Du ngư

Khổng Tây Khai dẫn cô đi gặp gỡ bạn bè, biết cậu muốn cô hòa nhập với bạn bè của mình, cậu như vậy là muốn tốt cho cô, cho nên tuy rằng cô nghĩ việc tự giới thiệu bản thân là một chuyện cực kỳ ngu ngốc, nhưng vẫn đáp ứng cậu.

"Trương Án và Cao Hân thì cậu đã biết rồi. Thật ra, cũng không có nhiều người, đều là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu không cần phải căng thẳng, bọn họ rất tốt."
 
Cậu như đang trấn an các vận động viên sắp lên sàn đấu vậy.

"Lần đầu tiên tớ gặp các cậu, cảm giác không giống người tốt chút nào."
 
Cô đang đề cập đến thời điểm cô vừa đến Bắc Kinh, lần đi đón Cao Hân ở lớp học thêm.

“Hôm đó tổ chức sinh nhật, bọn họ đều uống rượu”
Bước vào một nhà hàng sang trọng, còn có một chiếc đèn rực rỡ chính giữa trần nhà.

"Tây Khai, tớ thật nhớ cậu nha."
 
Đột nhiên, một tên to lớn khỏe mạnh lao ra ôm chầm lấy Khổng Tây Khai, khiến cậu phải lùi lại vài bước. Nhìn thấy Chu Từ bên cạnh, cậu ta buông Khổng Tây Khai ra, quay sang cô chào hỏi:

 
"Cậu là Chu Từ sao? Chào cậu, tớ là Triệu Hàm."

"Xin chào."

"Mẹ kiếp, cậu phi lên người tớ làm gì? Nghĩ người tớ là sắt thép sao?"
 
Cậu thuận thế kéo Chu Từ ra sau lưng.

Sau đó, Tây Khai giới thiệu cô với những người khác.Tên thì cô không thể nhớ kỹ. Cô đi vào nhà vệ sinh. Một cô gái cũng đến để trang điểm, cô ấy còn hỏi cô có son môi không. Chu Từ cho cô ấy mượn thỏi son trong túi. Cô gái rất cao, diện mạo cũng rất đẹp, ánh mắt đầy ngạo khí, khiến Chu Từ thầm nghĩ có lẽ giây phút tiếp theo cô ấy sẽ nói gì đó đại loại như “Hãy tránh xa Tây Khai một chút!”.
 
Kết quả cô ấy chỉ hỏi Chu Từ: "Cô thích Stitch lắm sao?" Cô nàng chỉ vào chú gấu bông trên túi xách của cô.

Cô lắc đầu: "Bạn cùng phòng tặng tớ đấy."

"À, thật đáng tiếc, tớ cảm thấy nó rất đáng yêu."

Chu Từ trở lại phòng ăn, phát hiện trước mặt Tây Khai có một vài chai rượu đã rỗng, cậu nâng mắt lên nhìn cô, khiến cô nhớ đến đôi mắt long lanh ướt át của chú mèo con vừa chào đời.

"Cậu nghiện rượu sao?"

Cậu không nói lời nào, chỉ cười với cô. Sau đó, Chu Từ mới biết nguyên do cậu uống say, cũng không đùa giỡn nữa, chỉ đáp lại nụ cười của cậu.

Tiệc rượu cũng kết thúc, nơi này trở nên thật hỗn độn. Cậu đã không còn một chút tỉnh táo nào. Cậu đem cô xem thành cái cây vô tri, ôm cô muốn hôn. Cô lập tức né tránh, cuối cùng cũng kéo được cậu vào thang máy đưa lên lầu. Sau lại quay sang hỏi nhân viên phục vụ phòng nghỉ, rồi nhìn lên bảng giá. Cô thống khổ nghĩ tại sao người say không phải là cô cơ chứ?

Lảo đảo đưa cậu vào phòng, cánh cửa vừa đóng lại, cậu đè lên người cô, không phải hôn mà là gặm cô, hơi thở toàn mùi rượu khiến cô nhíu mày. Một lúc cậu chợt dừng lại rồi bất động. Cô hoài nghi cậu căn bản không say, chỉ là giả say làm loạn.


Cô mở nước, đẩy cậu vào bồn tắm, mặc kệ cậu sống chết trong đó.

Cậu bước ra với chiếc áo choàng tắm màu trắng, xoa đầu, ngoan ngoãn kéo chăn, nằm xuống giường, Chu Từ vẫn không thể nhịn được cười, thấy cậu trông như đã ngủ.

Cô tắm rửa xong đã là rạng sáng. Cô tắt đèn, xốc một bên chăn chui vào. Ai ngờ Khổng Tây Khai vẫn chưa ngủ, trên người tản ra mùi hương sữa tắm giống cô. Cậu đem mãnh thú nóng rực của mình đặt ở mông cô.

Bàn tay kéo chiếc áo choàng tắm của cô ra hai bên, cậu như một con báo đang tìm thức ăn, ngậm lấy bầu ngực non mềm của cô vui đùa.

Bàn tay nhấc một chân của cô lên, ngón tay đi vào lối đi bí mật của riêng cô, môi áp lên cánh môi đỏ mọng của cô. Chiếc lưỡi mang theo hương rượu dụ hoặc cô, chuốc say cô.

Màn mở đầu chưa được bao lâu, cô đã trở nên ướt đẫm, cậu chỉ thẳng lưng không có đi vào. Trong bóng tối không thể nhìn thấy bất kì đồ vật gì, chỉ có hơi thở nặng nề của cậu là chất xúc tác cho màn kiều diễm lúc này.

Đột nhiên cậu thúc mạnh liên tiếp vào nơi mềm mại kia của cô, không kỹ xảo, không nặng nhẹ, trực tiếp thúc vào, bàn tay nắm lấy hàm, ép cô há miệng, ngón tay thon dài luồn vào khuấy đảo bên trong.

"Chậm một chút... Cậu có nghe thấy không..."

Tất nhiên, cậu không thể nghe thấy, đột nhiên cậu rút vật kia ra. Lật úp người cô lại, miệng ngậm lấy môi cô, bên dưới tiếp tục đụng tới chỗ mềm mại nhất khiến đầu óc cô trống rỗng.

Không chỉ vậy, cậu còn nhấm nháp vành tai cô, khoái cảm đến quá mãnh liệt khiến cô không ngừng rên rỉ, rất nhanh đã đạt đến cao trào, nhiệt độ cơ thể ngày càng tăng cao, cậu càng trở nên thô bạo.


Tâm trí cô cũng rơi vào hỗn loạn, cô cảm thấy cơ thể mình không thể nào chịu đựng nổi nữa, mỗi cú nhấp của cậu làm bụng cô trướng đau đến gập người.

Thời điểm cô tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, bên dưới vẫn đang ngậm lấy cậu, toàn cảnh hỗn loạn cùng nhớp nháp. Còn kẻ thủ ác đêm qua vẫn đang ngủ, cô lập tức đập cậu một trận.

"Buổi sáng tốt lành." Cậu mở mắt thì thầm với cô.

"Bước xuống, đi mua thuốc tránh thai cho tớ, chuyện đó quan trọng đấy." Cô đá cậu khỏi giường.

Khi trở về, Chu Từ đã tắm xong, nuốt viên thuốc và ăn bữa sáng cậu mang về.

Bầu trời mùa đông màu xám, đặc biệt là khi nhìn từ trên cao xuống, mọi thứ ở Bắc Kinh đều màu xám.

Khổng Tây Khai đưa cô đến Chùa Hải Băng, hai bên đường dán câu đối đỏ và treo pháo rực rỡ. Năm mới lại đến rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận