“Khấu khấu” tiếng đập cửa vang lên.
“Cung chủ.”
“Tiến vào.”
Phi Dương bưng khay vào trong, cung thị phía sau cũng lập tức tiến vào thu thập.
“Cung chủ nội thương chưa lành, ngày hôm qua lại không ăn gì, thuộc hạ đã cho người chuẩn bị dược thiện, Cung chủ ăn một chút đi.”
“Ân, đặt xuống đi.”
Thấy Diệp Minh Hàn không lập tức cự tuyệt, Phi Dương tâm thả lỏng vài phần.
“Cung chủ nên thừa dịp còn nóng mà ăn, thuộc hạ cáo lui.”
Nhìn khay được đặt trên bàn, Diệp Minh Hàn xoay người chuẩn bị mặc kệ, nhưng ánh mắt lướt qua người nằm ngủ trên giường, nghĩ nghĩ, vẫn là đến cạnh bàn ngồi xuống.
Tuy rằng không thấy đói, nhưng hắn không muốn sau khi Nhiên nhi sẽ không vui.
Ăn một ít, liền phân phó nhân thu thập.
Diệp Minh Hàn tiếp tục ngồi bên giường, nhìn người nọ xuất thần.
“Cung chủ, dược của Thiếu chủ đã muốn nấu xong, hiện tại có cần mang lên không?”
Thiệu Hoa ở ngoài cửa hỏi, Diệp Minh Hàn đang chuẩn bị mở miệng lại bị người đoạt trước.
“Không cần, đi xuống gọi Dạ Hạo Thiên đến cho ta.”
Tiêu Diêu Tán Nhân vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng, một thân bạch y xưa nay không nổi, chỉ là sắc mặt thâm trầm hơn xưa.
“Sư phó, Nhiên nhi y......”
“Ba.”
Diệp Minh Hàn vừa xoay người, đã hung hăng bị đánh một bạt tai.
Lực đạo thật lớn, làm Diệp Minh Hàn không hề phòng bị lảo đảo, khóe miệng tràn ra tơ máu.
“Ta đã nói với các ngươi thế nào? Ta muốn các ngươi bảo vệ y thật tốt, các ngươi bảo vệ người thành thế này đây sao?”
Tuy rằng đã tính đến y sẽ gặp phải kiếp nạn này, vẫn muốn giúp y tránh thoát, không ngờ vẫn không thể tránh được, hơn nữa...... còn là cái thứ chung đáng ghét đó.
Nhìn mặt Diệp Nhiên tái nhợt không còn chút máu, Tiêu Diêu chỉ thấy lửa giận không ngừng dâng trào.
Thế nhưng để người nọ chịu tra tấn nhiều như vậy, dù diệt thế giới này cũng không tính quá đáng.
“Minh Hàn tùy sư phó xử trí, nhưng xin sư phó hãy cứu Nhiên nhi trước đi!”
Diệp Minh Hàn”Bùm”Một tiếng quỳ trên đất, ánh mắt cầu xin nhìn Tiêu Diêu.
“Nếu ta nói, ta không cứu được, ngươi định làm thế nào?”
Tiêu Diêu Tán Nhân ngồi bên mép giường, lạnh lùng nhìn Diệp Minh Hàn.
Chiếu cố người đến nước này, muốn ông cứu đơn giản vậy sao? Không có cửa đâu!
“Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta bồi hắn!”
Hy vọng cuối cùng trong lòng đã bị nghiền nát, đôi mắt thăm thẳm của Diệp Minh Hàn đầy mất mát.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Dạ Hạo Thiên mang theo vài phần gấp gáp, nhìn thấy Tiêu Diêu Tán Nhân trong nháy mắt nhãn tình sáng lên.
“Sư phó......”
“Ba.”
Dạ Hạo Thiên cũng bị hung hăng tặng cho một bạt tai.
“Nhìn chuyện tốt ngươi làm mà xem, ta nói rồi, ngươi muốn chơi thế nào cũng được, nhưng ngươi tuyệt không thể để y xảy ra việc gì, cam đoan của ngươi để ở đâu?”
Tiêu Diêu Tán Nhân vốn ngồi trên giường nháy mắt liền đứng trước mặt Dạ Hạo Thiên, ánh mắt nghiêm nghị mang theo vài phần sát ý.
Nếu không phải người nọ để ý hắn, kẻ không biết nghe lời như hắn đã sớm bị ông gạt bỏ.
“Hạo Thiên biết sai rồi, thỉnh sư phó bớt giận.”
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy sư phó phát giận, Dạ Hạo Thiên trong lòng tràn đầy ấy náy.
“Hừ, ngươi sai rồi? Y nếu xảy ra chuyện gì, ngươi có một vạn cái mạng cũng không đủ bồi thường, nếu còn có lần sau, ngươi mang cả thiên hạ chôn cùng y!”
Tiêu Diêu Tán Nhân vung tay lên, trừ bỏ Diệp Minh Hàn cùng Diệp Nhiên, tất cả mọi người đã bị đẩy ta ngoài cửa.
” Xin lỗi sư phó!”
Dạ Hạo Thiên quỳ trước cửa, cúi đầu, lòng đầy chua sót.
Nhìn thấy Diệp Minh Hàn đã gắt gao ôm Diệp Nhiên vào trong lòng, mặt chứa đầy tịch mịch, Tiêu Diêu bất đắc dĩ thở dài.
“Phải nhớ kỹ lần giáo huấn này, nếu lại có lần sau, ngươi cùng y sẽ không còn duyên phận nữa. Đừng nói cái gì cùng trời cuối đất, lại còn lần sau, lên trời xuống đất ngươi cũng vĩnh viễn cũng không gặp được y!”
“Sư phó??......”
Diệp Minh Hàn ngẩng đầu, trong mắt ngập tràn vui sướng.
“Ý của sư phó là..... Nhiên nhi có thể cứu?”
“Ân, ta sao có thể để y chết dễ như vậy? Tuy rằng phiền toái chút, nhưng...... Ai, ai bảo ta thiếu y làm gì?”
Tiêu Diêu Tán Nhân thở dài nhìn Diệp Nhiên, ánh mắt lại thật xa xăm, như đang muốn xuyên qua y nhìn tới một người nào đó.
Hơi thất thần một lúc, Tiêu Diêu Tán Nhân ngẩng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Minh Hàn.
“Phải nhớ kỹ lời sư phó nói, tuyệt đối không cần có lần sau!”
“Vâng, Minh Hàn nhớ kỹ, Minh Hàn tuyệt sẽ không để y xảy ra chuyện gì nữa! Nếu trái lời thề, Minh Hàn sẽ hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh!”
Nhìn Tiêu Diêu Tán Nhân, Diệp Minh Hàn thận trọng thề.
Hắn cùng y, đã không còn có thể thêm một lần nữa!
Cho nên, cũng tuyệt đối không có lần sau.
“Tốt lắm tốt lắm, ta không bảo ngươi thề, về sau chú ý một chút thì được rồi, đi ra ngoài, vi sư sẽ giúp y khử chung, cho người bảo vệ căn phòng này, ai cũng không được vào quấy rầy.”
“Vâng”
Thấy Diệp Minh Hàn ra khỏi phòng đóng cửa lại, Tiêu Diêu Tán Nhân quay đầu, nhìn Diệp Nhiên ngủ say, mắt ẩn ẩn áy náy.
Nhưng áy này của ông không phải nhằm vào Diệp Nhiên.
” Xin lỗi Thánh Quân, Tiêu Diêu làm thế này này là chuyện bất đắc dĩ, Thánh Quân biết Tiêu Diêu luôn ham chơi, nên cũng chẳng bao giờ trách tội, lần này, Thánh Quân cũng tha thứ cho Tiêu Diêu đi! Ngày khác, thánh quân hồi vị, Tiêu Diêu sẽ dập đầu bồi tội với Thánh Quân sau!”
Thu lại tâm thần, đầu ngón tay điểm nhẹ trán Diệp Nhiên.
“Nhiên nhi, nên tỉnh.”
Diệp Nhiên chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt mê mang, khi hơi chút thanh tỉnh, lập tức mắt đầy tiếu ý.
“Sư phó!”
“Còn sư phó đây, ngươi nói xem, sư phó cho ngươi học nhiều như vậy ngươi đã học được những gì? Để người ta dễ dàng ám toán mình như vậy, nói ra đi sư phó còn ngại dọa người! Ta sao lại thu một đồ đệ ngốc như ngươi chứ!”
Tiêu Diêu Tán Nhân lắc đầu, một bộ trẻ con không thể dạy.
” Xin lỗi sư phó, là đồ nhi chủ quan.”
Diệp Nhiên cố ngồi dậy, trên mặt mang theo vài phần áy náy.
Chỉ vì y chủ quan, mà khiến phụ thân, sư huynh, sư phó vì y lao tâm lao lực......
” Xin lỗi sư phó cái gì nha? Người ngươi cần xin lỗi chính là bản thân ngươi, nhìn xem, bây giờ chịu tội rồi đó! Về sau làm việc cần phải nhìn xa hơn, sư phó cứu được ngươi nhất thời, lại không cứu được ngươi cả đời! Còn có lần sau, phụ thân cùng sư huynh ngươi sẽ tự sát để tạ tội a!”
Tiêu Diêu xoa trán than nhẹ, mắt đầy bất đắc dĩ.
Xem nhiều sách như vậy vẫn còn chưa đủ sao? Ngươi không phải đã nhìn quen hắc ám trong thế gian sao? Vì sao đến phiên mình, lại quên mất chứ?
“Chuyện lần này là đồ nhi sai, sư phó không cần giận chó đánh mèo phụ thân cùng sư huynh, bọn họ đã vì Nhiên nhi mà chịu khổ rất nhiều.”
Sư huynh đã trúng phụ thân một chưởng, mà phụ thân......
Diệp Nhiên cắn môi, vẻ mặt tự trách cùng bất an.
Sư phó quá mức thiên vị y, nếu vì vậy mà giận chó đánh mèo phụ thân cùng sư huynh......
“Được rồi được rồi, bản thân đã nửa chết nửa sống, còn muốn vì bọn họ cầu tình a! Yên tâm đi, hiện tại thế sự rất loạn, sư phó vẫn biết đúng mực, không làm gì quá đáng đâu! Bất quá, lần sau ngươi nếu gặp chuyện không may, thì không nhất định......”
Tiêu Diêu Tán Nhân mang theo vài phần uy hiếp cười.
“Cám ơn sư phó, đồ nhi về sau nhất định sẽ cẩn thận.”
Rốt cục yên lòng, Diệp Nhiên ôn hòa cười nhẹ.
“Được rồi, sư phó hiện tại bắt đầu giúp ngươi bạt chung, ăn cái này, sau đó ôm giữ vững tâm thần, năm thần về một.”
Nhận đan dược Tiêu Diêu Tán Nhân đưa đến ăn vào, Diệp Nhiên ngồi xếp bằng, chiếu Tiêu Diêu Tán Nhân phân phó mà làm, tâm thần trống rỗng.
———————————————————————————————————————————————————————-
Hết đệ nhất quyển – cơn giận của Tiêu Diêu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...