Đủ ngọt

Sự yên tĩnh dài đằng đằng, khiến cho đèn cảm ứng ở khu vực trước cửa lặng lẽ tắt.

Hai bóng dáng trước tủ giày bị bóng đêm như mực dày im lặng nuốt chửng.

Giang Thuật qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần từ câu nói kia của Cố Tri Vi.

Nội tâm biến động khác thường, làm anh không thích ứng được.

Trong bóng tối im lặng, ông do dự rất lâu.

Dù sao thì, anh quen độc lập từ nhỏ rồi.

Từ hai tuổi rưỡi bắt đầu ngủ một mình, sau đó hai mươi hai năm, anh vẫn luôn ngủ một mình.

Điều quan trọng nhất là, Giang Thuật cũng không xác định được, Cố Tri Vi bảo anh ngủ với cô, là ngủ như thường, hay là…

Nghĩ đến đây, yết hầu Giang Thuật lại hơi ngứa ngáy, giọng nói trầm thấp phá vỡ căn phòng tịch mịch: “... Ngủ như thế nào?”

Anh dứt lời, đèn cảm ứng ở khu vực trước cửa lại sáng lên.

Cố Tri Vi tựa ở cổ anh, hô hấp đã đều đều, hồi lâu cũng không thấy trả lời.

Giang Thuật lẳng lặng đợi một lát, không thể nhận được phản hồi, thì chắc chắn Cố Tri Vi lại ngủ thiếp đi rồi.

Giang Thuật nghĩ, lời cô nói vừa rồi, chắc là lời khi say rượu.

Chỉ có điều, nghe giọng điệu vừa rồi Cố Tri Vi yêu cầu anh, dường như rất kiên quyết.

Ngay khi Giang Thuật đang trầm tư, Cố Tri Vi tựa vào vai anh ngủ nặng nề thở dài.

Dường như mơ thấy gì đó, cô muốn dán vào anh.

Khóe miệng cô giật giật, nói cái gì đó.

Khi hơi thở ấm áp phun ra quét qua da thịt Giang Thuật, mang theo một trận ngứa dày đặc.

Cũng chính vì vậy, Giang Thuật không suy nghĩ gì nữa.

Anh duy trì tư thế ngồi xổm khuỵu một đầu gối, bỏ luôn đi ý nghĩ xỏ mang dép lê cho Cố Tri Vi.

Bàn tay to lớn sau nhiều lần thử, anh đã nâng gấu váy dài của Cố Tri Vi lên một chút để hai chân cô có thể tách ra một cách tự do và thoải mái, sau đó hai tay của anh cuối cùng cũng tìm được vị trí thích hợp dưới eo và mông của cô gái.

Giang Thuật ôm Cố Tri Vi đứng lên, trong ánh đèn trắng lạnh đan xen, bước chân vững chắc.

Đi về phía cuối khu vực trước cửa.

Cố Tri Vi ngủ say tựa như một con gấu Koala, lười biếng và tràn ngập sự ỷ lại treo trên thân người đàn ông.

Khi người đàn ông sải bước lên lầu, hai chân cô treo ở hai bên eo anh giống như hai tấm lụa trắng như tuyết mềm mại, theo quán tính đung đưa trong gió đêm trên hành lang.

Nửa đường, Giang Thuật còn dành thời gian bắt lấy bàn tay vô thức trượt xuống của Cố Tri Vi, treo ngược lên vai anh.

Sau đó, lòng bàn tay rơi trở lại lưng cô phòng trường hợp cô ngã ngửa.

Đến trước cửa phòng ngủ Cố Tri Vi, một tay Giang Thuật ôm vững cô, tay kia mở cửa.

Cho đến khi vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt Cố Tri Vi lên chiếc giường lớn mềm mại và hồng phấn của cô, anh mới thở phào nhẹ nhõmnhư trút được gánh nặng.

Sau khi đèn trong phòng bật lên, Giang Thuật giúp Cố Tri Vi đóng cửa sổ sát sàn dẫn ra ban công trước, sau đó kéo rèm cửa lại.

Làm xong những việc này, Giang Thuật nhìn Cố Tri Vi mình vừa đặt lên giường đã lật người, cuộn mình thành một quả bóng.

Nghĩ tới cô ngủ khi vẫn còn mặc váy, chắc chắn sẽ không ngon giấc.

Cho nên anh tự động tới phòng thay đồ của phòng ngủ chính, lấy cho Cố Tri Vi một cái váy ngủ.


Chỉ có điều trước mắt, anh phải đối mặt với một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Cố Tri Vi gọi cũng không tỉnh, tình trạng này của cô, hoàn toàn không có cách nào tự thay quần áo được.

Vậy phải làm sao đây?



Thời gian trôi qua trong im lặng.

Cũng không biết qua bao lâu, Giang Thuật mới đưa ra quyết định.

Cố Tri Vi không có cách nào tự thay quần áo, anh cũng chỉ đành thay giúp cô thôi.

Vì thế trong lòng Giang Thuật đã rối rắm rất lâu.

Suy nghĩ lặp đi lặp lại giữa “mối quan hệ vợ chồng” và “sự khác biệt giữa nam và nữ”.

Qua rất lâu, Giang Thuật mới hạ quyết tâm.

Tách…

Đèn trong phòng ngủ đã tắt.

Toàn bộ rèm che ánh sáng cũng chặn đứng ánh trăng tràn vào từ bên ngoài cửa sổ, trong phòng chỉ còn lại một mảnh đen kịt, duỗi ra cũng không thấy năm đầu ngón tay.

Sau một tiếng “tách”, điều hòa không khí trong phòng ngủ được bật.

Sau một lát hoạt động, khí lạnh từ từ tràn ra, giao hòa với căn phòng tĩnh lặng, sau đó lan tràn.

Giang Thuật sờ soạng cánh tay mảnh khảnh của Cố Tri Vi trong bóng tối, cố gắng tránh chạm vào da cô, giúp cô cởi chiếc váy.

Nhưng dẫu Giang Thuật đã cẩn thận từng li từng tí, nhưng với động tác không lộn xộn của Cố Tri Vi, đầu ngón tay lạnh lẽo của anh vẫn sẽ vô tình lướt qua làn da nóng bỏng của cô, Giang Thuật chỉ có thể cố gắng tránh né, nhíu mày, làm gấp.

Càng lo lắng lại càng phạm phải nhiều sai lầm.

Ngón trỏ của Giang Thuật chọc vào lưng dưới của Cố Tri Vi với lực mạnh hơn bất kỳ sự va chạm vô tình nào trước đó, Cố Tri Vi bị chọc dường như rùng mình bởi sự mát lạnh của đầu ngón tay mà run rẩy một hồi.

Sau đó trong màn đêm im lặng, mơ màng vang lên tiếng lẩm bẩm say xỉn của cô gái:

“Đừng chạm...vào đó.. lạnh lắm.”

Giọng Cố Tri Vi nhõng nhẽo, Giang Thuật nghe thấy bỗng vô cớ nóng bừng cả tai.

Suy cho cùng, anh cũng là một người đàn ông trưởng thành khí huyết cương phương

Huống chi thứ đầu ngón tay chạm vào là da thịt nõ nà của Cố Tri Vi, thực sự rất khó để người ta không nảy sinh ý nghĩ mập mờ.

Nhưng mà trong lòng Giang Thuật rất rõ ràng, phần cảm giác khác thường này, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông đối với phụ nữ.

Anh vẫn chưa bởi vì chuyện này mà nảy ra ý nghĩ sai trái, vẫn muốn nhanh chóng thay xong váy ngủ giúp Cố Tri Vi như trước.

Lại qua mấy phút, cuối cùng đã thay xong quần áo.

Giang Thuật như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mò mẫm đi bật đèn.

Trong phòng ngủ nhanh chóng sáng trở lại, Cố Tri Vi nằm trên giường dường như còn bị đèn chiếu sáng đột ngột kích thích, nhíu mày xinh đẹp, xoay người vùi mặt vào trong chăn lụa mềm mại thơm tho.

Khi Giang Thuật nhìn về phía cô, dần phát hiện, váy ngủ trên người Cố Tri Vi hình như bị mặc ngược rồi.

Đáng lẽ chiếc cổ chữ V viền ren phải ở phía trước, nhưng lúc này nó vừa khít với tấm lưng gầy trắng như tuyết của cô gái.

“... ” Giang Thuật trầm mặc nhìn Cố Tri Vi đang nằm trên giường ngủ một lát, quyết định đâm lao phải theo lao, không tới chỉnh váy ngủ lại cho đúng nữa.


Cuối cùng anh vẫn tiến lên rồi tháo ra cho Cố Tri Vi.

Không chỉ vậy, Giang Thuật còn điều chỉnh ánh sáng sang chế độ đèn tường màu sắc ấm áp, lấy nước, ôm Cố Tri Vi lên gối nằm xong xuôi lại lau mặt, lau tay cho cô.

Làm xong những thứ này, người đàn ông lại xuống lầu lấy hộp y tế lên, giúp Cố Tri Vi xử lý vết trầy xước ở chân.

Việc nào anh cũng làm đâu vào đấy, làm rất tốt.

Trong lúc đó động tác của Giang Thuật vẫn rất nhẹ nhàng, Cố Tri Vi đang ngủ say, vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Mà Giang Thuật khi làm xong mọi việc, kéo chăn đắp cho cô, lại điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cho cao hơn một chút, sợ Cố Tri Vi say rồi nửa đêm đá chăn, cảm lạnh mất.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Giang Thuật xong hết việc, đã qua 0 giờ.

Ngay khi anh đứng thẳng dậy khỏi giường, điện thoại di động bất chợt vang lên.

Là của anh.

Hiển thị người gọi là Tiết Thịnh.

Giang Thuật lập tức điều chỉnh chuông thành im lặng, sau đó nhìn Cố Tri Vi.

Thấy cô dường như không bị ồn đến, anh mới chuẩn bị rời đi, ra ngoài phòng nghe điện thoại.

Ai ngờ, lúc Giang Thuật đứng dậy, đột nhiên Cố Tri Vi trên giường thoáng động dậy.

Một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra, bất ngờ chạm vào tay Giang Thuật đang chống ở trên giường.

Không chỉ vậy, người phụ nữ còn giơ ngón út ngoắc lấy ngón út của Giang Thuật, ngoắc vào rất chặt.

Tất cả mọi chuyện xảy ra rất nhanh.

Giang Thuật chưa kịp phản ứng, ngón cái tay trái đã bị Cố Tri Vi ngoắc lấy. Có gì đó thoáng qua.

Giang Thuật ngây người một lát, cho rằng chắc là do Cố Tri Vi đã nằm mơ.

Anh thử rút ngón tay cái ra, lại bị ngón tay Cố Tri Vi quấn lấy, càng quấn càng chặt.

Thế là anh từ bỏ việc rời đi, thỏa hiệp đặt tay trái ở mép giường, mặc cho người cn gái quấn lấy ngón út của anh chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, Giang Thuật ngồi trên thảm trước giường, máu chóng nhấc máy trước khi cuộc gọi của Tiết Thịnh bị tắt.

Chủ yếu là sợ trễ như vậy anh ấy gọi điện tới, là có chuyện gì quan trọng.

Tiết Thịnh gọi điện thoại cho Giang Thuật, quả thật có chuyện công.

Có mấy vấn đề trong công việc để tham khảo ý kiến của anh.

Giang Thuật nghiêng người ngồi trên thảm, để một tay cho Cố Tri Vi ngoắc lấy ngón út, một tay cầm điện thoại nghiêm túc giải đáp vấn đề khó khăn cho Tiết Thịnh.

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông gọi điện thoại trầm thấp chậm rãi, giống như tuyết lạnh vào mùa đông rơi vào tai người.

Giọng nói kia truyền đến trong mộng Cố Tri Vi, giấc mộng của cô biến thành một mảnh sương trắng mênh mông.

Cũng không biết qua bao lâu, Giang Thuật giải đáp hết tất cả vấn đề cho Tiết Thịnh.

Anh muốn cúp điện thoại, nhưng hiển nhiên Tiết Thịnh ở đầu dây bên kia không biết tình trạng chỗ anh.

Sau khi trò chuyện xong công việc, thì thuận theo tự nhiên nói chuyện riêng với anh.


“Đúng rồi A Thụ, cậu biết công ty của anh Vũ cũng đang cạnh tranh để hợp tác dự án xe thám hiểm kỹ thuật AI “Tuần tra số một” này không?”

Chuyện này, Tiết Thịnh mới biết được đêm nay.

Vốn định muốn nói chuyện với Giang Thuật ở trong bữa tiệc, nhưng mà vẫn không có cơ hội.

Anh ấy thật sự không nhịn được nữa.

Mặc kệ nói như thế nào, anh ấy và Chúc Ngạn Vũ, Bao Viễn Phi còn có Giang Thuật, đã là anh em học chung bốn năm đại học với nhau, trải qua bao mưa gió.

Khoa học kỹ thuật Kim Ngân của nhà Chúc Ngạn Vũ cùng muốn một dự án với khoa học kỹ thuật Sang Dị của anh ấy và Giang Thuật, thế mà không hề nhắc với bọn họ nửa chữ.

Trước đó, Chúc Ngạn Vũ đã sớm biết Tiết Thịnh đi theo thầy hướng dẫn vào bộ phận nghiên cứu và phát triển của khoa học kỹ thuật Sang Dị.

Tiết Thịnh không giấu diếm bọn họ, bao gồm cả việc khoa học kỹ thuật Sang Dị cạnh tranh dự án xe thám hiểm “Tuần tra số một” lần này

Kết quả Chúc Ngạn Vũ lại giấu diếm, vào bộ phận nghiên cứu và phát triển của công ty nhà mình không nói, còn muốn trở thành đối thủ cạnh tranh với anh ấy.

Chuyện quan trọng cũng không liên quan gì tới cạnh tranh, mà là Chúc Ngạn Vũ giấu diếm.

Điều này làm cho trong lòng Tiết Thịnh rất khó chịu, luôn cảm thấy, giữa anh ấy và Chúc Ngạn Vũ, chỉ là anh tự coi Chúc Ngạn Vũ là anh em mà thôi.

Vì thế Tiết Thịnh nghĩ đến Giang Thuật.

Bởi vì theo anh biết, có lẽ quan hệ giữa Giang Thuật và Chúc Ngạn Vũ thân thiết nhất trong bốn người bọn họ.

Anh ấy muốn hỏi Giang Thuật có biết chuyện này không.

Sự thật chứng minh, Giang Thuật cũng không biết.

“Cho nên đến cả cậu anh Vũ cũng giấu diếm?” Tiết Thịnh hơi kinh ngạc:

“Tôi còn tưởng rằng giữa các cậu không có bí mật chứ.”

Dù sao Chúc Ngạn Vũ từng nói, anh ta và Giang Thuật là bạn học trung học.

Khi bọn họ học lớp 11, tính tình Giang Thuật lạnh lùng, chọc giận không ít bạn nam.

Mọi người cảm thấy anh không dễ gần, trong âm thầm đều cảm anh hắn rấtra vẻ, lại thêm các bạn nữ và thầy cô đều rất thích Giang Thuật.

Tất nhiên mấy cậu trai có ý kiến rất lớn với anh.

Cho nên khai giảng năm lớp 11 chưa được mấy tuần, Giang Thuật đã bị một nhóm nam sinh cùng khóa chặn đường.

Lúc ấy vừa hay Chúc Ngạn Vũ đi ngang qua, đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, giúp Giang Thuật đánh một trận.

Bởi vì một trận kia, Chúc Ngạn Vũ lẫn Giang Thuật đều bị mời phụ huynh, cũng bởi vậy, Chúc Ngạn Vũ theo đó trở thành bạn bè với Giang Thuật.

“Vậy sau này chúng ta và cậu ấy là đối thủ cạnh tranh rồi.” Tiết Thịnh thở dài:

“A Thụ, cậu có hạ thủ lưu tình với anh Vũ không?”

Đầu dây bên này, Giang Thuật chưa từng do dự, lạnh nhạt trả lời Tiết Thịnh: “Tôn trọng đối thủ và tôn trọng chính mình.”

Nghe anh nói như vậy, Tiết Thịnh hiểu được, cũng an tâm hơn.

Anh ấy không nhịn được nở nụ cười, trêu chọc anh: “Không hổ là cậu, A Thụ. Lên “Chiến trường” Ngay cả ơn giúp đỡ năm đó của anh Vũ cũng không nhớ.”

Tiết Thịnh nói “Ơn giúp đỡ”

Đúng là năm lớp 11, Chúc Ngạn Vũ đã giúp Giang Thuật chuyện đánh nhau.

Thật ra nhiều năm như vậy, Giang Thuật giúp đỡ Chúc Ngạn Vũ ở trong học tập, đã đủ để triệt tiêu từ lâu.

Cái gọi là “ân tình”.

Mấy người Tiết Thịnh đều biết.

Lấy chuyện này trêu chọc Giang Thuật ngay trước mắt anh, cũng vì biết lấy bản tính Giang Thuật, căn bản sẽ không để ý.

Quả nhiên, Giang Thuật nghe Tiết Thịnh trêu chọc xong, không có phản ứng gì.

Giữa hai người rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, Tiết Thịnh thu lại nụ cười, dứt khoát đổi đề tài khác: “Đúng rồi, nghe nói vợ cậu uống say?”


“Cô ấy thế nào rồi, không có gì đáng ngại chứ?”

Giang Thuật nghe vậy, tầm mắt rơi trở lại trên người Cố Tri Vi đang ngủ, không chút để ý ừ một tiếng: “Không có chuyện gì, bây giờ cô ấy ngủ thiếp đi rôi.”

Tiết Thịnh ậm ờ hai tiếng, giọng điệu nửa đùa nửa thật tiếp tục: “A Thụ, cậu nói xem cậu đã kết hôn rồi, có phải nên dành thời gian mời chúng tôi ăn một bữa cơm, thông báo một tiếng không?”

“Cũng để cho tôi và lão Bao, chính thức làm quen một chút với vợ của cậu.”

“Dù sao sau này mọi người không tránh việc sẽ gặp mặt, quen biết sớm một chút một chút thì tốt hơn.”

Trong điện thoại, Tiết Thịnh vừa dứt lời.

Phía bên này của Giang Thuật, Cố Tri Vi đang ôm ngón tay út của anh bỗng siết chặt ngón tay.

Dường như vừa rồi anh nói điện thoại làm ồn đến cô, cô bất an nhíu lông mày, nhìn qua như thể sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào.

Giang Thuật vô thức nín thở, trầm mặc trong chốc lát.

Đợi Tiết Thịnh ở đầu dây bên kia chờ đến sắp không kiên nhẫn nổi nữa, mới nghe thấy tiếng anh đè rất thấp.

“Để sau nói.”

Giang Thuật lời ít mà ý nhiều.

Nhưng đáp án này cũng không phải qua loa ứng phó Tiết Thịnh thôi.

Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ một lát, hiện giờ giữa anh và Cố Tri Vi vẫn chưa quen thân.

Đưa cô ấy đến gặp bạn bè của mình, cứ luôn cảm thấy hơi mạo muội.

Đầu dây bên kia, Tiết Thịnh còn muốn nói cái gì.

Lại bị Giang Thuật cướp lời:

“Không nói nữa.”

Anh sợ nói tiếp, Cố Tri Vi thật sự sẽ bị anh đánh thức.

Cho nên sau khi chào hỏi Tiết Thịnh, Giang Thuật cúp luôn điện thoại.

Mà Tiết Thịnh ở đầu dây bên kia bị buộc phải chấm dứt cuộc gọi:

“...”

Mặc dù anh ấy biết Giang Thuật không hiểu nhân tình, nhưng anh luôn rất lịch sự, làm việc nói chuyện cũng rất tốt.

Trầm ổn bĩnh tĩnh, thong thả ung dung.

Sao tối nay cứ cảm thấy anh cúp điện thoại hơi gấp gáp thì phải.

Sau đó Tiết Thịnh suy nghĩ rất lâu, mới dần nhận ra được một vấn đề rất nghiêm túc.

... Giang Thuật bây giờ là người đã kết hôn

Hơn nửa đêm này, cũng không thể nào nhàn rỗi giống người cô đơn như anh ấy.

Sau khi cúp điện thoại của Tiết Thịnh, trong phòng khôi phục yên tĩnh lúc trước.

Dưới ánh đèn tường màu sắc ấm áp, Giang Thuật duy trì tư thế ngồi nghiêng trên thảm, lẳng lặng chờ Cố Tri Vi tự buông tay ra.

Đợi một bận, đã là hơn hai giờ.

Thời gian hơn hai tiếng đồng hồ, Giang Thuật duy trì cùng một tư thế, các bộ phận trên cơ thể đều cảm thấy tê dại vô cùng rõ rệt.

Nhất là khi ngồi nghiêng trên thảm, chân trái của anh cuộn hờ lại, vẫn luôn bị đè ở phía dưới.

Lưu thông máu cục bộ bị áp lực, toàn bộ chân trái của anh tê cứng, giống như khúc gỗ.

Lúc đứng lên, Giang Thuật cảm thấy chua xót như kim châm, hàng lông mày dài không khỏi nhíu chặt.

Cuối cùng anh nhìn Cố Tri Vi đang ngủ say một cái, xoay người khập khiễng đi ra ngoài cửa, bước đi.

Mỗi một bước ra, đều giống như giẫm lên mũi kim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận