Du Nhiên Mạt Thế

Tiếng bom nổ cùng tiếng súng bên ngoài nhỏ dần, tiếng kêu thảm thiết cũng chợt phát ra rồi biến mất, phỏng chừng tang thi nhiều lắm, nháy mắt con người đã bị chúng ăn sạch sẽ đi.

Người sống sót tại hầm trú ẩn vòng ngoài cùng này phần lớn đều có giá trị vũ lực tương đối cao, đáng tiếc trên mình có vết thương, vẻ mặt đều rất khó coi, cánh cửa lớn hầm trú này có thể kiên trì bảo vệ mọi người được bao lâu thì không ai biết, rõ ràng cơ hội sống sót ngay trước mắt, bọn hắn lại bị những người mình ra sức bảo hộ bỏ rơi.

Trữ Bằng đau lòng ôm Liên Vĩnh Phong, lại chỉ có thể sử dụng dị năng tinh thần hệ của mình giúp hắn triệt tiêu một chút sự khống chế của tang thi cao giai bên ngoài, nhưng hiệu quả cũng không lớn. Lâm Phàm cảm giác thật có lỗi, “Ngươi cần thứ gì để chữa trị thân thể?”

“Máu, thịt tươi…” Liên Vĩnh Phong khàn khàn nhỏ giọng nói, bên ngoài có ít nhất hai con tang thi cấp bậc cao hơn đang cố gắng khống chế hắn, hơn nữa thân thể bị thương, hắn cần máu thịt con người!

Tiểu đội Lôi Thần có chút khó xử, Trữ Bằng chủ động đưa cánh tay ra, “Phong ca, ngươi ăn đi.”


Liên Vĩnh Phong miễn cưỡng tươi cười, “Của ngươi không được, trên người ngươi có vật chất ta e ngại.” Lâm Phàm đoán hẳn là do hắn thường xuyên lấy thức ăn trong không gian cho mọi người ăn, nên cải thiện thể chất bọn họ luôn.

Có vài người tại hầm trú ẩn vòng ngoài cùng này bắt đầu bị biến dị thành tang thi, nhưng còn chưa phát ra công kích, đã bị người bên cạnh thoải mái giết chết. Thời gian dần trôi, số người may mắn sống sót càng ngày càng ít, nhưng có tiểu đội Lôi Thần vũ lực cường hãn ở đây, tình huống còn trong khống chế.

Tang thi bên ngoài đang không ngừng phá cửa, cũng không biết cánh cửa này trụ được bao lâu nữa. Lôi Khê vẫn luôn sờ soạng, bất ngờ đánh vào một khối gạch có thanh âm hơi khác lạ, Lôi Khê dừng lại chút, cùng Lâm Phàm bên cạnh trao đổi ánh mắt, sau đó cẩn thận tìm kiếm. Đột nhiên Lâm Phàm cũng không biết va chạm vào địa phương nào rồi, vách tường bên người xuất hiện một cái đường hầm!

Mọi người nhất thời sôi trào, vội vàng chen tới, người phía sau đẩy người phía trước muốn chui vào. Lôi Khê vội vàng đem Lâm Phàm kéo về một bên, phòng ngừa bị người khác va chạm. Lôi Khê không nhúc nhích, thành viên tiểu đội Lôi Thần cũng không hề động, mà Mộc Phong thì quyết định theo sát Lôi Khê, tự nhiên không đi lên tranh đoạt tiến vào thông đạo kỳ quái kia.

Chờ đến khi nơi này chỉ còn lại có tiểu đội Lôi Thần cùng huynh đệ Mộc Phong, Lôi Khê đột nhiên đem cửa thông đạo đóng lại, đi đến phía đối diện tìm kiếm sờ soạng, “Thông thường loại hầm trú ẩn toàn bộ bị bịt kín này thường lưu lại cửa đường hầm dự bị, có thể dễ dàng tìm được, để đi vào sâu bên trong hầm trú ẩn, là một thông đạo dùng để chạy trốn. Mà một đường hầm khác, lại dùng để đi sang mặt kia núi!” Người nhà Lôi Khê phần lớn là đi lính làm quân đội, bởi vậy biết một ít cơ mật quân sự, khi y nghe được an toàn khu cũng có thông đạo bí mật, liền đoán có phải hay không loại đường hầm đôi, hiện giờ xem ra bọn hắn cực kỳ may mắn, nếu như là quân khu cấp bậc cao hơn, kiểu đường hầm đôi này đã sớm bị loại bỏ.

Đoàn người tiến vào thông đạo không bao lâu, đại quân tang thi đã đem cửa lớn hầm trú ẩn vòng ngoài đẩy đổ, đường hầm đôi này có trang bị hệ thống mở cửa để ứng phó trường hợp cấp thiết, bị Lôi Khê hoàn toàn phá hỏng, bọn hắn cuối cùng cũng an toàn.

Trong đường hầm rất tối, mọi người chỉ có thể nối đuôi nhau sờ soạng đi lên từng chút một, phía trước Lâm Phàm là Đại Hắc, sau lưng là Nghiêm Hàn, mà đi đầu tiên chính là người quen thuộc đường hầm quân dụng Lôi Khê, nhưng đường hầm này quá mức hắc ám khiến tâm lý Lâm Phàm không thoải mái lắm, “Đại Hắc~”

Lâm Phàm sờ sờ mông Đại Hắc, muốn lôi đuôi Đại Hắc ra để nắm, không nghĩ tới bị đối phương quấn chặt từ bàn tay đến cả cánh tay, còn khiến Lâm Phàm lảo đảo chút, “Đại Hắc, đừng nháo, mau thả ta ra.”


Nhưng rất nhanh Lâm Phàm cảm thấy cảm xúc không đúng, quấn tay hắn không phải lông xù ấm áp, mà là lạnh lẽo ẩm ướt! Ngay sau đó lại có vài cành cây, đem mắt cá chân cùng khuỷu tay Lâm Phàm siết chặt, cả người bị áp lên vách tường, giang ra thành hình chữ đại.

Lâm Phàm giờ mới phát hiện, đám người Lôi Khê đều không thấy bóng dáng, mà hắn bất tri bất giác đi vào góc chết, hẳn là để mê muội quân địch a, Lâm Phàm không rõ vì sao mình sẽ đi vào đây, hắn không phải vẫn luôn theo sát Đại Hắc sao?

Bốp bốp hai phát, Lâm Phàm còn chưa kịp phản ứng, đã bị ăn hai cái tát, trong tay linh khí tụ tập, nheo mắt nhìn về phía đối diện, không có tùy tiện hành động.

Linh khí tụ lại đôi mắt khiến Lâm Phàm nhìn rõ ràng thân phận đối phương, “Mộc Hoa?!” Hắn không phải ngu dại sao? Mà một bên dùng cành cây trói chặt mình không phải là Mộc Phong dị năng giả thực vật hệ thì là ai!

“Giật mình sao? Ha ha ha!” Mộc Hoa hoàn toàn không còn ngu ngơ lúc trước cùng khí chất ôn hòa thời điểm mới gặp, cả người như tên thần kinh điên cuồng mà vặn vẹo, “Để bắt được ngươi, chúng ta đã phải mất không ít tâm tư, hơn nữa sợ bị tên tang thi làm phản kia phát hiện, còn phiền toái đại nhân Huyễn Cơ không ngừng phát động khống chế tinh thần nó.”

“Bắt ta làm gì ?” Lâm Phàm thật cẩn thận giật giật thân mình, đao lưng đen thu hồi trong không gian có thể tùy thời lấy ra công kích, miệng lại tiếp tục nói lời kích thích Mộc Hoa, hy vọng có thể moi thêm ít thông tin, “Chẳng lẽ ngươi ghen tỵ ta được Lôi Khê thích ?”


“Hừ, đừng tưởng ngươi nói những lời này ta sẽ mắc mưu, Mộc Hoa ta còn không phải loại cầm được không bỏ xuống được.” Mộc Hoa hoàn toàn không bị Lâm Phàm kích thích, tao nhã ngồi trên ghế đan bằng thực vật, “Muốn bắt ngươi cũng không phải ta, đến lúc thấy họ ngươi sẽ biết.”

“Ta tò mò các ngươi làm thế nào giấu diếm được mấy người Lôi Khê ? Không phiền giải thích nghi hoặc của ta chút.” Lâm Phàm cũng không sốt ruột, cùng đối phương tán gẫu giết thì giờ.

Những lời này tựa hồ động tới điểm kiêu ngạo của Mộc Hoa, “Đừng cho rằng ta không biết ngươi là dị năng giả, nhưng mà thế thì có sao, ta hiện tại cũng là dị năng giả, hơn nữa dị năng của ta còn là —— mê hoặc ! Lúc vào đường hầm không bao lâu, ca ca ta ngay tại trước ngươi cùng tên kêu Đại Hắc kia làm một người kết dây leo, rồi ta dùng dị năng của ta, làm bọn họ ngộ nhận đây là ngươi, sau đó hướng ngươi tới chỗ rẽ là xong, phỏng chừng lúc này bọn hắn cũng đã phát hiện đường hầm chỉ là cạm bẫy chuẩn bị cho bọn hắn.”

Lâm Phàm nghe xong nắm chặt tay, nhẫn nại xuống, phải tin tưởng thực lực đám Lôi Khê, sau tiếp tục cùng Mộc Hoa khách sáo, “Làm sao ngươi lại quen thuộc nơi này vậy ?” Huynh đệ họ Mộc này không phải người địa phương sinh sống tại thành Vũ Nghiên sao ?

“A ha ha !” Mộc Hoa cả người biến hóa thật lớn, tựa hồ cảm thấy vấn đề Lâm Phàm hỏi thực buồn cười, “Nhân loại a, nhược điểm lớn nhất không phải ở thể chất, mà là thích giết nhau, nơi này đại nhân đã sớm chú ý tới, những tư liệu ở đây đều đầy đủ hơn các nơi khác, ngươi cho là, tang thi thì không có đầu óc sao?” (ôi, chỉ vì một câu này mà mình phải mất 2 ngày để chiêm nghiệm = = Hai ngày đó, chỉ nghĩ về nó và chẳng thêm được phần edit nào, không biết tiếng cũng khổ ghê, và kết quả chiêm nghiệm ra cũng chẳng được cái méo mó gì :


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui