Đủ ngọt

Buổi chiều đầu thu, không khí hanh khô.
 
Trên trán của mấy người trong hội sinh viên đều đầm đìa mồ hôi, trong lòng bọn họ cũng nóng bừng hừng hực.
 
Nhưng trước mắt lại bị lời nói của người đàn ông làm cho đông lạnh thấu tim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người đàn ông nói…
 
Cô ấy là vợ của tôi.
 
Ánh mắt của anh thản nhiên, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa hay là nói dối.
 
Nhưng lại khiến sắc mặt của nam sinh vừa đưa ra câu hỏi thay đổi trong chớp mắt.
 
“Vợ, vợ sao?” Mãi một lúc sau nam sinh mới tìm được giọng nói của mình, giọng điệu đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
 
Giang Thuật cũng không quan tâm, thấy bọn họ dường như không còn lời gì muốn nói nữa, anh hơi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó xoay người tiếp tục đi vào trong tòa nhà.
 
Khi bước lên lầu, anh liếc nhìn đồng hồ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã hơn hai giờ chiều rồi.
 

 
Phòng học vũ đạo 301.
 
Ánh nắng ngoài cửa sổ đang lúc chói chang, tiếng ve kêu râm ran không ngừng nghỉ.
 
Giang Thuật tìm đến phòng học vũ đạo 301, trong phòng học chỉ có một mình Cố Tri Vi đang chuyên tâm luyện múa.
 
Bên trong phòng học vũ đạo yên tĩnh đang được phát ca khúc múa “Hoắc Nguyên Giáp”.
 
Tiếng trống nổi lên hòa cùng tiếng đàn tranh vang vang êm tai tạo nên một loại khí thế oai phong lẫm liệt.
 
Vô cùng phù hợp với dáng múa hoàn mỹ được kết hợp giữa mạnh mẽ và mềm mại của nữ sinh trong phòng học vắng vẻ.
 
Ánh mặt trời buổi chiều giống như lá vàng vụn vặt, bị ném vào sàn nhà bên ô cửa sổ.
 
Khi bóng hình xinh đẹp và linh hoạt kia ngẫu nhiên di chuyển đến bên cửa sổ, nắng chiều cũng sẽ yêu mến cô, vì cô mà khoác lên một lớp ánh vàng, khiến bóng dáng cô như sương khói lượn lờ, mang vẻ đẹp mông lung mờ mờ ảo ảo.
 
Giang Thuật đứng yên bên ngoài cửa sau phòng học, nghe được âm thanh, nhìn thấy nữ sinh đang nhảy múa cũng không lên tiếng quấy rầy.
 
Anh lặng lẽ đứng ngoài tầm mắt của cô, đôi mắt dịu dàng như nước dõi theo cô như hình với bóng.
 
Cho đến khi nữ sinh thay đổi động tác theo bài múa, quay đầu nhìn lại.
 
Giang Thuật cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt của cô.
 
Mặc dù đã đoán trước được nhưng Giang Thuật vẫn bị Cố Trí Vi đang chìm đắm trong bài múa làm cho kinh ngạc mất mấy giây.
 
Cô rũ mi rũ mắt, hàng lông mi cong và dày được ánh nắng bao phủ một tầng sương vàng mỏng, vô cùng rõ ràng.
 
Làn da trắng ngần gần như phát sáng, toàn thân cô tỏa sáng lấp lánh như một vì sao.
 
Khi Cố Tri Vi nhảy múa, nét mặt chuyên chú trước nay chưa từng có.
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đường nét mềm mại và thanh thú, giữa hàng lông mày còn ấp ủ một vẻ khí khái.
 
Nương theo động tác nhảy múa nước chảy mây trôi của cô, vẻ khí khái kia bừng bừng phấn chấn, tản ra một sự áp bức dịu dàng hòa nhã.
 
Nó khiến lồng ngực người ta bị thắt chặt, hô hấp ngưng trệ.

 
Giang Thuật không am hiểu vũ đạo lắm, nhưng anh cảm thấy khi Cố Tri Vi nhảy điệu múa này, dường như cả người cô đều tỏa ra một nét mềm mại.
 
Theo tiếng nhạc ngắt nghỉ có trật tự, các động tác nhịp nhàng rõ ràng của cô chứa đựng một loại mỹ cảm có sức nặng.
 
Xem Cố Tri Vi nhảy múa, chắc chắn là một kiểu hưởng thụ.
 
Ánh mắt cô dịu dàng mà dứt khoát, mỗi một động tác đều tự nhiên hoàn chỉnh, cho dù là khi thay đổi sang động tác có kỹ thuật khó hơn, cô vẫn thực hiện vô cùng uyển chuyển và lưu loát.
 
Khiến cho Giang Thuật có một loại ảo giác đang xem múa, lại giống như đang xem kịch.
 
Từ điệu múa của cô, dường như anh nhìn thấy cuộc đời của một nữ tướng quân trắng trẻo xinh đẹp, không thích hồng trang mà lại yêu võ trang, chiến công hiển hách vang dội.
 
Kết thúc bài múa, hơi thở của Cố Tri Vi vẫn rất ổn định.
 
Chỉ có điều cô đổ mồ hôi không ít, nước da trắng ngần cũng bởi vì sức nóng sau khi vận động mà nhiễm một tầng đỏ hồng.
 
Nhiệt độ trên khuôn mặt cô nóng vô cùng, hai gò má ửng hồng, trên chóp mũi yêu kiều mịn màng phủ một lớp mồ hôi mỏng.
 
Cố Tri Vi phe phẩy bàn tay quạt gió, liếc nhìn máy điều hòa âm tủ ở trong góc, thầm nghĩ chiếc điều hòa này thật sự xưa cũ rồi, đến cả một chút gió lạnh cũng không có.
 
Bị nhiệt độ không khí ảnh hưởng, trong lòng cô lúc này nóng đến phát hoảng.
 
Ngay khi Cố Tri Vi cầm điện thoại định tắt nhạc đi.
 
Dư quang nơi khóe mắt cuối cùng cũng bắt gặp bóng người lặng lẽ đứng bên ngoài cửa sau phòng học.
 
Tiếp sau đó, tầm mắt cô tập trung nhìn theo, thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông.
 
Cố Tri Vi bị dọa sợ, vẻ mặt thả lỏng vừa rồi lập tức trở nên nghiêm trọng.
 
Trái tim giống như bị ai đó nắm lấy, đập thình thịch hai cái, tốc độ nhanh hơn không ít.
 
Bị Cố Tri Vi phát hiện, Giang Thuật vẫn đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích.
 
Tầm mắt của anh và cô giao nhau trong không trung.
 
Trong vài giây ngắn ngủi đó, Giang Thuật cảm thấy ánh nắng và gió chiều ngoài cửa sổ đều thật vừa vặn.
 
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy, hóa ra trên thế giới này lại có sinh vật xinh đẹp đến như vậy.
 
Hai người nhìn nhau từ xa, giống như đã đến tận cùng của thời gian.
 
Sự im lặng lan tràn trong phòng học, Cố Tri Vi và Giang Thuật dường như đang đứng trong bức tranh, không ai động đậy.
 
Cũng không biết trải qua bao lâu, Giang Thuật hoàn hồn trước, anh cúi đầu nhìn túi quà tặng trong tay mình, thu hồi mớ suy nghĩ hỗn độn, tập trung tinh thần.
 
Anh nhấc chân bước vào phòng học vũ đạo.
 
“Gọi điện thoại cho em nhưng em không nghe máy, tôi tự mình tìm đến đây.”
 
“Hy vọng là không quấy rầy đến em.”
 
Trong khi Giang Thuật lên tiếng, anh đã sải bước đi tới trước mặt Cố Tri Vi.
 
Cố Tri Vi hồi thần muộn màng trở lại, trong lòng có hơi hỗn loạn.
 
Vì vậy cô chỉ có thể dùng bàn tay còn lại che đi nửa khuôn mặt mình: “Thật xin lỗi… Điện thoại của tôi tắt tiếng rồi, không nghe thấy điện thoại của anh…”
 
Dứt lời, cô hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh không quấy rầy đến tôi… Tôi đang chuẩn bị luyện xong đoạn này sẽ đến cửa nam tìm anh.”
 
Trong lúc trả lời người đàn ông, Cố Tri Vi thầm nghĩ trong lòng, lúc này cô chắc chắn trông cực kỳ nhếch nhác.
 

Vừa mới luyện múa xong, đầu tóc nhất định sẽ rất lộn xộn.
 
Lại còn đổ mồ hôi nữa, sẽ có mùi hay không?
 
Còn nữa, mái tóc của cô chỉ dùng một cây trâm gỗ tùy ý búi sau đầu, có phải rất xấu hay không, kiểu tóc này khiến cô trông rất già sao?
 

 
Vô vàn lo lắng tích tụ trong lòng Cố Tri Vi.
 
Cô lại càng không dám thản nhiên đối mặt với Giang Thuật, liên tục lấy tay che mặt, còn yên lặng lùi về sau một chút, kéo dài khoảng cách với anh.
 
Mặc dù Giang Thuật nhận ra động tác nhỏ của Cố Tri Vi nhưng lại không rõ dụng ý của cô là gì.
 
Anh cũng không có ý định đi sâu nghiên cứu, chỉ là hoàn thành xong nhiệm vụ, nói với Cố Tri Vi: “Nếu như em có thời gian rảnh thì có thể mặc thử lễ phục, buổi tối tôi tới đón em.”
 
Cố Tri Vi gật đầu, cô muốn ở cùng Giang Thuật thêm một lát nữa, rồi lại cảm thấy trạng thái của mình không tốt lắm, sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho anh.
 
Vì vậy Cố Tri Vi từ bỏ ý nghĩ muốn giữ anh ở lại.
 
Nhiệm Huệ vừa ra ngoài nghe điện thoại đúng lúc trở lại.
 
Thấy người đàn ông rời đi từ cửa sau của phòng học, cô ấy thuận miệng hỏi Cố Tri Vi một câu: “Vừa rồi người đàn ông đó đến tìm em sao?”
 
Cô ấy bước vào từ cửa trước của phòng học, đến không đúng lúc, chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông rời đi.
 
Nhưng Nhiệm Huệ nhìn thấy trong tay Cố Tri Vi lại có thêm một chiếc túi quà tặng, mơ hồ có thể thấy được làn váy lễ phục màu đỏ rượu ở bên trong.
 
Đối với Nhiệm Huệ, Cố Tri Vi cũng không giấu giếm điều gì.
 
Huống hồ vào đêm Thất Tịch hôm đó, phản ứng của Giang Thuật cũng chứng minh rằng anh không có ý định muốn che giấu chuyện bọn họ đã kết hôn với bên ngoài.  
 
Nếu đã như vậy thì Cố Tri Vi đương nhiên cũng sẽ không kiêng dè.
 
“Đúng vậy ạ, anh ấy là… chồng của em.”
 
“Anh ấy tới để đưa lễ phục tham gia buổi liên hoan khiêu vũ tối hôm nay cho em.”
 
Nói tới đây, Cố Tri Vi thuận tiện báo trước với Nhiệm Huệ rằng chiều nay cô muốn về sớm một chút.
 
Nhiệm Huệ gật đầu đồng ý, cô ấy vẫn còn suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Cố Tri Vi.
 
“Chồng của em? Cậu hai của nhà họ Giang kia ư?”
 
“Không phải cậu ấy đang du học ở nước ngoài hay sao?”
 
Cố Tri Vi đã đi theo Nhiệm Huệ học vũ đạo từ rất sớm, cho nên cô ấy ít nhiều cũng biết đôi chút về tình hình trong nhà của Cố Tri Vi.
 
Đương nhiên cô ấy cũng biết một năm trước Cố Tri Vi đã kết hôn theo thỏa thuận với cậu hai của tập đoàn Hối Giang.
 
Chẳng qua là ngày thường Cố Tri Vi không đề cập tới, Nhiệm Huệ cũng sẽ không hỏi nhiều.
 
Dù sao trong cái giới đó của bọn họ, vợ chồng kết hôn theo thỏa thuận cũng không có bất cứ cơ sở tình cảm nào đáng nói.
 
Hôn nhân chẳng qua chỉ là hình thức, hơn nữa bản thân Cố Tri Vi cũng không nhắc đến, Nhiệm Huệ càng cảm thấy cuộc hôn nhân này chắc hẳn cũng chẳng quan trọng gì đối với cô.
 
“Là anh ấy, hôm trước anh ấy mới trở về nước.”  Cố Tri Vi gật đầu, giải thích đơn giản một chút.
 
Bỗng nhiên, cô nhớ ra điều gì đó và nhìn Nhiệm Huệ: “Đúng rồi chị Huệ, lúc trước chị có nói tối hôm nay chị cũng tham gia buổi liên hoan khiêu vũ với chồng chị đúng không?”
 

“Nếu như em nhớ không lầm thì… chồng của chị cũng làm việc ở Khoa học Kỹ thuật Sang Dị nhỉ?”
 
Cố Tri Vi và Nhiệm Huệ có mối quan hệ riêng tư không tệ, cô chỉ nghiêm trang đàng hoàng gọi cô ấy một tiếng “giáo sư Nhiệm” ở trước mặt người ngoài mà thôi.
 
Còn những lúc không có người ngoài, cô đều gọi Nhiệm Huệ là “chị Huệ”.
 
“Cũng?” Nhiệm Huệ vẫn luôn có sở trường nắm bắt trọng điểm: “Chẳng lẽ buổi liên hoan tối hôm nay em tham gia là buổi tiệc thường niên của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị sao?”
 
Cố Tri Vi khẽ cong khóe môi, không hề phủ nhận.
 
Nhiệm Huệ: “Vậy thì thật là trùng hợp.”
 
Cô ấy không ngờ rằng, ông chồng được hời kia của Cố Tri Vi sau khi về nước lại không thừa kế sản nghiệp của gia đình, cũng không đến công ty nhà mình giúp đỡ mà lại chạy tới Khoa học Kỹ thuật Sang Dị.
 
“Vậy hôm nay em luyện tập đến đây thôi, trở về tắm rửa một chút rồi chuẩn bị cho tốt.” Nhiệm Huệ liếc nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều rồi.
 
Nếu Cố Tri Vi tham gia buổi tiệc tối nay thì phải dành thời gian trang điểm trước tiên.
 
Vốn dĩ Cố Tri Vi định sảng khoái đồng ý, nhưng lại nghĩ đến hai động tác mà mình vẫn chưa hiểu rõ lắm, cô do dự nói: “Chị Huệ đi trước đi, em tự luyện tập thêm hai lần nữa.”
 
Nhiệm Huệ cũng không gò ép cô mà chỉ nhắc nhở cô nhớ chú ý thời gian.
 
Trước khi đi, cô ấy còn không quên chào Cố Tri Vi một tiếng: “Chị đi trước đây, tối nay gặp lại.”
 
“Buổi tối gặp lại.” Cố Tri Vi nhìn theo Nhiệm Huệ rời khỏi phòng học, sau đó quay người đi tới bên cạnh cửa sổ, vươn cổ nhìn xuống dưới lầu, cô muốn tìm kiếm bóng dáng Giang Thuật vừa mới rời đi không lâu.
 
Có lẽ Cố Tri Vi thành tâm ắt sẽ linh nghiệm, thật sự đã để cô trông thấy Giang Thuật đi trên con đường rợp mát bóng cây càng lúc càng xa.
 
Thân hình anh rắn rỏi và thẳng tắp, mặc chiếc áo sơ mi trắng.
 
Cho dù chỉ là bóng lưng thì Cố Tri Vi vẫn có thể nhận ra anh.
 
Cô vẫn luôn chăm chú dõi theo anh, mãi cho đến khi bóng dáng của Giang Thuật bị che khuất sau những tán lá cây rậm rạp bên đường.
 
Lúc này Cố Tri Vi mới thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài một tiếng rồi chuyên tâm luyện múa.
 

 
Buổi tiệc thường niên của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị bắt đầu đúng 7 giờ 30 phút tối.
 
Đúng 6 giờ, Giang Thuật liên lạc với Cố Tri Vi bảo cô gửi định vị khu chung cư của cô cho anh.
 
Cố Tri Vi bên này vẫn chưa trang điểm xong, buổi chiều cô trở về chung cư tắm rửa xong xuôi thì bị Tiền Đóa Đóa và Khang Vãn Ninh lôi kéo đi trang điểm.
 
Kết quả là hai người họ bất đồng ý kiến, làm lãng phí không ít thời gian của Cố Tri Vi.
 
Sau khi Trần Tĩnh về nhà, cục diện mới được cải thiện trở lại.
 
Lúc nhận được cuộc điện thoại của Giang Thuật, Cố Tri Vi còn chưa trang điểm xong, trong lòng vô cùng sốt ruột, cô chỉ có thể căng da đầu bảo anh đợi cô thêm nửa tiếng nữa.
 
Giang Thuật cũng không cảm thấy có vấn đề gì, anh đồng ý với Cố Tri Vi rồi đợi cô.
 
Chỉ là, anh vừa mới dừng xe dưới lầu chung cư Biệt Ly thì Quách Tiến đã gọi điện thoại tới, bảo Giang Thuật mau chóng đến khách sạn, có nhân vật lớn ở trong giới muốn giới thiệu cho anh làm quen.
 
Người ta nán lại ở khách sạn bên kia không được bao lâu, nếu Giang Thuật đến muộn thì có lẽ không thấy được người.
 
Giang Thuật cân nhắc một chút, sau đó gửi Wechat cho Cố Tri Vi nói với cô một tiếng.
 
Sau khi nhận được lời đồng ý của Cố Tri Vi, anh rời đi trước, nhanh chóng đến hội trường của buổi tiệc tối nay.
 
Cố Tri Vi đặt điện thoại di động xuống, bỗng nhiên thất vọng không thể giải thích được.
 
Cô hận bản thân mình không thể tranh giành tình cảm với ước mơ và sự nghiệp của Giang Thuật, có lẽ cô vĩnh viễn cũng không thể leo lên được đỉnh núi cao nhất trong lòng anh.
 
Thấy cô trả lời tin nhắn của Giang Thuật xong lại ủ rũ chán nản.
 
Khang Vãn Ninh không khỏi cau mày hỏi: “Cái tên Giang Thuật kia lại nói điều gì khiến cậu không vui sao?”
 
Cố Tri Vi nghe vậy thì lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không có, là bản thân tớ quá đa sầu đa cảm mà thôi.”
 
Khang Vãn Ninh muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn khích lệ Cố Tri Vi: “Không sao đâu, tối nay hãy để cậu làm sáng mù mắt anh ta đi! Để cho anh ta biết cưới được cậu chính là phúc khí tám đời mà anh ta cũng không tu được!”
 
Cố Tri Vi bị cô ấy chọc cười.

 
Cô nhìn mình trong gương, trang điểm tinh xảo, có cảm giác như đang mơ về hôn lễ trước kia.
 
Ít nhất thì tâm trạng tương tự, mục đích cũng không khác nhau lắm.
 
Đều là bởi vì “làm dáng vì người mình yêu”.
 
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, mắt chọn lễ phục của tên đầu gỗ Giang Thuật kia cũng không tệ đâu.”
 
“Tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ!” Khang Vãn Ninh lẩm bẩm, đợi đến khi Cố Tri Vi trang điểm xong, cô ấy kéo cô đứng dậy, giúp cô sửa lại làn váy của bộ lễ phục.
 
Lễ phục dạ hội mà Giang Thuật chọn cho Cố Tri Vi mang phong cách gợi cảm mà cô không thường mặc.
 
Chiếc váy đuôi cá dáng dài màu đỏ rượu được làm bằng chất liệu nhung tơ, hiệu ứng của phần thân trên vô cùng nổi bật, dễ dàng tôn lên dáng người thướt tha yêu kiều của Cố Tri Vi.
 
Vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết và bờ mông cong vểnh, khó mà không thu hút ánh mắt của người xem.
 
Hơn nữa, mặt trước của chiếc váy đỏ còn được thiết kế chữ V khoét sâu, chất liệu nhung tơ màu đỏ rượu làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Cố Tri Vi.
 
Thiết kế cổ tròn nạm kim cương lại tăng thêm vài phần đoan trang và tao nhã cho cô, cân bằng giữa vẻ duyên dáng và nét quyến rũ.
 
Bộ lễ phục hở lưng và gắn tua rua phía sau cũng cực kỳ cao cấp, đôi xương cánh bướm xinh đẹp của Cố Tri Vi ẩn nấp dưới lớp tua rua bằng bạc, trông giống như bươm bướm thuần trắng nép mình dưới thác nước màu bạc, vỗ cánh muốn bay đi.
 
Giang Thuật không chỉ chuẩn bị lễ phục cho Cố Tri Vi mà còn phối thêm cả trang sức và phụ kiện tóc cho cô nữa.
 
Phụ kiện trên tóc cũng được gắn tua rua ánh bạc, sau khi trang điểm xong, Cố Tri Vi nghiễm nhiên từ một cô gái ngọt ngào và đáng yêu trở thành quý cô danh gia vọng tộc quyến rũ nhưng không mất đi nét tao nhã, hoạt bát nhưng không mất đi vẻ đoan trang.
 
Vả lại, cô đã luyện tập vũ đạo từ khi còn nhỏ, khí chất được trời ưu ái càng khiến cho vẻ đẹp của cô tự nhiên nảy sinh từ trong ra ngoài.
 
Ba người đám Khang Vãn Ninh đều nhìn chằm chằm, mất một lúc sau mới nói xằng nói bậy, đánh cược tối hôm nay, Cố Tri Vi chắc chắn có thể bắt được Giang Thuật vào trong lòng bàn tay!
 
Cho dù anh không muốn cũng phải bị mê hoặc! 
 
Cố Tri Vi của tối hôm nay thực sự khiến người ta phải kinh ngạc bất ngờ.
 
Cô vội vàng đi tới khách sạn, ngay khi vừa bước chân vào hội trường, cô đã hấp dẫn không ít ánh mắt của những người khác phái.
 
Cố Tri Vi một lòng tìm kiếm bóng dáng của Giang Thuật.
 
Vừa rồi ở ngoài cửa cô đã gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nghe máy.
 
Cô chỉ có thể bất chấp tự mình vào hội trường tìm người.
 
Cô chuyên chú tìm người cho nên vẫn chưa phát hiện ra ở cách đó không xa, Triệu Phương Diễm đang bắt chuyện với một vài đồng nghiệp trong công ty đã dừng tầm mắt trên người cô.
 
Triệu Phương Diễm cũng không nghĩ rằng, mình sẽ yêu một người phụ nữ ngay từ cái nhìn đầu tiên tại buổi tiệc thường niên của công ty.
 
Anh ta chỉ lơ đãng liếc nhìn cô một cái, sau đó tầm mắt giống như tạm dừng hình ảnh vậy, lúc nào cũng đuổi theo bóng hình xinh đẹp màu đỏ rượu kia.
 
“Anh Diễm, sao lại ngẩn người như vậy?” Đồng nghiệp vỗ bả vai anh ta.
 
Triệu Phương Diễm hoàn hồn, cầm ly rượu rời đi: “Mọi người nói chuyện trước đi, tôi có chút việc.”
 
Anh ta nói xong thì nhấc chân bước vào trong đám người, đi về phía người phụ nữ cách đó không xa.
 
Cố Tri Vi không hề hay biết chuyện này cuối cùng cũng phát hiện ra Giang Thuật.
 
Anh đứng cách cô khá xa, ở chỗ cầu thang xoắn ốc bên kia, bên cạnh anh còn có một vài người trạc tuổi cha chú mặc áo vest, đi giày da.  
 
Dường như bọn họ đang trao đổi cái gì đó, trông rất chuyên chú.
 
Cố Tri Vi định đi về phía anh nhưng lại bị một người đàn ông mặc âu phục màu đỏ cản lại.
 
Đúng lúc này, Giang Thuật đang nói chuyện với Quách Tiến và một số vị tiền bối trong giới vô tình nhìn sang, anh thấy Cố Tri Vi trong đám đông.
 
Và cả Triệu Phương Diễm đang chặn đường của cô.
 
Bất giác, bàn tay cầm ly rượu của anh bỗng nhiên tăng thêm mấy phần sức lực.
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui