón.
Dường như Bùi Tự cũng đang chờ tin nhắn của Thẩm Du Tu, chưa đến một phút đã ngoan ngoãn trả lời “Được”.
–
Buổi tiệc rượu được tổ chức ở một nơi rất xa hoa, mười giờ, Bùi Tự lái xe vào bãi đậu xe, đứng dựa vào cửa xe hút thuốc.
Đợi khoảng vài phút đã thấy Thẩm Du Tu cùng với vài người đi ra, cậu chậm rãi bước từng bước về phía Bùi Tự trên con đường còn đọng lại những vũng nước sau cơn mưa.
Đêm nay cậu uống không ít, vừa ra khỏi quán đã ói, nhờ vậy mà cũng tỉnh táo lên một chút.
Bùi Tự nhìn cậu bước đến hơi loạng choạng, nhanh chóng đi đến trước mặt giữ người lại, “Uống nhiều vậy?”
“Ừm” Giọng nói Thẩm Du Tu rất nhỏ, mặt cũng nóng bừng, theo bản năng mà dụi trán vào vai Bùi Tự, “Khó chịu, về nhà đi.”
Như ánh trăng an tĩnh soi sáng trên bầu trời cao, Bùi Tự đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Du Tu, như động viên lại như không phải.
Động tác kia không dùng lực gì nhiều, chỉ là có chút rắn chắc, vững vàng, khiến Thẩm Du Tu cuối cùng cũng cảm nhận được hai người không còn cách xa nhau vạn dặm nữa.
Bụng vẫn cồn cào như sóng dồn dập nơi biển cả, thế nhưng trong lòng lại như một mặt hồ tĩnh lặng.
Sau khi về đến căn hộ, Bùi Tự rót một ly nước ấm rồi đẩy đến trước mặt Thẩm Du Tu.
Thẩm Du Tu uống hết nửa cốc, ban nãy chỉ mãi uống rượu, bây giờ có chút đói, kêu Bùi Tự đi làm bữa khuya.
Bùi Tự cất ly nước, đi đến bên tủ lạnh, mở lửa nấu ăn.
Thẩm Du Tu rất thích nhìn dáng vẻ bận rộn của hắn, vui vẻ không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, lê thân thể mệt mỏi nằm vật ra cái bàn ăn bằng đá cẩm thạch ngáp một cái ngồi chờ bữa tối.
Đã quá muộn rồi cho nên Bùi Tự chỉ làm một tô mì, khẩu phần không quá nhiều, Thẩm Du Tu uống rượu cả đem, vị giác cũng không quá nhạy.
Trái lại, ăn mì với nước dùng* không ngờ mùi vị cũng rất ngon.
*Nguyên gốc: 清汤: nước luộc thịt.
Bùi Tự ngồi một bên, cũng không hỏi những ngày này cậu làm những gì, nhưng bát mì ấm áp đến tận tim gan, Thẩm Du Tu chủ động nói và câu, “Thời gian gần đây tôi bận rộn bên công ty ở thành phố B.”
Hắn lấy tay trái chống cằm, húp cạn nữa thìa mì còn lại, uể oải nói: “Lần sau tôi đưa cậu đi”
Bùi Tự chưa từng đến thành phố B nhưng cũng biết đó là một thành phố gần biển, cảnh quan và du lịch phát triển mạnh hơn cả thành phố A.
Gần đây, vì nhiều lý do mà hắn biết được nhiều hơn về công việc của Thẩm Du Tu, nhưng lại không biết rằng những ngày này cậu đến thành phố B, còn phải mất một thời gian để quản lý công ty ở đó.
Không nghe thấy Bùi Tự phản đối, Thẩm Du Tu biết người kia đã ngầm đồng ý, khuấy đều phần mì còn thừa trong bát, chậm rãi nói: “Khí hậu ở đấy rất tốt, rất thích hợp để làm việc.
Tôi có vài người bạn đang làm ăn ở đấy…”
Sau đó Thẩm Du Tu không nói tiếp nữa, Bùi Tự chờ cậu nói tiếp nhưng dường như Thẩm Du Tu có chút do dự, trên mặt bỗng nóng lên, đỏ ửng như lúc gặp nhau ở bãi đậu xe, chẳng qua Thẩm Du Tu đã nhanh chóng bình thường trở lại.
Cậu hỏi ngược lại rồi yên tĩnh nhìn Bùi Tự, “Em gái cậu tốt nghiệp rồi hả?”
Bùi Tự ngừng một chút, liếc đôi mắt hơi nghi ngờ của mình nhìn Thẩm Du Tu.
“Sau này, cậu và con bé có dự tính gì chưa?” Thẩm Du Tu dùng ngữ khí quan tâm hỏi Bùi Tự, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Sau này”
“Em ấy đi du học nước ngoài rồi.” Bùi Tự đáp, tầm mắt giao với người đang ngồi đối diện, mơ hồ chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc Thẩm Du Tu muốn hỏi cái gì, chẳng mấy chốc đầu ngón tay đang gõ nhẹ lên thành ly, qua loa bổ sung nói, “Tôi không có dự tính gì cả.”
Thẩm Tu Du nhìn ra được, cuộc đời Bùi Tự bị vùi dập trong vũng bùn lầy, không có quá nhiều hy vọng hay tham vọng gì khác, điều mà cậu mong đợi nhất lại liên quan đến Bùi Tự.
Hắn tựa một đoá hoa được Thẩm Du Tu vớt ra từ vũng bùn lầy, liều mạng khiến cho cây hoa này trở nên sạch sẽ, ấm áp, tránh khỏi mưa to gió lớn, tựa như bản thân cậu cũng đang vùng vẫy thoát khỏi vũng bùn lầy kia.
Thẩm Du Tu đứng dậy, kéo tay hắn đi về phía phòng ngủ, nằm yên trên giường, không làm gì cả, giọng nói pha chút giọng mũi nói, “Ồ, không có dự tính gì, định làm bảo vệ suốt đời?”
“Nếu không thì làm gì.” Bùi Tự ôn hoà nhã nhặn, không chống đối gì chỉ đơn thuần nhỏ giọng đáp.
Hắn nằm lên chiếc gối mềm, tắt đèn, lỡ tay ấn vào hai nút điều khiển, rèm cửa sổ đang đóng một nửa bỗng được kéo lên.
Ánh sáng nhu hoà chiếu lên gương mặt xinh đẹp ấy, tựa như một cây gỗ linh sam yên lặng trong tuyết.
Thẩm Du Tu mê mẫn nhìn gương mặt đấy mấy giây, trở mình gối lên cánh tay của chính mình, nằm ngửa ra nói, “Tôi ngược lại khá thích thành phố B.
Thời tiết tốt hơn so với thành phố A, trời luôn trong lành, mùa đông cũng không âm u lạnh lẽo.”
“Ba mẹ của tôi là người ở đó.” Thẩm Tu Du nhắm mắt lại tựa như đang bàn bạc với một Utopia trong mơ.
*Utopia: Utopia, là một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt.
Thuật ngữ “Utopia” lần đầu tiên được Sir Thomas More sử dụng trong cuốn sách cùng tên “Utopia” của ông trong đó miêu tả mô hình xã hội trên một hòn đảo giả tưởng ở Đại Tây Dương.
Bùi Tự ừ một tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe mấy câu Thẩm Tu Du miêu tả.
Thẩm Tu Du bắt lấy cánh tay hắn, ngón trỏ và ngón cái quấn quýt với nhau, tựa hồ như cố ý giữ chặt một chút, lại không siết lại, chỉ thuận thế cầm cổ tay của hắn, bước đến ngồi lên người Bùi Tự, ” Không muốn đổi việc làm à.”
Nửa người của Thẩm Du Tu nghiêm ngặt chắn ánh trăng, Bùi Tự không động đậy trong màn đêm, tay hắn bắt lấy cổ tay cậu.
Ngón cái uyển chuyển yên tĩnh vuốt ve tĩnh mạch trên làn da cổ tay, nhàn nhạt đáp “Ví dụ như?”
“Ví dụ như?” Thẩm Du Tu chớp chớp đôi mắt đen một cái, giơ bàn tay đang nắm chặt lấy tay Bùi Tự, đưa lên môi hôn một cái rồi nói, “Làm tài xế hoặc là trợ lý cho ông chủ Thẩm ở thành phố B.”
Editor: Huhu chương này nó bị lỗi xuống dòng nên mọi người thông cảm giúp tui nha!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...