Du Nhiên Mạt Thế

Người của tiểu đội Lôi Thần bị sắp xếp thành hai người một gian, tuy phòng không lớn nhưng dù là chim sẻ ngũ tạng lại đầy đủ, còn có cung cấp nước ấm cùng thiết bị tắm rửa. Bốn phòng có một phòng khách chung, Lỵ Địch Á mặt không chút thay đổi nói, “Xin không cần rời phòng nơi nơi đi loạn, nếu không sẽ bị cho là người lạ xâm nhập.” Một thời gian không gặp, Lỵ Địch Á nói chuyện có trật tự rõ ràng, có điều diễm cảm càng giống như khúc gỗ, đã không còn linh động mỵ hoặc như ngày mới quen, Lâm Phàm thầm nghĩ đáng tiếc.

“Ngươi dẫn ta đi sang bên bà nội đi, ta đã lâu không gặp, rất nhớ.” Thấy Lỵ Đich Á gật đầu, hẳn đã được ông nội cho phép, Lâm Phàm hướng đám người Lôi Khê dặn dò, “Các ngươi nghỉ ngơi trước, chờ ta trở lại.” Trong giọng tràn đầy ý ám chỉ.

Lôi Khê đương nhiên nghe ra ý tứ của Lâm Phàm, chỉ bọn hắn trước án binh bất động, hắn sẽ đi tìm hiểu thông tin trước, “Được, vậy ngươi sớm trở lại, cực khổ nhiều ngày như vậy, chúng ta vẫn còn chờ tiệc lớn nữa đó.”

Lâm Phàm nghe vậy lòng thoải mái nhiều, Lôi Khê biểu hiện cho dù có như thế nào cũng kiên định ủng hộ hắn, có đồng đội, chồng như thế này rồi còn muốn đòi hỏi gì nữa, xoay người đối Lỵ Địch Á nói, “Đi thôi.”


Theo Lỵ Địch Á xuyên qua rất nhiều khu vực, Lâm Phàm dọc đường như kẻ nhà quê sợ hãi than, một căn cứ lớn như vậy, hơn nữa lại được xây trong dãy núi Himalaya đóng băng cứng rắn, thật không biết trước đây ông nội làm như thế nào mà được đến bước này, mặc kệ lập trường có ra sao, Lâm Phàm vẫn rất bội phục khả năng của ông nội.

“Tới, mời ngài vào, ta sẽ đợi bên ngoài, có việc cần gọi ta.” Lỵ Địch Á máy móc nói chuyện, không có một tia tình cảm nhân loại.

Lâm Phàm nhìn ra Lỵ Địch Á không thích hợp, nhưng hắn lúc này càng quan tâm người hắn gọi là “bà nội” kia, trong trí nhớ là một phụ nữ có khí chất cao nhã, bà lão mái tóc bàng bạc luôn ôn hòa nhìn mình, đôi mắt cơ trí ẩn chứa rất nhiều điều chưa nói hết.

Mở cửa, đập vào mắt không phải gian phòng tương tự phòng ngủ, mà là một gian phòng che kín dụng cụ phức tạp, ở giữa phòng trên bàn mổ nằm một người, Lâm Phàm nhẹ nhàng đi qua, “người” trên bàn mổ có hình dáng quen thuộc, mái tóc bạc, làn da có nhiều nếp nhăn, nhưng vẫn nhìn ra được trắng noãn; ngũ quan tường hòa, cằm hơi nhọn, có thể thấy được tuổi trẻ từng là tuyệt đại mỹ nhân.

“Bà nội…” Lâm Phàm không dám tin thấp giọng gọi, mặc dù đối phương thoạt nhìn so con người bình thường không khác, nhưng Lâm Phàm tuyệt đối không nhận nhầm, đối phương là một tang thi.

Không biết có phải do nghe được Lâm Phàm gọi hay không, bà lão hôn mê trên bàn mổ chậm rãi khôi phục lại ý thức, thân mình giật nhẹ, lại bị dây quấn trên bàn vây khốn, không thể có động tác quá lớn. Bà lão chậm rãi mở to mắt, đôi con ngươi màu bạc tinh khiết khiến người nhìn phải giật mình, thấy Lâm Phàm bên giường, bà lão giật giật miệng, thanh âm lại trực tiếp vang lên trong đầu Lâm Phàm, “Tiểu Phàm, ngươi rốt cuộc tới rồi.”


“Bà nội! Làm sao ngươi biến thành thế này?” Lâm Phàm chủ động cầm tay bà lão, cảm giác lạnh lẽo đâm vào làn da làm hắn không tự chủ được run rẩy.

Bà lão lật tay vỗ vỗ lưng hắn, “Bà nội chờ ngươi thật lâu, với điều kiện ngươi bình an trở về gặp ta, bà nội đã luôn cố gắng sống sót, nhưng bà mệt mỏi quá, sợ chính mình sắp không chống đỡ nổi nữa…”

“Bà nội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?” Lâm Phàm lòng lo lắng, nhưng không dám lớn tiếng, tựa như sợ quấy nhiễu đến lão nhân đã dùng gần hết khí lực mà chờ đợi này.

Bà nội Lâm Phàm lắc đầu, con mắt màu bạc lộ ra bi ai, “Nhìn khí tức trên người ngươi, quả nhiên đã đi lên con đường Tu Chân, kỳ thật Lâm gia đã từng là gia tộc huy hoàng trong giới Tu Chân đó.”


“Điều này ta biết, ta nhìn thấy bút ký của Uông Bình Huy, trước có hợp tác với ông nội.” Lâm Phàm gật đầu nói, đem những chuyện mình biết cho đối phương.

“Xem ra ngươi đã biết không ít chuyện, vậy được rồi, việc này bắt đầu từ lúc ngươi sinh ra.” Biểu cảm trên gương mặt bà lão dần mơ hồ, “Năm đó lúc ngươi sinh ra đã được phát hiện có linh căn có thể Tu Chân, ông nội của ngươi cao hứng lắm, hắn cả đời đều nghiên cứu phương diện này, cuối cùng đã có hy vọng chấn hưng Lâm gia. Nhưng theo ngươi trưởng thành, ông nội ngươi trở nên càng ngày càng không thích hợp, sau ta mới biết được nguyên lai hắn tìm được phương pháp có thể thay đổi thể chất nào đó, thông qua thủ đoạn y học đạt được thể chất Vĩnh Sinh (sống mãi) không kém gì người Tu Chân. Còn nhớ người tên Trần Nguyên kia không?”

Lâm Phàm gật gật đầu, hắn làm sao có thể quên người vừa là thầy vừa là bạn này chứ.

“Ông nội ngươi từ chỗ Trần Nguyên lấy được năng lượng kết tinh của cương thi lông đen thượng cổ, đồng thời hắn còn lấy mẫu xét nghiệm máu của ngươi cùng vài người có linh căn khác, cuối cùng hắn phát hiện dùng máu cháu trai mình có thể cho đến kết quả phù hợp loại thuốc điều chế nhất, mà chi thuốc thứ nhất kia bị ông nội ngươi bày kế tiêm vào người cháu trai đáng thương của Uông Bình Huy, đơn giản do Uông Tinh Nhận có thân thể thích hợp nhất để làm thí nghiệm.” (hóa ra Đại Hắc không phải tự nhiên bị bắt cóc, giờ đọc lại lần 2 mới để ý :


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận