Diệp Nhiên tiến vào hàn thất đã được ba tháng, sau khi Diệp Minh Hàn thanh dư độc xong, đã lệnh cho Phi Dương hảo hảo kiểm tra Diệp Nhiên, để tránh lưu lại di chứng gì đó.
Phi Dương một bên bắt mạch của Diệp Nhiên, một bên nhỏ giọng nói thầm.
“Ta là độc y ai, ta chỉ biết dụng độc, cũng không phải đại phu a.”
Nhưng vẫn khẳng định với Diệp Minh Hàn, Thiếu chủ thân thể không có gì đáng ngại.
Diệp Minh Hàn lúc này mới yên lòng, chuyển Diệp Nhiên lại cho Liễu Mộng, khẽ chạm vào khuôn mặt ấm áp nhỏ nhắn của Diệp Nhiên, mới xoay người đi.
Liễu Mộng kéo vạt áo xuống, Diệp Nhiên nghiêng đầu qua một bên, nhắm chặt cái miệng nhỏ nhắn lại.
Liễu Mộng nghĩ y không đói bụng, liền chỉnh lại y phục, nhẹ nhàng cất tiếng hát, hống y đi vào giấc ngủ.
Nhưng khi thái dương dần xuống núi, Liễu Mộng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Thiếu chủ đã một ngày chưa uống sữa, hiện tại mắt lại nữa tỉnh nữa mê, hoàn toàn không giống như đang ngủ.
Liễu Mộng với tay chạm nhẹ vào trán Diệp Nhiên, không có nóng nha.
“Thiếu chủ, không đói bụng sao? Sao lại không chịu ăn gì?”Hài tử nhỏ như vậy, không có khả năng không đói bụng, vậy...... rốt cuộc là vì sao mà không chịu ăn thứ gì cả?
Diệp Nhiên nhìn nàng, ôn nhu cười, nhưng môi thì vẫn mím chặt.
Liễu Mộng hơi bối rối, ôm Diệp Nhiên chạy đến phòng nghị sự của Diệp Minh Hàn. Đã không còn bộ dáng dịu dàng như thường ngày, mà trên gương mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Chỉ hy vọng này hài tử nhỏ bé này, không xảy tra chuyện gì thì tốt rồi.
Tiêu Tuấn đang báo cáo gì đó trong phòng, đột nhiên hạ nhân báo, nói Liễu Mộng cầu kiến.
Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn, là có phải thiếu chủ đã xảy ra chuyện gì hay không?
Hắn còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, người ngồi trên chủ vị đã ra đến cửa, đứng ở bên ngoài.
Diệp Minh Hàn ánh mắt bình tĩnh nhìn hài tử nhó bé im lặng trong lòng Liễu Mộng, ôm lấy, cẩn thận xem xét, nhưng cũng không thấy điều gì bất ổn, hàn khí trên thân mới giảm xuống một chút.
“Chuyện gì?”Mắt tựa hàn băng, hệt như có thể khiến mọi vật đông lại, chăm chú nhìn Liễu Mộng,
Trong nháy mắt như bị bỏ xuống hầm băng, Liễu Mộng thấy toàn thân như bị đông lại, sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy.
Nhớ lại nguyên nhân mình đến, có gắng chống đỡ thân thể lung lay sắp ngã của mình.
“Cung chủ, Thiếu chủ đã một ngày cũng không ăn uống gì cả......”
Vừa nói xong, hàn khí lại tăng lên, thân thể vốn nhu nhược của nàng sao có thể chống lại sự đối đãi như thế, run rẩy không ngừng, cũng không biết là vì bị dọa, hay là vì lạnh.
“Đi xuống.”Vung tay lên, Liễu Mộng cảm giác thân thể mình nhẹ hẳn ra, lo lắng nhìn thoáng qua Diệp Nhiên, hành lễ, lo lắng mà lui ra.
Có Cung chủ ở đây, Thiếu chủ chắc chắn sẽ không sao.
“Đi gọi Phi Dương đến.”Lạnh giọng phân phó Tiêu Tuấn đang đứng một bên, Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên xoay người vào trong phòng.
“Vâng.”Tiêu Tuấn chắp tay, cũng hơi lo lắng nhìn thoáng qua hài đồng nho nhỏ kia, lui ra, đóng lại cửa phòng.
Hy vọng Thiếu chủ không có việc gì thì tốt rồi, hắn cũng rất thích hài tử im lặng kia nha.
“Vì sao không muốn ăn uống?”
Diệp Minh Hàn ngồi, ôm lấy Diệp Nhiên, nhìn đôi mắt đen bóng kia, mặt không chút thay đổi hỏi.
Nhưng khi nhìn kỹ, đôi mắt băng hàn kia đã thoáng hiện lên thản nhiên lo lắng, không muốn bị người khác nhìn thấy.
Diệp Nhiên chỉ nhìn hắn như vậy, tất nhiên cũng phát hiện sự ưu tư chợt lóe lên trong đáy mắt hắn, trong lòng thấy ấm áp, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc lắc cái đầu nho nhỏ.
Thân thể y hiện tại đã có thể chấp nhận một vài loại thức ăn lỏng, tất nhiên là không muốn tiếp tục uống sữa.
Nhưng bất hạnh thay y không thể nói chuyện, nên đâu thể nói ra chuyện này.
Kỳ thật cũng không phải là không thể, mà là không muốn, tuy rằng không thật sự là một anh hài(*), nhưng y cũng không muốn bản thân đột ngột nói chuyện như vậy.
Nhưng...... Một tia chần chờ hiện lên nơi đáy mắt, hiện tại, có nên mở miệng hay không đây? Y cũng không muốn thấy hắn quá mức lo lắng cho y.
“Vì sao?”Diệp Minh Hàn tất nhiên đã nhìn thấy sự chần chờ nơi đáy mặt y, chính là vẫn chấp nhất hỏi.
Mặc kệ như thế nào, thân thể của y là quan trọng nhất, cho nên, phải cho hắn một cái đáp án.
“Ngũ...... Ngô...... Kì...... Niết...... ( ta không muốn uống sữa nữa)”môi nhõ khẽ giương, cố hết sức nói xong những lời không rõ ràng kia.
Lời nói của y mơ hồ không rõ, gương mặt nho nhỏ của Diệp Nhiên cũng nhăn nhó lại, quả thật là quá sức a, quả nhiên là mở miệng hơi sớm sao?
Diệp Minh Hàn ngẩn ra, đáy mắt chợt lóe lên kinh hỉ rồi lại vụt tắt, “Ngươi có thể nói?”Thanh âm lại mang theo một chút hàn khí.
Vì sao Liễu Mộng chưa từng báo chuyện này? Đáy mắt sát khí thoáng hiện, hàn khí trên thân càng nặng thêm.
Hắn không thích bị người khác lừa gạt!!
Diệp Nhiên bị hàn khí lạnh băng trên người hắn làm sửng sốt, lúc phản ứng lại, mới biết hắn đang trút giận lên Liễu Mộng, liền nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Nàng...... Không...... Biết......”Nói thật chậm, nhưng cũng cố gắng khiến thanh âm rõ ràng hơn.
Liễu Mộng tuy rằng cũng thường hay dạy y nói chuyện, nhưng y cũng chưa từng mở miệng trước mặt nàng.
Hiểu được ý của y, thu lại hàn khí trên thân, Diệp Minh Hàn vẫn hơi mặt nhăn mày nhíu.
“Vì sao không ăn uống?”
“Ta không muốn...... tiếp tục...... uống sữa.”Thanh âm nhu nhu mềm mại, không quá liền mạch, nhưng cũng rất kiên quyết.
“Hảo.”Nhìn thấy đôi mắt đen bóng của y hiện lên kiên quyết, Diệp Minh Hàn không chút do dự, liền gật đầu đáp ứng.
Về phần y không uống sữa mà uống cái gì khác, hắn cũng không quan tâm.
“Cung chủ, ta đến đây, Cung chủ xảy ra chuyện gì?”
Người chưa tới, tiếng đã tới trước, Phi Dương vẫn một thân đỏ thẫm, như một trận gió tạt vào đại sảnh, lập tức đã vọt đến bên cạnh Diệp Minh Hàn.
Diệp Minh Hàn không hề động đậy, khẽ nhấc đầu, chỉ dùng một đôi mắt như hàn băng nhìn hắn, liền chuyển mắt nhìn chăm chú vào vị trí ban đầu.
Tiêu Tuấn cũng lách người tiến vào, kéo Phi Dương lui về phía sau vài bước, mới hướng Diệp Minh Hàn chắp tay.
“Cung chủ”
Xoay người kéo qua Phi Dương vẻ mặt đang tràn đầy bất mãn, bất đắc dĩ nói: “Phi Dương, không phải Cung chủ, là Thiếu chủ.”
Người này, luôn hấp tấp như vậy, chưa nghe người ta nói hết đã chạy tới đây.
“Cái gì nha, làm ta sợ muốn chết, ta còn nghĩ không biết Cung chủ đã xảy ra chuyện gì a?”
Vỗ vỗ ngực bản thân, Phi Dương lộ ra vẻ mặt như thế hắn mới vừa thoát được một tai nạn chết người.
An Thành tên đó lúc đi đã từng nói, nếu lúc không có tên đó ở đây, Cung chủ ra lại chuyện gì, trở về nhất định sẽ lột da hắn, hắn lại không đánh lại tên đó nga, thật là...... Hoàn hảo...... Hoàn hảo......
“Y không sao.”Còn không đợi Phi Dương tiến lên xem xét, Diệp Minh Hàn đã lên tiếng ngăn lại.
“Nhưng vừa mới......”Tiêu Tuấn hướng ánh mắt lo lắng về phía đôi mắt đen bóng trong lòng Diệp Minh Hàn, nhìn thấy đối phương cười yên tâm, trong nháy mắt đã hiểu ra.
Hắn sao lại thế được chứ? Lo lắng nhất cho Thiếu chủ chính là Cung chủ, Cung chủ đã nói không sao, vậy Thiếu chủ tuyệt đối sẽ không sao.
“Lúc nãy có chuyện gì vậy?”Phi Dương vẻ mặt hảo mơ hồ hỏi.
Tiêu Tuấn nói có việc, Cung chủ nói không có việc gì, vậy rốt cuộc là có hay không có việc gì a?
“Vô phương, Tiêu Tuấn, an bài Liễu Mộng làm chuyện khác, Thiếu chủ về sau không cần nãi nương nữa. Mặt khác, về sau chuẫn bị thức ăn choThiếu chủ.”
Diệp Minh Hàn thản nhiên phân phó, lại nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hai người.
“Không rõ?” Thanh âm lạnh lùng, đã mang theo một ít hàn khí.
“Vâng.”Tiêu Tuấn đáp.
“Vì sao a? Sao Cung chủ biết tiểu...... Thiếu chủ cần gì a? Lại nói, Thiếu chủ không uống sữa thì uống cái gì a?”
May mắn hắn thu lại nhanh, nếu để Cung chủ nghe được hắn gọi tiểu quỷ, còn không tặng cho hắn một chưởng mới là lạ.
Nghe thấy Phi Dương không biết sống chết mà nói như vậy, Tiêu Tuấn phản ứng đầu tiên chính là đau đầu, phản ứng thứ hai là lo lắng.
Nhìn về phía Cung chủ, quả nhiên, hàn khí bốn phía.
“Là y tự nói, về phần những chuyện khác, ngươi đang hỏi bổn tọa sao?”Khuôn mặt như đang kết băng, trong lời nói của Diệp Minh Hàn mang theo sát khí.
“Ngạch...... Thật xin lỗi Cung chủ, thuộc hạ lần sau không dám nữa.”
Phi Dương vội quỳ xuống đất, hận không thể cắn đầu lười của mình, luôn nói nhanh hơn nghĩ, không chừng có một ngày hắn sẽ bị Cung chủ tặng cho một chưởng a.
Tiêu Tuấn đứng một bên lắc đầu xem, hối hận a.
Diệp Nhiên vươn tay giật nhẹ tay áo Diệp Minh Hàn, thấy đối phương cúi đầu nhìn hắn, liền lắc đầu.
Y thật thích cái người nhanh mồm nhanh miệng này, nhưng y không biết mình đắc tội với người đó lúc nào, mà khiến đối phương không thích y.
“Đi ra ngoài.”Diệp Minh Hàn vung tay áo, xoay người, không thèm liếc người nọ một cái.
“Vâng.”Phi Dương đứng dậy một bên bước ra ngoài, một bên vỗ nhẹ ngực, hoàn hảo, mạng nhỏ của hắn vẫn an toàn.
Bất quá, không nghĩ tiểu quỷ kia đã vô cùng thông minh, mà nay còn có thể nói chuyện a, lại còn giúp hắn cầu tình. Quên đi, Lăng Uyển Nhi là Lăng Uyển Nhi, y là y, hắn quyết định về sau sẽ thích y.
Bởi vậy có thể thấy được, Phi Dương đích thật là một người vô cùng đơn thuần, bởi vì Lăng Uyển Nhi hạ độc mà trút giận lên Diệp Nhiên, lại vì một ân tình nho nhỏ của Diệp Nhiên mà thích đối phương, quả nhiên là ân oán rõ ràng.
“Ngươi cũng lui ra, gọi Liễu Mộng tới.”
Diệp Minh Hàn đối với Tiêu Tuấn vẫn đang đứng lặng một bên phân phó.
“Vâng.”Tiêu Tuấn đối Diệp Nhiên cười cười, chắp tay lui ra.
“Ngươi hai ngày tiếp theo sẽ vẫn do Liễu Mộng chăm sóc, Ảnh......”Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên tựa nửa người vào lòng mình, cho hắn nhìn thấy một cái bóng mờ nơi góc phòng.
“Ảnh, hắn là Diệp Nhiên, về sau chính là chủ nhân của ngươi.”
Diệp Nhiên khẽ quay đầu, nhìn về phía người y đang tựa vào, là ý gì?
“Hắn là Ảnh, chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân, Nhiên nhi, lệnh hắn lui xuống đi.”Diệp Minh Hàn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Diệp Nhiên, cũng không giải thích gì cả.
“Đi xuống.”Thanh âm xuất ra, bóng mờ liền tiêu tán.
Diệp Minh Hàn chuyển y ra trước mặt mình, nhìn thẵng vào đôi mắt đang nghi hoặc kia nói: “Lúc ta không ở cạnh sẽ do Ảnh bảo hộ ngươi, có việc gì cứ phân phó Tiêu Tuấn.”
“Ngươi đi đâu?”Không biết vì sao, nghe thấy hắn phải đi, trong lòng lại có vài phần mất mác, y cũng không ngờ bản thân lại dựa vào hắn nhiều như vậy? Đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?
“Tuân theo sư mệnh, đi dự ước hẹn năm năm, năm ngày sau sẽ quay về.”Diệp Minh Hàn ôm chặt thân thể nho nhỏ kia, cảm thụ sự ấm áp kia, cố gắng áp đi sự không muốn từ tận đáy lòng mình, nếu có thể, thật muốn không đi.
“Ân, phụ thân...... đi đường cẩn thận.”Chẳng qua là ra ngoài vài ngày, người này không ngờ đã an bài tốt hết mọi thứ, đáy lòng có chút cảm động.
Diệp Minh Hàn, hắn là một hảo phụ thân.
“...... Ân......”Sau một sự im lặng thật lâu, là thanh âm trầm thấp của Diệp Minh Hàn, cũng không nói thêm gì, chỉ ôm lấy hài tử nhỏ bé kia, tựa vào trên vai, cọ vào gò má y vài lần, ấm áp tiếp xúc với lạnh lẻo.
Giờ khắc này, nghe được tiếng băng tan từ đáy lòng ai đó.
Giờ khắc này, Diệp Minh Hàn cảm thấy mình vạn phần may mắn.
May mắn thời gian hắn trúng độc lâu như vậy, cho Lăng Uyển Nhi có cơ hội sinh hạ hài tử cùng hắn huyết mạch tương liên này, may mắn vào cái lúc hắn sắp ra tay đó, phát hiện ra y bất phàm, cho hắn hiện tại có thể ôm hài tử này.
Hoàn hảo...... Thật sự hoàn hảo...... Hoàn hảo ngươi còn sống!
Chú giải:
(*) Anh hài: trẻ mới sinh
Hết đệ nhất quyển – Khai khẩu thuyết thoại [Mở miệng nói chuyện]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...