Dụ Lang

Editor: HD

Thẩm Thất còn nghĩ rằng Lí Chương sẽ bị rung động, nào ngờ mắt mũi lòng của thái giám kia không chút nhúc nhích, chỉ nháy mắt bảo người xung quanh mau đốc thúc người của Thẩm Thất thu dọn đồ đặc rồi xéo đi. Thẩm Thất hận không thể chém ông ta một phát, đáng tiếc không có Tiền Nhi phối hợp với nàng.

Thẩm Thất đứng tại chỗ dây dưa hồi lâu, vừa đe dọa vừa dụ dỗ Lí Chương, nhưng chẳng ăn thua gì cả, thật xứng với danh hiệu trứng chim không một kẽ hở.

Đối mặt với Lí Chương không nói một lời, rốt cuộc Thẩm Thất cũng không biết làm gì cả, cực kì không cam lòng đi lên xe ngựa, Lí Chương này cũng coi như là người có lương tâm, đưa tiễn công chúa Nam Chiếu đoạn đường cuối cùng, còn tự mình dìu nàng lên xe ngựa.

Nhưng không may đã chọc phải tổ ong vò vẽ. Bản thân Thẩm Thất không sợ trời không sợ đất, lúc trước bị Hàn Sâm chèn ép, nàng đã ráng nhẫn nhịn, sau khi cắt đứt toàn bộ ý nghĩ về Hàn Sâm, tính tình ngông cuồng lại càng tăng, huống chi cha mẹ nàng đã mất, không ai có thể dạy dỗ được nha đầu hoang dã này, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm.

Chỉ nghe thấy Thẩm Thất hét lớn một tiếng, tất cả mọi người liền hồi phục tinh thần, nhìn thấy gương mặt Thẩm Thất đỏ bừng, thở hổn hển chỉ vào mặt Lí Chương: “Ngươi dám, ngươi dám đùa giỡn bản công chúa.” Thẩm Thất che cổ tay của mình, giống như bị rắn cắn.


Người chung quanh cười lớn, Lí Chương rõ ràng là một thái giám, sao có thể đùa giỡn nữ nhân. Bọn họ khó hiểu nhìn Thẩm Thất.

“Nhìn cái gì chứ!” Thẩm Thất nổi giận, “Đừng tưởng là ta không biết chuyện xấu của hoạn quan các ngươi ở trong cung, mấy chuyện kết đôi tìm nhà riêng đầy tràn. Không biết lại tìm bao nhiêu con nuôi ngoài cung? Hiện giờ ngươi thấy bản công chúa gặp nạn, cả gan có ý nghĩ xấu xa lên người bản công chúa, có phải thấy bản công chúa quốc sắc thiên hương, cho nên lớn gan lớn mật hay không?” Thẩm Thất càng nói càng hăng, giống y như nói sự thật.

Ngay cả người luôn bình tĩnh như Lí Chương cũng không nhịn được phải nhăn nhó mặt mày, lập tức ho khan.

“Ta mặc kệ, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn hắn phải chủ trì công đạo cho ta.” Thẩm Thất tiến lên kéo Lí Chương, trái lại nàng không sợ cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, càng không biết là ai đánh chủ ý lên ai.

Thẩm Thất dọa những người xung quanh không cho bọn họ đến gần, nhanh chóng kéo Lí Chương đi, Lí Chương đang định dùng tay gỡ tay Thẩm Thất ra, thì thấy ánh mắt khác thường của tất cả mọi người nhìn ông ta, giống như ông ta thật sự đã làm cái gì đó xấu xa.

Thật ra mọi người đều biết Lí Chương tuyệt đối không phải loại người như vậy. Nhưng mà lời nói của Thẩm Thất rất sống động, nếu lại thấy Lí Chương dây dưa với Thẩm Thất, nắm lấy tay nàng, tất nhiên dễ dàng thẹn quá hóa giận, ngược lại làm cho người khác hiểu lầm ông ta thực sự làm điều mờ ám.

Dĩ nhiên Lí Chương không thể đánh bại da mặt dày như tường thành của công chúa, chỉ đành chấp nhận bị nàng kéo đi. Chẳng qua ông ta chưa chứng kiến Thẩm Thất làm ầm ĩ trong phòng nghị sự của Hàn Sâm khi bọn họ ở Thạch Đầu trấn thôi, lúc đó nàng mới đúng là dày mặt.

Thẩm Thất được như ý nguyện kéo Lí Chương đến trước mặt Hàn Sâm. Trước khi bước vào thư phòng, bàn tay Thẩm Thất lập tức thả Lí Chương ra, cung kính hành lễ với Lí Chương, “Lí công công xin hiểu cho, ta thật sự không còn cách nào khác mới bày ra hạ sách này, mong công công thứ lỗi, sau này nếu bản công chúa có lợi ích gì, nhất định sẽ không quên công công.” Thẩm Thất nháy mắt với Lí Chương.

Trong lòng Lí Chương thoáng rung động, cảm thấy sự dũng mãnh của nàng không khác gì cái vị đốt thiên lao năm xưa.

Thẩm Thất hết sức hài lòng, đang định bước chân đi vào đại điện, lại bị hai thanh gươm sáng chói cản lại, chỉ trách nàng quá vênh váo, cho nên quên mất hai vị thần giữ cửa này.


“Mong hai vị thay bản công chúa truyền tin một tiếng.”

“Hoàng thượng có căn dặn, cho dù là kẻ nào cũng không gặp.” Hai người này cũng giống hai người canh gác ở bên ngoài tu trúc Lan Lăng năm đó, chỉ nghe theo mệnh lệnh chủ nhân.

Thẩm Thất tức giận, lập tức quay sang lườm Lí Chương đứng một bên nhìn thấy người khác gặp họa mà vui vẻ. Qủa là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối lại cứ thích bon chen.

Thẩm Thất đang định hành động, Lí Chương chợt phát hiện ra, vội vàng bỏ chạy, không may lại bị Thẩm Thất túm được, “Ngươi, đứng lại đó, hồi nãy dám đùa giỡn bổn công chúa, đi, chúng ta đi tìm hoàng thượng phân xử.” Thẩm Thất kéo Lí Chương lại, nhỏ giọng nói: “Lí công công tiễn phật phải tiễn tới Tây Thiên, ngươi đứng xem ta diễn kịch lâu như vậy, cũng nên đáp lễ đi chứ.”

Sắc mặt Thẩm Thất thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách, nàng liền kêu la om sòm, kêu đến khi nào hoàng thượng chịu đi ra phân xử thì thôi, sau đó nàng đẩy Lí công công đi đằng trước, sự thật chứng minh, nàng thực sự rất thông minh, hai thanh gươm kia không dám đâm tới, nhưng nếu đổi lại là Thẩm Thất đi trước, khẳng định đã sớm đi gặp Diêm Vương lão gia.

Thẩm Thất khó khăn lắm mới gặp được Hàn Sâm, hắn đang dùng bữa ở thiên điện. Thả lỏng người, Thẩm Thất lấy tay che ngực, chậm rãi hít thở không khí, cơ thể này thật sự không dùng được mà, nếu là Thẩm Thất trước kia, sao có thể vì tức giận mà không thở nổi như hiện giờ chứ. Thẩm Thất đứng lại không được bao lâu, chợt nghe tiếng nói: “Ngươi còn chưa đi!” Lạnh như băng, lạnh đến thấu xương, so với thanh gươm của hai người ngoài cửa càng đáng sợ hơn.

“Tại sao ta phải đi?” Thẩm Thất vốn đang tức giận, thái độ của Hàn Sâm thật quá đáng, không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật chứ, hắn hoàn toàn không có chút nhân từ gì với khuôn mặt này. “Ta là công chúa Nam Chiếu, đến đây cũng xem như là sứ thần, hoàng thượng không ưu đãi ta, ngược lại còn đuổi ta về nước, bất luận là điểm nào cũng thật không hợp tình hợp lí. Chẳng lẽ hoàng thượng không yêu thương lê dân bá tánh, muốn hai nước xảy ra chiến tranh?”


Nhắc tới Thẩm Thất, cho dù sống hai đời, tính cách của nàng cũng không thay đổi, vẫn kiêu ngạo như cũ, huống chi nàng sinh ra là công chúa, ở Nam Chiếu được hoàng hậu sủng ái, ai ai cũng yêu thích nàng, cho nên tính tình nàng một chút cũng không bị mờ nhạt, ngược lại sau khi bị Hàn Sâm kích thích, nàng càng tỏ ra ngang ngược. Tuy nhiên nàng đã quên, tuyệt đối không nên uy hiếp Hàn Sâm.

Lí Chương đứng một bên, mặt mũi đã biến thành trắng bệch, thật sự muốn giơ ngón tay cái về hướng Thẩm Thất. Hàn Sâm nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất, giống như thiên tử nhìn xuống muôn dân trăm họ, “Trẫm đã cảnh cáo ngươi.” Ánh mắt kia nhìn lướt qua, liền hù dọa Thẩm Thất, nàng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt khát máu như vậy của Hàn Sâm.

“Người đâu, mau lôi nàng ra ngoài. Trẫm muốn xem Nam Chiếu có dám vì một cô công chúa không biết trời cao đất rộng mà tấn công bổn triều. Trẫm còn đang lo không có lý do để xuất binh.”

Hai người ngoài cửa đi vào, lôi Thẩm Thất ra ngoài, Thẩm Thất sợ đến mức xanh mặt. Hiện giờ nàng mới tỉnh táo, có lẽ cho tới tận bây giờ nàng vẫn còn trong mộng. Trong giấc mơ của nàng, cho dù nàng làm sai cái gì, phạm tội bất kính cỡ nào, Hàn Sâm cũng không muốn giết nàng, nhưng hiện tại Thẩm Thất đã là một người xa lạ.

Thẩm Thất mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi trên thanh đao, nàng giật mình một cái, bây giờ nàng vẫn chưa muốn chết đâu, cuối cùng cũng khôi phục một tia sáng suốt, “Ngươi giết ta rồi thì đừng hối hận, không ai nói cho ngươi biết tin tức của người nọ đâu.”

Hàn Sâm căn bản không hề để ý đến Thẩm Thất, nói chung là lười nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui