Du Ngoạn Mạt Thế

. Tố Tố không thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ mà im lặng đi đến đứng trước
mặt ta , lúc này mới mở miệng : “ Băng Như , đi ra ngoài nói chuyện với
ta một chút được không ? “

. Ta nhìn cô một cái rồi gật đầu , đứng lên nhưng bị anh nắm lại , ta quăng cho anh ánh mắt yên tâm rồi theo Cô đi ra ngoài .

. Sau khi đến một nơi khá xa siêu thị có thể nói nơi này đã từng là một quán
nước , ta ngồi xuống đối diện nhìn cô , chờ cô mở miệng .

. Tố Tố trầm mặt nãy giờ bỗng lên tiếng : “ Vì sao , cô lại giúp tôi ? “
trong giọng nói chứa đầy nghi hoặc cần được giải thích , cô biết nước ta đưa cô uống tuyệt đối không bình thường !!

. Ta tùy ý nhún
vai , nhìn chằm chằm cô nói : “ Ngươi là một người thông minh , đầu tiên ta cũng không tính giúp ngươi vì ngươi quá chấp nhất chuyện tình cảm ,
nhưng sau khi thấy một màn trong siêu thị ngươi lại buông bỏ chấp niệm
về tình cảm đối với hắn , điều này làm ta nhìn ngươi bằng cặp mắt khác
và nguyện giúp đỡ ngươi . Theo ta ngươi đối với Tống Tư Vũ chỉ là thầm
mến thôi nếu bây giờ đã buông bỏ được thì hãy tự sống cho bản thân đi ,
mạt thế đến cũng là lúc nhân tình từ từ bị bào mòn mà thôi “

. Tố Tố sau khi nghe ta nói xong lâm vào suy nghĩ của mình , ánh mắt từ ảm
đạm chuyển sang mông lung cuối cùng là kiên định cùng quyết tâm . Ta lấy quả táo ra vừa ăn vừa quan sát cô , thấy ánh mắt cô như thế vừa lòng
gật đầu .


. Sau khi suy nghĩ xong , cô nhìn cô gái đang gặm
táo trước mặt , cô rất tò mò tại sao một cô gái tuổi còn muốn nhỏ hơn
mình vậy mà có thể suy nghĩ như một người lớn đã trãi qua hết sự đời ,
quả thật gợi lên cho người ta muốn tìm hiểu về cô gái ấy nhiều hơn .

. Ta đang ăn táo thì thấy cô ánh mắt đầy tò mò nhìn ta , ta chỉ cần nghĩ một lát cũng biết cô nghĩ gì , nhưng không sao , nếu cô không suy nghĩ vậy
ta mới cảm thấy kì đó , ta khẽ cười một tiếng kéo cô ra suy nghỉ của
mình : “ Sao ?? Suy nghĩ xong ?? “

. Tố Tố sau khi bị ta kéo
từ trong suy nghĩ ra , bèn thấy xấu hổ vì nhìn chằm chằm vào người ta
vội ho khan nói : “ Xin lỗi , là do tôi thất lễ quá “

. Ta cười cười nói : “ Không sao , vậy cô suy nghĩ thế nào ? Muốn theo ta chứ ? “

. Tố Tố khuôn mặt đầy thụ sủng nhược kinh , không chắc lời mình nghe được , bèn vội hỏi : “ Thật sao ??? “

. Ta nhìn cô như vậy cảm thấy rất buồn cười , nhìn cô nói : “ Thật . Chỉ cần cô tận trung mà đi theo ta thì ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô đâu “

. Tố Tố đến trước mặt ta quỳ xuống , giơ 3 ngón tay lên trời , kiên định thề : “ Ta Giang Tố Tố xin thề với trời đất , tuyệt đối sẽ không phản bội
lại sự tính nhiệm của Băng Như tiểu thư , nếu làm trái lời thề sẽ bị bầy tang thi cắn xé đến chết , vạn kiếp bất phục “

. Khi thấy cô làm như thế , ta nhất thời kinh ngạc nhưng sau đó rất vừa lòng , ấn kí
màu vàng bao bọc người cô sau đó biến mất , ta bèn đỡ cô đứng lên : “ Đó là khế ước mà ngươi đã thề nếu phản bội ta kết cuộc ngươi còn thảm hơn
bị tang thi cắn xé nhiều “ ừm , vừa đấm vừa xoa không tệ nha . ( Mây :
Ô.Ô ủa chị có xoa nữa à ?? )

~~~~~~~~ Dãy phân cách a ~~~~~~~~~~~

. Cô nhìn theo bóng lưng ta rồi lại nhìn trường tiên ( roi ) màu bạc trên
tay mà trầm mặt , trong lòng đầy nghi hoặc , tại sao nàng ( ý nàng ở đây là Băng Như á ) lại biết cô không phải dị năng không gian ?? . Cô lại
nhìn sang cái đồng hồ bên tay phải từ từ tháo ra lộ ra hình xăm có hình
hoa mai , hồi tưởng lại quả thật không gian cô đang có là do đây là di
vật của mẹ cô để lại vì không muốn làm mất di vật của mẹ mình mà cầm
ngọc chạy thoát lũ tang thi bị vấp ngã nên máu nhỏ vào ngọc mà hiện ra
không gian thôi , khi phát hiện mình đang ở một không gian khác cô cũng
rất bất ngờ nhiều hơn là sự vui mừng . Cô cũng từng đọc tiểu thuyết nên
cũng biết vụ dị năng không gian này nhưng lúc đó cô không tin cho lắm ,
bây giờ nếu có không gian đồng nghĩa như có thêm một tấm bùa hộ mệnh rồi . Nhưng cô lúc đó lại vì tình cảm che mắt , một mực tìm Tống Tư Vũ sau
đó lại bắt gặp hắn một mực chở che cho Tô Gia Hân .


Nghĩ đến đây cô cười tự giễu , ngước mặt lên nhìn mặt trăng màu đỏ tím đầy
yêu mị cảm thán mặt trăng rất đẹp nhưng lại đầy ẩn sự chết chóc . Cô
nhìn đồng hồ , ừm cũng 7h nên đi ngủ thôi... . Sau đó ngắm trường tiên
mà cô đã y theo lời ta lấy máu nhận chủ , nghĩ nghĩ , miệng khẽ niệm ,
chỉ chốc lát trường tiên như có linh tính tự động biến thành một chiếc
lắc màu bạc nằm trên tay cô .

~~~~~~~~~~ Dãy phân cách trong siêu thị a ~~~~~~~

. Sau khi ta đi vào lại nhận được ánh mắt tò mò của bọn Lâm Sở Hạo thì bắt
mãn nhíu mi , lạnh lùng đi vào ngồi xuống trong lòng anh .

. Anh tự động điều chỉnh tư thế thoải mái cho ta , trong mắt toàn cưng chiều hỏi : “ Về rồi , đói bụng không ? “

. Ta lắc đầu , phồng má , bắt mãn liếc anh một cái : “ Bộ anh tưởng em là heo chắc ? “

. Anh sủng nịch vuốt lông ... Ách lưng cho ta , cười cười nói : “ Mập ôm rất tốt “

. Ta liếc khinh bỉ , chả thèm để ý người nào đó mà xoay qua lấy truyện từ Mị Diễm mà không quên lấy thêm quả táo , vừa gặm vừa đọc truyện hồi nãy
còn đọc dở . Còn về vấn đề ánh sáng thì trong siêu thị có sẵn máy phát
điện chỉ cần thêm dầu vào là không thành vấn đề .

. Bọn họ bị xem là không khí tuy rất khó chịu nhưng bọn họ cũng đành im lặng , chỉ
có Tống Tư Vũ hay liếc ra cửa siêu thị trong lòng không biết vì sao hơi
lo lắng không yên mà hắn cũng cảm thấy kì quái . Khi thấy bóng dáng quen thuộc trong lòng hắn tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra .

. Tố Tố từ từ tiến vào nhìn qua Tống Tư Vũ bắt gặp ánh mắt hơi lo lắng của
hắn nhưng cô liền xoay qua chỗ khác như không nhìn thấy nếu như là lúc
trước bắt gặp ánh mắt này của hắn thì cảm thấy rất hạnh phúc nhưng bây
giờ thì khác rồi , trong tâm thầm hạ quyết tâm chỉ cần mạnh lên mới có

thể tự bảo vệ mình còn tình yêu thì cô nhất định phải tìm một người chỉ
yêu mình cô và bảo vệ cô thôi .

. Nhận thấy Tố Tố đối với hắn thờ ơ thì một cảm giác khó chịu dâng lên nhưng hắn cật lực đè lại .

. Ta đang đọc truyện thấy cô đi vào thì nhàn nhạt mở miệng : “ Mị Diễm , lấy chăn và mền đưa cho Giang Tố Tố đi “ sau đó cắm cúi tiếp tục đọc truyện .

. Bọn người Lâm Sở Hạo nghe thế thì không thể tin nhìn ta
trong lòng càng nghi hoặc cô và ta rốt cuộc đã nói gì với nhau . Còn Mị
Diễm không nói nhiều gật đầu đứng lên đi đến trước mặt cô , sau đó lấy
mền gối đưa cho cô .

. Tố Tố gật đầu tiếp lấy nói : “ Cảm ơn , Băng Như tiểu thư “ nói xong tự đến chỗ khác cách xa Tống Tư Vũ và Tô
Gia Hân ra tự trãi nệm ra nằm .

. Ta duỗi người một cái quăng
cuốn sách qua một bên , đẩy anh nằm xuống nệm trùm mền lại chui vào lòng anh , ngáp một cái dài , hôn lên môi anh một cái ' bộp ' , cười cười
nói : “ Thiên , ngủ ngon “

. Anh cười nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc ta , sủng nịch nói : “ Ân , tiểu Như ngủ ngon “

. Mấy người bọn họ cũng tự giác tắt đèn rồi đi ngủ hôm nay quả thật tốn sức
quá rồi . Thoáng cái những tiếng thở đều đều vang lên .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận